Hạnh phúc bao gồm cả nỗi buồn
Nếu tôi nói bạn nghe về nỗi buồn cũng có tên “hạnh phúc”, chắc có lẽ, bạn sẽ lắc đầu và chẳng tin vào điều tôi nói. Nhưng, tôi có thể cam đoan với bạn rằng, sẽ có những lúc, bạn chỉ ước, giá như mình biết buồn.
Đó sẽ là những ngày đột nhiên bạn thấy mình đang chẳng cảm nhận được bất cứ điều gì xung quanh. Bạn không còn vui những nỗi vui thường nhật, chẳng còn buồn những chuyện buồn xưa cũ. Bạn, bỗng dưng, lạc giữa lưng chừng dòng cảm xúc, không biết nên tự đưa mình dạt về đâu. Tôi thường gọi đó là những chuỗi ngày vô cảm.
Những ngày này, tất cả những gì bạn làm, là tự vẽ ra cho mình một lịch trình cứng nhắc trong ngày, trong tuần, thậm chí là kéo dài vài tháng. Bạn như người máy, quay đi quay lại một thước phim đã được lập trình sẵn, chẳng cần biết đúng hay sai, chẳng cần biết mình được hay mất.
Cho đến một ngày, bạn, tự dưng, ngộp thở.
Đôi chân bạn bắt đầu thấy vô nghĩa khi đi trên con đường đó.
Lý trí bạn bắt đầu mách bảo bạn đang chẳng đi về đâu cụ thể.
Trạng thái cao nhất của hạnh phúc là nước mắt
Người ta nói, đỉnh cao của hài kịch là bi kịch.
Người hạnh phúc nói, trạng thái cao nhất của hạnh phúc là nước mắt.
Cách đơn giản nhất để nhận ra một người đang hạnh phúc, đó là nhìn thấy họ cười. Và nếu bạn đã từng trải qua một trận cười đỉnh điểm, hành động tiếp theo của bạn chắc chắn sẽ là đưa tay lau nước mắt.
Cũng như một cô gái mang mối tình đơn phương đã chờ đợi chàng trai quá lâu, thì khi vào đúng ngày chàng trai nhận ra tấm chân tình và quay lại ngỏ lời, chắc chắn, phản ứng đầu tiên của cô gái sẽ là lặng người đi và rơi lệ.
Bạn có thể sẽ thật sự luống cuống khi đứng ở vị trí của chàng trai, hay chợt bối rối khi sống trong câu chuyện của cô gái, nhưng có một điều bạn có thể hoàn toàn tin, đó là chính ngay lúc ấy, bạn đang chìm đắm trong hạnh phúc.
Dĩ nhiên, người ta vẫn thường tự truyền tai nhau, rằng nước mắt vốn là thứ thuộc về “kẻ yếu”. Tuy nhiên, nếu đã từng một đôi lần được sống trong những giọt nước mắt của hạnh phúc, dù chỉ một vài giây, bạn cũng sẽ như tôi, chẳng bao giờ có thể quên được thứ cảm giác diệu kỳ ấy. Không chỉ đơn giản là một trạng thái xúc động đơn thuần, “hạnh phúc” mà bạn cảm được lúc đó giống như một kho báu bạn vô tình tìm thấy và đôi lúc chỉ ao ước được sống lại thêm lần nữa… lần nữa… và… lần nữa.
Vậy nên, sẽ có những lúc, bạn cảm thấy họng mình nghẹn lại, có gì đó thắt chặt nơi đáy tim, rưng rưng nơi khóe mắt dù trước mắt đang trải ra những tương lai bạn hằng ao ước. Hãy cứ mạnh dạn để cảm xúc ấy tràn qua, để bạn một lần được khóc, được chạm đến hạnh phúc và niềm vui tột độ. Bởi, chỉ cần một vài giây ngắn ngủi như vậy thôi, bạn sẽ có thứ gì đó để nhớ cả đời.
Con tim bạn gào thét, đòi hỏi nhiều hơn những nhịp đập lúc nhanh lúc chậm, chứ không thể mãi đều đều như vậy.
Bạn, cần một thứ cảm xúc mạnh hơn cả nụ cười.
Và đó, cũng là lúc, bạn ước, mình được buồn thêm lần nữa.
Và giả như, có một phép màu ngay lúc đó khiến bạn bật khóc, chắc chắn, bạn sẽ nhìn thấy hạnh phúc đang dang tay chờ bạn để bắt đầu những ủi an.
Thế đó, bạn của tôi, nếu thật sự ngay lúc này bạn đang buồn, hãy cứ tin rằng, nỗi buồn đó của bạn cũng chính là hạnh phúc mà nhiều người đang ao ước ngoài kia. Bạn nào đã phải là người bất hạnh nhất, phải không?