← Quay lại trang sách

Chương 4

Nhìn từ bên ngoài ngôi nhà trông giống hệt nhà của nó. Hay gần như giống hệt: quanh cửa nhà bà Spink và bà Forcible có những bóng đèn xanh đỏ sáng nhấp nháy ghép thành các chữ, ánh đèn chạy đuổi nhau quanh cửa. Nhấp nháy, chạy vòng tròn. KINH NGẠC! được nối tiếp bằng VỞ DIỄN rồi thì CHIẾN THẮNG!!!

Trời lạnh và hửng nắng, giống hệt khi con bé rời nhà lúc trước.

Một âm thanh khe khẽ vang lên sau lưng Coraline.

Con bé quay lại. Một con mèo đen to tướng đang đứng trên bức tường bên cạnh con bé, đúng con mèo đen to tướng Coraline đã nhìn thấy trong khu đất ở nhà.

“Chào,” con mèo nói.

Giọng con mèo nghe giống giọng nói vang lên từ phía sau Coraline, giọng nói mà con bé đã nghĩ đến, nhưng là giọng đàn ông, chứ không phải giọng con gái.

“Chào,” Coraline nói. “Tớ đã nhìn thấy trong vườn nhà tớ một chú mèo giống hệt cậu. Chắc hẳn cậu là mèo khác.”

Con mèo lắc đầu: “Không,” nó nói. “Tớ chẳng phải là cái gì khác cả. Tớ là tớ.” Nó nghiêng đầu, đôi mắt xanh long lanh. “Loài người các cậu chạy tứ tung khắp nơi. Ngược lại, loài mèo thì không tách rời. Nếu cậu hiểu tớ muốn nói gì.”

“Tớ nghĩ là có. Nhưng nếu cậu đúng là con mèo tớ đã nhìn thấy ở nhà thì sao cậu lại biết nói?”

Loài mèo không có vai, không giống như con người. Nhưng con mèo này lại nhún vai, với một chuyển động mềm mại bắt đầu bằng cái vẫy đuôi và kết thúc bằng cái vểnh râu. “Tớ biết nói.”

“Mèo ở nhà không nói chuyện.”

“Không á?” con mèo hỏi.

“Không,” Coraline trả lời.

Con mèo uyển chuyển nhảy từ trên tường xuống bãi cỏ cạnh chân Coraline. Nó chằm chằm nhìn con bé.

“Vậy đấy, cậu là chuyên gia về những thứ này,” con mèo lạnh lùng nói. “Rốt cuộc, tôi thì biết gì cơ chứ? Tôi chỉ là một con mèo thôi.”

Nó dợm bước bỏ đi, kiêu hãnh ngẩng cao đầu, đuôi vểnh lên.

“Quay lại đi mà,” Coraline nói. “Xin cậu đấy. Tớ xin lỗi. Tớ thật sự xin lỗi.”

Con mèo dừng bước, rồi ngồi xuống, và bắt đầu liếm láp toàn thân, vẻ trầm ngâm, hình như chẳng biết gì đến sự tồn tại của Coraline.

“Bọn mình… bọn mình có thể làm bạn với nhau, cậu biết đấy,” Coraline nói.

“Chúng ta cũng có thể là những mẫu hiếm hoi của loài voi khiêu vũ kỳ lạ ở châu Phi,” con mèo nói. “Nhưng chúng ta lại không phải. Ít ra,” nó nói thêm với cái vẻ rất ta đây là mèo, sau khi ném cho Coraline một ánh nhìn chớp nhoáng. “Tôi không phải.”

Coraline thở dài.

“Thôi mà. Tên cậu là gì?” Coraline hỏi con mèo. “Này nhé, tớ là Coraline. Ok?”

Con mèo chậm rãi ngáp, cẩn trọng, để lộ cái miệng và cái lưỡi với một màu hồng đến kinh ngạc. “Mèo không có tên,” nó nói.

“Không?” Coraline hỏi.

“Không,” con mèo đáp. “Thế này nhé, con người các cậu có tên. Đó là vì các cậu không biết mình là ai. Bọn tôi biết bọn tôi là ai, thế nên bọn tôi cóc cần tên.”

Coraline thấy con mèo có cái vẻ tự cao tự đại phát bực cả mình. Như thể theo ý nó, nó là thứ duy nhất có đôi chút quan trọng ở bất kỳ thế giới nào hay nơi chốn nào.

