← Quay lại trang sách

SÁNG THỨ SÁU

Xin thứ lỗi cho tôi, thưa quý ngài, vì tạm ngưng đã lâu. Bây giờ là 6g20, tức là tôi đã đi ra ngoài năm giờ. Thật không may, có một sự cố đe dọa hủy hoại danh tiếng của một công ty thuê ngoài mà tôi đang làm việc cùng.

Một sự cố khá nghiêm trọng, thưa ngài. Một người đã mất mạng trong sự cố này. (Không: Xin đừng hiểu lầm. Tôi chẳng liên quan gì đến cái chết của người ấy. Nhưng tôi sẽ giải thích sau.)

Bây giờ, xin thứ lỗi cho tôi một phút để mở quạt lên - tôi hãy còn nhễ nhại mồ hôi đây này, thưa ngài - và để tôi ngồi xuống sàn nhà, ngắm chiếc quạt phạt ngang luồng ánh sáng của chiếc đèn chùm.

Phần còn lại của chuyện kể hôm nay chủ yếu là câu chuyện đáng buồn về việc tôi đã biến chất từ một gã trai làng ngây thơ ngốc nghếch dễ thương trở thành một kẻ thành thị trác táng, trụy lạc và độc ác.

Tất cả những thay đổi này xảy ra với tôi vì chúng xảy ra trước tiên với ông Ashok. Khi từ Mỹ trở về, ông ấy là một người trong sáng, nhưng cuộc sống ở Delhi đã làm ông đồi bại - và một khi ông chủ của chiếc Honda City hư hỏng thì làm sao tài xế của ông ta có thể trong sáng được?

Bây giờ, tôi nghĩ là tôi biết ông Ashok, thưa ngài. Nhưng đó chỉ là giả định mà đầy tớ nào cũng có.

Anh trai vừa ra đi, ông ấy liền thay đổi. Ông bắt đầu mặc áo sơ mi màu đen phanh cúc ngực, và đổi nước hoa.

“Đến khu mua sắm hả ông?”

“Ừ.”

“Khu nào ạ? Chỗ mà bà thường đi ạ?”

Nhưng ông Ashok không mắc câu. Ông vừa bấm phím điện thoại vừa lầm bầm, “Khu Sahara đấy, Balram.”

“Đấy là nơi bà từng thích đi ông ạ.”

“Đừng nói một câu nào về bà nữa.”

Tôi ngồi bên ngoài khu mua sắm tự hỏi ông ấy đang làm gì bên trong. Có một ánh đèn đỏ chớp tắt trên tầng thượng, tôi đoán đấy là sàn nhảy. Hàng dài trai thanh gái tú đứng xếp hàng bên ngoài khu mua sắm, chờ đi lên chỗ ánh đèn đỏ ấy. Tôi run lên vì khiếp vía khi trông thấy những gì mà các cô gái thành thị này đang mặc.

Ông Ashok không ở lâu trong đấy, ông đi ra một mình.

Tôi thở ra nhẹ nhõm.

“Quay về Buckingham hả ông?”

“Chưa. Đưa ta đến Khách sạn Sheraton.”

Khi lái xe vào thành phố, tôi để ý thấy Delhi đêm hôm ấy trông khang khác thế nào.

Chả nhẽ tôi chưa từng trông thấy bao nhiêu cô gái tô son trét phấn đứng bên vệ đường? Chả nhẽ tôi chưa từng chứng kiến bao gã đàn ông dừng xe, giữa đường phố, để ngã giá với những cô gái ấy?

Tôi nhắm mắt lại; tôi lắc đầu. Chuyện gì xảy ra với mình tối nay thế?

Vào lúc đó, một chuyện xảy đến xóa tan sự bối rối của tôi - nhưng đồng thời lại rất đáng ngượng cho tôi lẫn ông Ashok. Tôi đang dừng xe tại chốt đèn giao thông; một cô gái mặc áo phông ôm sát người bắt đầu băng qua đường, ngực cô ả tưng lên nảy xuống như ba kí lô brinjal[23] trong giỏ. Tôi liếc nhìn kính chiếu hậu - và bắt gặp ông Ashok ở đấy, đôi mắt ông cũng đang tưng lên nảy xuống.

Tôi nghĩ, Aha! Bắt quả tang nhá, ông mãnh!

Và mắt ông sáng lên, vì ông đã bắt gặp mắt tôi, và ông cũng đang nghĩ chính xác như thế: Aha! Bắt quả tang nhá, ông mãnh!

Chúng tôi đã bắt quả tang lẫn nhau.

(Chiếc kính chiếu hậu hình chữ nhật bé xíu này trong xe, ngài Gia Bảo - chẳng nhẽ không ai từng để ý nó gây ngượng thế nào à? Như thể, có đôi khi, chủ và tài xế chạm mắt nhau trong kính, nó vụt mở ra như một cánh cửa dẫn vào phòng thay quần áo, và hai người họ bất thình lình trông thấy nhau trần truồng?)

Tôi đỏ mặt. Ơn trời, đèn chuyển sang xanh, và tôi lái xe đi.

Đêm ấy tôi thề không nhìn vào kính chiếu hậu nữa. Bấy giờ tôi đã hiểu tại sao thành phố trông quá đỗi khác lạ - tại sao thằng nhỏ của tôi lại cứng lên khi tôi lái xe.

Vì nó đang hứng. Và bên trong chiếc xe kín mít tối hôm ấy, ông chủ và tài xế đã bằng cách nào đó hòa quyện thành một cơ thể. Tôi cảm thấy nhẹ cả người khi lái chiếc Honda vào cổng Khách sạn Maurya Sheraton, chấm dứt chuyến đi đau khổ ấy.

Thế này, Delhi có đầy những khách sạn lớn. Về đường vành đai và cống thoát nước thì Bắc Kinh có thể nhỉnh hơn một bậc, chứ còn về sự tráng lệ và hào nhoáng thì Delhi có một không hai. Chúng tôi có Sheraton, Imperial, Taj Palace, Taj Mansingh, Oberoi, Intercontinental, và nhiều nhiều nữa. Bây giờ, những khách sạn năm sao ở Bangalore tôi biết tường tận từ trong ra ngoài, đã chi hàng nghìn rupee để ăn món kebab gà, cừu và bò ở các nhà hàng trong đấy, đã làm quen với gái thuộc đủ mọi quốc tịch tại những quầy bar trong đấy, nhưng những khách sạn năm sao ở Delhi lại là ẩn số với tôi. Tôi đã đến hết những nơi này rồi, nhưng tôi chưa bao giờ bước qua cửa trước của bất kì một khách sạn nào. Chúng tôi không được phép làm thế, thường có một gã bảo vệ to béo đứng gác tại cánh cửa kính trước tiền sảnh, gã có ria mép bôi sáp và râu quai nón, đội một chiếc khăn xếp kiểu gánh xiếc màu đỏ lố bịch mà cứ nghĩ mình là người quan trọng vì du khách Mỹ muốn chụp ảnh với gã. Nếu gã trông thấy một tài xế gần khách sạn, gã sẽ trừng mắt - gã sẽ lúc lắc ngón tay như thầy giáo.

