Chương 11
Khi đã vào được bên trong căn hộ của nó, hay nói đúng hơn trong căn hộ không phải là của nó, Coraline lấy làm mừng vì nơi này không bị biến thành một bản vẽ trống trơn giống như phần còn lại của căn nhà. Nó có bề sâu, có những bóng tối, và một người đang đứng trong bóng tối đợi Coraline quay trở lại.
“Vậy là con đã quay về rồi,” mẹ khác nói. Giọng bà ta nghe chẳng có vẻ vui mừng gì hết. “Và lại còn mang theo một con vật phá hoại nữa.”
“Không,” Coraline nói. “Tôi mang theo một người bạn.” Con bé có thể cảm thấy chú mèo đang cứng người lại dưới tay mình, cứ như thể nó đang muốn bỏ chạy khỏi đó. Coraline muốn ôm chặt chú mèo để trấn an nó giống như nó vẫn làm với chú gấu bông, nhưng con bé biết mèo vốn ghét bị siết quá chặt, và Coraline cũng ngờ rằng vốn dĩ loài mèo đang sợ hãi thì rất có khả năng sẽ cào cắn người khác nếu bị kích động theo bất kỳ cách nào, thậm chí ngay cả khi bọn họ đều cùng hội cùng thuyền.
“Con biết mẹ yêu con mà,” mẹ khác khẳng định chắc nịch.
“Bà có cách thể hiện tình yêu thương khôi hài thật đấy,” Coraline nói. Con bé đi xuống hành lang rồi rẽ vào phòng khách, bước từng bước vững vàng, vờ như không cảm thấy đôi mắt màu đen trống rỗng của mẹ khác đang dán chặt sau lưng. Những đồ nội thất kiểu cách của bà nó vẫn còn đó, và cả bức tranh treo tường với những hình trái cây lạ mắt nữa, (nhưng giờ thì hoa quả trong bức tranh đó đã bị chén sạch sành sanh, trong bát chỉ còn sót lại mỗi một lõi táo thâm xịt, mấy hột đào hột mận, và cuống của một thứ trước đây từng là chùm nho). Chiếc bàn có chân hình như chân sư tử đang cào cào tấm thảm bằng những bàn chân có móng vuốt của mình, cứ như thể nó đang sốt ruột chuyện gì vậy. Cuối phòng, đứng yên trong một góc, là cánh cửa gỗ mà trước đây, ở một nơi khác, từng dẫn ra bức tường gạch trần trụi. Coraline cố không nhìn chằm chằm vào đó. Bên ngoài khung cửa sổ chẳng có gì ngoài màn sương mù.
Nó đây rồi, Coraline biết vậy. Thời điểm của sự thật. Thời điểm làm sáng tỏ mọi thứ.
Mẹ khác đã theo chân con bé vào bên trong. Giờ bà ta đang đứng ngay trung tâm căn phòng, giữa Coraline và bệ lò sưởi, đang nhìn xuống con bé bằng đôi mắt cúc áo màu đen. Buồn cười thật, Coraline nghĩ. Mẹ khác trông chẳng có nét nào giống mẹ con bé hết. Coraline tự hỏi sao nó lại có thể bị lừa phỉnh mà cho rằng giữa hai người đó có sự tương đồng chứ. Mẹ khác cao lớn - đầu bà ta gần như đụng phải trần nhà - và da bợt bạt không khác gì màu bụng nhện. Tóc bà ta uốn lượn xoắn xít quanh đầu, còn răng thì sắc như dao…
“Thế nào?” mẹ khác cất giọng the thé. “Chúng đâu rồi?”
Coraline ngả người vào chiếc tràng kỷ, chỉnh lại tư thế bàn tay trái để chú mèo nằm cho thoải mái, đặt tay phải vào trong túi, rồi móc ba viên bi thuỷ tinh ra. Cả ba đều có màu xám đục; va nhau lách cách trong lòng bàn tay của con bé. Mẹ khác vươn những ngón tay trắng bệch về phía chúng, nhưng Coraline đã thả cả ba viên bi vào trong túi. Và con bé biết điều đó là sự thực. Mẹ khác không có ý định thả nó đi hay giữ lời hứa. Chuyện này chỉ đơn thuần là trò giải trí, không hơn. “Từ từ nào,” con bé nói. Chúng ta vẫn chưa kết thúc, đúng không.”
Mẹ khác trông có vẻ như muốn đánh nhau đến nơi, nhưng bà ta vẫn mỉm cười ngọt xớt. “Chưa,” bà ta nói. “Ta nghĩ là chưa kết thúc. Rốt cuộc, con vẫn còn phải tìm cha mẹ mình nữa mà, phải không?”