Con bé nửa muốn tỏ ra thô lỗ; nửa muốn cư xử một cách lịch sự và tôn trọng. Nửa lịch sự đã thắng.

“Vậy làm ơn cho tớ biết, đây là nơi nào vậy?”

Con mèo liếc nhanh xung quanh. “Đây là đây chứ sao,” nó đáp.

“Chuyện đấy thì tớ biết rồi. Thôi được, vậy cậu đến đây bằng cách nào?”

“Giống cậu, tôi bước chứ sao nữa,” con mèo nói. “Như thế này này.”

Coraline nhìn con mèo chậm rãi bước ngang qua bãi cỏ. Nó vòng ra sau một cái cây, nhưng không thấy xuất hiện ở phía bên kia. Coraline bước đến chỗ cái cây và nhìn ra đằng sau. Con mèo đã biến mất.

Con bé quay lại ngôi nhà. Lại một âm thanh khe khẽ vang lên sau lưng. Là con mèo.

“Mà này,” nó nói. “Cậu rất khôn ngoan khi mang theo vật bảo vệ đấy. Tôi mà là cậu thì tôi sẽ bám riết lấy nó.”

“Vật bảo vệ hả?”

“Chính thế đấy,” con mèo nói. “Và dù sao đi nữa…”

Nó dừng lại và nhìn chằm chằm vào một cái gì đó không có ở đấy.

Rồi nó rùn người xuống, và từ từ tiến về phía trước, hai hay ba bước. Có vẻ như nó đang bám theo một con chuột vô hình. Đột ngột, nó cong đuôi lao về phía rừng cây.

Con mèo biến mất giữa đám cây cối.

Coraline băn khoăn không biết ý của con mèo là gì.

Coraline cũng băn khoăn không biết có phải trong thế giới thực của con bé, con mèo lúc nào cũng biết nói chỉ có điều chúng không muốn nói, hay loài mèo chỉ có thể nói được khi chúng ở nơi này - dù cho nơi này có là đâu đi chăng nữa.

Nó bước xuống những bậc cầu thang bằng gạch dẫn tới cửa ra vào căn hộ của bà Spink và bà Forcible. Những bóng đèn xanh đỏ nhấp nháy.

Cửa mở, chỉ hơi he hé. Con bé gõ cửa, nhưng ngay cú gõ đầu tiên đã làm cánh cửa đu đưa mở hẳn ra, vậy là Coraline bước vào trong.

Giờ con bé đã ở trong một căn phòng tối tăm bốc mùi bụi bặm và mùi vải nhung. Cánh cửa sau lưng Coraline đung đưa rồi đóng sập lại và căn phòng chìm trong bóng tối. Coraline nhích từng bước về phía trước, tới một phòng chờ nhỏ. Mặt con bé chạm phải một thứ gì đó mềm mại. Là vải. Con bé giơ cao tay đẩy tấm vải. Nó rẽ ra làm đôi.

Con bé chớp chớp mắt đứng ở phía bên kia tấm rèm nhung, trong một rạp hát lờ mờ sáng. Xa xa, ở góc phòng có một sân khấu cao bằng gỗ, trống trải và tồi tàn, một chiếc đèn sân khấu lờ mờ rọi từ trên cao xuống.

Giữa chỗ Coraline và sân khấu có các ghế ngồi. Hàng hàng lớp lớp ghế ngồi. Con bé nghe thấy tiếng chân loẹt quẹt, rồi một đốm sáng tiến về phía nó, đu đưa hết bên này sang bên kia. Khi ánh sáng đến gần hơn, con bé nhận thấy nó đang phát ra từ một chiếc đèn pin kẹp trong miệng một con chó đen Scotland khổng lồ, lông mõm đã lốm bạc vì tuổi tác.

“Chào,” Coraline nói.

Con chó đặt đèn pin xuống nền nhà sau đó ngước nhìn con bé. “Rồi. Cho xem vé,” nó thô lỗ nói.

“Vé ư?”

“Chính nó đấy. Vé. Tôi không có cả ngày đâu, cô biết chứ. Cô không thể xem biểu diễn nếu không có vé.”

Coraline thở dài. “Tớ không có vé,” con bé thú thực.

