Chương 18
Hãy nói to lên đi các ân nhân của tôi ơi, cha mẹ ơi, Minh ơi, An, Lành, Tom, Terry, Lém Lỉnh ơi. Trái tim của tôi đã bị cắt mất từ lâu rồi, tôi chỉ còn đang tồn tại mà thôi. Xin hãy lắng nghe tôi. Xin hãy xây dựng công viên cứu hộ dân tộc tôi. Xin hãy cứu giúp họ. Xin cứu giúp những em bé nghèo. Nếu tôi không lên tiếng ngay thì tôi sẽ không còn cơ hội nữa. Xin hãy nghe tôi.
… Tôi đã trở thành một nhà báo “cung đình”. Tôi được đi theo các vua không ngai, các quan để ca ngợi từng cử chỉ lời ăn tiếng nói của họ. Cũng vì thế mà tôi được hưởng nhiều bổng lộc. Tôi càng sáng tạo ra nhiều các mĩ từ thì tiền vào tài khoản của tôi càng nhiều.
- Tôi có tin vào những điều tôi viết không ư?
- Làm sao tôi có thể tin được những điều dối trá. Tôi là một kẻ thông minh chứ không phải là một kẻ ngu dốt.
- Những điều tôi viết có làm hại đến dân tộc của tôi không ư?
- Thật sự thần dân của dân tộc tôi họ cũng thừa thông minh để không tin vào những điều tôi viết.
- Vậy tại sao tôi lại đau đớn đến thế?
- Tôi sẽ kể, tôi sẽ kể trung thực. Các bạn có biết khái niệm cấy ghép nội tạng không? Đó là một thành tựu lớn của khoa học. Đó là một sự rất nhân văn của con người khi chẳng may bị chết đi nhưng sẽ được tái sinh qua nghĩa cử hiến tặng lại một số bộ phận của cơ thể cho người đang bị bệnh. Sự hiến tặng đó vô cùng tốt đẹp khi không có đồng tiền can thiệp vào. Khi có đồng tiền can thiệp vào là sự mua bán. Cuộc mua bán bẩn thỉu nhất trên thế gian, mua bán mạng sống của con người. Tôi đã hiểu một số vấn đề xung quanh việc cấy ghép nội tạng. Vì sự am hiểu đó mà những bài báo của tôi trong lĩnh vực này thường được khá nhiều người quan tâm. Một trong những bài báo là thế này, tôi còn thuộc từng câu từng chữ.
“Anh ấy còn rất trẻ, anh yêu cuộc sống như những áng thơ. Anh bị suy thận đã sang giai đoạn phải chạy thận. Nếu không được thay thận anh sẽ chết. Qua môi giới anh được nhập vào đường dây ghép thận của đất nước láng giềng. Anh sẽ được ghép thận của tử tù. Số tiền để mua một quả thận không hề nhỏ, cả một gia tài. Vợ anh là một người đàn bà đảm đang, chị đã xoay xỏa đủ số tiền cứu chồng. Hai vợ chồng anh sang TQ. Sau khi đã nộp đủ số tiền anh được làm các xét nghiệm. Bác sỹ nói với anh:
- Đồng chí nhóm máu O, phải chờ đợi đấy. Nhóm máu O hơi hiếm.
- Sao lại hiếm ạ? Tôi đã tìm hiểu kỹ, nhóm máu O là nhóm máu phổ biến hơn các nhóm máu khác.
- Phổ biến là phổ biến trong người tốt, còn là tử tù thì là hiếm đấy.
- Sao lại thế ạ?
- Hỏi giời.
Hai vợ chồng ở khách sạn và chờ. Một tuần, hứng khởi đầy hi vọng. Tuần thứ hai, cách một ngày phải đi lọc máu một ngày. Anh yêu cuộc sống biết bao, vợ anh vẫn còn xinh đẹp, hai đứa con ngoan học giỏi. Những vần thơ cứ vương vấn trong đầu nhưng không thể thành câu thành chữ. Anh rất mệt và đau đớn. Tuần thứ ba, ngày nào cũng phải lọc máu. Hai quả thận của anh đã câm, chúng không còn có thể làm được tẹo nào chức năng của mình. Vợ anh âm thầm khóc. Anh không nghĩ được điều gì rõ rệt. Hơi thở đứt quãng, đàn đom đóm lập lòe, lập lòe. Tuần thứ tư, những hi vọng cuối cùng cũng lập lòe như đàn đom đóm. Anh đã không thể rời khỏi giường bệnh viện. Bác sỹ nói với vợ chồng anh:
- Tôi rất tiếc, chúng tôi không thể kiếm được nguồn thận. Nếu như đến ngày X mà vẫn không có thận để thay chúng tôi khuyên thật là anh chị nên về nhà, quê hương mình vẫn ẫm áp hơn trên đất khách quê người.
