← Quay lại trang sách

Chương 8

Mẹ khác trông có vẻ khỏe khoắn hồng hào hơn lúc trước: hai gò má phơn phớt hồng, mái tóc uốn éo như con rắn lười nhác giữa ngày ấm áp. Đôi mắt cúc màu đen trông như vừa được đánh bóng.

Bà ta đi xuyên qua tấm gương cứ như đi qua một thứ chẳng rắn chắc gì hơn so với nước, và chằm chằm nhìn xuống Coraline. Rồi bà ta lấy chiếc chìa khóa nhỏ xíu bằng bạc mở cửa. Bà ta bế Coraline dậy, y hệt như mẹ thật của Coraline vẫn làm khi con bé còn bé xíu, và ẵm đứa trẻ đang nửa thức nửa ngủ ấy trên tay như thể nó chỉ là một em bé mới chào đời.

Mẹ khác bế Coraline vào bếp và đặt nó, một cách vô cùng nhẹ nhàng, lên trên quầy bếp.

Coraline cố hết sức buộc mình tỉnh dậy, đến khi tỉnh táo thì vừa đúng lúc đang được ôm ấp yêu thương, và cứ thấy muốn được âu yếm nhiều hơn nữa, mãi sau nó mới nhận ra mình ở đâu và đang ở cùng với ai.

“Đây rồi, Coraline yêu dấu,” mẹ khác nói. “Ta đến để đưa con ra khỏi cái tủ đó. Con cần được dạy cho một bài học, nhưng ở đây chúng ta kết hợp sự công bằng với lòng khoan dung; chúng ta yêu thương kẻ phạm tội dù căm ghét tội lỗi. Nào, nếu con là đứa trẻ ngoan biết thương yêu mẹ mình, biết nghe lời và nói năng lễ độ, thì ta và con sẽ tuyệt đối thấu hiểu và yêu thương nhau.”

Coraline cậy ghèn mắt.

“Ở đấy còn có những đứa trẻ khác,” con bé nói. “Những đứa trẻ cũ, từ lâu lắm rồi.”

“Có thật hả?” mẹ khác hỏi. Bà ta đang quay cuồng giữa đống nồi niêu xoong chảo và tủ lạnh, lôi ra nào trứng nào pho mát, bơ và một lát thịt lợn xông khói đỏ hồng.

“Phải,” Coraline nói. “Có thật. Tôi nghĩ bà đang định biến tôi thành một người trong số họ. Một cái vỏ chết.”

Mẹ khác của con bé mỉm cười dịu dàng. Một tay bà ta đập trứng vào bát, tay kia đánh trứng rồi quấy đều. Rồi bà ta thả một khoanh bơ nhỏ vào trong chảo, miếng bơ kêu xèo xèo và quay tròn trong lúc bà ta cắt pho mát thành những lát mỏng. Bà ta đổ cả pho mát lẫn món bơ nóng chảy vào trong bát trứng rồi lại quấy đều tất cả.

“Nào mẹ thấy con đúng là khờ thật đấy, con yêu,” mẹ khác nói. “Mẹ yêu con. Lúc nào mẹ cũng yêu con. Dù sao thì những người khôn ngoan chẳng bao giờ tin tưởng lũ ma - đó là vì bọn chúng đứa nào cũng là kẻ dối trá. Con thử ngửi xem bữa sáng mẹ nấu cho con thơm ngon đến đâu nào.” Bà ta đổ cái hỗn hợp màu vàng đó vào trong chảo. “Trứng tráng pho mát. Đúng món khoái khẩu của con.”

Miệng Coraline tứa nước miếng. “Bà thích thi đấu,” con bé nói. “Tôi đã nghe nói vậy.”

Đôi mắt đen của mẹ khác lóe sáng. “Ai mà chẳng thích thi đấu,” bà ta chỉ nói có vậy.

“Phải,” Coraline nói. Nó trèo từ trên quầy bếp xuống và ngồi vào bàn. Miếng thịt xông khói dưới vỉ nướng cháy xèo xèo và chín dần. Mùi vị đến là thơm ngon.

