← Quay lại trang sách

Chương 12

Mẹ Coraline âu yếm lắc lắc người con bé gọi nó dậy.

“Coraline?” mẹ gọi. “Con yêu, ngủ thiếp đi ở một chỗ mới hay ho làm sao chứ. Mà thực tình, phòng này chỉ dành cho những người đặc biệt thôi. Cha mẹ đã phải lục tung cả nhà lên để tìm con đấy.”

Coraline duỗi thẳng người, chớp chớp mắt. “Con xin lỗi,” nó nói. “Con ngủ quên mất.”

“Rõ là thế rồi,” mẹ nó nói. “Mà con mèo từ đâu ra thế? Khi mẹ vào nhà thì đã thấy nó chầu sẵn ở cửa rồi. Mẹ vừa mở cửa, nó đã bắn vèo ra như một viên đạn.”

“Có lẽ nó có việc phải làm đấy ạ.” Coraline nói. Rồi con bé ôm chặt mẹ đến mức hai cánh tay đều đau nhức. Mẹ cũng ôm nó thật chặt.

“Bữa tối sẵn sàng trong mười lăm phút nữa nhé,” mẹ nói. “Con nhớ rửa tay đấy. Mà nhìn mấy cái ống quần pyjama này xem. Con làm gì với cái đầu gối tội nghiệp của con vậy?”

“Con bị vấp ạ,” Coraline nói. Con bé vào phòng tắm rửa tay và lau sạch cái đầu gối đẫm máu. Nó bôi thuốc mỡ lên những vết trầy xước, sứt sát.

Con bé vào phòng ngủ - phòng ngủ thật, phòng ngủ đích thực của nó. Nó thò tay vào trong túi áo ngủ lôi ra ba viên bi, hòn đá có mắt, chiếc chìa khóa màu đen và quả cầu tuyết trống trơn.

Coraline lắc lắc quả cầu tuyết, quan sát những bông tuyết lấp lánh quay cuồng trong nước để lấp đầy cái thế giới trống rỗng đó. Con bé đặt quả cầu xuống rồi quan sát những bông tuyết rơi lả tả, phủ lên vị trí mà cặp vợ chồng tí hon từng đứng.

Coraline nhặt một mẩu dây từ hộp đồ chơi và buộc chiếc chìa khóa đen vào đó. Rồi con bé thắt nút sợi dây và đeo cả dây lẫn chìa khóa vào cổ.

“Ở đấy nhé,” Coraline nói. Con bé mặc thêm quần áo rồi giấu chìa khóa dưới lớp áo phông. Chiếc chìa lạnh toát áp vào da nó. Viên đá thì chui vào trong túi áo.

Coraline bước dọc hành lang đến phòng làm việc của cha. Ông đang ngồi quay lưng lại phía nó, nhưng chỉ cần nhìn thế thôi Coraline cũng biết ngay là nếu người đàn ông này quay người lại thì đôi mắt của ông sẽ đúng là đôi mắt xám ân cần của cha nó, vậy là con bé rón rén bước tới gần, đặt một nụ hôn lên phía sau mái đầu đang ngày càng hói của ông.

“Coraline, chào con,” ông nói. Rồi ông ngoảnh đầu nhìn ra đằng sau và mỉm cười với con bé. “Đó là cho cái gì đấy?”

“Chẳng có gì đâu ạ,” Coraline nói. “Chỉ là đôi khi tự nhiên con thấy nhớ cha. Thế thôi ạ.”

“Ái chà, được rồi,” cha nó nói. Ông cho máy tính nghỉ, đứng dậy, rồi bỗng dưng nhấc bổng nó lên, một hành động mà ông đã không làm rồi, từ hồi ông bắt đầu chỉ cho con bé thấy nó không còn bé bỏng để mà được bế bồng nữa, và ông bế con bé vào bếp.

Bữa tối hôm đó cả nhà ăn pizza, cho dù đây là món pizza chế biến tại nhà dưới đôi tay đầu bếp của cha nó (vậy nên đế bánh chỗ thì dày, không nở và sống nhăn sống nhở, chỗ lại mỏng dính và cháy lên cháy xuống), và cho dù ông đã phủ lên trên những lát ớt xanh kèm thịt viên nhỏ và dứa thái lát, nhưng Coraline vẫn chén sạch sành sanh khẩu phần của mình.

Ừ thì, con bé đã ăn tất tần tật ngoại trừ mấy miếng dứa.

Và chẳng mấy chốc đã đến giờ đi ngủ.