Đó là số mệnh của tài xế. Mọi đầy tớ khác đều nghĩ rằng gã có thể làm tình làm tội chúng tôi.

Có những quy luật khắt khe tại các khách sạn năm sao về nơi đỗ xe của cánh tài xế trong lúc chủ vào trong. Đôi khi họ đưa ngài xuống một bãi đỗ xe dưới hầm. Đôi khi ở phía sau. Đôi khi phía trước, gần hàng cây. Ngài phải ngồi đấy chờ đợi, một giờ, hai giờ, ba giờ, bốn giờ, ngáp dài và chẳng làm gì cả, cho đến khi gã bảo vệ ở cửa, cái gã có chiếc khăn xếp, làu bàu vào micro, “Tài xế Tên-này-tên-nọ, có thể cho xe đến cửa kính được rồi. Ông chủ đang đợi.”

Đám tài xế đang đợi gần bãi đỗ xe của khách sạn, trong cái nhóm xoay xâu chìa khóa, nhai trầu, buôn chuyện tán phét, giải phóng nước tiểu thường lệ. Ngồi bẹp và nói liến thoắng như khỉ.

Gã tài xế có đôi môi bệnh đang ngồi riêng, chìm đắm trong quyển tạp chí. Trong số tuần này, có một tấm ảnh cô nàng nằm trên giường, áo quần cởi hết; người tình của ả đứng cạnh bên, giơ một con dao phía trên đầu ả.

TUẦN SAN GIẾT NGƯỜI

4.50 RUPEE

CHUYỆN CÓ THẬT ĐỘC QUYỀN:

“HẮN MUỐN VỢ CỦA ÔNG CHỦ”

YÊU ĐƯƠNG - CƯỠNG HIẾP - BÁO THÙ!

“Có nghĩ về chuyện tao nói chưa, Chuột Đồng?” hắn hỏi tôi trong lúc lật các trang báo.

“Về chuyện cho chủ mày cái ông ta thích ấy? Bồ đà, hay gái gú, hay bóng golf? Bóng golf thật từ Tổng lãnh sự quán Mỹ?”

“Ông ấy không phải loại người đó.”

Đôi môi hồng xoắn thành một nụ cười. “Muốn biết bí mật không? Chủ tao thích đám diễn viên điện ảnh lắm. Lão đưa bọn nó đến một khách sạn ở Jangpura, có một biển chữ T to vật sáng rực phía trên, rồi tọng chúng ở đấy.”

Hắn đọc tên ba diễn viên nữ nổi tiếng nhất Mumbai mà ông chủ của hắn đã “tọng”.

“Vậy mà trông lão vẫn ra dáng đàng hoàng tử tế. Chỉ có tao biết - và tao nói với mày, chủ nào cũng thế cả. Sẽ có ngày mày tin tao. Bây giờ thì đến đây đọc truyện với tao đi.”

Chúng tôi cứ đọc như thế, tuyệt đối im lặng. Sau câu chuyện sát nhân thứ ba, tôi đi sang một bên, đến một bụi cây, để tiểu tiện giải lao. Hắn đi cùng với tôi.

Tia của chúng tôi bắn vào vỏ cây chỉ cách nhau vài centimet.

“Tao có câu này cần hỏi mày.”

“Lại là về gái thị thành hả?”

“Không. Về những gì xảy ra với các tài xế già.”

“Hử?”

“Ý tao là chuyện gì sẽ xảy ra với tao trong vài năm nữa? Tao có làm đủ tiền để mua một căn nhà rồi lập một doanh nghiệp của riêng mình không?”

“Ái chà,” hắn đáp, “tài xế thường làm tốt cho đến khi năm mươi năm lăm tuổi. Sau đó mắt mũi sẽ kèm nhèm và họ sẽ đá mày ra, đúng chưa? Còn ba mươi năm nữa cơ, Chuột Đồng ạ. Nếu mày dành dụm từ hôm nay, mày sẽ đủ tiền mua một căn nhà nhỏ ở khu ổ chuột nào đó. Nếu mày thông minh hơn tí chút và kiếm thêm được chút đỉnh, thì mày sẽ có đủ tiền cho con đi học trường tốt. Nó có thể học tiếng Anh, có thể học đại học. Đó là tình huống tốt nhất. Một căn nhà trong khu ổ chuột, một đứa con vào đại học.”

“Tình huống tốt nhất?”

“Ừm, bằng không, mày có thể bị bệnh thương hàn vì nước bẩn. Ông chủ đuổi mày khỏi cần lý do. Mày bị tai nạn - nhiều tình huống tồi tệ lắm.”

Tôi vẫn còn đang bắn nước, nhưng hắn đặt tay lên tôi. “Có chuyện này tao phải hỏi mày, Chuột Đồng à. Mày có sao không?”

Tôi liếc nhìn hắn. “Tao ổn mà. Sao mày hỏi vậy?”

“Tao xin lỗi phải nói với mày chuyện này, nhưng có mấy đứa tài xế đang nói đến chuyện ấy công khai. Mày ngồi một mình trong xe ông chủ suốt, mày độc thoại... Mày biết mày cần gì không? Một con đàn bà. Mày nhìn thấy mấy khu ổ chuột phía sau những khu mua sắm chưa? Trông chúng đâu đến nỗi tệ - cũng xinh xẻo bụ bẫm lắm. Vài đứa bọn tao đến đó mỗi tuần một lần. Mày cũng có thể đi.”

“TÀI XẾ BALRAM, ĐANG Ở ĐÂU?”

Đó là tiếng gọi từ chiếc micro ở cổng khách sạn. Ông Khăn xếp đang cầm micro - nói bằng giọng vênh vang lạnh lùng: “TÀI XẾ BALRAM TRÌNH DIỆN NGAY TẠI CỬA. KHÔNG CHẬM TRỄ. ÔNG CHỦ ĐANG ĐỢI ANH.”

Tôi kéo quần và chạy, lau ngón tay ướt vào phía sau quần.

