← Quay lại trang sách

Chương 52

Bài nghiên cứu nó đọc về bạn tưởng tượng nói rằng, những người bạn này thường xuất hiện khi xì-trét. Rằng khi những đứa trẻ lớn lên, chúng thường tự thoát ra khỏi thế giới tưởng tượng của mình.

Nhưng Crenshaw kể với nó một chuyện khác.

Cậu ta nói rằng bạn tưởng tượng sẽ không bao giờ biến mất. Rằng họ luôn sẵn sàng. Họ chờ đợi, tới khi mà họ được cần đến.

Nó nói rằng như thế là phải chờ đợi quá nhiều, và cậu mèo bảo rằng cậu chẳng phiền đâu. Vì đây là công việc của cậu ấy.

Đêm đầu tiên ở trong căn hộ mới, nó ngủ trên một chiếc ghế trong phòng khách. Nó tỉnh dậy giữa đêm. Cả nhà đều đang say giấc.

Khi nó vào nhà tắm để lấy nước uống, nó ngạc nhiên vì nghe thấy tiếng nước chảy. Nó gõ cửa, và khi không có tiếng trả lời, nó hé mở cửa ra.

Bong bóng nhảy múa trong không trung. Hơi nước cuộn lên. Nhưng qua làn sương mờ, nó có thể thấy Crenshaw đang đứng dưới vòi sen, tạo dáng một chòm râu bằng bọt xà phòng.

“Cậu có viên kẹo dẻo tím nào không?” Cậu mèo hỏi.

Và trước khi nó kịp trả lời, nó cảm thấy bàn tay bố đặt trên vai mình. “Jackson à? Con ổn chứ?”

Nó quay người và ôm chặt lấy bố. “Con yêu bố,” nó nói. “Đấy là sự thật.”

“Bố cũng yêu con,” bố thì thào.

Nó mỉm cười, chợt nhớ ra câu hỏi mình định hỏi từ lâu. “Bố ơi,” nó hỏi, “bố có quen ai tên là Finian không ạ?”.

“Con vừa nói là Finian à?” Bố hỏi với một ánh nhìn xa xăm trong mắt.

Nó đóng cửa phòng tắm lại, và thoáng thấy hình ảnh Crenshaw khi ấy. Cậu mèo đang trồng cây chuối bằng đầu, đuôi phủ đầy bong bóng xà phòng.

Nó nhắm mắt lại và đếm đến mười. Thật chậm.

Mười giây có vẻ như là khoảng thời gian phù hợp để nó chắc rằng cậu mèo sẽ không biến mất.

Khi nó mở mắt ra, Crenshaw vẫn ở đó.

Chắc hẳn phải có một lời giải thích hợp lý.

Bởi luôn luôn có lời giải thích hợp lý cho mọi chuyện.

Nhưng trước khi khám phá ra điều ấy, nó sẽ tận hưởng phép mầu khi còn có thể.