Chương 19
Cả một mớ lý thuyết mà tôi đã dày công nghiên cứu về số phận con người và tự kỷ ám thị đều không chỉ ra cho tôi biết, khi nào thì nó sẽ đụng vào mình. Lần ấy tôi dẫn con trai năm tuổi đi chơi công viên. Tôi nắm chặt tay con trai. Thằng bé rất hạnh phúc. Nó vừa tung tăng vừa cười nói rất vui.
- Bố, con rất muốn có một bạn bóng bay.
- Sao con thích bóng bay?
- Vì bạn ấy có thể mang mơ ước của con bay lên cao.
- Nhưng có thể bạn ấy sẽ bị nổ, ước muốn của con cũng bị tan biến.
Tôi giật mình vì trót nói điều đó với một đứa trẻ lên năm. Ước muốn với tan biến vớ vẩn gì chứ. Thật không ngờ thằng con trai đáp lại:
- Bố, có phải mọi ước muốn đều thành sự thật đâu.
Nghe con trả lời, tôi không tin vào tai của mình. Tôi quì xuống đất ôm con trai vào lòng. Ôm thật chặt. Trái tim tôi ngập tràn hạnh phúc. Tôi đã tự chán ghét cái thân tôi quá rồi, nhiều lần tôi có ý định hủy hoại nó. Tôi đã dối trá, tôi đã hèn nhát. Giờ thì tôi nghĩ, tôi phải sống để con trai tôi có hạnh phúc trọn vẹn. Và tôi tin con trai tôi sẽ có trí tuệ, dũng cảm và trên hết là sự trung thực để sống cuộc đời như nó muốn, chỉ cần có thế, còn nếu nó có thể thay đổi được một chút ít gì cuộc đời này làm cho tốt đẹp hơn thì rất tuyệt. Tôi mua cho con trai một quả bóng bay màu đỏ. Tôi đưa con đến một bãi cỏ xanh mượt mà. Tôi chọn nơi vắng vẻ để dễ bề trông nom con. Tôi rất sợ những đám đông. Con trai tôi bứt tay khỏi tay tôi để tự do chơi với quả bóng bay. Tôi để con trai chạy nhảy trong vòng kim cô được bao bọc bằng muôn nghìn yêu thương tia ra trong từng ánh nhìn của người cha bảo vệ con. Quả bóng bay đến một gốc cây. Con trai chạy đuổi theo quả bóng. Tôi chạy theo con trai. Quả bóng nấp sau gốc cây. Con trai chạy vòng ra sau gốc cây. Tôi cách con trai hai bước chân. Như có một hố đen nuốt chửng lấy con trai tôi rồi. Không có một ai khác ngoài hai cha con tôi. Hai bước chân chỉ là vài giây, con trai tôi đã không còn ở trước mắt tôi nữa. Tôi hóa điên hóa dại bổ đi tìm con.
Giá mà tôi hóa điên thật thì tôi không đau khổ đến mức này. Chúng tôi trình báo công an. Họ thành lập ban chuyên án. Mấy ngày đầu tiên tim chúng tôi phồng rộp chờ điện thoại. Hi vọng con còn sống cứ tắt dần tắt dần. Mười ngày sau điện thoại réo vang. Chúng tôi như hai thây sống không nhấc nổi tay để nghe điện thoại. Cậu em trai run rẩy nghe xong điện thoại hét lạc giọng, “Tìm thấy cháu rồi. Cháu vẫn sống.”
Con trai chúng tôi được đưa vào bệnh viện để kiểm tra sức khỏe. Hạnh phúc và nỗi đau song hành. Con trai còn sống nhưng đã mất đi một phần cơ thế. Đất này, hơn một trăm năm nay không còn ông vua nào nữa nên cũng không còn cần quan thái giám. Vậy chúng lấy hai tinh hoàn của con trai chúng tôi để làm gì? Không khó khăn để tìm ra nguyên nhân. Hãy tra “gu gồ” đi, chỉ cần sớt vào gu gồ. Những con quỷ đội lốt người, chúng nghe bọn phù thủy lang băm để ăn canh thai nhi, để nuốt tinh hoàn trẻ con, làm phương thuốc phục hồi sinh lực
Tôi đã đủ bình tĩnh để không chết. Tôi cũng đủ bình tĩnh để không nuôi thù hận những kẻ đã bắt cóc con trai tôi và lấy đi một phần thân thể của con. Nếu tôi sống bằng căm ghét, tôi sẽ căm ghét cả thế giới này.
Tom, Terry, An, Lành, Lém Lỉnh nước mắt rơi lã chã. Chúng ôm chặt lấy nhau thì thầm:
- Nỗi đau nào cũng giống nhau. Đau vỡ cả tim thế này. Hãy mau mau xây công viên để cứu hộ những đứa trẻ.
Minh trầm ngâm. Vẻ mặt mang nặng nỗi ưu tư. Trông Minh già như cha. Mẹ không nói gì chỉ liên tục thở dài. Thời gian chậm chạp trôi. Nhóm Tom, Terry, An Lành, Lém Lỉnh rồi cũng bình tâm trở lại. Cha nặng nhọc cất tiếng:
- Phức tạp quá, phức tạp lắm. Tất cả những vấn đề liên quan đến con người đều phức tạp. Không cần phải nhiều lời nữa. Minh hãy mau chóng thiết kế công viên. Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc. Chú Võ chú hãy viết lời hiệu triệu, tất cả những ai đang mang nặng nỗi đau hãy đến đây, để cùng nhau xây dựng công viên.
Kết thúc
Công viên Cứu hộ loài người đang được xây dựng, quy mô rất lớn, chiếm 1/9 trái đất. Dự kiến đến năm 2035 sẽ hoàn thành. Theo một số tin đồn năm 2036 là ngày tận thế. Khi đó con người có thể đến trú ẩn tại công viên và được sống sót.
Hà Nội ngày 26.2.2016.
Y BAN.