Chương 2
Ngắn gọn nhé: nó hoàn toàn không phải là kiểu hay mơ mộng về người bạn tưởng tượng đâu.
Thật sự là như vậy. Mùa thu này nó sẽ lên lớp Năm. Và ở tuổi này thì chẳng ai lại muốn người khác đồn thổi rằng mình bị thần kinh cả.
Nó thích sự thực tế. Luôn là vậy. Những điều thực tế, kiểu như hai-cộng-hai-bằng-bốn, hoặc kiểu cải-mầm-Brussel-có-vị-như-tất-thối ấy.
Thôi được, có lẽ cái đằng sau nghiêng về quan điểm cá nhân hơn là sự thật. Dù sao thì, nó cũng chưa bao giờ ăn tất thối để có cái mà so sánh.
Nó muốn sau này trở thành một nhà khoa học, và với một nhà khoa học thì những điều thực tế là rất quan trọng. Những kiến thức về tự nhiên là thứ nó thích thú nhất. Đặc biệt là mấy điều khiến người ta phải thốt lên: “Không thể tin nổi” ấy.
Ví dụ như là báo đốm có thể chạy với tốc độ bảy mươi dặm một giờ.
Hoặc là một con gián vẫn có thể sống được hơn hai tuần sau khi bị cắt mất đầu.
Hoặc là một con thằn lằn sừng có thể phụt máu mắt khi quá tức giận.
Nó muốn là một nhà động vật học. Nó cũng chưa chắc mình sẽ chuyên về loài nào. Hiện giờ thì nó khá thích loài dơi. Nó cũng thích cả báo đốm này, mèo này, chó này, rắn này, cả chuột và lợn biển nữa. Một số lựa chọn trước mắt của nó là như thế.
Nó thích cả khủng long nữa, nhưng loài này thì chết sạch cả rồi. Có một dạo, nó và cô bạn thân Marisol đều muốn trở thành nhà cổ sinh vật học, và hai đứa cố gắng đi tìm hóa thạch khủng long. Cô bạn thường chôn xương gà còn thừa vào hộp cát đồ chơi để tập kĩ năng đào hóa thạch.
Mùa hè này, nó và Marisol cùng nhau mở dịch vụ dắt chó đi dạo, đặt tên là “Thấy Chỗ Nào, Dạo Chỗ Đó”. Đôi khi tụi nó trao đổi các kiến thức về tự nhiên trong lúc dắt chó. Như hôm qua, Marisol kể với nó rằng một con dơi có thể ăn hết 1,200 con muỗi trong vỏn vẹn một tiếng đồng hồ.
Thực tế là thứ tốt hơn những câu chuyện cả tỉ lần ấy chứ. Các bạn không thể nào nhìn thấy một câu chuyện được. Bạn chắc chắn không thể cầm nắm câu chuyện trong lòng bàn tay và đo đạc nó.
Ừ thì bạn cũng không thể cầm một con lợn biển trong tay. Nhưng dù sao, thẳng thắn mà nói thì những câu chuyện cũng chỉ là mấy lời nói dối, mà nó thì không thích bị lừa dối.
Nó chưa bao giờ là một đứa thích mơ mộng tưởng tượng. Khi còn nhỏ, nó chẳng thèm mặc đồ Người Dơi hay nói chuyện với gấu bông, hay hoang tưởng về một con quái vật dưới gầm giường như những đứa trẻ khác.
Bố mẹ nó kể rằng, hồi nó còn học lớp mầm, nó nghênh ngang khắp nơi và bảo với mọi người rằng nó từng là thị trưởng của Trái đất. Nhưng chuyện đó chỉ diễn ra có vài bữa thôi.
Dĩ nhiên, nó cũng từng có giai đoạn “Crenshaw”. Nhưng rất nhiều đứa trẻ khác cũng có người bạn tưởng tượng mà.
Có lần bố mẹ đưa nó đi xem Thỏ Phục Sinh ở trung tâm thương mại. Cả nhà đứng trên đám cỏ giả, cạnh một quả trứng giả khổng lồ đặt trong một cái giỏ khổng lồ, cũng là giả nốt. Khi tới lượt nó chụp hình cùng con thỏ, nó liếc nhìn móng của con thỏ rồi giựt phắt ra.
Bên trong là tay của một người đàn ông. Ông ta đeo nhẫn cưới vàng, tay lún phún lông vàng hoe.
“Người này không phải là thỏ!” Nó hét lên như vậy. Một bé gái bắt đầu kêu la.
Người quản lý trung tâm thương mại đuổi cả nhà ra khỏi chỗ đó. Nó còn không được tặng giỏ kẹo trứng miễn phí hay chụp ảnh với con thỏ giả nữa chứ.
Đó là lần đầu tiên nó nhận ra rằng, không phải lúc nào người ta cũng thích nghe sự thật.
b