Vợ anh khóc nức nở. Anh cười mệt nhọc. Khóc cần năng lượng nhiều hơn nụ cười.
Ngày X, vợ anh ôm chặt chồng thì thầm những lời yêu thương:
- Cám ơn chồng yêu, em rất hạnh phúc khi được làm vợ anh. Em không còn mong ước gì hơn ở cuộc đời này anh ạ.
- Em yêu, tha lỗi cho anh khi anh không thể hoàn thành nốt bài thơ anh đang viết dang dở cho em.
- Anh đã viết xong rồi. Thật đấy, em đang nghe từ trái tim anh, từng vần điệu, từng nốt nhạc.
- Em yêu, tha lỗi cho anh khi anh đã không đi hết cuộc đời cùng em.
- Đừng nói nữa, anh vẫn cùng em suốt cuộc đời.
Lời lẽ yêu thương như suối nguồn tuôn chảy nhưng các ánh mắt thì không dành cho nhau, chúng dành cho chiếc đồng hồ trên bàn đang nhẫn nại và khó nhọc để xoay mấy cái kim. Mười hai giờ, mười hai giờ mười, mười hai giờ mười lăm… mười hai giờ bốn lăm, một giờ, một giờ một phút, một giờ hai phút. Một bóng đen kéo đến che dần ánh mắt của anh. Tim anh đau thắt lại, ý nghĩ cuối cùng chạy về căn nhà nhỏ yêu thương và cái giường anh thường nằm. Anh mơ ước anh đang nằm trên cái giường ấm áp đó, chỉ cần nằm trên đó mà thôi, để giấc ngủ mãi mãi của anh không cần mơ ước nữa. Bỗng một tiếng nổ đanh gọn, rồi sau đó anh chìm vào một hố đen. Cảm nhận cuối cùng rất đỗi dịu dàng và đê mê. Hết những cơn đau, hết những lo lắng và hết cả những hi vọng.
Reng reeennng. Chuông điện thoại đổ rắt réo. Một hồi chuông xuyên hai cõi âm dương. Nó lôi anh ra khỏi hố đen. Anh ngơ ngác sau cơn hồi tỉnh. Vợ anh nhấc điện thoại, rồi ả cười như điên dại:
- Anh ơi, bắn rồi. Tử tù vừa bắn xong. Anh chuẩn bị nhanh lên. Anh sống rồi. Anh sống rồi anh ạ.
À thì ra tiếng nổ đanh gọn đó dội vào não và tim anh là từ trường bắn, một cái chết để cho một sự sống. Anh ể oải ngồi dậy, bảo vợ:
- Em đốt cho anh ba nén hương.
Vợ nghe theo anh như cái máy.
Vợ giúp anh mặc quần áo chỉnh tề. Anh mở cửa sổ, cầm ba nén hương đương cháy trên tay, hướng về phía chân trời vẫn đang chìm trong màu đen.
- Nam mô a di đà phật, xin cám ơn người, đàn ông đàn bà người già hay mới qua vị thành niên. Tôi cũng không biết được người mắc tội như thế nào, tày đình hay còn bị oan uổng. Tôi xin biết ơn người, vì người đã cho tôi được sống. Tôi chỉ biết nói một lời cám ơn. Cuộc đời vốn đang là như thế, xin hãy đừng oán trách, phán xét tôi. Xin hãy siêu thoát.
Anh lên bàn mổ và được thay một quả thận của một tử tù 24 tuổi, đó là tất cả những điều anh biết về quả thận của người khác anh đang mang trong người”
Một ngày có một ông quan vời tôi đến để nói với tôi:
- Tôi đang mắc một căn bệnh hiểm nghèo, ung thư gan. Nhà báo biết đấy nếu không được ghép gan tôi chỉ còn sống được 6 tháng nữa. Đã có người tặng cho tôi 1/3 lá gan khỏe mạnh của cậu ấy. Ngặt một nỗi, nếu chỉ ghép 1/3 lá gan thôi cũng không thể sống được. Phải hơn thế một chút.
