Chương 7
Coraline có thể cảm thấy những tiếng nức nở nghẹn ngào đang trào dâng trong lòng. Nhưng con bé đã kịp kìm lại trước khi chúng vỡ òa. Nó hít một hơi thở sâu để cơn xúc động trôi đi. Nó huơ tay thăm dò khoảng không gian giam cầm nó. Nơi này có kích cỡ bằng phòng chứa dụng cụ vệ sinh: đủ cao để ngồi hoặc đứng được bên trong nhưng không đủ rộng hoặc sâu để có thể nằm được.
Một bức tường được làm bằng kính, chạm vào thấy lạnh toát.
Con bé khám phá khắp lượt căn phòng bé tí hin ấy lần thứ hai, lướt đôi tay trên tất cả những bề mặt nó có thể với tới, sờ tìm nắm đấm cửa, nút bấm có thể là cái chốt cửa đã bị che đi - một lối thoát nào đó - nhưng chẳng thấy gì.
Một con nhện hối hả bò ngang qua mu bàn tay Coraline và con bé cố nén không cho tiếng thét bật ra ngoài. Nhưng ngoài con nhện đó thì con bé cô độc một mình trong tủ, giữa bóng tối đen như mực.
Rồi tay con bé chạm phải thứ gì đó có cảm giác giống hệt như má và môi của người nào đấy, vừa nhỏ vừa lạnh, và một giọng nói thì thầm bên tai nó, “Suỵt! Suỵt nào! Đừng nói gì cả, có thể mụ phù thủy đang nghe trộm đấy!”
Coraline không nói gì.
Con bé cảm thấy một bàn tay lạnh toát đang chạm vào mặt mình, những ngón tay lướt trên khuôn mặt như cái đập cánh êm ái của con bướm đêm.
Một giọng nói khác vang lên, ngập ngừng và khẽ khàng đến mức Coraline không biết có phải nó đã tưởng tượng ra hay không, “Cậu có… cậu có còn sống không?”
“Còn,” Coraline thì thầm.
“Tội nghiệp cô bé,” giọng nói đầu tiên thốt lên.
“Các người là ai?” Coraline thì thầm.
“Tên, tên, tên,” giọng nói thứ hay đáp, xa xăm hư ảo. “Khi hơi thở đã cạn, trái tim đã ngừng đập thì tên chính là thứ đầu tiên biến mất. Chúng ta giữ gìn ký ức của mình lâu hơn giữ tên giữ tuổi. Tôi vẫn còn lưu giữ trong tâm trí hình ảnh cô gia sư của tôi vào một sáng tháng Năm, tay cầm cây gậy để chơi trò lăn bóng, sau lưng là vầng mặt trời buổi sáng và những bông uất kim hương dập dờn trong gió nhẹ. Nhưng tôi không nhớ được tên cô gia sư cũng như tên những bông uất kim hương đó.”
“Tớ tưởng uất kim hương làm gì có tên,” Coraline nói. “Chúng chỉ là uất kim hương thôi chứ.”
“Có thể,” giọng nói vang lên buồn bã, “nhưng lúc nào tôi cũng vẫn cứ đinh ninh là những bông uất kim hương đó phải có tên. Chúng màu đỏ, màu cam và đỏ, rồi màu đỏ, cam và vàng, giống như những cục than hồng trong lò sưởi đêm đông. Tôi vẫn còn nhớ chúng.”
Giọng nói nghe buồn bã đến mức khiến Coraline phải đưa tay lên chỗ phát ra tiếng nói đó, và sờ thấy một bàn tay lạnh toát, bèn siết chặt lấy.
Mắt con bé đã quen dần với bóng tối. Giờ thì Coraline nhìn thấy, hay nó tưởng rằng nhìn thấy, ba hình thù, hình nào cũng mờ ảo và nhợt nhạt như vầng trăng trên bầu trời ban ngày. Chúng là hình dáng ba đứa trẻ tầm vóc trạc như con bé. Bàn tay lạnh giá đáp lại Coraline bằng một cái siết thật chặt. “Cảm ơn,” giọng nói thốt lên.