Ông Ashok đang rời khách sạn với đôi tay quàng qua một cô gái khi tôi đánh xe đến cổng. Đó là một cô ả mắt xếch, da vàng. Một người ngoại quốc. Một người Nepal. Thậm chí không cùng giai cấp hay xuất thân như ông. Ả ngửi khắp yên xe - những yên xe mà tôi đã đánh bóng - rồi nhảy lên đấy.

Ông Ashok đặt tay lên đôi vai trần của cô ả. Tôi rời mắt khỏi chiếc kính.

Tôi chưa bao giờ chấp nhận sự phóng túng bên trong xe, thưa ngài Gia Bảo. Nhưng tôi có thể ngửi được mùi nước hoa của họ trộn lẫn vào nhau - tôi biết chính xác chuyện gì đang xảy ra sau lưng mình.

Tôi nghĩ ông ấy sẽ bảo tôi lái xe về nhà bây giờ, nhưng không - buổi hội hè vui thú cứ tiếp diễn bất tận. Ông muốn đến PVR[24] Saket.

Thế này, PVR Saket là một rạp chiếu phim hoành tráng, chiếu một lúc mươi, mười hai bộ phim, và tính tiền một trăm năm mươi rupee một phim - vâng, đúng thế, một trăm năm mươi! Chưa hết: ngài còn có hằng hà sa số nơi để uống bia, nhảy nhót, tìm kiếm gái gú, đại loại thế. Một tiểu Mỹ quốc trong lòng Ấn Độ.

Bước qua khỏi cửa hàng mua sắm sáng choang cuối cùng là đến PVR thứ hai. Mỗi khu chợ lớn ở Delhi đều là hai chợ trong một - luôn có một hình ảnh phản chiếu nhỏ hơn, tăm tối hơn của ngôi chợ thật, rúc đâu đó trong một con ngõ nhỏ.

Đây là chợ dành cho đầy tớ. Tôi băng qua PVR thứ hai này - một dãy những hàng quán bốc mùi, những quầy trà, và những chiếc chảo khổng lồ dùng để chiên bánh mì ngập dầu. Những người làm trong rạp chiếu phim, những người làm việc lau dọn, đến đây để ăn. Những kẻ ăn xin chọn đây làm nhà.

Tôi mua một tách trà và một vada[25] khoai tây, rồi ngồi xuống dưới một gốc đa nhấm nháp.

“Người anh em, cho ta ba rupee.” Một bà già trông gầy gò và đáng thương chìa tay ra.

“Con không phải dân nhà giàu đâu mẹ ạ - đi qua bên kia mà xin họ.”

“Người anh em...”

“Để tôi ăn, được không? Hãy để tôi yên!”

Bà ta bỏ đi. Một người thợ mài dao đến và dựng quầy ngay cạnh cái cây nơi tôi đang ngồi. Cầm hai con dao trong tay, y ngồi lên trên chiếc máy - đó là một loại đá mài có bàn đạp - rồi bắt đầu đạp. Tàn lửa bắn ra cách chỗ tôi vài centimet.

“Ông anh, có cần làm việc ngay đây không? Không thấy có người đang ăn à?”

Y dừng đạp, chớp mắt, rồi lại đặt lưỡi dao vào hòn đá mài đang kêu xè xè, như thể chẳng nghe thấy tôi nói gì.

Tôi ném vada khoai tây vào chân y:

“Các người còn ngu ngốc đến mức nào?”

Bà già ăn xin đi ngang qua tôi, vào trong PVR kia. Bà ta kéo mạnh bộ sari, hít một hơi, rồi sau đó bắt đầu điệp khúc: “Em gái ơi, cho tôi xin ba rupee thôi. Tôi chưa ăn gì từ sáng đến giờ...”

Một chồng sách cũ to tướng nằm ở giữa chợ, sắp thành một hình vuông rỗng, như chiếc mandala mà người ta thường dựng tại lễ cưới để giữ ngọn lửa thiêng. Một gã nhỏ thó ngồi vắt chéo chân trên một chồng tạp chí ở giữa khối vuông sách, như ông thầy tế phụ trách trông nom cái mandala chữ nghĩa này. Những quyển sách hút tôi về phía chúng như một thỏi nam châm to, nhưng vừa trông thấy tôi, gã ngồi trên chồng tạp chí đã đốp chát, “Toàn là sách tiếng Anh cả.”

“Thì sao?”

“Mày có đọc tiếng Anh không?” gã sủa.

“Thế mày có đọc tiếng Anh không?” tôi trả miếng.

Đấy. Có tác dụng ngay. Cho đến lúc ấy giọng điệu của gã với tôi chỉ là đầy tớ với đầy tớ; giờ nó đã trở thành đàn ông với đàn ông. Gã dừng lại và nhìn tôi từ đầu đến chân.

“Không,” gã đáp, nhe răng cười, như thể đã ước lượng được hai hòn bi của tôi.

“Thế không biết tiếng Anh thì bán sách kiểu gì?”

“Tao nhìn bìa khắc biết quyển nào là quyển nào,” gã đáp. “Tao biết quyển này là Harry Potter.” Gã đưa cho tôi xem. “Tao biết quyển này là James Hadley Chase.” Gã nhặt quyển sách lên. “Đây là Kahlil Gibran - đây là Adolf Hitler - Desmond Bagley - Lạc thú ái tình. Có lần nhà xuất bản đổi bìa quyển Hitler làm nó giống như Harry Potter, báo hại đời tao cả tuần sau đấy.”

“Tao chỉ muốn đứng cạnh mấy quyển sách thôi. Tao có một quyển. Lúc tao còn bé.”

“Cứ tự nhiên.”

Vậy là tôi đứng trong khối vuông sách to tướng ấy. Đứng giữa những quyển sách, kể cả sách tiếng nước ngoài, ngài vẫn cảm thấy một dòng điện chạy lên người, thưa Thủ tướng. Nó cứ xảy ra, hệt như mỗi lần bị cương cứng khi đứng cạnh các cô em mặc quần bò ôm sát.

Chỉ khác là ở đây thì não của ngài tăng cường hoạt động.

Bốn nghìn bảy trăm rupee. Trong chiếc phong bì màu nâu dưới giường tôi.

Một số tiền lẻ - nhỉ? Có một bí ẩn cần được giải đáp ở đây. Để xem. Có lẽ lúc đầu bà ấy cho tôi năm nghìn, rồi sau đó, vì tiếc rẻ, như hết thảy những người giàu khác - nhớ Cầy Mangut đã bảo tôi quỳ xuống để tìm đồng một rupee đó không? - trừ mất ba trăm.

Đấy không phải là cách nghĩ của nhà giàu, thằng điên. Mày chưa biết hay sao?