“Phải,” Coraline nói. Mình không được nhìn lên bệ lò sưởi, con bé nghĩ. Thậm chí nghĩ đến nó cũng không.
“Thế nào?” mẹ khác nói. “Đưa chúng ra đây xem nào. Con có muốn ngó vào tầng hầm lần nữa không? Ta có giấu mấy thứ rất thú vị dưới đó, con biết đấy.”
“Không,” Coraline nói. “Tôi biết bố mẹ tôi ở đâu rồi.” Con mèo nặng trĩu trong vòng tay con bé. Vừa tiến về phía trước, Coraline vừa tháo những móng vuốt đang bấm vào vai mình.
“Ở đâu?”
“Dựa trên suy luận thôi,” Coraline nói. “Tôi đã tìm tất cả ở những nơi bà có thể giấu họ. Họ không ở trong nhà.”
Mẹ khác đứng yên không nhúc nhích, chẳng để lộ bất cứ điều gì, môi mím chặt. Bà ta trông chẳng khác nào một bức tượng sáp. Ngay cả tóc bà ta cũng bất động.
“Vậy nên,” Coraline tiếp tục, hai bàn tay ép chặt quanh chú mèo đen. “Tôi biết họ phải ở đâu. Bà đã giấu họ trong hành lang nối hai nhà, đúng không? Họ ở phía sau cánh cửa đó.” Con bé hất hàm về phía cánh cửa trong góc nhà.
Mẹ khác vẫn đứng yên như tượng, nhưng trên khuôn mặt thấp thoáng một nụ cười mỉm. “Ái chà, họ ở đấy hả?”
“Sao bà không mở cửa ra?” Coraline nói. “Họ sẽ ở đó, đúng vậy.”
Coraline biết đây là con đường duy nhất để nó trở về nhà. Nhưng tất cả còn phụ thuộc vào mong muốn của mẹ khác được tận hưởng sự hả hê, được tận hưởng không chỉ chiến thắng mà còn cả để khoe khoang rằng bà ta đã thắng.
Mẹ khác chậm rãi thò tay vào trong túi tạp dề lôi ra chiếc chìa khóa sắt màu đen. Con mèo đang nằm trong vòng tay Coraline khó chịu cựa quậy như muốn được xuống dưới đất. Cứ ở yên đó chút xíu nữa thôi, Coraline thầm nói với con mèo, băn khoăn không biết mèo ta có nghe được hay không. Tớ sẽ đưa cả hai chúng mình về nhà. Tớ nói là tớ sẽ làm được như vậy. Tớ xin hứa. Con bé có cảm giác con mèo được thư giãn hơn một chút trong cánh tay mình.
Mẹ khác tiến về phía cánh cửa và tra chìa khoá vào ổ.
Bà ta xoay chìa.
Coraline nghe thấy bên trong ổ khoá kêu tách một tiếng khá to. Lặng lẽ hết mức, từng bước một, con bé bắt đầu lùi về phía bệ lò sưởi.
Mẹ khác dập tay cầm trên cửa xuống rồi kéo cửa bung ra, để lộ một lối hành lang tối đen trống huơ trống hoác phía sau. “Đấy,” mẹ khác phẩy tay về phía hành lang. Vẻ vui sướng trên khuôn mặt bà ta thật khó coi. “Con nhầm rồi! Con không biết cha mẹ con đang ở đâu, đúng không? Họ làm gì có ở ngoài đó.” Bà ta quay lại nhìn Coraline. “Giờ thì,” bà ta nói, “con sẽ ở lại đây mãi mãi.”
“Không đâu,” Coraline nói. “Tôi không ở lại đâu.” Và con bé vận hết sức ném chú mèo đen về phía mẹ khác. Con mèo kêu lên rồi đáp xuống trúng đầu mẹ khác, móng vuốt quơ quào, răng nhe ra hung tợn, giận dữ. Lông xù lên, mèo ta trông to gấp rưỡi so với bình thường.
Không chờ cho mọi chuyện diễn tiến ra sao, Coraline với lên bệ lò sưởi, nắm chặt bàn tay quanh quả cầu tuyết, nhét nó vào sâu trong túi áo choàng.
Gào lên một tiếng trầm đục, con mèo cắm phập răng vào má mẹ khác. Bà ta đập mạnh vào nó. Máu từ vết cứa ứa ra trên khuôn mặt trắng bệch của bà ta - không phải máu đỏ mà là một thứ dung dịch đen đặc như hắc ín. Coraline lao về phía cửa.
Nó rút chìa khoá ra khỏi ổ.