“Lại thêm một người nữa,” con chó rầu rĩ. “Đi vào đâu với cái vẻ trơ tráo như vậy. ‘Vé cậu đâu?’ ‘Không có,’ tôi chẳng hiểu nổi…” Nó lắc đầu rồi nhún vai. “Thôi, vào đi vậy.”

Con chó ngậm chiếc đèn pin trong miệng và lon ton chạy vào trong bóng tối. Coraline bám theo sau. Khi tiến gần đến hàng ghế trước sân khấu, con chó dừng lại rồi chiếu đèn pin vào một chiếc ghế trống. Coraline ngồi xuống, còn con chó lảng ra chỗ khác.

Khi mắt đã quen với bóng tối, con bé nhận ra ngồi trên các ghế khác cũng là những con chó.

Từ phía sau sân khấu đột nhiên vang lên một tiếng rít. Coraline nhận ra đó là tiếng chiếc máy hát cũ rích đã xước đặt trên máy quay đĩa. Tiếng rít trở thành tiếng kèn trumpet, rồi bà Spink và bà Forcible xuất hiện trên sân khấu.

Bà Spink đang ngồi trên chiếc xe đạp một bánh và tung hứng mấy quả bóng. Bà Forcible nhảy tung tăng phía sau, cầm theo một giỏ hoa. Vừa đi bà vừa rải cánh hoa quanh sân khấu. Hai bà tiến đến phía trước sân khấu, rồi bà Spink nhanh nhẹn nhảy ra khỏi chiếc xe đạp một bánh, và hai bà già cúi thấp người xuống.

Lũ chó đồng loạt đập mạnh đuôi và sủa nhặng lên. Coraline lịch sự vỗ tay.

Rồi họ cởi cúc chiếc áo khoác tròn xoay như một nùi bông và phanh nó ra. Nhưng không phải chỉ áo khoác của nọ mới phanh ra: khuôn mặt của họ cũng tách đôi, giống như lớp vỏ trống trơn, và hai thiếu nữ bước ra khỏi hai thể xác già nua tròn xoay như nùi bông và rỗng tuếch rỗng toác đó. Họ gầy gò, nhợt nhạt nhưng khá xinh đẹp, và có đôi mắt là những chiếc cúc áo màu đen.

Bà Spink mới này mặc quần bó màu xanh lục, đi đôi bốt nâu cao cổ đến tận đùi. Bà Forcible mới mặc váy trắng và cài hoa trên mái tóc dài màu vàng.

Coraline ép mình vào lưng ghế.

Bà Spink rời sân khấu, và tiếng kèn trumpet ré lên khi kim máy quay đĩa cào vòng quanh chiếc đĩa hát, rồi cái kim được lôi ra.

“Đây là đoạn tôi thích nhất,” chú chó con ngồi bên cạnh Coraline thầm thì.

Bà Forcible khác lôi từ trong chiếc hộp ở góc sân khấu ra một con dao. “Trước mắt tôi đây có phải là một con dao không nhỉ?” bà hỏi.

“Phải!” lũ chó đồng loạt hét. “Đúng thế!”

Bà Forcible khẽ nhún đầu gối cúi chào, và tất tần tật lũ chó lại hoan hô tán thưởng. Lần này Coraline chẳng buồn vỗ tay nữa.

Bà Spink quay lại sân khấu. Bà vỗ đùi, và lũ chó con nhất loạt gâu gâu.

“Và bây giờ,” bà Spink nói. “Miriam và tôi tự hào giới thiệu một tiếp đoạn mới mẻ và hấp dẫn cho màn trình diễn của chúng tôi. Có phải tôi vừa nhìn thấy một người tình nguyện không nhỉ?”

Chú chó con ngồi cạnh Coraline lấy chân trước huých con bé. “Cậu đấy,” nó khẽ nói.

Coraline đứng dậy, rồi leo lên những bậc cầu thang bằng gỗ dẫn lên sâu khấu.

“Xin một tràng vỗ tay nồng nhiệt dành cho người tình nguyện trẻ này nào,” bà Spink đề nghị. Lũ chó sủa gâu gâu, kêu ré lên và đập mạnh đuôi xuống chiếc ghế bọc nhung.

“Nào Coraline,” bà Spink nói, “tên cháu là gì?”

“Coraline ạ,” Coraline đáp.

“Và chúng ta không quen nhau, đúng không?”

Coraline nhìn người phụ nữ trẻ gầy gò có đôi mắt đen bằng cúc áo rồi chậm rãi lắc đầu.

