← Quay lại trang sách

Chương 36

Trước mùa xuân năm ngoái thì nó chưa bao giờ biết đến trộm cắp vặt. Trừ sự cố không may với cái yo-yo hồi nó năm tuổi, khi ấy nó không biết suy nghĩ lắm.

Thật ngạc nhiên là nó rất giỏi chuyện này.

Cứ như thể bạn khám phá ra mình có một khả năng kì lạ ấy. Ví dụ như liếm được khuỷu tay chẳng hạn. Hoặc là biết vẫy tai.

Nó cảm thấy mình như một thầy phù thủy. Úm ba la xì bùa. Hãy xem ảo thuật gia Jackson biến ra đồng hai mươi lăm xu từ sau vành tai bạn! Hãy xem miếng kẹo cao su này bốc hơi ngay trước mắt bạn như thế nào!

Kẹo cao su khó lấy hơn bạn tưởng tượng đấy. Chúng có kích cỡ hoàn hảo để nhét vào túi quần, nhưng chúng thường được bày ở ngay quầy thu ngân, nên nhân viên cửa hàng rất dễ để ý nếu bạn định nhăm nhe thó kẹo.

Nó mới trộm đồ bốn lần thôi. Hai lần lấy đồ ăn cho Robin, và một lần lấy kẹo cao su cho chính nó.

Và lần này là cái bánh quy chó.

Nó bắt đầu với một hũ đồ ăn trẻ sơ sinh. Lúc đó Robin đã năm tuổi, nhưng thi thoảng em ấy vẫn thích ăn loại này. Loại có vị thịt chứ không phải loại vị hoa quả.

Chịu luôn. Đến chính nó cũng chẳng tài nào hiểu nổi khẩu vị của con bé này.

Lúc ấy xe dừng tại siêu thị Safeway để Robin đi vệ sinh. Con bé muốn ăn gì đó, nhưng mẹ bảo phải đợi tới tối. Trong lúc chờ mẹ và Robin, nó lang thang dọc các gian hàng để giết thời gian.

Rồi nó thấy thức ăn sơ sinh của hãng Gerber. Nó nhét hai hũ vị gà và cơm vào túi quần. Nhẹ nhàng và dễ dàng hết sức.

Không ai nhận ra hành động của nó. Có thể bởi vì chẳng ai lại ngờ một thằng nhóc như nó lại đi ăn trộm cái món nhìn không khác gì nước mũi màu nâu cả.

Ở gian hàng kế bên, nó đi ngang một đứa học cùng trường nó và bố cậu ta. Tên là Paul gì ấy. Cậu ta đang đẩy xe chở đồ. Họ mua một gói bimbim khoai tây vị sườn nướng khổng lồ, cả nước chanh đóng hộp và một túi táo đỏ siêu to.

Nó vẫy tay một cách bình thản, kiểu tôi-đây-chẳng-làm-gì-mờ-ám-cả. Paul vẫy tay lại với nó.

Nó đi thẳng ra cửa cùng mẹ và Robin, không đổ một giọt mồ hôi. Không có tia sét nào từ trên trời đánh thẳng vào nó. Không có đoàn xe cảnh sát hú còi như chó sói đói vây quanh nó.

Khi về đến nhà, nó giả vờ là tìm thấy mấy hũ thức ăn phía sau tủ. Mẹ đã rất hạnh phúc, và Robin cũng vậy.

Nó thực sự ngạc nhiên bởi khả năng nói dối của mình. Dễ dàng như vặn vòi nước, từ ngữ cứ thế tuôn ra.

Nó thấy cắn rứt vì chẳng cảm thấy tội lỗi gì. Nó đã ăn trộm. Nó đã lấy thứ không thuộc về mình. Nó là tội phạm.

Nhưng nó tự nhủ rằng đó là quy tắc sinh tồn trong tự nhiên. Ăn hoặc bị ăn. Giết hoặc bị giết.

Các bộ phim về khoa học tự nhiên thường hay nói mấy câu như vậy, ngay sau khi con sư tử ăn thịt con ngựa vằn ấy.

Tất nhiên nó không phải một con sư tử. Nó là một con người, một con người biết phân biệt đúng sai. Và trộm cắp là sai trái.

Nhưng sự thật là, dù nó thấy khó chịu về việc mình ăn cắp, nhưng nó còn thấy tệ hơn vì đã nói dối.

Nếu bạn thích sự thật và thực tế nhiều như nó, thì cứ thử nói dối xem. Bạn sẽ ngạc nhiên khi phát hiện chuyện đó thật khó khăn.

Nhưng dẫu sao thì, dù cảm thấy bứt rứt khó chịu, nó cũng đã giải quyết được một vấn đề.

Robin ngấu nghiến mớ cơm-gà-nghiền nhanh tới nỗi con bé chớ ra gần hết chỗ thức ăn, dính hết lên quyển sách báo đốm của nó. Nó nghĩ, có lẽ đây là sự trừng phạt dành cho mình.

J