“Chẳng phải bà sẽ hạnh phúc hơn nữa nếu bà thắng tôi sao, một cách công bằng và sòng phẳng?” Coraline hỏi.

“Có lẽ,” mẹ khác nói. Bà ta tỏ ra chẳng thèm bận tâm, nhưng nhũng ngón tay co quắp và gõ liên hồi, và bà ta thò cái lưỡi đỏ tươi như máu ra liếm môi. “Chính xác thì con định lấy cái gì để trao đổi đây?”

“Tôi,” Coraline nói, tay bấu chặt lấy hai đầu gối dưới gầm bàn, ngăn cho chúng khỏi run lên bần bật. “Nếu thua, tôi sẽ vĩnh viễn ở lại đây với các người và để cho các người yêu thương tôi. Tôi sẽ làm đứa con gái ngoan nhất. Tôi sẽ ăn những món ăn bà nấu và sẽ chơi trò Gia đình hạnh phúc. Và tôi sẽ cho bà khâu những cái của bà lên mắt tôi.”

Mẹ khác nhìn con bé chằm chằm, đôi mắt cúc áo màu đen không còn sáng lấp lánh nữa. “Nghe có vẻ rất hay ho,” bà ta nói. “Vậy nếu con không thua thì sao?”

“Thì bà phải để tôi đi. Bà phải để cho tất cả mọi người đi - cha mẹ thật của tôi, những đứa trẻ đã chết, tất cả những người bị bà giam giữ ở đây.”

Mẹ khác lấy miếng thịt xông khói kẹp dưới vỉ nướng ra, bỏ lên đĩa. Rồi bà ta gạt món trứng tráng pho mát trong chảo vào đĩa, vừa gạt vừa khẽ lật để trứng cuộn lại thành đúng hình trứng tráng hoàn hảo.

Bà ta đặt cái đĩa đựng bữa ăn sáng trước mặt Coraline, kèm theo cốc nước cam tươi ép và một ca sô cô la sủi bọt nóng hổi.

“Được,” bà ta nói. “Ta nghĩ ta thích trò này đấy. Nhưng thi thố kiểu gì đây? Thi giải câu đố? Kiểm tra kiến thức? Hay thi kĩ năng?”

“Một cuộc thi khám phá,” Coraline đề nghị. “Cuộc thi tìm đồ vật.”

“Vậy con nghĩ con nên tìm thứ gì trong trò chơi trốn tìm này, Coraline Jones?”

Coraline lưỡng lự. Rồi nó nói, “Cha mẹ tôi. Và linh hồn những đứa trẻ bị nhốt trong tấm gương.”

Nghe thấy thế mẹ khác mỉm cười đắc thắng, và Coraline tự hỏi không biết nó lựa chọn có đúng không. Nhưng, giờ thì đã muộn để suy nghĩ lại rồi.

“Thỏa thuận thế nhé,” mẹ khác nói. “Giờ thì ăn sáng đi, con yêu. Đừng lo, chẳng có hại gì cho con đâu.”

Coraline nhìn chằm chằm đĩa thức ăn, căm ghét chính bản thân vì đã hạ vũ khí một cách quá chóng vánh, nhưng con bé đang đói đến chết đi được.

“Làm sao tôi biết chắc bà sẽ giữ lời?” Coraline hỏi.

“Ta thề,” mẹ khác nói. “Ta xin thề trên mộ mẹ ta.”

“Bà ta cũng có mộ cơ à?”

“Ồ, có chứ,” mẹ khác nói. “Chính ta đã đặt bà ấy vào đó. Và khi phát hiện ra bà ấy đang cố bò ra ngoài, ta đã bắt bà ấy phải quay lại.”

“Thề trên cái gì khác đi. Như vậy tôi mới tin được là bà sẽ giữ lời.”

“Cánh tay phải của ta,” mẹ khác nói, giơ cao cánh tay phải. Bà ta chậm rãi vẫy vẫy những ngón tay dài ngoằng, phô ra những cái móng tay như vuốt mèo. “Ta thề trên nó.”

Coraline nhún vai. “Được rồi,” con bé nói. “Thỏa thuận như vậy.”

Nó chén bữa sáng, cố không nuốt ngấu nuốt nghiến. Cơn đói dữ dội hơn nó tưởng.