“Nào,” bà Spink khác nói, “đứng lên đây nào.” Bà dẫn Coraline bước đến chỗ một tấm bảng dựng bên hông sân khấu và đặt một quả bóng lên đỉnh đầu con bé.

Bà Spink bước đến chỗ bà Forcible. Bà dùng chiếc khăn đen bịt đôi mắt bằng cúc áo của bà Forcible lại, rồi đặt con dao vào tay bà Forcible. Sau đó bà Spink xoay bà Forcible ba bốn vòng rồi mới hướng bà về phía Coraline. Coraline nín thở, các ngón tay siết chặt thành hai nắm đấm.

Bà Forcible ném con dao về phía quả bóng. Quả bóng nổ bùm, còn con dao cắm vào tấm bảng ngay phía trên đầu Coraline, rung lên bần bật. Coraline thở hắt ra.

Lũ chó hò hét như điên.

Bà Spink đưa cho Coraline một hộp sô cô la bé tẹo tèo teo và cảm ơn nó vì màn biểu diễn tuyệt vời. Coraline quay về chỗ.

“Cậu tuyệt lắm,” chú chó con khen.

“Cảm ơn cậu,” Coraline nói.

Bà Forcible và bà Spink bắt đầu trò tung hứng với những cây gậy gỗ to tướng. Coraline mở hộp sô cô la. Con chó thèm thuồng nhìn hộp kẹo.

“Cậu muốn ăn không?” Coraline hỏi con chó.

“Có chứ, xin cậu,” con chó thì thầm. “Miếng không phải là kẹo bơ cứng là được. Chúng làm tớ tứa hết cả nước miếng.”

“Tớ tưởng sô cô la không tốt cho chó lắm,” nó nói, nhớ lại lời bà Forcible đã có lần bảo nó.

“Có lẽ ở thế giới của cậu thì thế,” chú chó con thì thầm. “Ở đây, bọn tớ chén độc có món đấy thôi.”

Trong bóng tối, Coraline không nhìn được loại sô cô la nào ra loại nào. Nó cắn thử một cái, mà hóa ra có vị dừa. Coraline không thích dừa. Cô đưa cái kẹo cho con chó.

“Cảm ơn,” chú chó nói.

“Cậu cứ tự nhiên,” Coraline nói.

Bà Forcible và bà Spink đang diễn kịch. Bà Forcible ngồi trên một cái thang gấp, còn bà Spink đứng dưới chân.

“Cái tên chứa đựng gì chứ?” Bà Forcible hỏi. “Dù được đặt tên như thế nào thì thứ chúng ta gọi là hoa hồng ấy vẫn có mùi hương ngào ngạt.”

“Cậu còn sô cô la không?” chú chó hỏi.

Coraline đưa cho chú chó một cái kẹo sô cô la nữa.

“Tôi không biết phải nói làm sao để cô hiểu tôi là ai,” bà Spink nói với bà Forcible.

“Nó kết thúc ngay thôi,” chú chó thì thầm. “Rồi họ sẽ nhảy một điệu dân gian.”

“Cái này sẽ kéo dài cho đến lúc nào?” Coraline hỏi. “Rạp hát ấy?”

“Luôn luôn,” chú chó đáp. “Luôn luôn và mãi mãi.”

“Đây,” Coraline nói. “Cậu cầm lấy hộp sô cô la này.”

“Cảm ơn,” chú chó nói. Coraline đứng dậy.

“Hẹn sớm gặp lại cậu nhé,” chú chó nói.

“Tạm biệt,” Coraline nói. Con bé rời khỏi nhà hát và quay lại khu vườn. Ánh sáng ban ngày buộc nó phải chớp chớp mắt.

Cha mẹ khác đang đứng đợi nó trong vườn, vai kề vai. Họ mỉm cười.

“Con chơi vui chứ?” mẹ khác của nó hỏi.

“Thú vị lắm ạ,” Coraline trả lời.

Ba người họ cùng nhau quay lại nhà khác của Coraline. Mẹ khác của Coraline đưa những ngón tay dài ngoằng trắng bệch chải chải tóc nó.

Coraline lắc đầu. “Đừng làm vậy,” con bé nói.

Mẹ khác của nó bỏ tay ra.

“Vậy,” cha khác của nó cất lời. “Con thích nơi này chứ?”

