Chương 32
Khi nó suy nghĩ cẩn thận hơn, thì có vẻ như sự trở lại của Crenshaw – cái đêm tắm bồn tung tóe ấy – là dấu hiệu chứng minh những suy nghĩ của nó về bố mẹ là đúng. Chuyện đó lại đang xảy ra: rục rịch chuyển nhà, hỗn loạn điên cuồng. Có khi là cả tình trạng vô gia cư nữa.
Nó tự nhủ rằng mình phải đối diện với thực tế và làm tất cả những gì có thể. Đây cũng chẳng phải lần đầu gia đình nó gặp khó khăn.
Nhưng… Nó vẫn mong sẽ được học lớp cô Leach vào năm lớp Năm. Ai cũng nói cô thích làm nổ tung mọi thứ trong các thí nghiệm khoa học. Dịch vụ dắt chó của nó và Marisol cũng đang phát triển khá tốt. Và nó đang cực háo hức được tới công viên trượt ván sắp khai trương vào tháng Một này. Nó còn muốn gia nhập câu lạc bộ đá bóng nữa, nếu nhà nó xoay đủ tiền mua đồng phục.
Chuyện sẽ dễ dàng hơn với Robin. Con bé có thể chuyển tới bất cứ chỗ nào cũng được. Con bé kết bạn mới chỉ trong tích tắc. Và con bé cũng không cần lo lắng về chuyện gì cả.
Em ấy vẫn là một đứa trẻ con.
Nó nằm trên tấm nệm nghĩ mông lung, danh sách những điều nó sẽ mong nhớ ngày càng dài hơn trong đầu. Nó bảo não mình phải nghỉ ngơi đi. Đôi khi tự nhắc như vậy cũng có hiệu quả.
Nhưng lần này thì không.
Năm ngoái, thầy hiệu trưởng bảo rằng nó là một “ông cụ non”. Nó hỏi thầy điều đó có nghĩa gì, và thầy giải thích rằng nó có vẻ già dặn hơn các bạn cùng tuổi. Thầy bảo đó là một lời khen. Rằng thầy thích cái cách nó luôn nhận ra ngay khi có bạn cần giúp giải mấy bài phân số. Hoặc những lúc nó luôn dọn cái hộp gọt bút chì mà không cần ai nhắc.
Ở nhà nó cũng như thế. Đa phần là vậy. Đôi lúc nó cảm thấy như mình là người chín chắn nhất cái nhà này. Đó là lí do tại sao nó nghĩ bố mẹ nên biết rằng họ có thể trò chuyện với nó về những vấn đề của người lớn.
Và cũng là lí do tại sao bố mẹ nên nói thật với nó về vụ chuyển nhà.
Mùa thu năm ngoái, một con gấu mèo to đùng đã lọt vào căn hộ nhà nó qua lối cửa sổ. Lúc đó là hai giờ sáng, Aretha sủa như lên đồng và tất cả mọi người bật dậy xem chuyện gì xảy ra.
Con gấu mèo đang ở trong bếp, cầm cái bát thức ăn của Aretha bằng hai tay bé tí, xem xét cẩn thận một cách đầy tự hào, như thể vừa tìm thấy một viên kim cương nâu khổng lồ ấy. Và dĩ nhiên là con gấu mèo chẳng thèm để ý đến cả gia đình nó.
Con gấu mèo cẩn trọng hít hít “viên kim cương”, và trông có vẻ vui khi thấy nhà nó “tham gia” bữa tối cùng.
Aretha nhảy lên ghế. Cô chó sủa to đến nỗi làm tai nó muốn nổ tung.
Robin chạy ra giữ cái ô tô đồ chơi vì sợ con gấu mèo sẽ nhảy lên đó. Mẹ gọi 911 để báo cáo vụ thú hoang xâm nhập nhà dân.
Bố nó, người chỉ mặc mỗi cái quần ngủ in hình khỉ, bật cây ghi-ta điện lên và chơi những thanh âm chói tai để dọa con gấu mèo.
“Đừng có mà đến gần con đó,” mẹ cảnh cáo Robin. Mẹ chỉ chỉ vào điện thoại rồi “suỵt” chúng nó. “Vâng, thưa cảnh sát, vâng. Số nhà 68 đường Trăng Thanh. Căn hộ số 132. Không, nó không tấn công ai cả, nó đang ăn đồ ăn của chó. Thức ăn hạt. Không phải loại đồ ăn ướt. Các con, tránh xa ra nào. Nó có thể bị dại đấy.”
“Đây không phải thỏ đâu mẹ ạ,” Robin vừa lái ô tô đồ chơi vòng quanh phòng khách vừa nói. “Con khá chắc nó là con hải ly.”
Nó đứng nhìn cả nhà hỗn loạn một lúc. Trông khá là giải trí.
Cuối cùng, nó huýt sáo.
Dù chỉ là một đứa trẻ con nhưng nó huýt sáo khá giỏi. Nó dùng ngón út để tạo tiếng.
Mọi người đều dừng lại và nhìn nó, kể cả con gấu mèo.
“Cả nhà cứ ngồi xuống ghế đi ạ,” nó nói. “Con xử lý được vụ này mà.”
Nó đi về phía cửa trước và mở ra.
Mỗi thế thôi. Nó mở cửa ra.
Sương tràn vào nhà. Tiếng ếch ộp oạp. Thế giới đang đợi bên ngoài thật thanh bình.
Mọi người ngồi trên ghế. Nó giữ Aretha im lặng bằng cách đưa đồ chơi cho cô chó gặm. Cái đồ chơi nhơ nhớp nước miếng chó.
Cả nhà nhìn con gấu mèo ăn hết chỗ thức ăn. Khi ăn xong, con gấu mèo đi ngang qua nhà nó như một ông chủ, thẳng tới cánh cửa đang rộng mở. Con gấu mèo liếc về phía sau trước khi rời đi, như đang lầm bầm: “Lần sau ta sẽ tới chỗ khác. Cái gia đình này như lũ điên ấy”.
Gần đây, nó cảm thấy luôn phải cảnh giác với cuộc xâm lược tiếp theo của gấu mèo.
F