← Quay lại trang sách

Chương 37

Khi trở về nhà từ cửa hàng thú cưng, nó đi vào phòng, lòng hy vọng sẽ thấy Crenshaw đang nằm phơi bụng trên nệm. Nhưng nó lại thấy Aretha, cô chó đang sục mũi vào cái túi lưu niệm của nó, và ngẩng đầu tội lỗi vì bị nó bắt gặp. Cô chó đang ngậm thứ gì đó trong mồm, nhưng nó không nhìn ra là gì.

“Nhè ra,” nó nói rồi lấy cái bánh quy chó ra khỏi túi. Cái bánh hơi dập nát một bên. Nó đưa ra phía trước để dụ Aretha nhả vật mà cô chó đang ngậm và chộp lấy cái bánh. Nhưng cô chó không hào hứng lắm.

Có lẽ đến chó cũng chẳng thèm của ăn cắp.

Aretha rón rén đi tới cửa phòng ngủ, đuôi lê dưới đất. Lúc này, nó nhìn được vật cô chó đang ngậm trong mõm. Đó là bức tượng đất sét hình Crenshaw do nó làm.

“Em không cần món đồ cũ đó đâu,” nó nói, nhưng có vẻ cô chó không đồng tình. Ngay khi ra khỏi phòng ngủ, cô chó lao qua hành lang và cào loạn xạ vào cửa trước.

“Em muốn chị mở cửa cho không, bé cưng?” Robin hỏi. Con bé vặn nắm cửa để Aretha phóng ra ngoài.

“Aretha! Dừng lại!” Nó hét. Thường thì cô chó sẽ đợi nó ở cửa và vẫy đuôi tíu tít. Nhưng hôm nay thì không.

Nó túm lấy dây dắt chó. Aretha đang chạy thẳng tới nhà Marisol, cách nhà nó chỉ tầm nửa dãy nhà. Cô chó rất quý mến Marisol. Cô chó còn quý cả bảy con mèo nhà Marisol nữa, đám mèo thường nằm phơi nắng ở sân sau.

Nó tìm thấy Aretha đang nằm trong hộp cát đồ chơi cũ của Marisol. Marisol không dùng cái hộp này nữa, nhưng Aretha thì thích mê. Cô chó đang say mê đào hố, cát văng lên trời như vòi xịt nước.

Aretha là một tay đào đất xuất sắc. Cô chó đã từng chôn hai cái bát nước, một điều khiển tivi, một vỏ hộp pizza, một túi đựng đầy Lego, ba cái đĩa nhựa đồ chơi, và hai tập bài về nhà của nó ở cái hố này. Nhưng không thầy cô giáo nào chịu tin lời nó kể.

Marisol đang đi dép lê và mặc đồ ngủ in hình cừu ngủ gật. Bạn ấy rất thích đồ ngủ. Hồi lớp Một, ngày nào bạn ấy cũng mặc đồ ngủ đi học, mãi đến tận khi thầy hiệu trưởng bảo là bạn ấy đang thành tấm gương xấu cho các học sinh khác mới thôi.

Tay trái Marisol đang cầm một cái cưa lớn. Tóc bạn ấy đầy bụi cưa. Gần như lúc nào bạn ấy cũng tỏa ra mùi gỗ mới cắt.

Marisol rất thích làm các loại đồ, đặc biệt là đồ dành cho động vật, chim chóc, và bò sát. Bạn ấy từng làm nhà cho chim và tổ cho dơi, cả chuồng chó và nhà cây cho mèo, lồng chuột hamster và nhà cho chồn nữa.

Ở cuối vườn nhà bạn ấy là các loại gỗ miếng, đế cưa, và một cái cưa tròn cỡ lớn. Trên mặt đất có thứ gì đó đang được xây dở, trông gần giống một ngôi nhà nhỏ. Chắc là dành cho một trong số đám mèo.

“Này,” nó nói.

“Chào,” cô bạn đáp. “Cậu chuẩn bị sẵn sàng cho buổi chợ trời chưa?”

“Chắc là rồi.”

