← Quay lại trang sách

2. Những gam màu hạnh phúc Hạnh phúc vốn đa chiều, mọi thước đo chỉ là tương đối

Bạn thân mến, ngay từ những dòng tự sự đầu tiên, tôi và bạn đã thống nhất với nhau rằng hạnh phúc là một thứ trừu tượng, không nhìn được, không nghe được và cũng chẳng cầm nắm được. Dù có trải qua biết bao lần hạnh phúc ngập tràn trong tâm khảm, chính bản thân bạn cũng chẳng thể tả lại cho người khác về nó.

Phải, bởi thứ trừu tượng đó cùng với thời gian, đã kịp tự tạo ra cho mình quá nhiều biến thể, nhiều hình dáng và ý nghĩa khác nhau để phù hợp với từng người. Vậy nên, bạn biết đấy, nếu thế giới có gần bảy tỷ người, bạn có thể liệt kê được gần bảy tỷ loại hạnh phúc khác nhau, chẳng ai giống ai.

Bạn chẳng thể nói bạn hạnh phúc hay bất hạnh hơn bất kỳ người nào, đơn giản vì chẳng có cột mốc nào quy định cụ thể cho thứ gọi là hạnh phúc.

Người nghèo khó nói: “Tôi thực bất hạnh, sinh con ra cho nhiều rồi chẳng có tiền nuôi.”

Người giàu có nói: “Tôi thực bất hạnh, nhiều tiền đến mấy cũng chẳng để làm gì khi con cái chẳng ở bên mình.”

Người gần con nói: “Tôi thực bất hạnh, con cái lớn bằng ngần này rồi mà vẫn sống dựa vào ba mẹ.”

Người xa con nói: “Tôi thực bất hạnh, nuôi nó khôn lớn đến chừng ấy rồi giờ nó chỉ biết cái thân nó.”

Người giàu có và có con cái có hiếu rồi vẫn nói: “Tôi thực bất hạnh, con tôi mãi chẳng sinh cháu cho tôi bế bồng.”

Hay như…

Người học kém nói: “Giá mà mình học giỏi được như người ta thì hạnh phúc biết bao.”

Còn, người học giỏi lại nói: “Giá mà mình được chơi bời như người ta thì hạnh phúc biết bao.”

Bạn thấy đấy, nếu đem ngần ấy mảnh đời, ngần ấy số phận ra so sánh, đặt lên bàn cân hạnh phúc, thì liệu rằng ta có thể biết được ai sẽ là người hạnh phúc hơn ai?

Hạnh phúc vốn đa chiều. Mọi thước đo ta đặt lên nó đều chỉ là tương đối. Bạn cũng chẳng thể dùng thước đo hạnh phúc của người khác để đặt lên chính cuộc đời mình.

Hạnh phúc của một người vô gia cư là một tấm chăn ấm từ tay một phụ nữ lạ trong chiếc áo công nhân màu xanh giữa ngày lạnh buốt, đủ để sưởi ấm đôi chân trần đang run lên từng đợt.

Hạnh phúc của cô công nhân ấy là mỗi ngày đi làm về đều được nhìn thấy đứa con của mình đang ngoan ngoãn ở nhà học bài, chờ mẹ về ăn cơm.

Hạnh phúc của nhà quản lý nơi cô làm việc là được nhìn thấy dòng doanh thu tăng dần theo từng ngày, để đảm bảo nhân viên của mình có thu nhập đầy đủ.

Và, hạnh phúc của người chủ xí nghiệp đó… ừ… ai biết được… có khi lại ước được một lần lang thang, phiêu bạt, được một lần “vô gia cư” để tránh xa những bon chen chật chội nơi thương trường.

Là thế đó, bạn của tôi, đừng vội vàng chạy theo những câu chuyện hạnh phúc đang hiện hữu xung quanh mà bạn vô tình nghe được hay chứng kiến. Thay vào đó, hãy lắng nghe thật kỹ những gì con tim và lý trí của bạn đang mách bảo.

Người ta hạnh phúc khi kiếm được nhiều tiền, bạn có chắc mình sẽ không cảm thấy sợ hãi và hoang mang khi sở hữu cùng một số tiền như thế?

Người ta hạnh phúc khi yêu một người hiền lành, bạn có chắc mình sẽ không cảm thấy nhàm chán khi yêu cùng mẫu hình đó?

Người ta hạnh phúc khi được nổi tiếng, bạn có chắc mình sẽ chịu đựng được những thị phi luôn đi kèm?

Người ta hạnh phúc khi hiểu nhiều biết rộng, bạn có chắc mình sẽ chịu được áp lực trong quá trình học tập và nghiên cứu liên tục để trở thành một người như thế.