Hẳn lúc đầu bà ta đã lấy ra mười nghìn. Rồi xén bớt một nửa, và giữ một nửa lại cho mình. Sau đó rút ra một trăm rupee, lấy thêm một trăm, rồi một trăm nữa. Họ rẻ tiền thế đấy.

Vậy có nghĩa là họ thực sự nợ mày mười nghìn. Nhưng nếu bà ta nghĩ bà ta nợ mày mười nghìn, thì thực tế bà ta nợ mày là, bao nhiêu - gấp mười lần?

“Không, gấp một trăm lần.”

Gã đàn ông nhỏ thó, đặt tờ báo đang đọc xuống, quay sang tôi từ bên trong mandala sách của mình.

“Mày nói gì?” gã hỏi to.

“Không có gì.”

Gã lại nói to. “Ê, mày làm nghề gì?”

Tôi chộp một chiếc vô lăng tưởng tượng rồi bẻ quặt nó một trăm tám mươi độ.

“A, lẽ ra tao nên biết. Tài xế là người thông minh - họ nghe được rất nhiều chuyện hay. Phải không?”

“Tài xế khác thì có thể. Tao vào xe là điếc đặc.”

“Chắc chắn rồi. Nói tao nghe, mày chắc phải biết tiếng Anh - phải có ít nhiều điều họ nói bám vào đầu mày chứ.”

“Tao nói rồi, tao không nghe. Làm sao bám được?”

“Chữ này trong báo có nghĩa là gì? Pri-va-see[26].”

Tôi nói cho gã biết, và gã mỉm cười biết ơn. “Tụi tao chỉ mới học bảng chữ cái tiếng Anh thì tao bị nhà bắt nghỉ học.”

Hóa ra gã là một kẻ nửa vời khác. Giai cấp của tôi.

“Ê,” gã lại nói to. “Muốn đọc mấy cái này không?” Gã cầm lên một quyển tạp chí có hình một cô nàng người Mỹ trên trang bìa - loại mà đám con trai nhà giàu thích mua. “Hàng tốt đấy.”

Tôi lật xem quyển tạp chí. Gã nói đúng, nó thực là hàng tốt.

“Quyển tạp chí này bán bao nhiêu?”

“Sáu mươi rupee. Mày tin nổi không? Sáu mươi rupee cho một quyển tạp chí cũ. Vậy mà có người ở chợ Khan bán tạp chí từ Anh quốc giá mỗi quyển năm trăm tám mươi rupee! Mày tin nổi không?”

Tôi ngước đầu lên nhìn trời và huýt sáo. “Thật đáng kinh ngạc là họ có nhiều tiền thế,” tôi nói to, vừa như độc thoại với mình. “Vậy mà vẫn đối xử với chúng ta như súc vật.”

Hình như tôi đã nói điều gì làm gã bấn loạn, vì gã cứ đưa lên hạ xuống tờ báo nhiều lần; rồi gã đến sát mép mandala và, lấy báo che một phần mặt, thì thầm điều gì đấy.

Tôi khum tay quanh tai. “Nói lại đi?”

Gã nhìn quanh quất rồi nói, lần này to hơn một tí, “Sẽ không tồn tại lâu đâu. Tình hình hiện nay ấy.”

“Tại sao không?” Tôi tiến đến mandala.

“Mày nghe nói đến bọn Naxal chưa?” gã thì thào trên đống sách. “Bọn chúng có súng. Bọn chúng có cả một quân đội. Chúng đang ngày càng mạnh lên.”

“Thật không?”

“Cứ đọc báo đi. Trung Quốc muốn có một cuộc nội chiến ở Ấn Độ, hiểu không? Bom của Trung Quốc đang đến Myanmar, vào Bangladesh, rồi sau đó đến Calcutta. Rồi đi xuống miền nam đến Andhra Pradesh, rồi lên khu Bóng tối. Khi thời điểm chín muồi, toàn thể Ấn Độ sẽ...”

Hắn mở lòng bàn tay ra.

Chúng tôi nói chuyện như thế một lúc - nhưng rồi tình bạn chúng tôi chấm dứt như mọi tình bạn đầy tớ-đầy tớ khác: vì các ông chủ rống gọi tên chúng tôi. Một bọn trẻ con nhà giàu muốn được xem một quyển tạp chí khiêu dâm của Mỹ - và ông Ashok đã bước ra khỏi một quán bar, loạng choạng, nồng nặc mùi rượu; cô ả Nepal ở cạnh bên ông.

Trên đường về nhà, hai người họ nói chuyện bằng giọng chối tai; rồi họ lại nựng nịu và hôn hít nhau. Trời ạ, ông ấy là người vẫn còn kết hôn hợp pháp với một phụ nữ khác! Tôi tức đến nỗi lái xe vượt qua bốn chốt đèn đỏ, và suýt nữa đâm sầm vào một chiếc xe bò đang đi trên đường chở theo những can dầu hỏa, nhưng họ chả buồn để ý.

“Ngủ ngon, Balram,” ông Ashok hét lên khi xuống xe, tay trong tay với ả kia.

“Ngủ ngon, Balram!” ả hét toáng.

Họ chạy vào căn hộ và thay nhau đập nút gọi thang máy.

Khi tôi về phòng, tôi tìm dưới giường. Nó vẫn ở đấy, bộ trang phục maharaja mà ông ấy đưa tôi mặc - cả chiếc khăn xếp và cặp kính đen nữa.

Tôi lái xe ra khỏi khu chung cư, ăn mặc như một maharaja, đeo kính đen. Không biết mình đang đi đâu - tôi chỉ cho xe lượn quanh các khu mua sắm. Mỗi lần trông thấy một cô gái đẹp tôi bấm còi inh ỏi về phía cô và đám bạn cô ta.

Tôi mở nhạc của ông ấy. Tôi bật máy điều hòa hết công suất.

Tôi lái xe về tòa nhà, đưa xe xuống garage, gấp kính đen cho vào túi, rồi cởi bỏ bộ trang phục.

Tôi nhổ lên băng ghế chiếc Honda City, rồi lau chúng sạch sẽ.

***

Sáng hôm sau, ông ấy không xuống, cũng không gọi tôi lên phòng. Tôi đi thang máy lên và đứng cạnh cửa. Tôi cảm thấy tội lỗi về những gì đã làm đêm hôm trước. Tôi tự hỏi liệu mình có nên nhận tội hết không. Tôi với tay chạm cái chuông vài lần, rồi sau đó thở dài bỏ cuộc.

