Chương 30
Nó đoán là với phần lớn trẻ em thì người bạn tưởng tượng sẽ dần biến mất, như cách các giấc mơ biến mất ấy. Nó từng hỏi mọi người xem khi nào người bạn tưởng tượng của họ ngừng xuất hiện, và dường như chẳng ai nhớ cả.
Dường như mọi người đều nói cùng một câu: Tớ đoán là lớn lên thì cậu ấy tự biến mất.
Nhưng nó đột nhiên không còn thấy Crenshaw nữa, khi cuộc sống của nó trở lại bình thường.
Như khi bạn có một chiếc áo phông yêu thích, và mặc đi mặc lại, rồi đột nhiên một ngày bạn tròng nó vào người và phát hiện ra: Bạn bị hở cả một khoảng bụng. Bạn chẳng thể hình dung nổi mình đã từ từ lớn đến nỗi không mặc vừa chiếc áo từ bao giờ, nhưng chuyện hẳn phải xảy ra như vậy, vì cái bụng của bạn đang phơi ra ngoài áo đấy thôi.
Ngày rời đi, Crenshaw đi cùng nó tới trường. Sáng nào cậu ta cũng làm vậy, trừ những hôm cậu ta muốn ở nhà xem lại phim Câu đố của Blue. Hai đứa dừng ở chỗ sân chơi. Nó bảo cậu ta rằng một ngày nào đó, nó muốn có một con mèo thật sự.
Đó là trước khi nó phát hiện ra rằng bố mẹ đều bị dị ứng nặng với lông mèo.
Crenshaw đang trồng cây chuối, rồi cậu mèo lộn nhào. Cậu ta là một bậc thầy nhào lộn.
Khi ngừng lại, cậu mèo ném cho nó một cái nhìn cáu kỉnh, “Tôi là mèo,” cậu nói.
“Tớ biết,” nó đáp.
“Tôi là mèo thật.” Đuôi cậu ta phật lên phật xuống.
“Ý tớ là,” nó nói tiếp, “cậu biết đấy – một con mèo mà những người khác có thể nhìn thấy cơ”.
Cậu mèo khua móng vào một con bướm vàng bay ngang. Nó thấy rõ cậu ta đang lờ mình đi.
Một vài đứa nhóc lớn tuổi, khoảng lớp Bốn lớp Năm, đi ngang qua. Chúng chỉ trỏ nó rồi cười, khum tròn tay trước miệng.
“Mày nói chuyện với ai thế thằng dở?” Một đứa hỏi, rồi cười khùng khục.
Đó là kiểu cười mà nó không ưa nhất.
Nó vờ như không nghe thấy gì. Nó cúi xuống và buộc lại dây giày, như thể đó là việc rất quan trọng mà nó cần phải làm.
Mặt nó nóng bừng. Mắt nó ầng ậng nước. Nó chưa từng thấy xấu hổ vì có một người bạn tưởng tượng, cho đến tận giây phút này.
Nó chờ đợi. Đám trẻ đi qua. Và nó nghe tiếng ai đó đang tới gần. Bạn ấy không đi, mà như đang nhảy chân sáo hơn.
“Này, tớ là Marisol,” cô bạn nói. Nó từng thấy cô bạn này ở chỗ nghỉ. Cô bạn có mái tóc dài, đen, trông rất điên, và một nụ cười rộng ngoác kì lạ. “Tớ có một cái ba lô khủng long bạo chúa, giống cái của cậu ấy. Sau này tớ sẽ là một nhà cổ sinh vật học, tức là người…”
“Tớ biết nó có nghĩa là gì,” nó nói. “Tớ cũng muốn làm nhà cổ sinh vật học. Hoặc làm nhà khoa học nghiên cứu dơi.”
Nụ cười của bạn ấy còn rộng hơn trước.
“Tớ là Jackson,” nó đứng lên và nói.
Khi nó nhìn xung quanh, nó nhận ra Crenshaw đã biến mất.
D