Người ta hạnh phúc khi sống một mình, bạn có chắc mình quen được với cô đơn?

Vậy nên, hãy cứ là chính mình khi đối diện với câu hỏi:“Cuộc sống như thế nào sẽ khiến tôi hạnh phúc?”; hãy cứ thành thật về một tương lai thực tế nhất bạn có thể hình dung cho chính mình để có thể tự thúc bản thân mình vươn tới và nỗ lực không ngừng giành lấy nó.

Và, một khi bạn tìm được chiều không gian hạnh phúc của riêng mình, thế giới hạnh phúc của tất cả mọi người xung quanh sẽ chẳng còn đủ sức làm bạn xao động thêm nữa.

Tìm điểm mốc hạnh phúc cho riêng bạn

Hạnh phúc vốn không có thang đo cụ thể, cũng chẳng có một điểm mốc nào làm quy chuẩn như những gì ta được học trong giờ vật lý. Nhưng cũng giống như đi trên một con đường dài thật dài không rõ đích đến, chặng đường khám phá hạnh phúc vẫn nên có một vài cột mốc để bạn chí ít vẫn có chút cảm giác thành công, mãn nguyện khi chạm đến chúng.

Vậy nên, bạn của tôi, nếu như chúng ta đang ngồi đây và nói về một thứ vốn chẳng tồn tại – những điểm mốc hạnh phúc, thì có lẽ chúng ta cũng đành tự tạo ra nó bằng cách này hay cách khác.

Hạnh phúc vốn đến từ bên trong, và chỉ có bạn là người duy nhất thấu hiểu tận sâu trong đáy lòng, điều gì có thể mang tới cho bạn cảm giác hạnh phúc. Và đó chính là điểm mốc hạnh phúc của riêng bạn.

Đó có thể là một căn chung cư nhỏ trên tầng gác thật cao, nơi bạn có một góc bếp luôn thơm lừng mùi bánh nướng, một ban công đón nắng mai, một lan can đón bóng chiều, một chiếc sô pha đặt gần tấm cửa kính kéo, nơi bạn có thể nằm đọc sách, chợp mắt đôi chút và tỉnh dậy khi ánh nắng đầu ngày len lỏi vào nghịch ngợm trên gò má.

Đó có thể là một mái ấm bên cạnh một tình yêu ngọt ngào, thủy chung với những đứa con ngoan ngoãn, cứ líu lo ríu rít bên bạn cả ngày không biết chán.

Đó có thể là một quyển sổ tiết kiệm hơn mười con số hay một vị trí nào đó thật đáng ngưỡng mộ trong xã hội, được nhiều người biết đến.

Đó có thể là những chuyến đi dài thật dài tưởng như không bao giờ có hồi kết.

Hoặc, đôi khi, đó chỉ đơn giản là một giấc ngủ ngon…

Con người vốn tham lam. Với hạnh phúc cũng vậy. Bạn cảm tưởng như sẽ chẳng bao giờ có thể hài lòng với những hạnh phúc mình hình dung ra. Bạn không sai khi có tâm lý đó. Bạn cũng chẳng cần sợ hãi khi nghĩ mình đang quá thực dụng với một thứ tuyệt vời như hạnh phúc. Nhưng, bạn của tôi, nếu bạn không tự cho phép mình “thực dụng” vẽ ra những điểm mốc hạnh phúc, dù là vô lý, thì tất cả những điều bạn mong muốn cũng chỉ mãi là những tham lam trong suy nghĩ.

Hãy cứ mạnh dạn ước cho mình có một tấm bằng giỏi; một công việc vui vẻ, có đãi ngộ tốt; một người yêu thương thấu hiểu mình; một gia đình ấm áp; một mái ấm luôn dang tay đón bạn về; một cuộc sống sung túc, an yên… hay bất cứ điều gì bạn nghĩ mình có thể cảm thấy hạnh phúc, vui vẻ khi có được.

Đừng quan trọng đúng sai, đừng nghi ngờ rằng liệu bạn có thể đạt được điểm mốc đó. Bởi chí ít, bạn còn có một thứ để phấn đấu, để cảm thấy mình không tồn tại một cách vô ích, để giữ cho mình một niềm tin rằng hạnh phúc đang chờ bạn ở cuối con đường. À, và cũng đừng quá quan trọng những ước mơ tôi kể ở trên, bởi đó cũng chỉ là góc nhìn hạnh phúc của riêng tôi, góc nhìn chiếm một phần bảy tỷ trên thế giới mà thôi. Hơn ai hết, bạn cần tin vào trực giác của chính mình khi vẽ ra chặng đường khám phá hạnh phúc cho chính bạn.