Một lúc sau, có âm thanh nhè nhẹ bên trong. Tôi áp tai lên lớp gỗ nghe ngóng.

“Nhưng anh đã thay đổi.”

“Đừng xin lỗi xin phải nữa.”

“Đêm hôm qua anh cảm thấy vui vẻ hơn suốt bốn năm hôn nhân của mình.”

“Khi anh bỏ đi NewYork, em nghĩ em sẽ không bao giờ gặp lại anh nữa. Bây giờ thì gặp rồi. Với em đấy là điều quan trọng nhất.”

Tôi quay ra khỏi cánh cửa và vỗ trán. Tội lỗi của tôi đang tăng từng phút. Cô ả là người tình cũ của ông ấy, thằng ngu - đâu phải hạng qua đường!

Đương nhiên - ông ấy sẽ không bao giờ chọn một con điếm. Tôi luôn biết ông ấy là người tốt: ông ấy hơn tôi một bậc.

Tôi véo bàn tay trái để tự phạt mình.

Rồi lại áp tai vào cửa.

Điện thoại bắt đầu reo ở bên trong. Im lặng một chốc, rồi ông ấy bảo, “Đấy là Puddles. Còn đấy là Cuddles. Em nhớ chúng không nhỉ? Chúng cứ sủa đòi anh mãi. Đây, cầm điện thoại lên, nghe này...”

“Tin xấu à?” Giọng cô ta, sau vài phút. “Trông anh có vẻ buồn.”

“Anh phải đi gặp một bộ trưởng nội các. Anh ghét làm thế. Rặt một phường gian dối. Công việc anh đang làm... nó là nghề xấu. Anh ước gì mình làm một nghề khác. Một nghề sạch sẽ. Như nghề thuê ngoài. Ngày nào anh cũng ước mong như thế.”

“Vậy sao anh không làm gì khác đi? Chẳng khác lúc họ bảo anh đừng cưới em. Lúc ấy anh cũng không thể từ chối.”

“Không đơn giản thế đâu, Uma. Họ là bố, là anh trai của anh.”

“Em chẳng biết anh có thay đổi không nữa, Ashok. Mới có một cuộc gọi từ Dhanbad mà anh đã trở lại con người cũ của mình rồi.”

“Thôi nào, đừng cãi nhau nữa. Bây giờ anh đưa em ra xe về nhé.”

“Ôi không. Em không đi về với tài xế của anh đâu. Em biết ngữ ấy, cái ngữ nhà quê đấy. Chúng nghĩ đàn bà con gái nào chưa chồng cũng đều là gái điếm cả. Và hẳn nó tưởng em là người Nepal, vì mắt của em. Anh biết như thế nghĩa là gì với nó không. Em sẽ tự về.”

“Cậu này không sao đâu. Cậu ấy là người nhà mà.”

“Anh không nên tin người quá thế, Ashok. Tài xế Delhi đều đồi bại cả. Chúng bán ma túy, rồi đi với gái mại dâm, chỉ có Trời mới biết còn gì nữa.”

“Người này thì không. Cậu ta ngốc như bò ấy, nhưng được cái trung thực. Cậu ta sẽ chở em về.”

“Không, Ashok. Em sẽ đón taxi. Tối nay em gọi anh nhé?”

Tôi nhận ra cô ta đang tiến đến gần cánh cửa, nên tôi xoay người lại và rón rén bỏ đi.

Không một lời nào từ ông ấy cho đến tối, rồi sau đó ông đi xuống bảo tôi lấy xe. Ông bắt tôi chở đi hết ngân hàng này đến ngân hàng khác. Ngồi trên ghế tài xế, tôi nhìn qua khóe mắt mình; ông ấy đang gom tiền từ máy rút tiền tự động - bốn cái khác nhau. Rồi ông ấy bảo, “Balram, vào thành phố. Cậu biết căn nhà to trên Phố Ashoka, chỗ chúng ta từng đến với Ông Mukesh một lần không?”

“Vâng, thưa ông. Con nhớ ạ. Ở đấy có hai con chó béc giê rất to giữ cổng, thưa ông.”

“Chính xác. Trí nhớ cậu tốt lắm, Balram.”

Tôi nhìn trộm vào kính thấy ông Ashok đang nhấn phím điện thoại trong lúc tôi lái xe. Có lẽ đang báo với đầy tớ của bộ trưởng rằng ông đang đem tiền đến. Vậy là cuối cùng tôi đã hiểu công việc ông chủ tôi đang làm là gì trong lúc chở ông băng qua Delhi.

“Ta sẽ quay lại sau hai mươi phút, Balram,” ông Ashok nói khi chúng tôi đến căn nhà gỗ một tầng của bộ trưởng. Ông bước ra ngoài với một chiếc túi đỏ và đóng sầm cửa.

Một lính gác an ninh cầm súng trường ngồi trong buồng gác kim loại trên bức tường đỏ của nhà bộ trưởng, chăm chú nhìn tôi. Hai con chó béc giê đang lững thững đi trong trang viên, thỉnh thoảng cất tiếng sủa.

Lúc ấy đang là hoàng hôn. Chim trong thành phố bắt đầu huyên náo bay về tổ. Thế này, thưa thủ tướng, Delhi là một thành phố lớn, nhưng trong đó vẫn có những nơi hoang dã - những công viên rộng, những cánh rừng phòng hộ, những dải đất hoang - và mọi thứ có thể đột ngột xuất hiện từ những nơi hoang vu này. Khi tôi đang nhìn bức tường đỏ của nhà bộ trưởng, một con công bay lên trên buồng gác và đậu ở đấy; trong một tích tắc cái cổ xanh da trời và chiếc đuôi dài của nó biến thành màu vàng trong ánh chiều tà. Rồi nó biến mất.

Chỉ một lát sau trời ngả tối.

Mấy con chó bắt đầu sủa inh ỏi. Cổng mở ra. Ông Ashok rời khỏi nhà bộ trưởng với gã béo - chính là người đã cùng bước ra khỏi Dinh Tổng thống hôm nọ. Tôi đoán y là trợ lý bộ trưởng. Họ dừng lại trước xe để trò chuyện.

Gã béo bắt tay ông Ashok, trong khi ông rõ ràng đang muốn đánh bài chuồn - a, nhưng chẳng dễ dàng mà chuồn khỏi tay chính trị gia, hoặc ngay cả tay sai của chính trị gia đâu nhé. Tôi xuống xe, giả vờ kiểm tra lốp xe, và tiến đến khoảng cách có thể nghe ngóng được.

“Đừng lo, Ashok. Tôi sẽ đảm bảo bộ trưởng gọi điện cho bố ông ngày mai.”