“Mặc bà ta! Đi thôi!” con bé hét lên với chú mèo. Con mèo rít lên, và với một nhát cào điên dại, nó tạt những móng vuốt sắc không khác gì dao mổ vào mặt mẹ khác, để lại trên mũi bà ta những vết rách rỉ máu đen. Rồi nó nhảy phốc về phía Coraline. “Nhanh lên!” con bé hối thúc. Con mèo chạy về phía Coraline, và cả hai cùng bước vào hành lang tối mò mò.
Không khí trong hành lang lạnh hơn, không khác gì cảm giác bước vào tầng hầm trong một ngày ấm áp. Chú mèo lưỡng lự một lúc; rồi, nhìn thấy mẹ khác đang tiến về phía cả hai, nó chạy vội tới chỗ Coraline, dừng lại bên chân con bé.
Coraline kéo cửa đóng lại.
Cánh cửa nặng hơn Coraline tưởng, và kéo nó đóng lại chẳng khác gì cố gắng đóng cửa trong lúc một cơn gió to không ngừng thốc vào. Và rồi con bé có cảm giác như một thứ gì đó từ phía bên kia cánh cửa đang đẩy ngược trở lại.
Đóng đi mà! Con bé thầm nghĩ. Rồi nó bật lên thành tiếng, “Thôi mà, xin mày đấy.” Và Coraline cảm thấy cánh cửa bắt đầu chuyển động, khép dần lại, chống chọi với cơn gió ma.
Đột nhiên con bé cảm nhận được trong hành lang này, bên cạnh nó, còn có những người khác nữa. Coraline không thể quay đầu lại nhìn, nhưng dù không nhìn thì nó cũng vẫn biết họ là ai. “Giúp tôi với,” nó nói. “Tất cả mọi người.”
Những người khác trong hành lang - ba đứa trẻ, hai người lớn - có phần quá mong manh không thực để chạm được vào cánh cửa. Nhưng khi Coraline kéo cái tay cầm bằng sắt to tướng thì tất cả mọi người đều siết chặt bàn tay con bé, và đột nhiên, nó cảm thấy mình thật mạnh mẽ.
“Đừng bao giờ dừng lại, cô gái! Nắm chắc vào! Nắm chắc vào!” một giọng nói thầm thì trong đầu nó.
“Lôi đi, cô gái, lôi đi!” một giọng khác thì thầm.
Rồi đến một giọng khác nghe giống như tiếng mẹ nó - người mẹ đích thực của nó, người mẹ tuyệt vời, cáu kỉnh, giận dữ, diệu kỳ đích thực của nó - chỉ nói đơn giản, “Giỏi lắm, Coraline,” và chỉ thế thôi là đủ.
Cánh cửa bắt đầu khép lại trơn tru, dễ dàng hơn bao giờ hết.
“Không,” một giọng nói từ phía bên kia cánh cửa thét lên, và giờ thì không còn có vẻ gì, dù chỉ là một chút, giống với giọng mọi người.
Một thứ gì đó chộp vào người Coraline, vươn qua khe hở đang mỗi lúc một hẹp hơn giữa cánh cửa và khung cửa. Coraline giằng đầu ra né được cú chộp, nhưng cánh cửa lại một lần nữa mở ra.
“Chúng ta sắp về nhà rồi,” Coraline nói. “Chúng ta sắp về rồi. Giúp con với.” Con bé thụp đầu xuống tránh những ngón tay đang cố chộp lấy nó.
Năm người đi tới chỗ con bé, rồi: những bàn tay ma tiếp thêm cho con bé nguồn sức mạnh mà con bé đã cạn kiệt. Một thoáng kháng cự cuối cùng, như thể có thứ gì đó bị mắc kẹt trong cửa, rồi sau đó, cánh cửa gỗ đóng sầm lại.
Một vật gì đó rơi bộp từ trên đầu của Coraline xuống sàn. Vật đó hạ xuống mặt đất kèm theo một cú đập có phần vội vã.
“Đi thôi!” con mèo nói. “Đây không phải là chỗ hay ho mà ở lại đâu. Nhanh lên.”
Coraline xoay lưng về phía cánh cửa và bắt đầu chạy hết tốc lực, xuyên qua hành lang tối đen, bàn tay lướt dọc theo bức tường để đảm bảo rằng con bé sẽ không bị đâm sầm vào thứ gì đó hay không chạy lòng vòng trong bóng tối.
Cuộc trốn chạy thực sự là một hành trình gian nan vất vả, và đối với Coraline, đoạn đường nó phải hoành thành dường như dài hơn bất kỳ khoảng cách nào mà nó có thể vượt qua. Giờ đây, bức tường dưới bàn tay Coraline trở nên vừa mềm vừa ấm, và con bé nhận ra hình như nó được phủ một lớp lông tơ mịn màng. Bức tường chuyển động, như thể đang phập phồng hít thở. Con bé vội rụt tay lại.
