Chương 16
Nó bước về phía cửa sổ và mở ra. Nó cẩn thận kéo tấm màn chắn muỗi lên. Căn hộ này nằm ngay tầng một, dưới khung cửa sổ vài tấc là một bãi cỏ mềm.
“Tạm biệt, Crenshaw,” nó nói.
Cậu ta hé một mắt ra, như đang nhìn lén sau một tấm rèm. “Nhưng chúng ta đang rất vui mà.”
“Đi đi,” nó ra lệnh. Nó chống hai tay lên hông để thể hiện thái độ nghiêm túc.
“Jackson, cậu biết nghĩ một tí đi. Tôi lặn lội tới tận đây đấy.”
“Cậu phải trở về nơi cậu đến.”
Crenshaw mở nốt mắt còn lại. “Nhưng cậu cần tôi ở đây.”
“Tớ không cần cậu. Tớ có quá nhiều vấn đề phải giải quyết rồi.”
Crenshaw khó nhọc ngồi dậy. Cậu mèo vươn vai, cong lưng thành hình chữ U. “Tôi không nghĩ cậu hiểu chuyện gì đang xảy ra, Jackson ạ,” cậu ta nói. “Những người bạn tưởng tượng không tự nhiên xuất hiện được. Chúng tôi được gọi tới. Chúng tôi sẽ ở lại khi nào các cậu còn cần tới chúng tôi. Và chỉ khi nào sự xuất hiện của chúng tôi là không cần thiết, thì chúng tôi mới rời đi.”
“Chà, chắc chắn là tớ không gọi cậu tới.”
Crenshaw nhìn nó ngờ vực. Mấy sợi râu lông mày dài của cậu ta chuyển động như những sợi cước điều khiển con rối.
Nó tiến một bước về phía cậu ta. “Nếu cậu không tự đi thì tớ sẽ buộc cậu phải đi.”
Nó vòng tay quanh hông cậu ta và kéo mạnh. Cảm giác như đang ôm một con sư tử ấy. Con mèo này chắc phải nặng cả tấn mất.
Crenshaw bấu móng chân vào tấm chăn của nó, bà cố Trudy đã làm chiếc khăn này cho nó lúc nó mới lọt lòng. Nó bỏ cuộc và buông tay ra.
“Nghe này,” Crenshaw vừa nói vừa nới móng khỏi tấm chăn. “Tôi không thể đi nếu chưa giúp được cậu. Tôi không phải người tạo ra luật lệ.”
“Thế là ai?”
Crenshaw nhìn thẳng nó bằng đôi mắt xanh như bi ve. Cậu ta đặt hai chi trước lên vai nó. Cậu mèo có mùi trộn lẫn giữa xà phòng, cỏ mèo, và đại dương buổi đêm.
“Chính là cậu, Jackson ạ,” Crenshaw nói. “Cậu tạo ra luật lệ đấy.”
Một tiếng còi vọng lại từ xa. Nó chỉ vào bục cửa sổ. “Tớ không cần ai giúp cả. Và tớ chắc chắn mình không cần một người bạn tưởng tượng. Tớ không còn là trẻ con nữa.”
“Vớ vẩn. Có phải tại lúc nãy tôi khè con chó hôi hám đó nên cậu mới nói thế không?”
“Không.”
“Chẳng lẽ không thể chờ tới lúc trời sáng được à? Ngoài kia sương lạnh lắm, mà tôi lại vừa tắm bồn xong.”
“Không.”
Cốc-cốc-cộc-cộc-cốc. “Anh Jacks ơi? Ở ngoài hành lang một mình buồn lắm.”
“Anh tới đây, Robin,” nó đáp lại.
Nó thoáng liếc thấy một con ếch nhảy lên bục cửa sổ. Con ếch kêu một tiếng ộp bé tí đầy lo lắng.
“Chúng ta có khách kìa,” nó chỉ vào con ếch. Nếu nó có thể làm Crenshaw mất tập trung, biết đâu cậu ta sẽ biến mất. “Cậu có biết một số loại ếch có thể bật xa tương đương với khoảng cách một người nhảy qua một sân bóng không? Chúng là những kẻ bật xa xuất sắc đây.”
“Hừmm. Chúng cũng là đồ ăn vặt tuyệt cú mèo trước lúc đi ngủ nữa,” Crenshaw lẩm bẩm. “Nhắc đến chuyện này thì tôi cũng không ngại chóp chép một món ăn lưỡng cư.”
Nó có thể thấy Crenshaw đang chuyển hoàn toàn sang trạng thái săn mồi. Đồng tử cậu ta mở to đen láy. Mông cậu ta ngúng nguẩy. Đuôi thì đập đập.
“Hẹn gặp lại, Crenshaw,” nó nói.
“Được rồi, Jackson,” cậu ta thì thầm, đôi mắt quét trên mình con ếch. “Cậu thắng. Tôi sẽ đi săn một chút. Dù sao thì tôi cũng là động vật sinh hoạt về đêm. Trong lúc đấy, cậu hãy giải quyết công việc đi.”
Nó khoanh tay trước ngực, “Chính xác là việc gì chứ?”.
“Thực tế. Cậu cần phải nói thật, bạn thân mến ạ.” Con ếch giật một cái, và Crenshaw đông cứng lại, cơ bắp sẵn sàng làm theo bản năng.
“Thực tế nào? Nói thật với ai chứ?”
Crenshaw ngừng dán mắt vào con ếch. Cậu mèo nhìn thẳng vào nó, khiến nó bị bất ngờ bởi ánh nhìn dịu dàng trong mắt cậu ta. “Với người quan trọng nhất.”
Con ếch nhảy khỏi bục cửa và trốn vào màn đêm. Chỉ trong một cú nhảy dài, Crenshaw cũng biến mất. Khi nó chạy tới bên cửa sổ, nó thấy một cái bóng vằn đen trắng mờ mờ đang băng qua bãi cỏ ngập ánh trăng.
Nó cảm giác như mình vừa cởi một chiếc áo len xù xì ngứa ngáy ra trong một ngày lạnh cóng: thở phào vì cởi được ra, nhưng cũng sững sờ bởi tiết trời quá lạnh giá.
p