“Cậu là con gái à?” Coraline hỏi. “Hay con trai?”
Một khoảng im lặng bao trùm. “Hồi còn nhỏ, tôi mặc váy, còn tóc tôi dài và xoăn,” giọng nói vang lên có vẻ không chắc chắn. “Nhưng bây giờ nghe cô hỏi thì tôi nhớ hình như có hồi nào đó người ta đã lấy váy của tôi rồi đưa lại cho tôi cái quần ống túm, lại còn cắt tóc tôi nữa.”
“Bọn tôi chẳng quan tâm gì đến chuyện đó cả,” giọng nói đầu tiên phát biểu.
“Vậy thì có lẽ là con trai,” đứa bé mà hai bàn tay đang nằm trọn trong tay Coraline nói tiếp. “Tôi chắc tôi đã có thời là một cậu bé.” Và hình người đó tỏa sáng rạng rỡ hơn một chút trong bóng tối của căn phòng nằm sau tấm gương.
“Đã có chuyện gì xảy ra với tất cả các cậu vậy?” Coraline hỏi. “Các cậu đến chỗ này bằng cách nào?”
“Bà ta bỏ bọn tôi lại đây,” một trong những giọng nói đó đáp. “Bà ta đánh cắp trái tim, đánh cắp tâm hồn của bọn tôi, và bà ta tước đoạt cuộc sống của bọn tôi, rồi để bọn tôi lại đây, bỏ quên bọn tôi trong bóng tối này.”
“Tội cho các cậu quá,” Coraline nói. “Các cậu ở đây bao lâu rồi?”
“Lâu lắm lắm rồi,” giọng nói đáp.
“Phải. Lâu đến chẳng còn tính nổi nữa,” giọng nói khác đế thêm.
“Tôi đã đi xuyên qua cánh cửa buồng rửa bát đĩa,” hình người lúc nãy nghĩ có lẽ nó là con trai kể lại, “rồi sau đó phát hiện ra mình đã quay lại phòng khách. Nhưng bà ta đang ở đó đợi tôi. Bà ta bảo bà là mẹ khác của tôi, nhưng tôi chẳng bao giờ còn gặp lại mẹ thật nữa.”
“Trốn đi! Giọng nói đầu tiên - Coraline nghĩ chắc đó cũng là một cô bé - vang lên. “Trốn đi, trong khi không khí vẫn còn trong phổi, máu vẫn còn trong huyết quản và hơi ấm vẫn còn trong trái tim. Trốn đi trong khi cô vẫn còn trí óc và tâm hồn.”
“Tớ không chạy trốn được,” Coraline nói. “Bà ta đang giữ cha mẹ tớ. Tớ đến nơi này để đưa cha mẹ về.”
“Ái chà, nhưng bà ta sẽ giam cô ở lại đây trong khi hết ngày lại đến đêm, lá cứ thế rụng và hết năm này lại sang năm khác, giống như tiếng đồng hồ tích tắc vậy.”
“Không,” Coraline nói. “Bà ta không làm thế đâu.”
Vậy là sự im lặng bao trùm khắp căn phòng sau tấm gương.
“Có lẽ,” một giọng nói cất lên trong bóng tối, “nếu cô có thể giành được cha mẹ từ tay mụ phù thủy đó, thì cô cũng có thể giải thoát linh hồn chúng tôi.”
“Bà ta đã lấy chúng à?” Coraline hỏi, choáng váng.
“Phải. Rồi giấu chúng đi.”
“Đó là lý do cho đến chết chúng tôi vẫn không thể rời khỏi nơi này. Bà ta giam giữ chúng tôi, ăn dần ăn mòn chúng tôi, cho đến giờ thì chúng tôi chẳng còn lại gì của bản thân hết, chỉ là những tấm da rắn vỏ nhện mà thôi. Hãy tìm những trái tim bị cất giấu của chúng tôi nhé, cô gái.”