Coraline vẫn đeo chiếc chìa khóa trên cổ, nhưng nó nhét mấy viên bi xám xuống dưới gối; và đêm ấy khi nằm trên giường, Coraline đã mơ một giấc mơ.

Nó đang đi picnic, dưới gốc sồi cổ thụ trên đồng cỏ xanh. Vầng thái dương treo trên trời cao, và trên đầu con bé bầu trời trong veo sâu thăm thẳm, trong khi cuối chân trời, những đám mây trắng như bông lờ lững xa xăm.

Trên bãi cỏ có một tấm vải lanh trắng trên đặt những tô thức ăn đầy tú hụ - con bé có thể nhìn thấy xa lát và bánh kẹp, quả hạnh và trái cây, những bình nước chanh, nước lọc và sữa sô cô la đặc. Coraline ngồi ở một góc tấm vải, ba đứa trẻ khác ngồi ở ba góc còn lại. Bọn chúng ăn mặc một cách kỳ cục hết sức.

Đứa nhỏ nhất trong đám, ngồi bên trái Coraline, mặc chiếc quần ống túm bằng nhung đỏ dài đến đầu gối và áo sơ mi trắng có diềm xếp nếp. Mặt cậu ta lem nha lem nhem, và cậu ta chất lên dĩa cả một núi khoai tây luộc kèm theo thứ gì đó trông giống như cá hồi hấp nguyên con để lạnh. “Đây đúng là chuyến picnic tuyệt vời nhất, thưa tiểu thư,” cậu ta nói với con bé.

“Đúng vậy,” Coraline đáp. “Tớ cũng nghĩ thế. Tớ đang băn khoăn không biết ai đã tổ chức chuyến đi này.”

“Sao chứ, thưa cô, tôi tưởng chính cô đã tổ chức chứ,” cô gái dáng cao ráo ngồi đối diện Coraline nói. Cô gái này mặc một chiếc váy nâu không hiểu nổi có hình thù gì nữa, kèm theo là chiếc mũ bon-nê màu nâu buộc dây dưới cằm. “Và không lời lẽ nào có thể diễn tả được sự cảm kích của chúng tôi về buổi đi chơi này cũng như về tất cả mọi thứ.”

Cô đang ăn bánh mì cắt lát phết mứt, khéo léo dùng con dao to cắt từng lát bánh từ một ổ bánh mì lớn vàng xuộm, rồi lấy thìa gỗ múc lên từng thìa mứt đỏ tía. Quanh miệng cô nheo nhoét mứt.

“Ái chà. Đây là món ngon nhất tôi từng ăn trong hàng bao thế kỷ đấy,” cô gái ngồi bên phải Coraline nói. Cô là một cô nhóc vô cùng xanh xao, mặc một thứ gì đó có vẻ như là tấm màng nhện, đeo một chiếc vòng bạc lấp lánh trên mái tóc vàng. Coraline dám thề rằng cô gái này có hai cái cánh - không phải cánh chim mà giống như đôi cánh bướm màu bạc phủ đầy bụi bặm - nhô ra từ sau lưng. Đĩa của cô gái chất cao những bông hoa xinh đẹp. Cô gái mỉm cười với Coraline như thể đã lâu lâu lắm rồi cô mới mỉm cười và cô gần như đã hoàn toàn, chứ không phải hơi hơi, quên mất phải làm như thế nào. Coraline nhận ra mình rất rất thích cô gái này.

Và rồi, đúng như vẫn thường diễn ra trong các giấc mơ, chuyến picnic kết thúc và cả bọn đang chơi trên bãi cỏ, vừa chạy vừa la hét và tung cho nhau một quả bóng sáng lấp lánh. Vậy là Coraline nhận ra đó là một giấc mơ, vì chẳng đứa nào mệt mỏi, thở hổn hển hay đứt cả hơi. Thậm chí con bé còn chẳng đổ mồ hôi nữa. Bọn chúng chỉ cười giòn tan và chạy đuổi nhau trong lúc chơi một trò chơi vừa như trò đuổi bắt, vừa như trò chuyền bóng, lại có phần giống như chỉ là trò nô đùa bình thường.

Ba đứa trẻ chạy quanh bãi cỏ, trong khi đó cô bé da nhợt nhạt bay ngay trên đầu chúng, đập cánh bổ nhào xuống chộp lấy quả bóng rồi lại bay vụt lên trời trước khi tung quả bóng cho đứa khác.