Trong lúc con bé ăn, mẹ khác nhìn nó không chớp mắt. Thật khó đoán định được có những gì trong đôi mắt cúc áo màu đen ấy, nhưng Coraline nghĩ mẹ khác của nó có vẻ cũng đói.

Con bé uống nước cam, nhưng không cho phép mình nếm thử món sô cô la nóng, cho dù nó biết chắc chắn mình sẽ thích.

“Tôi nên bắt đầu tìm ở đâu đây?” Coraline hỏi.

“Tùy con thôi,” mẹ khác nói, ra vẻ chẳng thèm mảy may quan tâm.

Coraline nhìn bà ta, rồi Coraline vắt óc suy nghĩ. Sẽ không ích gì khi thám hiểm vườn và khu đất quanh nhà, con bé quyết định: những thứ đó không tồn tại; chúng không có thật. Trong thế giới của mẹ khác chẳng có sân tennis bỏ hoang lẫn cái giếng không đáy. Thứ duy nhất có thực là bản thân ngôi nhà.

Con bé tìm quanh bếp. Nó mở lò nướng, nhòm vào trong máy làm kem, thọc hẳn tay vào ngăn đựng sa lát trong tủ lạnh. Mẹ khác bám theo sát nút, quan sát Coraline với một nụ cười dịu dàng thường trực trên khóe môi.

“Dù sao thì các linh hồn to lớn đến cỡ nào mới được chứ?” Coraline hỏi.

Mẹ khác ngồi xuống bên bàn bếp, tựa lưng vào tường, lặng thinh không nói. Bà ta xỉa răng bằng cái móng tay dài sơn màu đỏ thẫm, rồi khe khẽ gõ ngón tay tốc tốc tốc lên bề mặt đen bóng của đôi mắt.

“Tốt thôi,” Coraline nói. “Đừng nói với tôi. Tôi cóc quan tâm. Dù bà có giúp hay không thì cũng vậy thôi. Ai mà chả biết linh hồn có kích thước bằng quả bóng chuyền bãi biển.”

Con bé hy vọng mẹ khác sẽ nói điều gì đó kiểu như “Thật vớ vẩn, nó to bằng củ hành già - hay cái va li - hay đồng hồ quả lắc,” nhưng mẹ khác chỉ mỉm cười, và tiếng móng tay gõ vào mắt tốc tốc tốc vang lên đều đặn như tiếng nước rỏ từng giọt một xuống bồn rửa. Rồi sau đó, Coraline nhận ra, đó chỉ là tiếng nước chảy, và con bé chỉ còn một mình trong phòng.

Coraline rùng mình ớn lạnh. Nó thích mẹ khác ở một nơi chốn nào đó hơn: nếu mẹ khác chẳng ở nơi nào cả thì bà ta cũng có thể ở bất cứ nơi đâu. Và, rốt cuộc, trước một thứ không thể nhìn thấy thì bao giờ người ta cũng dễ có cảm giác hoảng sợ hơn. Con bé thò vào trong túi, những ngón tay khép lại quanh cái hình thù giúp nó cảm thấy an dạ vững tâm của viên đá có mắt. Con bé lôi viên đá ra khỏi túi, giơ lên phía trước như thể trong tay đang nắm khẩu súng lục, rồi nó bước ra khỏi phòng, tiến vào hành lang.

Không gian vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng nước rỏ tốc-tốc vào cái bồn rửa kim loại.

Con bé liếc nhìn chiếc gương cuối hành lang. Mặt gương mờ đi một thoáng, rồi con bé dường như thấy bên trong lớp kính ấy những khuôn mặt đang bồng bềnh, xa xôi không hình không dạng, rồi những khuôn mặt đó biến mất, trong gương chẳng có gì khác ngoài hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn trạc tuổi nó, trên tay là thứ gì đó tỏa sáng êm dịu, giống như một viên than đá màu xanh.