“Chắc thế ạ,” Coraline đáp. “Thú vị hơn ở nhà nhiều.”

Họ vào trong nhà.

“Mẹ mừng là con thấy thích,” mẹ khác của Coraline nói. “Vì cha mẹ muốn nghĩ rằng đây chính là nhà của con. Con có thể ở lại nơi này mãi mãi. Nếu con muốn.”

“Ừm,” Coraline ậm ừ. Nó thọc tay vào túi, ngẫm nghĩ một hồi. Tay nó chạm vào viên đá mà hôm trước bà Spink và bà Forcible thực đã đưa cho nó.

“Nếu con muốn ở lại,” cha khác của nó nói, “chúng ta sẽ chỉ phải làm một việc nhỏ thôi, rồi sau đó con có thể ở lại đây mãi mãi.”

Họ bước vào bếp. Trên chiếc đĩa sứ đặt ở bàn bếp có muộn cuộn chỉ đen, một cái kim bạc dài và, cùng với chúng, là hai cái cúc to màu đen.

“Con không nghĩ thế,” Coraline nói.

“Ồ, nhưng cha mẹ muốn con làm vậy,” mẹ khác của con bé nói. “Chúng ta muốn con ở lại. Và đó chỉ là chuyện vặt thôi mà.”

“Không đau đâu,” cha khác của nó tiếp.

Coraline biết tỏng là khi người lớn nói cái gì đó không làm ta đau thì y như rằng hầu như lần nào cũng ngược lại. Nó lắc đầu.

Mẹ khác của nó mỉm cười rạng rỡ và tóc trên đầu bà rập rờn như thực vật biển. “Chúng ta chỉ muốn điều tốt nhất cho con thôi,” bà nói.

Bà đặt tay lên vai Coraline. Con bé lùi lại.

“Con đi đây,” Coraline nói. Con bé thọc tay vào túi. Ngón tay nó siết quanh hòn đá có mắt ở giữa.

Bàn tay mẹ khác của Coraline trượt khỏi vai con bé không khác gì một con nhện hoảng sợ.

“Nếu con muốn thế,” bà ta nói.

“Vâng ạ,” Coraline nói.

“Nhưng cha mẹ sẽ sớm gặp lại con thôi,” cha khác của nó nói. “Khi con quay lại.”

“Ừm,” Coraline nói.

“Rồi thì tất cả chúng ta sẽ được quây quần như một gia đình vô cùng hạnh phúc,” mẹ khác của nó nói. “Luôn luôn và mãi mãi.”

Coraline lùi lại. Nó quay người vội vã bước vào phòng khách và đẩy cánh cửa trong góc. Giờ ở đó không còn bức tường gạch nữa - chỉ có bóng tối, một bóng tối bí ẩn, đen đặc như mực mà dường như trong đó, thứ gì cũng có thể đang di chuyển.

Coraline lưỡng lự. Nó quay quay người lại. Mẹ khác và cha khác tiến về phía con bé, tay trong tay âu yếm. Họ nhìn nó bằng những con mắt cúc áo màu đen. Hay ít ra con bé cho rằng họ đang nhìn nó. Con bé không dám chắc.

Mẹ khác của nó giơ bàn tay không nắm tay cha nó ra và dịu dàng lấy một ngón tay trắng bệch ra dấu với con bé. Đôi môi nhợt nhạt của bà ta mấp máy: “Sớm quay lại nhé,” dù không thành tiếng.

Coraline hít một hơi sâu và bước vào trong bóng tối, cảm nhận được ở đây tiếng thì thầm của những giọng nói kỳ lạ và tiếng rít gào của những ngọn gió xa xăm. Con bé càng lúc càng tin chắc có thứ gì đó trong bóng tối sau lưng nó; thứ gì đó rất cổ lỗ và chậm chạp. Tim Coraline đập thình thịch, mạnh đến nỗi con bé sợ rằng nó sẽ bung ra khỏi lồng ngực. Con bé nhắm mắt lại để đối phó với bóng tối.

Cuối cùng, con bé đâm sầm phải thứ gì đó và giật mình mở choàng mắt ra. Con bé đã đâm phải một cái ghế bành trong phòng khách nhà nó. Ô cửa mở sau lưng đã bị bịt kín bởi lớp gạch đỏ xù xì.

Con bé đã ở nhà.