Rồi sau đó, không một lời nào được thốt ra, trò chơi kết thúc, và cả bốn đứa trẻ lại quay về bên tấm khăn picnic, các đĩa thức ăn đã được dọn sạch sẽ và trên đó giờ bày biện sẵn sàng bốn chiếc âu, ba đựng kem còn một thì hoa kim ngân chất cao thành ngọn.

Cả bọn đánh chén ngon lành.

“Cảm ơn các cậu đã đến tham dự bữa tiệc của tớ,” Coraline nói. “Nếu nó là của tớ thật.”

“Ngoài việc này ra, Coraline Jones ạ,” cô gái có cánh phát biểu, nhấm nháp thêm một bông kim ngân nữa. “Chúng tôi vô cùng vinh hạnh nếu có thể bày tỏ lòng biết ơn và sự đền đáp đối với cô.”

“Đúng vậy,” cậu bé mặc quần ống túm bằng nhung đỏ và có khuôn mặt nhem nhuốc nói. Cậu chìa tay ra nắm lấy bàn tay Coraline. Giờ đây, tay cậu thật ấm áp.

“Những gì cô đã làm cho chúng tôi thật tử tế quá, thưa cô,” cô gái dáng cao ráo nói. Giờ quanh miệng cô lem nha lem nhem vết kem sô cô la.

“Tớ chỉ mừng là mọi chuyện đã qua,” Coraline nói.

Phải chăng chỉ là do nó tưởng tượng, hay đúng là ba đứa trẻ trong chuyến picnic ấy đều sầm mặt lại?

Cô gái có cánh, với chiếc vòng trên mái tóc lấp lánh như một vì sao, đặt mấy ngón tay lên mu bàn tay Coraline một hồi lâu. “Với chúng tôi thì nó đã qua và đã hoàn toàn kết thúc,” cô nói. “Đây là chặng dừng chân tạm thời của chúng tôi. Từ đây, cả ba chúng tôi sẽ lên đường đến với những vùng đất không có tên trên bản đồ, và sau này sẽ xảy ra những chuyện gì thì chẳng người sống nào có thể nói được…” Cô bé ngừng lời.

“Còn một chữ nhưng nữa, phải không?” Coraline hỏi. “Tớ có thể cảm thấy nó. Giống như một đám mây dông.”

Cậu bé ngồi bên trái Coraline gắng gượng mỉm cười với vẻ dũng cảm, nhưng môi dưới cậu bắt đầu run lên bần bật khiến cậu phải bập hàm răng trên vào đó, không nói một lời. Cô gái đội mũ bon-nê màu nâu vặn vẹo người vẻ khổ sở rồi nói, “Đúng vậy, thưa cô.”

“Nhưng tớ đã mang cả ba cậu trở về,” Coraline nói. “Tớ đã mang cha mẹ tớ trở về. Tớ đã đóng chặt cửa. Tớ đã khóa nó lại. Tớ còn phải làm gì nữa chứ?”

Cậu bé siết chặt bàn tay Coraline. Con bé nhận ra mình đang nhớ lại khi cậu còn nhỏ bé mong manh hơn cả một ký ức lạnh lẽo trong bóng tối, chính nó đã hành động như vậy để cố gắng trấn an cậu.

“Vậy, chẳng nhẽ các cậu không cho tớ được một manh mối nào à?” Coraline hỏi. “Chẳng lẽ các cậu chẳng có điều gì để nói cho tớ biết sao?”

“Mụ phù thủy đó đã thề trên bàn tay phải lành lặn của mụ ta,” cô gái dáng cao nói, “nhưng mụ đã nói dối.”

“Cô gia sư của tôi thường nói rằng chẳng người nào phải nhận những gánh nặng vượt quá sức chịu đựng của mình,” cậu bé nói. Cậu nhún vai khi phát ngôn câu này, như thể cậu vẫn chưa tự mình kiểm chứng được đây có phải sự thật hay không.

“Tất cả chúng tôi đều mong cô sẽ gặp may mắn,” cô gái có cánh nói. “Chúc cô may mắn, sáng suốt và dũng cảm - mặc dù cô đã chứng tỏ cô có đầy đủ cả ba yếu tố này, và còn có rất nhiều là đằng khác.”

“Bà ta ghét cô,” cậu bé nói to. “Lâu lắm rồi bà ta chưa mất bất cứ thứ gì. Hãy khôn ngoan nhé. Dũng cảm lắm. Mưu mẹo vào.”

“Nhưng như vậy là không công bằng,” Coraline giận dữ kêu lên trong cơn mơ. “Như vậy đúng là không công bằng. Lẽ ra mọi chuyện phải kết thúc rồi chứ.”

