Chương 19
Gia đình nó phải chuyển khỏi căn nhà ấy ngay khi nó học xong lớp Một. Không hề có thông báo trọng đại hay tiệc chia tay gì hết. Nhà nó cứ thế rời đi, như cái cách bạn rời bỏ chiếc bàn học của mình khi năm học kết thúc vậy. Bạn lau dọn nó, bỏ lại vài mẩu bút chì và bài kiểm tra đánh vần cũ, chẳng lo nghĩ gì mấy. Bạn biết rằng đứa nhóc nào đấy ngồi bàn này khi học kì mùa Thu bắt đầu sẽ xử lý những thứ đó.
Bố mẹ nó không có nhiều đồ đạc lắm, nhưng chiếc xe van vẫn bị nhồi kín. Còn chẳng đủ chỗ để nhìn ra ngoài cửa sổ nữa. Nó chất gối và ba lô lên xe sau cùng. Khi nó đang bỏ mấy món này lên ghế sau thì nhận ra một sự khác thường.
Ai đó đã bật cái cần lau kính ở sau xe lên, dù hôm đó trời nắng to. Chẳng có mây, cũng chẳng có mưa, chẳng có gì để mà lau cả.
Trước. Sau. Trước. Sau.
Bố mẹ đang bận bịu thu gom nốt đồ đạc ở trong nhà, và Robin cũng ở cùng họ. Chỉ có mình nó ở xe.
Trước. Sau. Trước. Sau.
Nó nhìn kĩ hơn. Cái cần gạt dài và nhiều lông một cách kì cục.
Trông giống một cái đuôi hơn là cần gạt.
Nó nhảy khỏi xe và chạy ra phía sau. Nó thấy vết xước ở khung sau xe, vết này bị hồi bố lùi xe ở Costco xong va vào một chiếc xe đẩy chở hàng. Nó thấy miếng dán mẹ dùng để che vết xước lại. Trên đó ghi “Chỉ phanh nếu gặp khủng long”.
Và nó thấy cái cần gạt kính.
Nhưng cái cần không cử động, và cũng không có lông.
Lúc đó nó đã biết ngay lập tức, theo cái cách bạn biết trước rằng trời sắp mưa, dù chưa hề có một hạt mưa nào, rằng có điều gì đó sắp thay đổi.
s