- Tôi hiểu câu chuyện của ông. Nhưng tôi nghĩ với lương tâm của các thầy thuốc họ sẽ không bao giờ làm điều đó. Vì nếu họ cắt nhiều hơn sự cho phép thì người hiến tặng gan cũng trở thành phế nhân. Gan của anh ta sẽ không tái tạo được. Anh ta lại phải chờ đến lá gan của người khác hiến tặng mới giữ được mạng sống cho mình.
Ông quan cười lớn:
- Tiền của tôi rất nhiều, đủ mua lương tâm của các bác sỹ.
- Vậy ông cần gì ở tôi?
- Tôi cần anh viết một bài báo, theo ông Ốp, ông Ép, tấm gương sáng tấm gương mờ gì gì đó tôi không cần biết. Trong bài báo đó anh phải khẳng định, người hiến tặng gan có thể tặng cả một buồng gan cũng không có gì ảnh hưởng đến sức khỏe, chỉ sau một thời gian dưỡng sức thì buồng gan đó sẽ mọc dần trở lại.
- Tại sao ông lại muốn tôi viết bài báo đó?
- Vì đó là chứng cứ khoa học để các thầy thuốc và người hiến tặng vịn vào để tin.
- Tôi không viết thì sao?
- Anh sẽ mất một khoản tiền rất to. Và để đổi lại tôi sẽ cho anh biết một sự thật. Nếu lương tâm anh cắn rứt vì bài báo của anh có thể giết chết một chàng trai thì sau đó anh có thể cứu rất nhiều người khác nếu anh là một nhà báo trung thực và dũng cảm.
- Tôi cần nghe tin của ông trước.
- Có khá nhiều bệnh viện đang được gấp rút xây dựng ở ngoài biên giới đất nước. Để làm gì? Để ghép tạng. Nơi này sẽ là nơi buôn bán nội tạng. Cả thế giới sẽ đổ về đây để ghép tạng.
- Ông nói sao? Tôi không hiểu?
- Anh hoảng hốt thế làm gì? Nếu các nhà y học mà hoàn thành xong qui trình ghép đầu lâu thì anh nên dè chừng cái đầu trên cổ anh ấy. Sẽ ối kẻ muốn cắt đầu anh để ghép cho người hỏng não đấy. Là thế này, nơi này còn rất nhiều người nghèo. Tài sản lớn nhất trên con người họ là những bộ phận trên cơ thể, họ sẽ sẵn sàng bán đi để mà ăn. Những đứa trẻ con nhà nghèo sống như cỏ dại, muốn bắt đứa nào thì bắt, dễ hơn bắt chó bắt mèo. Những đứa trẻ đó lại khỏe mạnh, sẽ là nguồn cung cấp vô tận các bộ phận cơ thể...
- Tôi phải làm gì bây giờ?
- Anh phải viết sự thật.
- Sự thật là thế nào?
- Tất cả những điều tốt đẹp anh đã viết đều là dối trá. Sự thật là họ, những ông vua không ngai kia đang làm đất nước nghèo đi, ngu dân đi. Sự tham lam độc ác dối trá vô độ của họ đang đẩy xã hội vào sự hỗn loạn như anh thấy đấy. Nếu còn để thể chế này thì dân tộc sẽ đến bờ diệt vong.
- Dù tôi có viết hay không viết thì cũng chẳng thay đổi được gì đâu, quyền lực trong tay các ông mà. Tại sao, tại sao hôm nay ông lại nói những điều này với tôi.
- Là vì miếng ghép có thể bị đào thải, đúng không?
- Tôi hiểu ông rồi. Chào ông tôi về.
- Anh từ chối cả một tấn tiền sao?
- Tôi sợ. Tôi hứa với ông sẽ không bao giờ tiết lộ bí mật này cho ai.
- Đứng lại. Để tôi nói hết. Thằng bé này nó học rất giỏi nhưng nhà nó nghèo quá, nên cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Tôi sẽ nhận nó làm con nuôi. Tôi sẽ cho nó vào ngành của tôi. Nó sẽ có công danh… Thế nhé, anh yên tâm đi.
Một thời gian sau qua báo chí tôi biết ông quan đó đã được ghép gan thành công. Tôi lặng lẽ đến bệnh viện để thăm người hiến gan. Chàng thanh niên điển trai mặt trắng bệch, môi tím tái đang nằm thiêm thiếp trên ga giường trắng toát. Bệnh nhân được chăm sóc chu đáo. Hơn một năm sau miếng ghép bị đào thải, ông quan chết. Đám tang theo nghi thức quốc gia. Tôi lại lặng lẽ đến bệnh viện. Chàng trai tuấn tú vẫn nằm bẹp trên ga giường trắng toát. Tôi vào phòng bác sỹ trưởng khoa để hỏi về bệnh tình của cậu. Bác sỹ thở dài:
- Khó hồi phục lắm. Tương lai đang ngời ngời. Vừa ra trường đã được đeo lon thượng úy. Bây giờ thì còn nước non gì nữa. Một năm nằm viện đến 9 tháng rồi.