Coraline nhìn xuống tay mình, kinh ngạc: chỉ là viên đá cuội có mắt ở giữa, một viên đá màu nâu chẳng có gì đặc biệt. Rồi con bé lại nhìn vào gương, trong đó hòn đá vẫn lờ mờ tỏa sáng như một viên ngọc lục bảo. Một vệt lửa xanh tỏa ra từ viên đá trong gương, dập dờn trôi dạt về phía phòng ngủ của Coraline.

“Hừm,” Coraline hắng giọng.

Con bé bước vào phòng ngủ. Đám đồ chơi run rẩy phấn khích khi con bé đặt chân vào phòng, như thể chúng vô cùng sung sướng khi được gặp lại nó, và một chiếc xe tăng tí hon từ bên trong hộp đồ chơi lăn bánh ra ngoài chào đón nó, vòng xích lăn tròn đè lên mấy thứ đồ chơi khác. Chiếc xe tăng rơi từ trên hộp đồ chơi xuống sàn, lật nghiêng sang một bên trong lúc rơi và nằm sõng soài trên tấm thảm như con bọ cánh cứng bị chổng cả bốn vó lên trời, những bánh xích rít lên ken két càu nhàu trước khi được Coraline nhặt lên và xoay cho đứng thẳng lại. Cỗ xe tăng xấu hổ chui tọt vào trốn dưới gầm giường.

Coraline đảo mắt quanh phòng.

Nó ngó vào trong tủ búp phê và tủ quần áo. Rồi con bé cầm một đầu thùng đồ chơi nhấc lên, dốc nghiêng cái thùng đổ tất tần tật đám đồ chơi bên trong rơi xuống thảm, khiến chúng càu nhàu ầm ĩ, hết duỗi thẳng ra lại vụng về xoay bên nọ lật bên kia để khỏi dính vào nhau. Một hòn bi xám lăn tròn sang đến tận phía bên kia căn phòng, đâm vào tường đánh cạch một tiếng. Chẳng có món đồ chơi nào trông giống linh hồn hết, con bé nghĩ thầm. Nó nhặt một chiếc vòng bạc lên ngắm nghía, những hình con vật nhỏ xíu treo vòng quanh chiếc vòng chạy đuổi nhau loạn xạ, cáo phóng mãi vẫn chẳng cách nào chạm tới thỏ mà gấu thì vẫn không sao với tới cáo được.

Coraline mở rộng bàn tay, nhìn xuống viên đá có mắt ở giữa hy vọng nhận được một đầu mối nào đó, nhưng chẳng tìm thấy gì. Gần như tất cả đồ chơi trong hộp giờ đang bò lổm ngổm trốn dưới gầm giường, và vài thứ còn sót lại bên trong (một anh lính bằng nhựa màu xanh lục, viên bi thủy tinh, cái yoyo màu hồng rực rỡ và những thứ tương tự) là những món đồ mà ta sẽ tìm thấy dưới đáy những chiếc hộp đồ chơi tại thế giới thật: những đồ vật bị quên lãng, bị bỏ rơi và chẳng được ai yêu quý.

Con bé dợm bước định rời sang nơi khác tìm kiếm. Rồi nó chợt nhớ lại giọng nói trong bóng tối, cái giọng thầm thì khe khẽ đó, và nhớ lại giọng nói đã bảo nó làm gì. Coraline bèn cầm viên đá có mắt giơ lên ngay trước mắt phải. Con bé nheo mắt trái lại rồi nhìn khắp căn phòng xuyên qua cái lỗ trên hòn đá.

Nhìn qua cái lỗ trên hòn đá, thứ gì trông cũng ảm đạm, không màu sắc, giống như những nét vẽ bằng bút chì. Tất cả mọi thứ đều xám xịt - không, không hẳn là tất cả mọi thứ: trên sàn nhà có thứ gì đó đang tỏa sáng lấp lánh, thứ gì đó có màu than hồng trong lò sưởi phòng trẻ, hay màu da cam tươi tắn của những bông uất kim hương đang gật gù dưới ánh mặt trời tháng Năm. Sợ rằng chỉ cần dời mắt là thứ đó sẽ biến mất, Coraline vươn tay trái dò dẫm tìm vật đang cháy kia.

