← Quay lại trang sách

Chương 17

Robin vẫn đang ngồi khoanh chân đợi nó ngoài hành lang, ôm con armadillo nhồi bông – tên là Spot – trong lòng.

Nó nắm lấy tay em gái dắt về phòng. Cái đèn ngủ cầu vồng của con bé chiếu những sọc màu lên trần nhà. Nó vẫn ước mình cũng có một cái, dù chưa bao giờ dám thú nhận điều này.

“Em nghe tiếng anh nói chuyện,” con bé vừa bò vào trong chăn vừa nói.

“Thi thoảng anh vẫn tự nói chuyện với chính mình.”

“Kì quặc thế,” Robin ngáp.

“Ừ,” nó vừa nói vừa đắp chăn cho em. “Kì thật.”

“Anh hứa sẽ đọc Lyle mà,” con bé nhắc.

Nó đã hy vọng con bé quên mất chuyện này. “Được rồi.”

“Sách ở trong túi lưu niệm của em ấy.”

Nó lục lọi cái túi giấy màu nâu. Một con búp bê trọc đầu nhô ra khỏi túi, đôi mắt hạt cườm vô hồn của con búp bê khiến nó dựng tóc gáy.

“Ngồi gọn vào nào,” nó nói. Robin nằm lùi lại, chừa chỗ cho nó ngồi trên nệm.

Nó mở sách ra, những trang giấy mềm mại, bìa thì đã khá tơi tả.

“Robin này,” nó hỏi, “em đã bao giờ có bạn tưởng tượng chưa?”.

“Ý anh là kiểu vô bình á?”

“Là vô hình. Ừ, kiểu thế đấy.”

“Chưa ạ.”

“Thật à? Chưa bao giờ á?”

“Chưa bao giờ. Em có LaSandra, Jimmy, và Kylie rồi. Thi thoảng thì cả Josh nữa, nếu nó không quá xấu tính. Chúng nó là bạn thật, nên em chả cần giả vờ.”

Nó lật lật mấy trang sách. “Nhưng mà đôi lúc, em biết mà, khi em ở một mình ấy.” Nó ngừng lại. Nó không chắc mình thực sự muốn hỏi gì. “Ví dụ lúc em ở nhà, và chẳng có người bạn nào đến chơi cùng em, và em rất cần trò chuyện với một người biết lắng nghe. Kể cả những lúc như thế em cũng không có bạn tưởng tượng à?”

“Không.” Con bé mỉm cười. “Vì lúc nào em cũng có anh mà.”

Nó cảm thấy vui khi nghe con bé nói như vậy. Nhưng đó không hoàn toàn là câu trả lời mà nó mong đợi.

Nó mở trang đầu tiên của cuốn sách. “Đây là ngôi nhà, trên đường số 88 Đông. Ngôi nhà hiện đang trống…”

“Như nhà mình,” Robin ngắt lời. “Chỉ khác ở chỗ chúng mình sống trong căn hộ.”

“Ừ.”

“Anh Jacks ơi?” Robin nói khẽ. “Anh có nhớ hồi mình còn sống trong xe van không?”

“Em nhớ được cơ à? Lúc đó em còn nhỏ xíu mà.”

“Em không nhớ rõ lắm.” Robin vung vẩy Spot. “Nhưng anh từng kể với em, nên em thắc mắc.”

“Thắc mắc cái gì?”

Spot vừa được tung lộn nhào. “Em thắc mắc liệu mình có phải sống trong xe tiếp không. Cơ mà mình sẽ đi vệ sinh ở đâu nhỉ?”

Nó không thể tin nổi. Robin chỉ là trẻ con. Làm sao con bé có thể biết được những chuyện này? Có phải con bé cũng nghe lén bố mẹ như nó không nhỉ?

Robin sụt sịt. Con bé đưa Spot lên lau mắt. Nó nhận ra em đang lặng lẽ chảy nước mắt.

“Em… em nhớ đồ đạc của mình, và em chẳng muốn sống trong xe mà không có bô, bụng thì lúc nào cũng sôi vì đói,” con bé thủ thỉ.

Nó biết mình phải nói gì. Con bé cần được nghe sự thật. Rằng gia đình nó đang gặp rắc rối về tiền bạc. Có lẽ cả nhà sẽ phải rời khỏi căn hộ này. Và có thể cả nhà sẽ lại phải sống trong xe van. Con bé chắc sẽ phải rời xa những người bạn của mình.

Nó vòng tay qua người Robin và ôm em thật chặt. Con bé ngước nhìn nó, mắt long lanh.

Cậu cần phải nói thật, bạn thân mến ạ.

“Đừng có ngốc như thế,” nó lên tiếng. “Chúng ta không thể sống trong xe được. Mình sẽ trữ kem que ở đâu được chứ? Aretha với bố còn ngáy to như sấm nữa.”

Con bé cười một chút.

“Em lo lắng quá rồi, cô bé. Mọi chuyện đều ổn mà. Anh hứa đấy. Giờ mình đọc cuốn Lyle tiếp nhé.”

Một tiếng sụt sịt nữa. Rồi con bé gật đầu.

“Này, kiến thức vui về cá sấu đây,” nó nói. “Em có biết là một đống cá sấu ở dưới nước thì được gọi là ‘một đàn’ không?”

Robin không trả lời. Con bé đã ngủ say, tiếng ngáy nhỏ đều đều.

Còn nó thì không ngủ nổi. Nó quá bận hồi tưởng lại.

q