Cán cân hạnh phúc
Là thế đó, bạn của tôi, đừng vội vàng chạy theo những câu chuyện hạnh phúc đang hiện hữu xung quanh mà bạn vô tình nghe được hay chứng kiến. Thay vào đó, hãy lắng nghe thật kỹ những gì con tim và lý trí của bạn đang mách bảo.
Cán cân hạnh phúcSẽ thật tuyệt nếu bạn được bước đi một mình thật bình yên trong thế giới chỉ có riêng bạn mà không có những người có thể làm bạn tổn thương. Nhưng bạn của tôi, cảm giác cô đơn sẽ chẳng thể mang lại cho bạn hạnh phúc tròn vẹn.
Vậy nên, bạn thân mến, cuộc sống sẽ tuyệt vời hơn là bạn bước đi thật bình yên bên cạnh những người bạn tin tưởng và yêu thương. Dĩ nhiên, để đạt đến trạng thái cảm xúc đó, các điểm mốc hạnh phúc của bạn cũng cần được dung hòa với những điểm mốc hạnh phúc của mọi người xung quanh. Đó là khi, bạn và tôi, chúng ta cùng tìm cách dung hòa hai cán cân hạnh phúc.
Thế giới vốn chẳng có gì hoàn mỹ, và nếu hạnh phúc của bạn tròn trịa, chắc chắn, hạnh phúc của một người khác đang bị khuyết đi. Vậy nên, tạo ra một thế giới tròn đầy hạnh phúc bằng cách ghép các mảnh hạnh phúc không tròn vẹn vào nhau sẽ mang tới một tương lai đầy đặn hơn nhiều so với việc chỉ chăm chăm làm đầy chiếc cốc hạnh phúc của mình, phải không?
Việc dung hòa hai cán cân hạnh phúc thực ra không phải dễ dàng. Việc này đòi hỏi bạn hy sinh chút ít sự thoải mái của mình để đối phương được thoải mái hơn đôi chút. Đôi lúc, bạn cần phải nỗ lực thêm vài phần để cả hai bên cùng đạt được những gì mình mong muốn. Hoặc đôi khi, bạn cần phải chờ đợi và tôn trọng điểm mốc hạnh phúc của đối phương trước khi đòi hỏi người ta sống với điểm mốc hạnh phúc của riêng mình.
Bạn muốn được cùng người yêu đi “shopping” mỗi cuối tuần, hãy chọn cho anh một chỗ có ghế sô pha đặt trước tấm gương bên cạnh phòng thử đồ. Anh sẽ có những giờ phút thảnh thơi để lướt “web”, kiểm tra “e-mail”, đọc truyện, xem phim,… hay làm bất kỳ thứ gì anh thích trong lúc bạn mải mê chọn đồ hàng giờ đồng hồ thỏa thích. Còn bạn, dù chẳng thể kề kề bên anh, nhưng sẽ luôn nhận được những lời khen ngợi hay góp ý của anh mỗi lần bước ra với một bộ đồ mới kèm một cái “e hèm” thật nhẹ.
Ba thích ăn chua, mẹ thích ăn cay, cậu em thích ăn mặn, còn bạn thích ăn nhạt. Hãy chịu khó pha ba bát nước chấm đặt cạnh từng người và bày biện một mâm cơm không quá mặn. Cả nhà bạn sẽ có một bữa cơm chẳng còn xích mích.
Bạn mơ về một cuộc sống gia đình ấm êm, nơi mọi người cùng quây quần thật vui vẻ. Hãy cho người đàn ông của mình tám đến mười hai tiếng vẹn nguyên được tập trung vào công việc, vào sự nghiệp anh đang khao khát. Anh sẽ trở về bên bạn vào những phút cuối ngày đầy biết ơn. Bữa cơm tối dẫu muộn, nhưng sẽ chẳng có chút bực bội hay hờn dỗi nào từ cả hai người.
Bạn thấy đấy, hạnh phúc sẽ đến từ những điểm nhỏ thật nhỏ thôi nếu bạn biết cách cân bằng những cán cân hạnh phúc.
Nấc thang hạnh phúc cũng trưởng thành theo thời gianCuộc sống là chuỗi những ngày dài ta liên tục khám phá và tìm tòi những bí ẩn dù ngọt ngào hay khổ đau.
18 tuổi, giấc mơ về tình yêu, về cuộc sống, về ngày được sải cánh bay xa thật xa, vươn tới thế giới của riêng ta thật giản đơn và ngọt ngào biết bao. Ta sống cho đời, cho người, cho những lý tưởng hoàn mỹ ta vẽ nên đầy hy vọng.