“Cám ơn ông anh. Gia đình tôi rất biết ơn sự giúp đỡ của ông anh ạ.”

“Lát nữa ông sẽ làm gì?”

“Không gì hết. Chỉ về nhà ở Gurgaon thôi.”

“Thanh niên trai tráng như ông mà về nhà sớm thế à? Đi vui vẻ chút nào.”

“Ông anh không phải làm việc cho kì bầu cử à?”

“Bầu cử á? Xong hết cả rồi. Thắng áp đảo. Sáng nay bộ trưởng nói thế. Ông bạn này, chuyện bầu cử ấy mà, ở Ấn Độ là điều khiển được tuốt. Không giống bên Mỹ đâu.”

Mặc sự phản đối của ông Ashok, gã béo nọ vẫn chui vào trong xe. Xe mới đi được một đoạn thì gã lên tiếng, “Ashok, cho tôi một ly whisky nào.”

“Ở đây, trong xe á? Tôi không có.”

Gã béo có vẻ ngạc nhiên. “Ở Delhi ai cũng có whisky trong xe cả, Ashok, ông không biết à?”

Gã bảo tôi cho xe quay về ngôi nhà gỗ một tầng của bộ trưởng. Gã đi vào trong rồi trở ra với hai chiếc ly và một chai rượu. Gã đóng sầm cửa, thở hắt ra, nói, “Bây giờ thì xe này trang bị đầy đủ rồi đây.”

Ông Ashok đón lấy cái chai và chuẩn bị rót cho gã béo một ly, thì gã chép môi tỏ vẻ bực bội. “Không phải ông đâu, ngốc ạ. Tài xế kìa. Nó là đứa hầu rượu.”

Tôi vội quay sang và trở thành một nhân viên quầy bar.

“Tay tài xế này rất có tài,” gã béo nói. “Bọn chúng thỉnh thoảng vẫn làm đổ rượu tứ tung khi rót.”

“Chắc ông anh chẳng bao giờ đoán được giai cấp của cậu ta cấm uống rượu, nhỉ?”

Tôi siết nắp chai rượu rồi đặt nó cạnh hộp số. Tôi nghe tiếng ly leng keng phía sau và hai giọng nói cất lên, “Cạn!”

“Đi nào,” tay trợ lý bộ trưởng nói. “Đi đến Sheraton nào, tài xế. Ở đấy có một nhà hàng rất ngon nằm dưới hầm, Ashok ạ. Nơi yên tĩnh. Chúng ta sẽ vui vẻ ở đó.”

Tôi mở chìa khóa và đưa quả trứng Honda City đen lăn bánh lên những con đường của New Delhi.

“Một chiếc xe cũng như một chốn thiên đường. Tôi không tin nổi ông chưa từng làm thế.”

“Chà, ông chưa bao giờ thử chuyện này ở Mỹ - phải không nào?”

“Đây là toàn bộ cái lợi khi ở Delhi, chú em à!”

Gã béo vỗ đùi ông Ashok.

Gã nhấp một ngụm, rồi nói, “Tình hình ông thế nào, Ashok?”

“Dạo này buôn bán than đá. Người ta nghĩ đấy là công nghệ duy nhất đang bùng nổ. Nhưng mà than đá - truyền thông chẳng chú ý gì đến than đá nhỉ? Người Trung Quốc tiêu thụ than đá như điên và giá than đang tăng ở khắp nơi. Các triệu phú đang mọc lên khắp bốn phương tám hướng.”

“Chắc rồi, chắc rồi,” gã béo đáp. “Hiệu ứng Trung Quốc.” Gã ngửi ly của mình. “Nhưng ở Delhi khi nói tình hình thì không phải là nhắc đến chuyện đấy, chú em ạ!”

Gã tay sai của bộ trưởng mỉm cười. “Về cơ bản, điều tôi đang hỏi ông là, ai đang phục vụ ông - ở dưới đấy?” Gã chỉ tay xuống một bộ phận trên người ông Ashok mà gã chẳng việc gì phải chỉ vào.

“Tôi ly thân rồi. Đang làm thủ tục ly dị.”

“Tôi rất tiếc khi nghe thế,” gã béo nói. “Hôn nhân là một cơ chế tốt. Mọi thứ ở nước này đều tan rã hết cả. Gia đình, hôn nhân - mọi thứ.”

Gã nhấp một ngụm whisky nữa rồi bảo, “Nói xem nào, Ashok, ông có nghĩ rằng sẽ có nội chiến ở đất nước này không?”

“Tại sao ông anh nói vậy?”

“Bốn ngày trước, tôi dự một phiên tòa ở Ghaziabad. Thẩm phán đưa ra một mệnh lệnh mà đám luật sư không thích, và bọn họ cứ thế từ chối chấp thuận mệnh lệnh của ông ta. Họ phát rồ - họ lôi thẩm phán xuống đập cho một trận, ngay trong tòa án của ông ấy. Vụ việc không được lên báo. Nhưng tôi tận mắt chứng kiến. Nếu người ta bắt đầu đánh cả thẩm phán - ngay trong tòa của các ông ấy - thì tương lai đất nước chúng ta sẽ ra sao?”

Một vật lạnh như đá chạm vào cổ tôi. Gã béo đang dùng ly cọ xát vào tôi.

“Một ly nữa, tài xế.”

“Vâng, thưa ông.”

Ngài đã bao giờ thấy chiêu này chưa, thủ tướng? Một người một tay cầm vô lăng, tay kia nhấc chai whisky lên, trườn nó qua vai, rồi rót vào ly, trong lúc xe vẫn đang di chuyển, không đổ một giọt! Kĩ năng cần có của một tài xế Ấn Độ! Không những phải có phản xạ tốt, khả năng nhìn trong bóng tối, và lòng kiên nhẫn vô hạn, mà y còn phải là một người phục vụ rượu cừ khôi!

“Ông có muốn uống thêm không ạ?”

Tôi liếc nhìn gã tay sai của bộ trưởng, nhìn vào những nếp thịt nung núc nhem nhúa dưới cằm gã - rồi liếc nhìn con đường để đảm bảo mình không sắp sửa đâm sầm vào vật gì.

“Rót một ly cho chủ mày đi.”

“Thôi khỏi, thật tình tôi không uống nhiều lắm. Được rồi.”

“Đừng ngốc thế, Ashok. Tao bảo mà - thằng này, rót một ly cho chủ mày nào.”

Vậy là tôi phải quay người và xuất chiêu một-tay-trên-vôlăng-một-tay-cầm-chai-whisky tuyệt đỉnh lần nữa.

