← Quay lại trang sách

Chương 4

Vài tiếng sau khi nó thấy Crenshaw ngoài bãi biển, cậu mèo lại xuất hiện lần nữa.

Lần này không có ván trượt, cũng không có dù.

Thậm chí đến cơ thể cậu ta cũng chẳng hiện ra nữa.

Nhưng dù vậy, nó vẫn biết cậu ta đang có mặt.

Lúc đó là khoảng sáu giờ tối. Nó và em gái Robin đang ngồi chơi bóng ngũ cốc trong phòng khách của căn hộ. Bóng ngũ cốc là trò hay ho khi bạn chả còn gì để ăn và phải chịu cảnh đói meo cho đến tận sáng hôm sau. Bọn nó sáng chế ra trò này lúc cái bụng của hai anh em réo ầm lên với nhau. Ôi, anh ước gì có một miếng pizza xúc xích , bụng nó gào lên thế. Và bụng Robin sẽ sùng sục kêu, Chuẩn, hoặc là bánh Ritz với bơ lạc .

Robin cuồng bánh Ritz.

Trò bóng ngũ cốc thật ra rất dễ chơi. Tất cả những gì bạn cần là vài miếng Cheerios, hoặc thậm chí là vài mẩu vụn bánh mì. Kẹo M&M cũng dùng được, nhưng chỉ trong trường hợp mẹ bạn không có mặt để cấm bạn ăn kẹo. Nhưng thực ra thì có khi bạn sẽ chả có tí kẹo nào, trừ những ngày ngay sau lễ hội Halloween.

Trong nhà nó thì kẹo hết siêu nhanh.

Đầu tiên bạn phải chọn mục tiêu để nhắm vào. Có thể là một cái bát hoặc cái cốc gì đó. Đừng nhắm vào thùng rác nhé, trong đấy đầy vi khuẩn. Đôi lúc nó ném vào cái mũ lưỡi trai của Robin, dù thú thực thì cái này cũng gớm chẳng kém thùng rác.

Chỉ mới năm tuổi nhưng con bé đổ nhiều mồ hôi khủng khiếp.

Thế rồi, việc cần làm là bạn phải ném miếng ngũ cốc của mình vào giỏ. Nguyên tắc là bạn chỉ được ăn miếng ngũ cốc nào mà bạn ném trúng giỏ. Mà hãy đảm bảo là để cái giỏ xa xa một tí, không thì bạn sẽ ăn hết veo chỗ đồ ăn ít ỏi của mình đấy.

Cái hay của trò này là vì phải tốn quá nhiều thời gian mới ném trúng mục tiêu, nên hai đứa sẽ quên bẵng cơn đói. Nhưng dù sao cũng chỉ có hiệu quả trong chốc lát thôi.

Nó thích dùng Cheerios, còn Robin thích Frosted Flake. Nhưng khi cái tủ nhà bạn trống hoác thì bạn không được kén cá chọn canh, mẹ nó hay nói vậy.

Nếu đã hết sạch ngũ cốc mà bụng vẫn còn sôi òng ọc, thì bạn có thể thử nhai kẹo cao su để quên đi cơn đói. Kẹo đã nhai rồi thì cứ dính ở sau vành tai ấy, để sau còn dùng lại. Cho dù không còn mùi vị gì nữa thì ít nhất răng bạn vẫn có thứ để nhai.

Crenshaw xuất hiện – ít nhất thì có vẻ là cậu mèo đã ở đó – khi hai anh em nó đang bận bịu ném ngũ cốc của bố vào mũ của Robin. Đến lượt ném của mình, nó ném trúng phóc. Khi nó đi lấy miếng ngũ cốc ra để ăn thì lại tìm thấy bốn viên kẹo dẻo trong mũ.

Nó cực thích kẹo dẻo.

Nó nhìn chằm chằm vào chỗ kẹo. “Mấy viên kẹo này từ đâu chui ra vậy?” Cuối cùng nó cũng lên tiếng.

Robin túm lấy cái mũ. Nó bắt đầu giằng lại, nhưng ngay lập tức đổi ý. Robin có thể còn nhỏ, nhưng chẳng ai muốn dây vào con bé cả.

Con bé sẽ cắn.

“Đó là phép mầu!” Con bé nói. Con bé bắt đầu chia chỗ kẹo. “Một cái cho em, một cái cho anh, hai cái cho em…”

“Thật đấy Robin. Đừng đùa nữa. Ở đâu ra hả?”

Robin ngấu nghiến một lúc hai viên kẹo. “Ừng ọc em,” con bé nói, nó hiểu, đại khái là “đừng chọc em”.

Aretha, con chó Labrador ngớ ngẩn của nhà nó, chạy rầm rập vào phòng hóng hớt. “Không có phần cho em đâu,” Robin nói. “Em là chó thì phải ăn thức ăn cho chó, cô gái ạ.”

Nhưng Aretha không có vẻ gì là hào hứng với mấy viên kẹo. Cô chó hít hít không khí, tai hếch về phía cửa, như thể nhà sắp có khách.

“Mẹ ơi,” nó gọi, “mẹ có mua kẹo dẻo ạ?”.

“Hẳn rồi con trai,” giọng mẹ vọng ra từ trong bếp đầy châm chọc. “Mẹ mua cùng với trứng cá hồi mà.”

“Con hỏi nghiêm túc đấy,” nó nói, nâng giọng lên hai tông.

