Chương 39
Tối hôm đó nó ngồi trên nệm, nhìn ngắm những thứ còn sót lại trong căn phòng ngủ của mình. Cái giường cũ trông giống cái xe đua đỏ, cái giường nó đã không nằm vừa từ lâu rồi, giờ đã bị gỡ thành nhiều mảnh. Một mẩu giấy được gắn trên tấm ván đầu giường ghi “25 đô hoặc thương lượng”. Những dấu vết trên tấm thảm đánh dấu vị trí của các đồ vật đã từng có trong phòng. Một hình vuông ở vị trí cái tủ đầu giường. Một hình chữ nhật ở chỗ cái tủ quần áo.
Bố và mẹ bước vào khi Robin đã ngủ say.
“Con sao rồi, chàng trai?” Bố hỏi. “Hẳn là phòng rộng hơn hả?”
“Giống như đi cắm trại ấy ạ,” nó đáp.
“Mà lại không có muỗi,” mẹ tiếp lời. Mẹ đưa cho nó một cốc nước bằng nhựa. Nó đặt cốc cạnh giường đề phòng bị khát lúc nửa đêm. Từ khi nó ghi nhớ được mọi thứ thì đã luôn thấy mẹ mang nước đến cho mình hàng đêm rồi. Cái cốc có hình đầu tàu hỏa Thomas, có lẽ cũng bằng tuổi nó ấy chứ.
Bố dùng gậy chống chạm vào tấm nệm của nó. “Cái giường tiếp theo của con sẽ được làm theo kiểu người lớn hơn nhé.”
“Không làm hình xe đua nữa.” Mẹ gật đầu đồng tình.
“Có lẽ nên làm hình xe Volvo,” bố nói.
“Cứ làm một cái giường hình cái giường được không ạ?” Nó hỏi.
“Chắc chắn rồi.” Mẹ nghiêng người và luồn tay vào tóc nó. “Một cái giường hình giường.”
“Có lẽ chúng ta sẽ kiếm được ít tiền từ buổi chợ phiên,” bố nói. “Được đấy.”
“Chúng chỉ là đồ vật thôi,” mẹ nói khẽ. “Chúng ta mua đồ mới lúc nào chẳng được.”
“Ổn mà ạ. Con thích rộng rãi,” nó nói. “Con nghĩ Aretha cũng thích. Và Robin có thể tập bóng chày mà không sợ làm đổ vỡ gì cả.”
Cả bố lẫn mẹ mỉm cười. Trong một khoảnh khắc, cả hai bọn họ đều im lặng.
“Được rồi, bố mẹ về phòng đây,” cuối cùng mẹ cũng lên tiếng.
Khi quay lưng đi, bố nói, “Con biết không, con thực sự giúp bố mẹ nhiều lắm đấy, Jackson. Con không bao giờ than phiền và luôn sẵn lòng tin tưởng. Bố mẹ thật sự may mắn vì có con.”
Mẹ thổi cho nó một nụ hôn gió. “Thằng bé thật tuyệt vời,” mẹ đồng tình. Rồi mẹ nháy mắt đùa với bố, “Hãy giữ thằng bé lại nhé.”
Họ đóng cửa. Nó vẫn để mở một cái đèn. Ánh sáng từ đèn khắc lên những mảng vàng trên chiếc thảm.
Nó nhắm mắt lại. Tưởng tượng đồ đạc của mình sẽ được bày khắp sân vào ngày mai. Tất nhiên, mẹ nó nói đúng. Chúng chỉ là đồ vật. Chỉ là những miếng nhựa, gỗ, bìa, và sắt. Chỉ là một đống nguyên tử mà thôi.
Nó biết quá rõ rằng có đầy người trên thế giới này chẳng có nổi bộ đồ chơi Cờ Tỷ phú, hoặc một cái giường hình ô tô. Nó có một mái nhà che mưa. Nó có đồ ăn vào hầu hết các bữa trong ngày. Nó có quần áo, chăn nệm, một con chó, và có một gia đình.
Dù vậy, nó vẫn cảm thấy lòng quặn thắt. Giống như thể nó nuốt phải một sợi dây rối bùng vậy.
Vấn đề không phải là chuyện nó sắp mất hết đồ đạc.
Ừ thì, cũng có một chút. Đó là một phần của vấn đề.
Cũng không phải chuyện cảm thấy tách biệt so với những đứa trẻ khác.
Ừ thì, đó cũng là một phần của vấn đề.
Nhưng điều khiến nó bức bối nhất, là vì nó không thể sửa chữa chuyện gì cả. Nó không thể kiểm soát được gì. Nó thấy giống như đang lái một chiếc xe điện đụng mà không có vô-lăng ấy. Nó cứ va đập loạn lên, và tất cả những gì nó làm được là ngồi im, và bám thật chặt.
Rầm. Ngày mai chúng ta có đủ thức ăn không? Rầm. Chúng ta có trả nổi tiền thuê nhà không? Rầm. Nó có được tiếp tục học ở trường này vào mùa khai giảng không?
Rầm. Chuyện đó có xảy ra lần nữa không?
Nó hít một hơi thật sâu. Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra. Tay nó nắm chặt lại, rồi nới lỏng ra. Nó cố gắng không nghĩ về Crenshaw xuất hiện trên màn hình tivi, hay về cái bánh quy chó mà nó đã lấy trộm.
Và rồi, y hệt như cái cách nó lấy trộm cái bánh đó, không hề hiểu tại sao, không hề nghĩ đến hậu quả, không hề vì bất cứ lí do gì, nó cầm lấy cái cốc và ném thẳng vào tường.
Choang. Cái cốc vỡ vụn thành những mảnh nhựa gãy nứt. Nó thích âm thanh vừa vang lên.
Nó chờ bố mẹ quay lại và hỏi chuyện gì đã xảy ra, chờ bố mẹ mắng nó vì đã làm vỡ đồ. Nhưng không ai tới.
Những giọt nước lăn thành từng dòng trên tường, chậm rãi mờ dần đi, trông như tấm bản đồ cổ xưa vẽ một dòng sông ở nơi xa xôi nào đó.
M