← Quay lại trang sách

Chương 1

Nó nhận ra vài điểm khác thường về cậu mèo đang lướt sóng.

Điểm thứ nhất: Đó là một cậu mèo, đang lướt sóng.

Điểm thứ hai: Cậu ta đang mặc một chiếc áo phông, trên đó ghi “Mèo là sếp, chó toàn rệp”.

Điểm thứ ba: Cậu ta cầm một chiếc dù, nhưng không mở nó ra. Như kiểu cậu ta muốn tránh bị ướt vậy. Và suy nghĩ một chút thì bạn sẽ thấy, bị ướt rõ ràng là điều không tránh khỏi khi lướt sóng.

Điểm thứ tư: Có vẻ không ai khác trên bãi biển nhìn thấy cậu mèo, trừ nó.

Cậu mèo bắt được một con sóng đẹp, và cưỡi lên rất nuột. Nhưng khi tới sát bờ biển thì lại mắc sai lầm – cậu ta mở cái dù của mình ra. Một luồng gió mạnh thổi tung cậu ta lên trời, mém chút thì va vào con hải âu đang bay.

Nhưng dường như cả con hải âu cũng không thấy cậu ta.

Cậu mèo lơ lửng phía trên nó, hệt như một quả bóng bù xù lông lá. Nó nhìn thẳng lên, cậu ta nhìn thẳng xuống. Và cậu mèo vẫy tay.

Lông cậu ta màu đen trắng, giống kiểu của chim cánh cụt ấy. Trông cứ như cậu ta đang diện một bộ vest bằng lông để đến nơi nào đó sang chảnh lắm vậy.

Và nhìn cậu ta quen thuộc kinh khủng.

“Crenshaw,” nó thì thào.

Nó nhìn xung quanh. Nó thấy vài người đang xây lâu đài cát, vài người đang chơi ném đĩa, một số khác thì bắt cua. Nhưng chẳng có ai nhìn vào con mèo lướt sóng, cầm dù, đang lơ lửng trên bầu trời cả.

Nó nhắm mắt lại và đếm đến mười, thật chậm.

Mười giây chắc là đủ thời gian để chấm dứt chuyện điên khùng đang xảy ra.

Nó thấy hơi hoa mắt, nhưng nó vẫn thường bị như vậy lúc đói. Mà hiện tại thì ngoài bữa sáng ra, nó vẫn chưa có gì bỏ bụng.

Khi mở mắt ra, nó thở phào nhẹ nhõm. Cậu mèo đã biến mất. Bầu trời trống trơn và ngút ngàn tầm mắt.

Phịch. Chiếc dù cắm xuống đất như một mũi tên khổng lồ, chỉ cách mũi chân nó vài phân.

Cái dù nhựa có màu đỏ và vàng, được tô điểm bởi các hình mặt cười nhỏ xíu. Trên cán dù là một dòng chữ được viết bằng bút sáp màu, “Đây là ô của Crenshaw”.

Nó nhắm mắt một lần nữa. Lại đếm đến mười. Nó mở mắt ra, và chiếc dù – hoặc ô, hoặc bất cứ từ gì dùng để gọi vật thể này – đã biến mất. Hệt như cậu mèo.

Khi ấy là cuối tháng Sáu, thời tiết rất đẹp và ấm áp, nhưng nó lại run cầm cập.

Đó là cái cảm giác bạn gặp phải lúc đứng ở mép cầu bật của một cái bể bơi sâu hun hút và chuẩn bị nhảy xuống.

Như thể bạn đang đi tới một nơi khác, mà bạn vẫn chưa đến đích đâu nhé. Nhưng bạn biết, bạn chẳng thể nào quay lại được nữa rồi.

a