← Quay lại trang sách

Chương 33

Sáng thứ Bảy, nó tỉnh giấc và đi vào phòng khách. Nó thấy một khoảng không nơi nhà nó từng đặt cái tivi. Căn phòng trông trống hoác khi không còn tivi nữa.

Bố đang làm bữa sáng. Bánh kếp và thịt hun khói. Khá lâu rồi nhà nó chưa được ăn những món này.

Robin đang ngồi ở bàn ăn. Aretha thì nhỏ dãi lòng thòng, cằm Robin dính đầy si-rô. “Bố làm cho em bánh kếp nhìn như chữ R, là chữ R trong ‘Robin’ đó.”

“Con thích bánh hình chữ gì nào?” Bố hỏi nó.

Bố đang dùng gậy có nghĩa ông đang không khỏe lắm. “Bố ổn chứ ạ?” Nó hỏi.

“Cái gậy này ấy hả?” Bố nhún vai. “Chỉ là thủ tục cho an toàn thôi.”

Nó ôm bố. “Bánh kếp tròn thông thường là tuyệt rồi ạ,” nó nói. “Mẹ đâu hả bố?”

“Mẹ làm thêm ca sáng ở nhà hàng Toast.”

“Bố bán cái tivi cho Marisol rồi,” Robin thông báo. Con bé chìa môi dưới ra để chắc chắn rằng mọi người biết mình đang không hài lòng.

“Marisol á?” Nó lặp lại.

“Bố thấy bố bạn ấy lúc đi đổ rác,” bố vừa nói vừa đổ bột bánh vào chảo. “Bố và chú ấy bàn về trận đấu hôm nay, và bố biết vụ cái tivi nhà chú ấy trục trặc, rồi cứ chuyện này nối chuyện kia. Chú ấy có tiền, bố có tivi, thế là bán.”

“Nhưng giờ làm sao bố con mình xem giải đấu được nữa ạ?” Nó hỏi.

“Mình sẽ xem bằng Best Buy.”

Nó chụp một dải thịt hun khói. “Nghĩa là sao ạ?”

Bố vặn nhỏ lửa trên bếp. “Rồi con sẽ hiểu. Chỉ cần muốn thì khắc có cách.”

“Aretha thích xem ‘George tò mò’ ạ,” Robin nói. Con bé đặt đĩa xuống đất và Aretha liếm sạch bong.

“Có lẽ con sẽ thích nếu biết rằng trước khi thành phim, ‘George tò mò’ là một nhân vật trong sách đấy,” bố vừa lật bánh kếp vừa nói. “Dù sao thì, gia đình này cần dành thời gian thực sự bên nhau. Con biết đấy, ví dụ như chơi bài, hoặc cờ tỷ phú chẳng hạn.”

“Con thích trò Trượt nước và Leo thang,” Robin hào hứng.

“Bố cũng thế.” Bố thả ít vụn thịt hun khói cho Aretha. “Xem tivi nhiều quá có hại cho đầu óc lắm.”

“Bố mê tivi lắm mà,” nó vừa chất đĩa vào máy rửa bát vừa lên tiếng.

“Bởi vì bố đã bị tivi làm hỏng đầu óc rồi. Nhưng các con thì chưa, vẫn còn hy vọng cứu vãn.”

Bữa sáng của nó không mất nhiều thời gian làm lắm. “Bánh kếp ngon lắm ạ,” nó nói.

“Cảm ơn con nhé. Đúng là bố có khiếu thật.” Bố chỉ cái muôi dẹt vào nó, “Bố gặp Marisol lúc bố và chú Carlos vác tivi vào nhà. Con bé nhờ bố nhắc con vụ dắt chó dachshund đi dạo cho nhà Goucher đấy.”

“Vâng, ngày mai bọn con sẽ dắt chúng đi dạo.”

“Dachshund có phải chó xúc xích không ạ?” Robin hỏi.

“Vâng, thưa quý cô nhí.” Bố gật đầu. “Con biết đấy, Jacks, gần đây bố không gặp các bạn Dawan, Ryan, hay mấy người bạn khác của con nhỉ, có chuyện gì vậy?”

“Con không biết. Dawan và Ryan tham gia trại hè bóng đá. Mùa hè nên mọi người đều tham gia hoạt động này kia mà.”

Bố bỏ vài cái đĩa vào bồn rửa. Lưng bố quay về phía nó. “Bố rất tiếc vì vụ trại hè bóng đá, Jacks à. Bố không xoay xở được.”

“Không sao ạ,” nó nói nhanh. “Con cũng quá lớn để chơi đá bóng rồi.”

“Ừ,” bố nói khẽ. “Ra vậy.”

Nó nhìn chăm chú vào làn khói ngọt ngào đang xoay tròn trên chiếc bánh kếp. Cố gắng không nghĩ đến việc Marisol đang xem tivi của nhà nó, thương cảm cho gia đình nó, trong khi anh em nó ngồi chơi “Trượt nước và Leo thang”, và ăn ngũ cốc trong một cái mũ lưỡi trai.

Rồi nó lại cố không khó chịu với chính bản thân mình, khi lo lắng về những chuyện vô nghĩa như vậy.

Nó nắm lấy dao và dĩa, cắt cái bánh kếp.

“Úi,” bố lên tiếng. “Từ từ thôi nào, Zorro.”

Nó ngẩng lên, ra vẻ bối rối. “Zorro là ai ạ?”

“Anh chàng đeo mặt nạ, rất giỏi đấu kiếm ấy.” Bố chỉ chỉ vào đĩa của nó. “Hồi nãy con tập trung ‘chém’ bánh quá.”

Nó nhìn xuống đĩa bánh kếp. Đúng thế thật. Nó gần như chém tan tành chỗ bánh. Nhưng nó không hề cố ý làm thế.

Ở giữa đĩa, bao quanh là mớ si-rô cây phong hổ lốn, là những lát bánh kếp được cắt gọn ghẽ thành tám chữ cái: C-R-E-N-S-H-A-W.

Có thể chỉ là do nó tưởng tượng ra. Nhưng cũng có khi là thật. Dù sao thì, nó nuốt vội chỗ bánh trước khi có người để ý.

G