Ngón tay con bé chạm phải thứ gì đó nhẵn thín và mát lạnh. Coraline chộp lấy thứ đó, rồi hạ thấp viên đá có lỗ ra khỏi mắt và nhìn xuống. Viên bi thủy tinh màu xám ở tận đáy thùng đồ chơi giờ nằm trong lòng bàn tay hồng hào của con bé, mờ đục. Coraline lại giơ hòn đá lên mắt, nhìn hòn bi xuyên qua cái lỗ thủng trên đó. Một lần nữa, hòn bi lại cháy lên, lung linh ngọn lửa đỏ.

Một tiếng nói vang lên khe khẽ trong tâm trí con bé, “Quả thật, tiểu thư ạ, tôi vừa chợt nhận ra mình chắc chắn từng là một cậu bé, giờ thì tôi đã nghĩ ra rồi. Ôi chao, nhưng cô phải nhanh nhanh lên. Cô vẫn phải tìm hai người trong chúng tôi nữa, mà mụ phù thủy đó thì đã phát điên lên khi thấy cô phát hiện ra tôi rồi.”

Nếu làm việc này, Coraline nghĩ, thì mình sẽ không làm trong khi vẫn mặc quần áo của bà ta. Nó mặc lại bộ quần áo ngủ, chiếc áo choàng và đôi dép lê, rồi gấp gọn gàng cái áo len dài tay màu xám và chiếc quần bò đen đặt lên trên giường, còn đôi ủng màu da cam thì để trên sàn nhà ngay cạnh thùng đồ chơi.

Con bé nhét viên bi vào túi áo choàng rồi bước ra ngoài hành lang.

Có thứ gì đó châm vào mặt, vào tay nó, cảm giác không khác gì cát bay trên bãi biển trong ngày lộng gió. Coraline che mắt lại, dấn về phía trước.

Cát giờ đây châm vào da thịt đau rát hơn, càng lúc càng khó bước đi, cứ như thể con bé đang ném mình vào giữa cơn gió quay cuồng gào thét. Cơn gió thật dữ dằn, lại còn lạnh buốt nữa.

Coraline bước lùi lại theo đúng con đường nó vừa đi.

“Ôi chao, tiếp tục đi,” giọng nói ma thì thầm vào tai con bé, “mụ phù thủy giận dữ đấy mà.”

Con bé tiến lên phía trước men theo hành lang, lại phải đương đầu với một cơn gió mạnh tạt vào má, vào mặt nó những hạt cát vô hình nhọn như mũi kim, sắc như thủy tinh.

“Chơi đẹp đi chứ,” Coraline hét vào trong gió.

Không có tiếng đáp lại, nhưng gió dằn dỗi quất vào mặt con bé thêm lần nữa rồi dịu dần và tan hẳn. Lúc đi ngang qua bếp, Coraline có thể nghe thấy, trong sự im lặng đột ngột, tiếng nước tốc tốc rỏ xuống từng giọt từ một chiếc vòi khóa không chặt nào đó, mà cũng có thể là tiếng những ngón tay dài ngoằng của mẹ khác sốt ruột gõ xuống mặt bàn. Coraline cố cưỡng lại mong muốn ngó vào xem thử.

Sau vài sải chân, Coraline đến được chỗ cửa ra vào, rồi nó bước ra bên ngoài.

Coraline xuống cầu thang, đi vòng quanh căn nhà cho đến khi tới căn hộ của bà Spink và bà Forcible khác. Lúc này đèn quanh cửa ra vào nhấp nháy hầu như chẳng theo trật tự nào hết, và cũng không xếp thành bất cứ từ nào mà Coraline có thể hiểu được. Cửa đang đóng. Sợ cửa khóa, Coraline bèn đẩy cật lực. Cánh cửa lúc đầu đứng trơ trơ, nhưng rồi bất thình lình bật mở, và Coraline giật mình ngã dúi dụi vào trong căn phòng tối đen phía bên kia cánh cửa.