Gã béo im lặng sau khi uống ly thứ hai. Gã lau mép.

“Hồi còn ở Mỹ chắc ông cặp kè nhiều em út lắm hả? Ý tôi là - em út bản xứ ấy.”

“Không.”

“Không? Thế nghĩa là sao?”

“Tôi chung thủy với Pinky - vợ tôi - suốt thời gian ở đấy.”

“Ôi trời. Ông chung thủy. Thế mới tài. Nhất vợ nhì trời. Chẳng trách kết cục là li dị. Ông chả bao giờ cặp với phụ nữ da trắng à?”

“Tôi nói với ông anh rồi đấy.”

“Thánh thần ơi. Tại sao dân Ấn đi nước ngoài luôn là loại chẳng ra làm sao thế này? Nghe đây, ông có muốn một em bây giờ không? Một em gái Âu?”

“Bây giờ?”

“Bây giờ,” gã đáp. “Một cô nàng đến từ Nga. Cô nàng trông giống hệt cô diễn viên Mỹ gì đấy.” Gã nói một cái tên. “Muốn làm không?”

“Một cô điếm?”

Gã béo mỉm cười. “Một người bạn. Một người bạn đầy quyến rũ. Muốn làm không?”

“Không, cám ơn. Tôi đang hẹn hò với một người. Tôi mới gặp một người mà tôi biết từ lâu...”

Gã béo móc điện thoại di động ra và bấm số. Ánh đèn điện thoại tạo thành vòng hào quang màu xanh trên mặt gã.

“Cô nàng ở đấy rồi. Chúng ta đến gặp đi. Cô nàng là một người cực kì hấp dẫn, tôi bảo với ông. Giống hệt cô diễn viên người Mỹ gì đấy. Ông có ba mươi nghìn đấy không?”

“Không. Nghe đây. Tôi đang hẹn hò với người khác. Tôi không phải là...”

“Không vấn đề. Bây giờ tôi trả. Ông trả lại sau cũng được. Cứ cho vào phong bì trong lần tiếp theo ông đưa bộ trưởng.” Gã đặt tay lên tay ông Ashok và nháy mắt, đoạn chồm tới chỉ đường cho tôi. Tôi nhìn ông Ashok trong kính chiếu hậu thật nghiêm khắc.

Một con điếm? Thứ đấy dành cho những người như tôi, thưa ông. Ông có chắc mình muốn loại này không?

Tôi ước gì mình có thể nói thẳng với ông ấy điều này - nhưng tôi là ai chứ? Chỉ là tài xế.

Tôi làm theo lệnh của gã béo. Ông Ashok không nói gì - chỉ ngồi đấy mút whisky như một đứa bé uống soda. Có lẽ ông ấy nghĩ đấy chỉ là trò đùa, hoặc có lẽ ông ấy quá sợ gã béo nên không dám khước từ.

Nhưng tôi sẽ bảo vệ danh dự của ông ấy cho đến chết. Bọn chúng đã làm hỏng ông.

Gã béo bảo tôi lái xe đến một nơi ở Greater Kailash - một khu nhà ở của những con người thuộc đẳng cấp trên tại Delhi. Gã hướng dẫn tôi đến nơi đấy, lấy chiếc ly lạnh như đá chạm vào cổ tôi mỗi khi muốn tôi đổi hướng xe. Khu nhà to bằng một tiểu cung điện, có những cột thạch cao trắng ở phía trước. Nhìn lượng rác thải vứt bên ngoài tường nhà, ngài biết ngay người giàu sống ở đây.

Gã béo giữ cửa mở trong lúc nói chuyện điện thoại. Năm phút sau gã đóng sầm cửa. Tôi khịt mũi. Một mùi nước hoa kì dị ùa vào phía sau xe.

“Đừng khịt mũi nữa và đưa bọn ta đến Jangpura đi, con trai.”

“Con xin lỗi ông.”

Gã béo mỉm cười. Gã quay sang cô ả mới vào xe và nói, “Xin vui lòng nói chuyện với bạn Ashok bằng tiếng Hindi.”

Tôi nhìn vào kính chiếu hậu, và có cái nhìn đầu tiên về cô ả này.

Quả thật, cô nàng nhìn giống một diễn viên mà tôi đã nhìn thấy đâu đó. Dù vậy, tôi không biết tên cô diễn viên này. Chỉ khi tôi đến Bangalore và sử dụng thành thạo Internet - chỉ qua hai khóa ngắn đấy ạ! - tôi mới tìm thấy ảnh và tên cô ấy trên Google.

Kim Basinger.

Đấy là cái tên mà gã béo đã nhắc đến. Và đúng thế thật - cô ả bước vào xe với gã béo trông giống hệt Kim Basinger! Ả rất cao và đẹp, nhưng điều đáng nói nhất là tóc cô ả - vàng óng và bóng mượt, hệt như quảng cáo dầu gội đầu!

“Anh có khỏe không, Ashok?” Cô ả nói bằng thứ tiếng Hindi hoàn hảo. Ả chìa tay ra nắm tay ông Ashok.

Gã trợ lý bộ trưởng cười khùng khục. “Đấy. Ấn Độ đã tiến bộ rồi, thấy chưa? Cô nàng đang nói tiếng Hindi đấy.”

Gã vỗ đùi cô ả. “Tiếng Hindi của em tiến bộ rồi đấy, cưng.”

Ông Ashok ngả lưng về sau để nói với gã béo qua vai cô ả. “Cô ấy là người Nga à?”

“Hỏi cô em đây, đừng hỏi tôi, Ashok. Đừng ngại. Cô em đây là bạn mà.” “Người Ukraine,” cô ả đáp bằng tiếng Hindi. “Em là sinh viên Ukraine ở Ấn Độ.”

Tôi nghĩ: Mình phải nhớ nơi này, Ukraine.

Và một ngày nào đó tôi sẽ phải đến đấy!

“Ashok,” gã béo nói. “Cứ tự nhiên, chạm vào tóc cô em đi. Tóc thật đấy. Đừng sợ - cô em là bạn mà.” Gã cười khùng khục. “Thấy chưa - đâu có sao, phải không, Ashok? Nói gì đấy bằng tiếng Hindi với ông Ashok đi cưng. Ông ấy vẫn còn sợ em đấy.”

“Anh đẹp trai lắm,” cô ả nói. “Đừng sợ em.”

“Tài xế.” Gã béo chồm về trước và lấy chiếc ly lạnh của gã chạm vào tôi. “Gần đến Jangpura chưa?”

“Rồi ạ.”