“Aretha mang cái này qua chỗ tớ,” Marisol chỉ tay vào tượng Crenshaw của nó, bức tượng đang được đặt trên chiếc bàn dã ngoại. “Con chó thả ngay dưới chân tớ luôn.”

“Tớ làm cái này hồi còn nhỏ,” nó nhún vai. “Trông xấu tệ.”

“Nếu là cậu làm thì không xấu,” Marisol nói. Bạn ấy đặt cưa xuống và xem xét bức tượng.

Aretha ngừng đào bới và nhìn chúng nó đầy hy vọng. Mặt cô chó bám đầy cát, lưỡi thì thòng sang một bên mõm.

“Là một con mèo,” Marisol vừa phủi mấy cọng cỏ bám dưới đáy tượng vừa nhận định. “Một con mèo đang đứng, đội mũ bóng chày. Tớ thích nó. Rất thích đấy.”

Nó nhún vai, tay đút túi.

“Cậu có bán cái này vào buổi chợ trời không?” Marisol hỏi. “Bao nhiêu thế?”

“Không phải để bán đâu. Aretha lấy nó từ trong túi đồ của tớ đấy.”

“Tớ có ba đô-la đây.”

“Cho cái đó á?” Nó bật cười. “Nó chỉ là, cậu biết đấy, một khối đất sét thôi, bài tập ở trường ấy mà.”

“Tớ thích nó. Trông nó thật… độc đáo.” Marisol thò tay vào túi quần ngủ. Cô bạn đưa cho nó mớ tiền, trông có vẻ như đã bị bỏ vào máy giặt.

“Giữ lại đi,” nó nói. “Cứ xem như là một món quà chia tay nhé.”

Mắt cô bạn mở to. “Cậu đang nói gì vậy Jackson? Cậu sẽ không…”

Nó vẫy tay. “Không. Chắc là không đâu. Bố mẹ mình chỉ đang hơi kì cục thôi, bình thường họ vẫn thế ấy mà.”

Đó không hoàn toàn là sự thật. Nhưng cũng không hoàn toàn là một lời nói dối.

“Cậu không được chuyển đi đâu đấy. Tớ sẽ nhớ cậu lắm. Ai sẽ giúp tớ điều hành ‘Thấy Chỗ Nào, Dạo Chỗ Đó’ chứ? Và tớ cũng thích phong cách lạ lùng của bố mẹ cậu nữa.”

Nó không trả lời.

“Ngày mai mình dắt đám chó dachshund đấy,” Marisol nhắc.

“Ừ.” Nó chỉ vào cái cầu thang zíc-zắc nhỏ mà cô bạn đang làm. “Cậu định lắp cái đó ở đâu thế?”

“Phòng cũ của Antonio, anh ấy sắp rời nhà để đi học Đại học, mùa thu này này. Hoặc là phòng cũ của Luis, giờ phòng đó chỉ toàn hộp với hộp.”

“Cậu như kiểu con một rồi nhỉ,” nó nói.

“Cũng hơi buồn ấy,” Marisol vén một lọn tóc ra sau tai. “Chẳng có ai để cãi vã cùng cả. Nhà tớ yên tĩnh quá.”

“Nghe có vẻ tốt mà.”

“Tớ thích căn hộ nhà cậu hơn. Lúc nào cũng tấp nập. Ở nhà thi thoảng chỉ có mỗi tớ với bác Paula cả mấy ngày trời.” Cô bạn đảo mắt.

Bố của Marisol là nhân viên kinh doanh, mẹ bạn ấy thì là phi công. Cả hai đều thường xuyên phải đi công tác. Thế nên bác Paula, một phụ nữ lớn tuổi, thường tới ở cùng Marisol. Marisol không chịu gọi bác ấy là “vú em”, “bác giữ trẻ”, hay “bà trông” gì, bạn ấy thường chỉ nói mỗi “bác Paula”.

Marisol túm lấy thước dây để kiểm tra chiều cao của cái thang. “Tớ sẽ gắn cái thang này vào tường, thấy không? Như vầy nè. Rồi đặt mấy cái kệ ở tít trên cao để đám mèo trèo lên. Chỗ này sẽ thành thiên đường của mèo.”

