← Quay lại trang sách

Chương 51

Cửa hàng nhạc cụ trông khá đổ nát. Anh em nó đợi trong xe lúc bố mẹ nói chuyện với ông chủ cửa hàng. Họ bàn bạc rất lâu. Nó và Robin chơi bóng ngũ cốc bằng vài viên kẹo cao su không đường và cái mũ lưỡi trai của con bé.

“Anh có nhớ mấy viên kẹo dẻo tím không?” Robin hỏi.

“Mấy viên kẹo kì diệu đấy á?”

Robin gật đầu. “Chúng không kì diệu lắm đâu ạ.”

Nó ngồi thẳng dậy. “Ý em là sao?”

“Em lấy từ tiệc sinh nhật của Kylie đấy.” Robin giựt giựt mớ tóc đuôi ngựa của mình. “Em chỉ muốn anh nghĩ rằng đó là phép mầu thôi. Nhưng làm gì có phép mầu. Hẳn là thế rồi.”

“Anh không rõ nữa,” nó nói. “Thi thoảng phép mầu vẫn xảy ra mà.”

“Thật ạ?” Robin hỏi.

“Thật đấy,” nó đáp lại.

Khi bố mẹ ra khỏi cửa hàng, cả hai đều cười. Họ bắt tay người đàn ông, và ông ta đưa cho bố một chùm chìa khóa.

“Bố được nhận việc rồi,” bố khoe. “Việc bán thời gian thôi, nhưng làm thêm các thứ khác nữa là ổn. Và nhà mình có thể ở lại căn hộ đó trong một tháng. Hy vọng là đến lúc đấy bố mẹ đã có kế hoạch mới rồi. Bố mẹ rất muốn con và Robin được đi học ở trường cũ. Bố mẹ sẽ cố gắng hết sức, nhưng không hứa trước đâu nhé.”

“Con biết mà,” nó nói, và cho dù vấn đề của nhà nó vẫn chưa hề được giải quyết, nó vẫn cảm thấy khá hơn một chút.

Căn hộ ga-ra bé tí xíu, chỉ có một phòng ngủ. Cũng chẳng có tivi, thảm lót màu be thì đã cũ mèm.

Nhưng dù vậy. Nơi đây vẫn có mái che, có cửa ra vào, và có một gia đình cần một mái ấm.

Y