22 tuổi, những giấc mơ lớn dần lên trong tiềm thức. Ta thỏa sức vẫy vùng tới nơi ta hằng ao ước, thỏa sức đẩy giấc mơ của mình đi xa thật xa, bay cao thật cao với niềm tin mãnh liệt vào thế giới, vào cuộc đời. Ta vẽ cho mình những bức tranh tương lai của năm năm, mười năm, thậm chí vẽ ra cả căn nhà ta sẽ sống trong hai mươi năm nữa.
Rồi. 25 tuổi. Bất giác. Ta bị trả về với thực tại, với dở dang, với những giấc mơ vẫn đang nằm trên giấy.
Chiếc piano vẫn để ngỏ bên những dòng nhạc cuối cùng của một khúc ca yêu đương nào đó.
Cuốn tiểu thuyết vẫn lơ lửng chờ đoạn kết cho hai nhân vật chính với số phận đầy éo le.
Chiếc xe đạp đã lâu rồi chưa một lần căng bánh để được lăn lại trên những vòng hồ như trải dài vô tận.
Bộ đồ thể thao vẫn nằm gọn ở góc tủ, chưa mấy lần được ướt đẫm mồ hôi, cũng như chiếc vợt cầu lông vẫn đang ngủ quên trên phòng tập.
Những chuyến đi vẫn nằm trong “box chat”.
Khu khách sạn ta muốn xây vẫn lưu lạc đâu đó trong lời hứa hồi thơ trẻ.
Mức lương ta hằng mong, sự tự tin ta hằng có về năng lực của mình vẫn chỉ gói gọn ở những lời hứa đầu năm hay thi thoảng ghé qua đầu ta rồi vụt mất.
Tình yêu của năm 18 ta từng mơ cũng chợt biến mất chẳng đặng chút tăm hơi.
Còn ta, ta vẫn kẹt trong vòng xoay cơm áo gạo tiền, trang trải ngày trước ngày sau mà chẳng một lần nhìn xa ra đôi chút.
Ta… vô tình… kẹt trong những dở dang.
Ta chẳng thể níu kéo những điều xưa cũ, chẳng thể xin được một lần sống lại những đam mê thời non trẻ. Ta chỉ có thể thở dài, nuối tiếc, rồi tự dằn vặt bản thân đã quá thất bại, quá hèn nhát cho chính giấc mơ của mình. Ta có thể khóc, có thể ném mình xuống giường trong suốt những ngày dài sau đó, không một lần nhúc nhích.
Nhưng, bạn của tôi. Cuộc sống dài hơn thế, những hoài bão, những ước mơ nằm ở thì tương lai chứ không chỉ lạc trong quá khứ. Ta cũng chỉ mới đi hết một phần tư cuộc đời được ban tặng. Những dở dang đó, những nuối tiếc đó, cũng mới chỉ là một phần nhỏ những thứ ta sẽ còn phải thở dài, phải hối hận sau này.
Những điểm mốc hạnh phúc của chính ta cũng cần được trưởng thành, cần hướng về tương lai chứ chẳng thể mãi bấu víu vào những điểm tựa trong quá khứ. Thà là hãy cứ đứng lên, hãy cứ đi tiếp, hãy cứ để cho những giấc mơ quá khứ tiếp tục dở dang, hãy cứ cho ta quyền tiếp tục những giấc mơ cho tương lai; để chắc chắn rằng, ít nhất, ta sẽ có một giấc mơ thành hiện thực bên cạnh hàng trăm giấc mơ mãi mãi chẳng tròn.
Câu chuyện phía sau tuổi 25 hay đằng sau bất cứ vấp váp nào để lại cho ta bài học là hãy cứ mạnh dạn đặt thêm những cột mốc hạnh phúc mới về sự nghiệp, gia đình, cuộc sống, tri thức,… hay bất cứ mảng đời nào bạn muốn sống. Như vậy, chẳng tốt hơn việc cứ mãi ngoái lại những nấc thang đã đi qua rồi tự dằn vặt bản thân tại sao mình lại lãng quên những hạnh phúc đã từng vẽ ra, phải không?
Hay giả như, nếu mong ước hạnh phúc về một nơi chốn vui tươi, sôi nổi, đầy nhiệt huyết đã chẳng thể còn vẹn nguyên như những ngày xưa cũ; hãy tiếp tục đặt cho mình một mốc hạnh phúc bình yên, an lạc, chẳng xô bồ, ở một nơi khác, bên những con người khác, chín chắn hơn, trưởng thành hơn, và đủ thấu hiểu bạn hơn. Hoài nuối tiếc những điều đã cũ, nào có ích gì?
Tiếp tục ước mơ, tiếp tục đặt ra những điểm mốc hạnh phúc ở phía trước, tiếp tục để hạnh phúc trưởng thành cùng bạn theo thời gian; rồi sẽ có ngày bạn thấu hiểu được nó và đột nhiên, nhìn đâu cũng thấy hạnh phúc len lỏi xung quanh mình.