“Con cứ ăn tạm ngũ cốc của bố đi, được không Jackson? Món đó đủ để con căng bụng cả tuần đấy,” mẹ đáp.

Chỉ một giây sau mẹ xuất hiện ở lối đi, trên tay cầm khăn lau bát. “Các con vẫn đói à?” Mẹ thở dài. “Mẹ còn một ít mì phô mai thừa của bữa tối đấy. Và còn nửa quả táo nữa, hai con chia nhau nhé.”

“Con ổn ạ,” nó nhanh nhảu đáp. Ngày trước, khi mà nhà nó luôn có sẵn đồ ăn ấy, nó sẽ càu nhàu nếu món nó thích không có sẵn. Nhưng gần đây nhà nó luôn thiếu thốn đủ thứ, và nó có cảm giác bố mẹ rất buồn về chuyện này.

“Chúng con có kẹo dẻo đấy mẹ,” Robin nói.

“Ồ, được rồi. Chỉ cần các con ăn đủ dinh dưỡng là được,” mẹ đáp. “Ngày mai mẹ sẽ lĩnh lương ở Rite-Aid, sau khi tan ca mẹ sẽ ghé siêu thị để mua thêm ít đồ ăn.”

Mẹ khẽ gật đầu, như thể đang thầm kiểm tra danh sách các việc cần làm, rồi quay trở lại bếp.

“Anh không ăn kẹo dẻo à?” Robin hỏi nó, ngón tay vân vê mớ tóc đuôi ngựa vàng hoe. “Vì nếu anh cần nhờ em ăn hộ thì em rất sẵn sàng đấy.”

“Anh sẽ ăn mà,” nó đáp. “Chỉ là… chưa phải bây giờ thôi.”

“Tại sao? Kẹo màu tím ưa thích của anh còn gì.”

“Anh cần suy nghĩ một chút trước đã.”

“Anh thật kì quặc,” Robin chốt lại. “Em về phòng đây. Aretha muốn chơi trò thời trang.”

“Hẳn rồi,” nó nói. Nó cầm viên kẹo dẻo soi dưới ánh đèn. Nhìn có vẻ vô hại.

“Cô chó này cực thích đội mũ và đi tất,” Robin vừa dắt cô chó đi vừa nói. “Cục cưng nhở?”

Aretha vẫy vẫy đuôi. Cô chó luôn sẵn sàng tham gia mọi trò vui. Nhưng khi rời khỏi cùng Robin, cô chó ngoái đầu nhìn cửa sổ trước và khẽ rên rỉ.

Nó bước về phía cửa sổ rồi liếc ra ngoài. Nó kiểm tra phía dưới đi-văng, rồi mở tung cái tủ trên hành lang.

Chẳng có gì. Chẳng có ai cả.

Không có mèo lướt ván. Không có Crenshaw.

Nó không hề kể với bất kì ai về những gì đã thấy ngoài bãi biển. Robin chắc sẽ nghĩ nó chỉ đùa con bé thôi. Bố mẹ thì hẳn sẽ làm một trong hai việc sau. Hoặc là họ sẽ phát hoảng vì nghĩ nó bị thần kinh. Hoặc họ sẽ nghĩ nó thật đáng yêu khi giả vờ như đang chơi với người bạn tưởng tượng cũ của mình.

Nó hít hít viên kẹo dẻo. Chúng hơi có mùi nho, rất thơm. Trông chúng cũng thật nữa. Cảm giác rất thật. Và đứa em gái thật của nó cũng vừa ăn vài viên rồi.

Nguyên tắc số một cho các nhà khoa học là: Luôn luôn có một cách giải thích khoa học cho mọi thứ. Nó chỉ cần tìm hiểu tường tận là được.

Có thể chỗ kẹo dẻo không phải là thật, chắc nó chỉ đang rất mệt hoặc ốm thôi. Có khi nó đang mê sảng ấy chứ.

Nó thử kiểm tra trán. Không may là có vẻ nó chẳng hề sốt hay ốm đau gì.

Hay là nó bị say nắng từ lúc ở bãi biển nhỉ. Nó không chắc say nắng là bị làm sao, nhưng nghe có vẻ giống với tình trạng dễ khiến mình nhìn thấy những thứ như mèo bay hay kẹo dẻo thần kì lắm.

Hoặc là nó đang ngủ, nó đang mắc kẹt trong một giấc mơ dài, kì quái, và siêu phiền phức.

Nhưng… không phải mấy viên kẹo dẻo trong tay nó đang rất thật đó sao?

Chắc là nó chỉ đang đói quá thôi. Cơn đói có thể khiến người ta trở nên kì quặc mà, có khi còn khiến người ta phát điên luôn được ấy.

Nó ăn viên kẹo dẻo đầu tiên, một cách chậm rãi và cẩn trọng. Nếu bạn cắn những miếng bé xíu xiu thì sẽ ăn được lâu hơn.

Một giọng nói vang lên trong đầu nó, Đừng bao giờ nhận kẹo của người lạ . Nhưng Robin vẫn khỏe re đấy còn gì. Và giả sử nếu có người lạ dính líu tới mấy viên kẹo này thật, thì đó hẳn phải là một kẻ tàng hình.

Chắc chắn phải có một lời giải thích hợp lý cho việc này. Nhưng hiện tại, nó chỉ có thể khẳng định được rằng kẹo dẻo màu tím ăn ngon hơn mấy loại ngũ cốc cả tỉ lần.

d