Tôi ám ảnh câu chuyện của ông quan. Sự suy nghĩ của tôi quay cuồng điên đảo. Tôi vẫn còn chút lương tâm nghề nghiệp. Tôi muốn thú tội, rằng tôi đã viết những điều không đúng sự thật bấy nay. Tôi muốn làm một cuộc điều tra về việc buôn bán nội tạng. Tôi muốn bảo vệ những thần dân của dân tộc tôi. Tôi muốn bảo vệ những đứa trẻ nghèo vô tội. Tôi muốn bảo vệ những người nghèo để họ không phải bán đi một phần thân thể của mình… Tôi muốn và tôi muốn. Tôi chỉ muốn và tôi chẳng làm gì sất. Từ bao lâu tôi đã sống trong sự ảo vọng dối trá. Tôi không thể đối diện với sự thật nghiệt ngã. Tôi sợ hãi. Trong cơn sợ hãi tột đỉnh tôi cố tìm một con đường thoát. Tôi bỏ việc. Tôi trả lại thẻ nhà báo. Tôi sống thu mình lại. Tôi chỉ quan tâm sâu sắc đến hai đứa con nhỏ của tôi. Tôi đưa chúng đến trường rồi đón chúng về nhà. Tôi không cho chúng đi chơi.
Tôi sống như một kẻ tự kỷ. Vợ tôi không đồng ý với cách sống đó. Tôi và cô ấy đã có cuộc nói chuyện nảy lửa thế này:
Cô ấy nói:
- Anh có quyền bỏ việc. Anh có quyền không giao tiếp với ai. Anh có quyền tự nhốt mình trong nhà... Anh có quyền đó, chỉ là quyền của anh với bản thân anh thôi. Lũ trẻ nó đang tuổi lớn. Anh không thể áp đặt sự sợ hãi của anh cho chúng.
- Em có biết nạn buôn người đang hoành hành, chỉ sơ sểnh là sẽ thành miếng mồi ngon cho chúng. Phải hạn chế đi ra ngoài đường.
- Anh à, anh có tin vào số phận không? Em tin rằng mỗi con người đều có một số phận. Nếu ai đó…
- Đừng nói, em hãy dừng lại đừng nói tiếp. Anh biết em sẽ nói câu gì. Em làm mẹ, em phải rất cẩn thận trong lời ăn tiếng nói của mình. Vì lời nói đôi khi nó hay vận vào mình, vào gia đình mình. Anh biết, sống ở đời phải có niềm tin. Em tin vào số phận. Một nhóm người tin vào Chúa. Một nhóm người khác tin vào Phật. Một nhóm người khác tin vào thần linh. Một nhóm người khác tin vào thánh Ala. Một nhóm người khác tin vào Chúa trời… Khi mọi người tin vào một điều gì đó thì họ luôn luôn tin và còn sáng tác ra những câu chuyện để củng cố niềm tin của họ. Anh kể cho em nghe câu chuyện về một chàng trai luôn tin vào chúa của anh ấy. Câu chuyện kể rằng, có một chàng trai luôn tin vào chúa của anh ấy. Niềm tin đó bị mọi người xung quanh nhạo báng. Khi anh ấy vào quân đội, trung đội trưởng của anh ấy rất ghét niềm tin đó. Ông này tận dụng mọi tình huống để nhạo báng niềm tin của người lính trẻ. Một lần đứng trước trung đội ông này ra lệnh cho anh lính kia:
- Cậu hãy lái chiếc xe này vào nơi tập kết.
- Báo cáo, tôi không biết lái.
- Thế thì hãy bảo chúa của anh lái giúp.
Anh ấy bèn nhảy lên chiếc xe và lái ngay ngắn vào bãi đỗ.
Cả trung đội há mồm kinh ngạc, khi trung đội trưởng đến chiếc xe mở nắp ca pô ra, trong đó trống trơn, không có một động cơ nào.
Chàng trai tin vào chúa đã nói:
- Chính Chúa lòng lành đang hiện hữu để lái chiếc xe.