“Nhắc đến mèo…” nó cúi xuống lấp cái hố mà Aretha đào. Cát rất mềm và khô ráo. “Tớ đã bao giờ kể với cậu…” nó ngập ngừng, rồi tiếp tục. “Tớ đã bao giờ kể với cậu rằng hồi nhỏ tớ có một người bạn tưởng tượng chưa?”

“Thật á? Tớ cũng có. Tên bạn ấy là Whoops. Bạn ấy có tóc đỏ và cực kì nghịch ngợm. Tớ đã đổ tất cả tội lỗi của mình cho bạn ấy. Bạn cậu là ai?”

“Cậu ấy là một con mèo. Một con mèo khổng lồ. Tớ không nhớ nhiều về cậu ấy lắm.”

“Cậu không bao giờ được quên người bạn tưởng tượng của mình.”

“Tại sao?”

“Biết đâu một ngày nào đó cậu sẽ cần đến bạn ấy thì sao?” Marisol với tay lấy một miếng gỗ. “Tớ nhớ tất cả mọi thứ về Whoops. Bạn ấy thích ăn cải Brussel.”

“Tại sao?” Nó giả vờ đùa.

“Chắc tại vì tớ thích ăn cải Brussel.”

“Cậu chưa bao giờ kể với tớ điều này. Chắc tớ phải xem xét lại độ thân thiết của tụi mình mất.”

“Chỉ vì Whoops á? Hay vì cải Brussel?” Cô bạn dùng búa giật một cái đinh ra khỏi tấm gỗ. “Mà này tin mới về loài dơi đây. Ở Austin, bang Texas, có cộng đồng dơi thành thị lớn nhất trên thế giới đấy. Có đến hàng triệu con. Và khi chúng bay vào buổi tối, cậu còn nhìn được chúng trên màn hình ra-đa dò máy bay trong sân bay cơ.”

“Tuyệt cú mèo,” nó nói. “Cô Malone sẽ muốn thấy cảnh đó lắm cho mà xem.”

Cả nó và Marisol đều được cô Malone dạy năm lớp Bốn. Cô ấy dạy tất cả các môn học, nhưng cô thích môn Khoa học nhất. Đặc biệt là Sinh học.

Chúng nó trò chuyện về dơi trong lúc Aretha tiếp tục đào một cái hố khác. Cuối cùng, nó nói, “Chào, tớ phải về rồi.”

Nó móc dây dắt vào vòng cổ của Aretha. Cô chó liếm má nó bằng một cái lưỡi đầy cát. Ráp ráp hệt như lưỡi mèo.

“Whoops có bao giờ… ừm…?” Nó buộc bản thân hoàn tất câu hỏi. “Bạn ấy có bao giờ xuất hiện lại khi cậu đã lớn rồi không?”

Marisol không trả lời ngay lập tức. Thi thoảng cô bạn cứ để câu hỏi treo lơ lửng thế một lúc, như thể bạn ấy cần thời gian làm quen với câu hỏi vậy.

“Tớ ước gì bạn ấy quay lại,” Marisol nhìn nó và đáp. “Tớ nghĩ cậu sẽ thích bạn ấy.”

Nó gật đầu. “Ừa. Tớ nghĩ tớ hoàn toàn có thể bỏ qua vụ cải Brussel.”

“Jackson ơi?”

“Ừ?”

“Cậu sẽ không chuyển đi, phải không?”

Nó làm quen với câu hỏi đúng theo cách Marisol vừa làm. “Chắc là không đâu,” nó nói, bởi đó là câu dễ nói nhất, và thời điểm này thì nó chỉ làm được những việc dễ thôi.

Aretha và nó đã gần đi tới tận sân trước thì Marisol gọi với theo, “Nó cần một cái tên.”

“Ý cậu là cái tượng á?”

“Ừa. Một cái tên thật độc đáo.”

“Cậu muốn đặt tên là gì?” Nó hỏi.

Marisol không trả lời ngay lập tức, bạn ấy từ tốn suy nghĩ.

Cuối cùng, cô bạn lên tiếng, “Crenshaw có vẻ là một cái tên hay cho mèo đấy, tớ nghĩ vậy.”

K