Cậu bé có khuôn mặt nhem nhuốc đứng dậy rồi ôm chặt Coraline trong vòng tay. “Thư giãn đi. Cô vẫn còn sống. Cô là người giàu sức sống nhất.”

Và trong giấc mơ, Coraline nhận thấy mặt trời đã lặn và những vì sao đang nhấp nháy trên bầu trời đen thẫm.

Coraline đứng giữa bãi cỏ, dõi mắt nhìn theo bóng dáng ba đứa trẻ (hai đi trên mặt đất còn một thì bay trên không trung) từ từ bỏ xa nó, băng ngang qua bãi cỏ, bàng bạc dưới ánh sáng của vầng trăng khổng lồ.

Ba đứa trẻ kia bước đến một cây cầu gỗ nhỏ bắc ngang qua một dòng suối. Chúng dừng ở đó rồi quay lại vẫy vẫy tay, và Coraline cũng vẫy tay đáp lại.

Rồi thì sau đó chỉ còn bóng tối.

Coraline tỉnh dậy khi trời mới tờ mờ sáng, dám chắc mình vừa nghe thấy tiếng di chuyển, nhưng không biết đó là tiếng gì.

Con bé chờ đợi.

Có thứ gì đó đang sột soạt bên ngoài cánh cửa phòng ngủ của Coraline. Con bé băn khoăn không biết đó có phải một con chuột không. Cánh cửa rung lên lạch cạch. Coraline leo xuống giường.

“Cút đi,” Coraline nói, giọng lanh lảnh. “Cút đi nếu không mày sẽ hối tiếc đấy.”

Có một khoảng im lặng, rồi cái thứ cho-dù-là-thứ-gì-đi-nữa đó vội vã chạy ngược hành lang. Những bước chân của nó, nếu đó đúng là những bước chân thật, vang lên một cách kỳ quái và bất thường. Coraline nhận ra mình đang tự hỏi sinh vật đó có thể nào là một con chuột thừa chân…

“Mọi chuyện đã kết thúc rồi mà, đúng không?” con bé tự hỏi mình.

Rồi, nó mở cửa phòng ngủ. Ánh sáng xam xám trước bình minh soi chiếu cho bé thấy toàn cảnh hành lang, trống huơ trống hoác.

Con bé bước về phía cửa ra vào, liếc vội tấm gương ở cửa tủ quần áo gắn trên bức tường ở tận cuối hành lang đằng sau và nhận thấy từ trong đó, chỉ có duy nhất khuôn mặt nhợt nhạt của chính con bé đang chằm chằm nhìn lại nó, vẻ ngái ngủ và nghiêm nghị. Tiếng ngáy khe khẽ vang ra từ phòng cha mẹ khiến con bé thêm yên lòng vững dạ, nhưng cánh cửa phòng cha mẹ nó vẫn khép chặt. Mọi cánh cửa trên hành lang đều khép chặt. Cho dù cái sinh vật kêu sột soạt kia có là gì đi chăng nữa thì chắc chắn nó vẫn phải ở đâu đó trên hành lang này.

Coraline mở cửa ra vào, ngước mắt lên bầu trời xám. Con bé tự hỏi liệu đến bao giờ mặt trời mới mọc, liệu giấc mơ của nó có phải một điều có thực, và ngay lúc đó, tự trong trái tim Coraline biết đó là sự thực.

Một thứ gì đó mà con bé ngỡ là một phần của mảng tối dưới chiếc ghế dài đặt trong hành lang tách ra khỏi gầm ghế và quáng quàng, điên cuồng xông thẳng về phía cửa trước trên những chiếc chân dài ngoằng trắng bệch.

Coraline há hốc miệng kinh hoàng và dạt sang một bên khi sinh vật nọ hối hả nháo nhào vượt qua chỗ nó, lao ra ngoài nhà, chạy như một con cua với quá nhiều cái càng lon ton, lách cách gõ trên mặt sàn.

Con bé biết sinh vật đó là gì, và nó cũng biết chuyện gì sẽ xảy ra sau đó. Trong vài ngày gần đây, Coraline đã quá nhiều lần được tận mắt chứng kiến cái thứ sinh vật đó ngoan ngoãn vươn ra, chộp lấy, nắm chặt và ném những con gián vào trong miệng mẹ khác. Năm ngón màu ngà, móng sơn đỏ thẫm.

Nó là bàn tay phải của mẹ khác.

Nó muốn chiếc chìa khóa màu đen.