Coraline khép bàn tay quanh viên đá có mắt ở giữa rồi xuyên qua bóng tối tiến về phía trước. Con bé tưởng sẽ tìm thấy một phòng chờ phủ rèm kín mít, nhưng ở đó chẳng có gì hết. Phòng tối đen. Rạp hát vắng tanh. Con bé thận trọng bước tới. Trên đầu nó có tiếng sột soạt. Coraline ngước mắt nhìn lên trên nơi bóng tối còn dày đặc hơn, và đúng lúc ấy chân nó đạp phải thứ gì đó. Con bé cúi xuống, nhặt lên một chiếc đèn pin, rồi nó bật đèn, quét ánh sáng khắp căn phòng.

Rạp hát này đã bị bỏ hoang, tiêu điều đổ nát. Ghế gãy nằm chỏng chơ trên sàn, những tấm mạng nhện cũ kĩ bụi bặm giăng mắc khắp bốn bức tường, rủ xuống dưới tấm gỗ mục nát và những bức rèm nhung đã mủn.

Lại có tiếng sột soạt. Coraline hướng ánh đèn lên trên trần nhà. Ở đó có những sinh vật mềm oặt, không lông không tóc. Con bé nghĩ có khi bọn nó đã từng có mặt có mũi, thậm chí từng có thời là chó nữa; nhưng chẳng giống chó nào lại có cánh như loài dơi hay có thể treo chúc đầu xuống như lũ dơi lũ nhện.

Ánh sáng khiến những sinh vật đó bị giật mình hoảng hốt, và một con trong đám thả mình vào không trung lẩn tránh, đôi cánh nặng nề đập phành phạch xuyên qua đám bụi. Coraline thụp đầu xuống tránh khi sinh vật đó sà xuống sát sạt. Sinh vật đó dừng lại nghỉ ngơi trên bức tường xa xa, rồi, chúc ngược đầu xuống, nó bắt đầu leo trở về cái tổ trên trần nhà của đám dơi-chó.

Coraline giơ viên đá lên, nhìn xuyên qua mắt đá ở giữa để quan sát khắp căn phòng, tìm thứ gì đó phát sáng, một dấu hiệu nào đó cho thấy trong căn phòng này có một linh hồn khác đang bị che giấu. Con bé vừa sục sạo vừa quét ánh đèn quanh phòng, lớp bụi dày đặc trong không trung khiến cho ánh đèn gần như keo đặc lại.

Phía trên bức tường chắn phía sau sân khấu đổ nát có một thứ gì đó. Nó có màu trắng xám, to gấp đôi Coraline và giống như một con sên bám vào tường. Coralone hít một hơi thở sâu. “Mình không sợ,” con bé tự nhủ. “Mình không sợ.” Con bé không tin những lời thầm nhủ của chính mình, nhưng nó vẫn bò lên trên cái sân khấu có lỗ đó, ngón tay cắm sâu vào lớp gỗ mục ruỗng trong lúc đu người lên.

Khi tiến gần hơn đến thứ bám trên bức tường, con bé nhận thấy thứ đó như kiểu một loại túi, giống như vỏ trứng nhện. Cái túi co rúm lại dưới ánh đèn. Bên trong túi là một sinh vật giống như người, nhưng lại có hai đầu và chân tay thì nhiều gấp đôi so với người bình thường.

Sinh vật trong túi có vẻ hết sức dị dạng và không hoàn chỉnh, chẳng khác nào hai hình người bằng chất dẻo bị hơ nóng rồi cuộn vào nhau, ép lại thành một.

Coraline chùn bước. Nó không muốn tiến đến cạnh sinh vật đó. Lũ dơi-chó lần lượt buông người khỏi trần nhà, và bắt đầu bay vòng quanh phòng, lướt qua ngay bên cạnh con bé nhưng không lần nào chạm vào nó.

Có lẽ chẳng có linh hồn nào trốn trong này, con bé nghĩ. Có lẽ mình cứ thế mà bỏ sang chỗ khác thôi. Con bé nhìn một lần cuối xuyên qua cái lỗ trên hòn đá: rạp hát bỏ hoang vẫn chìm trong màu xám ảm đạm, nhưng lúc này lại có một ánh sáng nâu, rực rỡ tràn trề như gỗ anh đào bóng loáng, phát ra từ trong cái túi. Cho dù cái thứ đang phát sáng đó là gì đi nữa thì nó cũng đang nằm gọn trong tay của sinh vật trên tường.