“Khi đi xuống phố Masjid, mày sẽ thấy một khách sạn có biển hiệu đèn neon chữ T rất to phía trên. Đưa bọn ta đến đó.”

Mười phút sau tôi đưa họ đến đấy - ngài không thể không nhận ra khách sạn này, bảng hiệu chữ T to tướng trên đó sáng rực như một ngọn đèn lồng giữa đêm tối.

Dẫn cô ả tóc vàng theo, gã béo đi đến bàn tiếp tân khách sạn, và được tay quản lý chào đón nồng nhiệt. Ông Ashok đi sau họ, mắt dáo dác nhìn tứ phía, như một đứa bé trai mặc cảm vì sắp làm một việc xấu xa.

Nửa giờ trôi qua. Tôi ở bên ngoài, hai tay đặt lên vô lăng không rời. Tôi đấm con yêu tinh nhỏ. Tôi bắt đầu gặm vô lăng.

Tôi cứ hi vọng ông ấy sẽ chạy ra, hai tay vung vẩy và thét lên, Balram, suýt tí nữa thì ta phạm phải sai lầm! Cứu ta với - hãy lái xe đi ngay!

Một giờ sau ông Ashok ra khỏi khách sạn - một mình, trông rã rời.

“Buổi gặp kết thúc rồi, Balram,” ông ấy nói, ngả đầu xuống ghế. “Về nhà thôi.”

Tôi chưa khởi động xe ngay. Tôi để ngón tay lên chìa khóa xe.

“Balram, về nhà đi, ta bảo đấy!”

“Vâng, thưa ông.”

Khi chúng tôi về lại Gurgaon, ông ấy lảo đảo rời xe đi đến thang máy. Tôi không ra khỏi xe. Tôi để năm phút trôi qua, rồi lái xe trở lại Jangpura, thẳng đến khách sạn có chữ T bên trên.

Tôi đỗ xe ở một góc và nhìn cửa khách sạn. Tôi muốn cô ả bước ra.

Một người phu xe đạp xe đến cạnh tôi. Ông ta nhỏ thó, râu ria bờm xờm, gầy như que củi, uể oải lấy giẻ lau mặt và chân, rồi nằm xuống đất ngủ. Trên yên của chiếc xe lôi là một miếng dán quảng cáo màu trắng:

Bạn có vấn đề về cân nặng?

Hãy gọi Jimmy Singh tại Phòng thể dục Metro: 9811799289

Biểu tượng của phòng tập - một người Mỹ cơ bắp trắng ngồn ngộn - mỉm cười với tôi từ phía trên câu khẩu hiệu. Tiếng ngáy của người phu xe lấp đầy không khí.

Người của khách sạn hẳn đã trông thấy tôi. Một lúc sau, cửa mở ra: một viên cảnh sát bước ra, nhìn kĩ tôi, rồi sau đó rảo bước xuống bậc tam cấp.

Tôi vặn chìa khóa, lái xe về Gurgaon.

Bây giờ, tôi cũng hay chạy xe vòng quanh Bangalore vào buổi tối, nhưng ở đây tôi không bao giờ có cảm giác giống như lúc ở Delhi - đó là cảm giác nếu có thứ gì bùng cháy trong tôi lúc tôi lái xe, thành phố sẽ biết - nàng sẽ cháy với cùng thứ ấy.

Tối hôm đó tôi thấy lòng cay đắng. Thành phố biết điều này - và dưới ánh sáng màu cam mù mịt bao trùm khắp nơi của những ngọn đèn đường yếu ớt, nàng cũng đắng cay.

Hãy nói với tôi về nội chiến, tôi bảo Delhi.

Tôi sẽ nói, nàng đáp.

Một chậu hoa bị lật úp nằm chỏng chơ trên tiểu đảo giao thông giữa một con đường, cạnh đấy ba người đàn ông đang ngồi há hốc mồm. Một ông già có râu quai nón, đầu đội khăn xếp trắng, đang nói chuyện với họ, ngón tay giơ cao. Xe cộ lao vùn vụt qua ông ta, chiếu đèn pha chói lòa, và tiếng ồn nhấn chìm lời nói của ông ta. Ông ta trông như một nhà tiên tri giữa thành phố, chẳng ai buồn để mắt đến ngoại trừ ba tông đồ của mình. Họ sẽ trở thành ba trưởng tu viện của ông ta. Chậu hoa bị lật kia xem như là một biểu tượng.

Nói cho tôi nghe về máu đổ trên đường, tôi bảo Delhi.

Tôi sẽ nói, nàng đáp.

Tôi trông thấy những người đàn ông khác tranh luận, nói chuyện và đọc chữ trong đêm, lẻ loi hoặc thành nhóm quanh các ngọn đèn đường. Dưới ánh đèn heo hắt của Delhi, tôi đã bắt gặp hàng trăm người đêm hôm ấy, dưới những tán cây, mái đền, giao lộ, trên những băng ghế, nheo mắt nhìn vào sách báo, thánh kinh, tập san, tờ rơi Đảng Cộng Sản. Họ đang đọc cái gì? Họ đang nói cái gì?

Còn có thể là gì khác?

Về ngày tận cùng thế giới.

Và nếu máu đổ trên những con đường này - tôi hỏi thành phố - người có hứa rằng gã ấy sẽ là kẻ đầu tiên ra đi - cái gã có những nếp mỡ dưới cổ ấy?

Một người ăn xin ngồi bên vệ đường, thân hình gần như trần như nhộng phủ một lớp bụi bẩn, mái tóc rối bù xoắn thành lọn dài như những con rắn, nhìn vào mắt tôi:

Hứa.

Những mảnh thủy tinh màu được cắm vào bức tường ranh giới của Tòa cao ốc Buckingham Dãy B - để ngăn bọn trộm cắp. Khi đèn pha chiếu vào, những mảnh vỡ sáng rực lên, và bức tường biến thành một con quái vật Đa sắc có gai thủy tinh.

Gã gác cổng trừng trừng nhìn tôi khi tôi lái xe vào. Tôi trông thấy những đồng rupee sáng rực trong mắt hắn.

Đây là lần thứ hai hắn bắt gặp tôi đi ra ngoài và trở về một mình.

Trong bãi xe, tôi bước ra khỏi yên tài xế và cẩn thận đóng cửa. Tôi mở cửa sau, vào bên trong, lướt tay lên lớp da. Tôi lướt tay mình ba lần từ mặt bên này sang mặt kia của các băng ghế, và sau đó tôi tìm thấy thứ mà tôi đang tìm.

Tôi đưa nó lên ánh sáng.

Một sợi tóc vàng!

Tôi còn giữ nó trong hộc bàn đến ngày nay.