Gió rít gào trong bóng tối.
Sợ rằng mình sẽ đâm sầm vào thứ gì đó, Coraline lại đặt tay trên tường. Lần này con bé chạm phải thứ gì đó ấm và ẩm ướt, như thể nó vừa nhét tay vào miệng ai đó, vậy là Coraline vội rút tay lại, khẽ rên lên.
Mắt Coraline đã quen với bóng tối. Con bé có thể lờ mờ nhìn thấy hình dáng của hai người lớn và ba đứa trẻ không khác gì những mảng sáng yếu ớt trước mặt. Nó cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân của con mèo trong bóng tối phía trước.
Và còn một thứ khác nữa, một thứ gì đó đột ngột phóng vụt qua giữa hai chân Coraline, gần như hất con bé văng lên giữa không trung. Trước khi rơi xuống, Coraline đã kịp lấy lại thăng bằng, tự mình lấy đà để tiếp tục chạy. Con bé biết rõ nếu ngã trong hành lang này thì nó có thể chẳng bao giờ gượng dậy được nữa. Cho dù cái hành lang đó có là gì đi nữa thì nó cũng lâu đời hơn mẹ khác gấp vạn lần. Nó sâu thẳm, chậm chạp, và nó biết rõ con bé đang ở đó…
Rồi ánh sáng ban ngày hiện ra, và con bé vội lao về phía đó, vừa chạy vừa thở hổn hển, dường như đứt cả hơi. “Sắp tới rồi,” con bé kêu lên với giọng khích lệ, nhưng trong ánh sáng, Coraline phát hiện ra những hồn ma đã biến mất, và nó chỉ còn lại một mình. Con bé chẳng còn thời gian đâu mà băn khoăn xem họ đã gặp phải chuyện gì. Thở hổn hà hổn hển, con bé loạng choạng chạy qua cánh cửa, rồi đóng sập cửa vào kèm theo một tiếng rầm ầm ĩ nhất và cũng mãn nguyện nhất có thể tưởng tượng được.
Coraline lấy chìa khóa cửa rồi nhét chiếc chìa trở lại túi áo.
Con mèo đen đang co rúm vào một góc tít tận đầu bên kia căn phòng, cái chỏm lưỡi hồng hồng thè ra, mắt trợn trừng. Coraline bước tới cúi người xuống bên con mèo.
“Tớ xin lỗi,” con bé nói. “Tớ xin lỗi vì đã ném cậu vào người bà ta. Nhưng chỉ làm thế thì mới khiến bà ta rối trí đủ lâu để tất cả chúng ta đều thoát được ra ngoài. Bà ta sẽ không bao giờ giữ lời, đúng không?”
Con mèo ngước mắt nhìn rồi ngả đầu vào tay Coraline, cái lưỡi ram ráp liếm liếm ngón tay con bé. Nó bắt đầu kêu gừ gừ.
“Vậy chúng mình là bạn chứ?”
Con bé ngồi xuống một trong mấy chiếc ghế bành đến là bất tiện của bà nội, còn con mèo nhảy phóc lên lòng nó, tự tìm cho mình tư thế thoải mái. Ánh sáng chiếu xuyên qua khung cửa sổ kia là ánh sáng ban ngày, ánh sáng ban ngày đích thực vàng rực của buổi chiều muộn chứ không phải thứ ánh sáng nhờ nhờ trắng của sương mù. Bầu trời xanh thăm thẳm, Coraline có thể nhìn thấy cây cối và, sau những bóng cây, rặng đồi xanh xanh nhòa dần thành sắc xám và đỏ thẫm nơi đường chân trời. Bầu trời chưa bao giờ toát lên cái sắc trời đích thực đến như vậy, và thế giới cũng chưa bao giờ có vẻ vẹn nguyên đúng nghĩa thế giới đến nhường ấy.
Coraline nhìn không chớp mắt những chiếc lá trên cành, những mảng sáng tối trên lớp vỏ nứt nẻ của cây sồi ngoài cửa sổ. Rồi con bé nhìn xuống lòng mình, nhìn ánh mặt trời rực rỡ đang chải chuốt từng sợi lông trên đầu chú mèo và nhuộm vàng từng sợi râu trắng của chú ta.
Từ trước đến nay, chưa có bất cứ điều gì thú vị đến thế này, con bé thầm nhủ.
Rồi, chìm đắm trong mải mê quan sát thế giới xung quanh, Coraline gần như không hề nhận ra mình đã thụt sâu vào trong chiếc ghế đến là bất tiện của bà nội và cuộn người lại như một con mèo, cũng không nhận ra mình đang chìm vào trong một giấc ngủ sâu không mộng mị.