← Quay lại trang sách

Chương 40

Nó tỉnh dậy giữa đêm, người đầy mồ hôi và hoảng hốt. Nó đã nằm mơ. Giấc mơ về một con mèo khổng lồ biết nói có bộ râu bằng bong bóng xà phòng.

Ồ.

Aretha, kẻ luôn thích giành gối với nó bất cứ khi nào có thể, đang nhểu đầy dãi lên vỏ gối. Chân cô chó đang đạp đạp trong lúc ngủ mơ. Nó tự hỏi có phải cô chó đang mơ thấy Crenshaw không nhỉ. Cô chó có vẻ rất thích cậu ta.

Khoan đã. Nó cảm thấy não mình phanh kít một cái, giống cái kiểu một nhân vật hoạt hình phanh lại trước vách núi.

Aretha đã nhìn thấy Crenshaw.

Hoặc ít ra là, cô chó có phản ứng với cậu ta. Cô chó cố liêm cậu mèo, cố chơi với cậu ta, và có vẻ cô chó biết đến sự có mặt của Crenshaw.

Loài chó có giác quan rất nhạy. Chúng có thể cảm nhận được những người sắp lên cơn đột quỵ. Chúng có thể nghe được những thanh âm mà đôi tai loài người chẳng bắt được gì. Chúng có thể đào một mẩu xúc xích bị chôn dưới đáy cái thùng rác.

Nhưng cho dù tuyệt vời thế nào, làm sao chúng có thể nhìn thấy một người bạn tưởng tượng được. Chúng không thể chui vào não của chủ mình để biết được người bạn đó.

Thế thì phải chăng Crenshaw là có thật? Hay Aretha chỉ đang phản ứng lại với ngôn ngữ cơ thể của nó thôi? Có thể cô chó cảm nhận thấy nó đang hoảng loạn, hoặc cô chó nghĩ rằng nó đang chơi cái trò “Nào cùng chơi với con Mèo-khổng-lồ-vô-hình”?

Nó cố gắng nhớ xem Aretha đã phản ứng thế nào hồi cả nhà sống trong xe van. Hồi ấy cô chó có cảm nhận được Crenshaw không nhỉ?

Nó không thể nhớ nổi. Nó không muốn nhớ đến.

Nó trùm cái gối đầy nước dãi chó lên mặt và cố ngủ lại.

N