Em hãy thử phân tích câu chuyện đó đi. Có Chúa không? Có thể có, có thể không? Chiếc xe không có động cơ có nổ máy để chạy được không? Có thể có, có thể không? Cả trung đội có nhìn chiếc xe đó nổ máy và chạy không? Có thể có, có thể không? Tất cả mọi người đều tin vào mắt mình chứ? Có thể có, có thể không? Chiếc xe vẫn đứng yên tại chỗ nhưng mọi người vẫn nhìn thấy nó chạy? Có thể có, có thể không… Nếu có chúa thật thì đều có thể. Nếu không có chúa tất cả đều không thể. Vấn đề ở đây là niềm tin, niềm tin em hiểu không? Dù không có Chúa nhưng khi có niềm tin thì sẽ nhìn thấy, hẳn hoi tất cả mọi con mắt của một trung đội đều nhìn thấy chiếc xe đó chạy, dù nó vẫn đang đứng ỳ một chỗ. Trong khá nhiều trường hợp chỉ cần có niềm tin thôi thì mọi việc dù khó nhất, dù chưa bao giờ xảy ra, dù là hết sức phi lý, dù cả thế giời loài người chống lại đều có thể thực hiện được. Vì sao à? Vì cấu tạo bộ não của con người rất đặc biệt. Rất cao cấp, chỉ có ở loài người. Cấu tạo đó có chức năng tự kỷ ám thị. Khi có năng lực tự kỷ ám thị con người có thể biến cái không thể thành có thể và ngược lại. Không những làm cho bản thể mình tin điều đó mà nhiều người còn có khả năng làm cho một đám đông người tin vào điều đó. Từng nhóm người tự tạo ra một hình tượng hoặc một học thuyết để tin và tôn thờ. Như vậy, niềm tin và sự thật không bao giờ cùng song hành nhé. Niềm tin là niềm tin. Sự thật là sự thật. Ít khi vì niềm tin đó mà cái đẹp hiện ra. Mà cái đẹp thì còn hơn sự thật nhiều. Hiếm lắm thay, đừng có tưởng bở.
Một nhóm người có trí tuệ thông thái đã triệt để lợi dụng cấu tạo đặc biệt đó. Họ đưa ra các học thuyết, dù chẳng được khoa học kiểm chứng nên không biết đúng sai thế nào, có thể còn là một sự dối trá, thậm chí có thể là tàn ác nữa áp vào thần dân của họ. Ban đầu các thần dân còn bị tự kỷ ám thị, nhất loạt bị ốp đồng để tin vào các học thuyết đó. Sau hết cơn tự kỷ ám thị, tỉnh ra mới biết mình đang bị lừa thì lại rơi vào cơn sợ hãi. Bởi vì tất cả tôn giáo, đảng phái, đảng phái chính trị… bên cạnh lý thuyết được viết bằng hàng núi những mỹ từ tốt đẹp đều có các hình thức trừng phạt kinh hoàng.
Thế giới loài người chúng ta thực là đông đúc nhưng có sự phân hóa vô cùng rạch ròi thế này, 5% người tử tế, 5% người khốn nạn, còn lại là 90% người gió chiều nào che chiều ấy, phục tùng lãnh đạo vô điều kiện hoặc kemesiki, không quan tâm. Vì thế nếu người lãnh đạo mà rơi vào 5% người tử tế thì thế giới tươi đẹp đại đồng, nếu rơi vào 5% khốn nạn thì thế giới chiến tranh loạn lạc nhồi da nấu thịt.
- Anh đã nói hết chưa?
- Hết rồi. Chưa hết, em xem đấy thế giới của chúng ta có bao giờ yên. Giết chóc khủng bố liên miên. Hàng ngày hàng giờ những người dân vô tội bị giết chết. Họ chết mà không hiểu được vì sao mà phải chết.
- Anh nghe cho rõ đây. Nếu anh cứ nhất quyết cầm tù bọn trẻ con theo như cách sống của anh, như trong nỗi sợ hãi của anh thì em sẽ đâm đơn ra tòa với lý do anh bị tâm thần phân liệt. Tòa sẽ cách ly anh và các con. Anh sẽ không bao giờ được gặp con nữa.
Vợ đã đánh đúng vào chỗ mềm yếu nhất của chồng rồi. Chúng tôi phải thỏa hiệp. Tôi sẽ phải để trẻ con sống tự do trong môi trường của chúng. Tôi chỉ được phép tăng cường giám sát.