Chương 18
Trở thành người vô gia cư không phải chuyện xảy ra bất thình lình.
Mẹ nói khi các vấn đề tiền bạc bắt đầu ập đến, thì cũng như một cơn cảm lạnh. Đầu tiên bạn sẽ cảm thấy họng hơi ngứa ngáy, rồi thấy đau đầu, và có thể ho húng hắng một tí. Thế rồi chẳng mấy chốc mà xung quanh giường bạn đã ngổn ngang giấy ăn Kleenex, còn bạn thì ho đến lủng cả phổi.
Có thể gia đình nó đã không mất nhà mất cửa chỉ sau một đêm. Nhưng cảm giác lúc ấy thì hệt như vậy. Hổi đó nó sắp học hết lớp Một. Bố nó đã ốm một thời gian rồi, mẹ thì mới mất công việc dạy học. Và đột nhiên – bùm – gia đình nó không còn sống trong căn nhà xinh xắn với khoảng sân đẹp nữa.
Ít nhất đó là những gì nó còn nhớ về vụ việc. Nhưng như nó từng đề cập, kí ức là thứ rất kì cục. Nó cảm thấy đáng lẽ mình phải tự nhủ, Ôi, mình sẽ nhớ ngôi nhà này, nhớ bạn bè, hàng xóm láng giềng, và cả cuộc sống này nữa.
Nhưng những gì nó nhớ được lại là nó đã nghĩ sống trong xe van sẽ vui như thế nào.
r