← Quay lại trang sách

Chương 5

Lần đầu tiên nó gặp Crenshaw là khoảng ba năm trước, ngay sau khi học xong lớp Một.

Lúc đó mới chập tối, cả nhà nó dừng ở một trạm nghỉ trên đường cao tốc. Khi ấy nó đang nằm trên bãi cỏ gần chiếc bàn dã ngoại, ngắm nhìn các vì sao lấp lánh chớp nháy với cuộc đời.

Nó nghe thấy tiếng động, tiếng bánh xe của ván trượt lăn trên sỏi. Nó chống khuỷu tay nhoài người dậy. Đúng thế thật, một người đang từ từ trượt ván ngang bãi đỗ xe.

Nó có thể nhận thấy ngay rằng người này khá lạ thường.

Cậu ta là một con mèo nhị thể đen trắng. Một con mèo cực lớn, cao hơn cả nó. Mắt cậu ta sáng quắc và có màu như cỏ buổi sớm. Cậu ta đội một cái mũ bóng chày màu đen và cam của đội San Francisco Giants.

Cậu mèo nhảy khỏi chiếc ván trượt và tiến về phía nó. Cậu ta đứng trên hai chân hệt như người ấy.

“Meo,” cậu ta nói.

“Meo,” nó đáp lại, vì như vậy nghe có vẻ lịch sự.

Cậu mèo cúi người xuống và hít hít tóc nó. “Cậu có viên kẹo dẻo màu tím nào không?”

Nó nhảy bật dậy. Hôm nay cậu ta thật may mắn, vì nó tình cờ có đúng hai viên kẹo dẻo tím trong túi quần.

Chúng hơi bẹp một chút, nhưng chả sao, mỗi đứa vẫn chén một viên.

Nó giới thiệu với cậu mèo rằng tên nó là Jackson.

Cậu ta bảo ừ, dĩ nhiên là thế rồi.

Nó hỏi cậu ta tên gì.

Và cậu ta hỏi nó muốn tên cậu ấy là gì.

Một câu hỏi hoàn toàn bất ngờ. Nhưng nó cũng biết là cậu mèo này chứa đầy bất ngờ sẵn rồi.

Nó ngẫm nghĩ một hồi, đây là một quyết định lớn đấy. Loài người rất coi trọng chuyện tên tuổi mà.

Cuối cùng, nó nói, “Tớ nghĩ Crenshaw là một cái tên khá ổn cho mèo đấy.”

Cậu mèo không cười, bởi vì mèo không biết cười.

Nhưng nó có thể cảm thấy cậu ta khá hài lòng.

“Thế thì tên là Crenshaw đi,” cậu ta gật gù.

e