“Nếu tớ làm được vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra với các cậu?” Coraline hỏi.
Những giọng nói không đáp lại.
“Vậy bà ta sẽ làm gì tớ?”
Những hình dáng nhợt nhạt khẽ rùng mình; con bé ngỡ như chúng chẳng là gì khác ngoài những dư ảnh, giống hệt tia sáng còn sót lại trong mắt sau khi ánh sáng rực rỡ đã tắt ngấm.
“Không đau đớn đâu,” một giọng nói yếu ớt đáp.
“Bà ta sẽ tước mất cuộc sống của cô, toàn bộ con người cô và tất cả những gì cô quan tâm, rồi cô sẽ chẳng còn lại gì ngoài sương mờ khói ảo. Bà ta sẽ tước đoạt niềm vui của cô. Rồi một ngày kia khi tỉnh giấc, cô sẽ chẳng còn linh hồn hay trái tim nữa. Cô sẽ là một lớp vỏ, một làn khói, là một thứ chẳng hơn gì giấc mơ khi tỉnh, hay ký ức về điều đã bị lãng quên.”
“Trống rỗng,” giọng nói thứ ba thì thầm. “Trống rỗng, trống rỗng, trống rỗng, trống rỗng, trống rỗng.”
“Cô phải trốn đi,” một giọng nói yếu ớt thở dài.
“Tớ không nghĩ vậy,” Coraline nói. “Tớ đã thử trốn, nhưng chẳng có tác dụng gì hết. Bà ta đang giữ cha mẹ tớ. Các cậu cho tớ biết cách ra khỏi căn phòng này được không?”
“Giá mà biết thì chúng tôi sẽ bảo.”
“Thật tồi tệ,” Coraline tự nhủ.
Con bé ngồi xuống. Nó cởi áo choàng rồi cuộn tròn lại nhét xuống dưới đầu làm gối. “Bà ta sẽ không giam tớ trong bóng tối mãi được,” Coraline nói. “Bà ta đưa tớ đến đây để bày trò thi đấu. Thi thố và thách thức, con mèo đã nói vậy. Trong bóng tối này thì tớ đâu có thách với thức gì được chứ.” Con bé xoay xở hết cách để tìm được tư thế thoải mái, vặn vẹo rồi cong cả người lại cho vừa với khoảng không gian tù túng đằng sau tấm gương. Bụng con bé sôi lên ùng ục. Nó ăn quả táo cuối cùng của mình, cắn những miếng nhỏ xíu, cố hết sức nhấm nháp càng lâu càng tốt. Dù đã chén sạch sành sanh quả táo, nó vẫn không xoa dịu được cơn đói. Rồi bất chợt trong đầu con bé lóe lên một ý nghĩ, và nó thì thầm, “Khi bà ta đến thả tớ ra, sao các cậu lại không đi theo tớ nhỉ?”
“Giá như chúng tôi làm vậy được,” mấy hình bóng đó thở dài, bằng kiểu giọng như có như không của mình. “Nhưng mà bà ta đang giữ trái tim chúng tôi. Bây giờ chúng tôi thuộc về bóng tối và những nơi trống trải. Ánh sáng sẽ làm chúng tôi héo hon và thiêu cháy chúng tôi.”
“Ồ,” Coraline thốt lên.
Con bé nhắm mắt lại, khiến cho bóng tối càng trở nên đen đặc hơn, rồi nó ngả đầu vào cái áo choàng đã được cuộn tròn và chìm dần vào giấc ngủ. Trong cơn mơ màng, nó cảm thấy như có một con ma dịu dàng hôn lên má, và một giọng nói nhỏ nhẹ thì thầm vào tai, khẽ đến mức tưởng như không hề có âm thanh nào, một giọng nói mỏng manh như sương khói, lặng lẽ đến mức Coraline gần như tin rằng nó đang tưởng tượng ra. “Hãy nhìn xuyên qua hòn đá,” giọng nói đó bảo con bé.
Thế rồi con bé ngủ thiếp đi.