Coraline từ từ bước ngang qua sân khấu ẩm ướt, cố hết sức không gây ra tiếng động, sợ rằng nếu đánh động sinh vật trong túi thì sinh vật đó sẽ mở mắt, sẽ nhìn thấy nó, và rồi…

Nhưng con bé chẳng thể nghĩ ngợi ra được chuyện gì đáng sợ hơn bị sinh vật đó nhìn thấy. Tim nó đập thình thịch trong lồng ngực. Con bé bước thêm một bước về phía trước.

Con bé chưa bao giờ sợ hãi đến thế, nhưng nó vẫn dấn bước cho tới khi đến bên chiếc túi. Rồi nó thọc tay vào trong cái sinh vật màu trắng nhớp nháp dấp dính trên tường. Khi con bé chạm tay vào, thứ màu trắng đó khẽ kêu lách tách như tiếng nổ nhỏ, rồi dính vào da vào quần áo con bé, phủ trùm lên như một tấm mạng nhện, như que kẹo bông màu trắng. Coraline thọc tay sâu hơn, khua khoắng ngược lên trên cho tới khi chạm vào một bàn tay lạnh ngắt mà con bé có thể cảm nhận được trong đó có một hòn bi thủy tinh khác. Da của sinh vật này trơn tuồn tuột chẳng khác nào được phủ một lớp thịt đông. Coraline cố giật viên bi ra.

Đầu tiên chẳng có chuyện gì xảy ra cả: viên bi bị sinh vật nọ bám rất chặt. Rồi, dần dần, từng ngón tay nới lỏng ra, và viên bi trượt vào trong tay Coraline. Con bé rút tay ra khỏi đám mạng dấp dính đó, nhẹ hết cả người vì sinh vật nọ vẫn không mở mắt. Coraline chiếu ánh sáng lên hai khuôn mặt của sinh vật ấy: con bé nhận thấy chúng giống hệt mặt hai bà Spink và Forcible, chỉ có điều trẻ trung hơn và xoắn vào với nhau, giống như hai tảng sáp ong đã bị tan chảy rồi hòa vào thành một vật thể trông vô cùng ghê rợn.

Không một dấu hiệu cảnh báo, một bàn tay của sinh vật ấy chộp lấy cánh tay Coraline. Những cái móng cào vào da thịt con bé, nhưng quá trơn nên không sao túm bắt được, thế là Coraline giật lùi lại được. Và rồi con mắt ấy mở ra, bốn cái cúc áo màu đen lờ mờ sáng chiếu thẳng xuống Caroline, và con bé bắt đầu nghe thấy hai giọng nói không giống bất cứ giọng nói nào nó từng biết. Một giọng thì rên rỉ thầm thì, còn giọng kia thì vo vo như tiếng một con nhặng xanh mập ú giận dữ bên ô kính cửa sổ, nhưng cả hai giọng nói đều cùng thốt lên như tiếng của một người, “Trộm! Trả lại đây! Dừng lại! Trộm!”

Trong không trung giờ đây lúc nhúc toàn dơi-chó. Coraline bước lùi lại phía sau. Rồi, nó nhận ra, cho dù sinh vật trên tường - cái sinh vật từng có thời là bà Spink và bà Forcible khác đó - có đáng sợ thật, nhưng nó đã bị tấm mạng dính chặt vào tường, bị bao bọc trong lớp kén của chính mình. Nó không thể đuổi theo con bé.

Lũ dơi-chó đập cánh phành phạch quanh Coraline, nhưng chẳng làm gì gây hại cho con bé. Coraline trèo xuống khỏi sân khấu, chiếu đèn pin quanh nhà hát cũ tìm đường ra.

“Trốn đi, cô gái,” một giọng con gái rền rĩ trong đầu con bé. “Trốn đi, ngay bây giờ. Cô đã có hai chúng tôi. Hãy trốn khỏi nơi này khi máu cô còn chảy.”

Coraline thả viên bi vào túi cạnh viên bi lúc nãy. Con bé nhìn thấy cánh cửa, bèn chạy tới đó rồi kéo cho tới khi cửa mở hẳn ra.