Hạnh phúc không phải là thứ để mang ra so sánh
Có những chiều, khi trời chỉ còn vương vài vạt nắng đượm màu hoàng hôn bên dải hồ lặng vắng; khi ánh mắt bạn chợt long lanh, bất giác thả xuống mặt nước hồ chút rưng rưng; khi dường như, có thứ gì đó, đang đè lên đôi vai bạn, nặng trĩu; khi đột nhiên bạn òa khóc, tưởng chừng như mọi không gian quanh đó, có thể đổ sập xuống ngay tắp lự, như bầu trời đầy mây lúc ấy.
Tuột mất học bổng. Phỏng vấn thất bại liên tục trong hai tháng. Đánh giá thực tập cũng chỉ nằm ở nửa sau bảng xếp hạng. Ba mẹ liên tục đặt thêm nhiều kỳ vọng. Bạn bè xung quanh cứ thế ngày càng bỏ xa để bạn lại phía sau, chẳng ai còn kịp ngoái lại. Rồi còn nhiều thật nhiều nữa những vận đen quấn lấy bạn, khiến bạn tự nhiên thấy mình chẳng bằng ai, chẳng làm được gì cho cuộc đời. Bạn, đột nhiên, cảm thấy mình chẳng thể hạnh phúc bằng người khác.
Tôi vẫn gọi đó là những ngày tuyệt vọng.
Nhưng, bạn của tôi, đừng vội vàng so sánh hạnh phúc của mình với người khác. Bởi bạn sinh ra là để sống cho riêng mình, chứ không phải vì một người nào khác. Bạn cần sống cuộc sống của riêng bạn, chứ không phải sống một cuộc sống mọi người muốn và vẽ ra cho bạn trong suốt ngần ấy năm. Bạn có tự do của chính mình, vậy nên, đừng vô tình để mất nó chỉ vì vài phút giây yếu đuối.
Chẳng có văn bản hay luật pháp nào quy định rằng bạn phải thế này, phải thế kia vào lúc này lúc kia. Nên bạn nào nhất thiết phải ép mình vào ngần ấy tiêu chuẩn vốn dĩ cũng chỉ do người khác tạo ra như thế. Và bạn, đâu nhất thiết, phải đem mình ra so sánh như vậy.
Bạn của tôi, đừng vội vàng so sánh hạnh phúc của mình với người khác. Vì đó sẽ là điều vô nghĩa nhất bạn làm với chính bản thân mình. Chỉ cần bạn của ngày hôm nay sống tốt hơn, vui vẻ hơn và đạt được nhiều điều hơn bạn của ngày hôm qua, như vậy, chẳng phải bạn đã có được đôi phần hạnh phúc hơn rồi hay sao?
Điều quan trọng là, bạn nhận biết được “hạnh phúc” tồn tại trong tay và tìm cách để nhân nó lên; chứ không phải chỉ mải nhìn vào những gì “người ta” có để buồn rầu và than vãn, phải không?
Bạn của tôi, đừng vội vàng so sánh hạnh phúc của mình với người khác. Bởi mọi so sánh đều sẽ luôn khập khiễng khi bạn mải nhìn lên như vậy. Bạn chẳng thể hát hay như “người ta”, nhưng bạn vẫn có thể làm tròn trịa giọng hát của mình để làm dịu đi những tâm hồn hỗn độn đang chăm chú lắng nghe. Bạn chẳng thể vẽ đẹp như “người ta”, nhưng bạn vẫn có những bức ký họa tặng bạn bè được nâng niu, trân trọng. Bạn chẳng thể giỏi giang như “người ta”, nhưng bạn vẫn có được những kinh nghiệm đúc kết cho riêng mình, để quãng đường sau này bớt chông gai đi đôi chút. Bạn chẳng thể “hạnh phúc” như “người ta”, nhưng bạn vẫn điểm được đâu đó chút hạnh phúc nhỏ cho riêng mình trong một ngày tuyệt vọng. Mọi thứ, nào đâu đã biến mất hoàn toàn khỏi tầm với của bạn, phải không?
Bạn của tôi, hãy yêu lấy những gì mình có, để có được những gì mình yêu. Đừng vội đem hạnh phúc của mình ra so sánh. Có chăng, bạn chỉ nên so sánh nó với chính nó của ngày hôm qua, xem cả hai đã cùng nhau trưởng thành như thế nào… phải không?
Và rồi, vào những ngày tuyệt vọng, phía sau dòng nước mắt, sẽ luôn tồn tại một nụ cười. Tia nắng cuối cùng của ngày sẽ ghé thật vội qua mắt bạn trước khi tắt lịm, trả lại vẻ long lanh pha lẫn chút tươi vui, hy vọng đọng lại trong đáy mắt. Mặt hồ từ đó cũng chẳng thêm một lần lao xao, rung động. Và bạn, sẽ giữ lại được hạnh phúc thật lâu cho riêng mình.
Nỗi buồn của người độc thân cũng có cái thi vị của riêng nóChẳng ai nói cuộc sống của một người độc thân là không cô đơn. Bạn, với tư cách là một người độc thân, cũng chẳng thể tránh khỏi những ngày đột nhiên buồn vu vơ, đột nhiên thèm một vòng tay, đột nhiên thèm được tựa đầu vào một bờ vai nào đó.
Vậy thì, bạn của tôi, hãy cùng bước vào hành trình của tôi, vào đêm đen của một ngày buồn dài thật dài. Bạn sẽ thấy, nỗi buồn của một người độc thân, đôi khi cũng có cái thi vị của riêng nó, đánh dấu một điểm chạm hạnh phúc thật lắng, thật sâu, thật da diết tận trong tâm khảm.
Tôi thường ít viết về những chuyện buồn, chỉ muốn dừng ở những điểm lửng lơ khi vô tình chạm tới đôi miền cảm xúc; để người vui khi đang sống trong nó, người buồn khi hoài niệm về nó, và người háo hức, hiếu kỳ khi chưa tìm thấy nó.
Đó cũng là lý do vì sao, tôi luôn tự thả mình rảo chân trên khắp các ngóc ngách thành nội, mong tìm cho cuộc sống vốn nhiều bi kịch của mình một vài điểm sáng, một vài cảm xúc thực nhẹ nhàng hơn chính đáy lòng tôi, để thêm chút lạc quan vào đôi lời tự sự.
Người ta nói, khi bạn đau khổ, hãy tìm đến một câu chuyện thật khổ đau để thấy mình vẫn còn có đôi phần may mắn. Chỉ có bước chân vào bóng tối, bạn mới thấy trân quý những phút giây được đứng dưới ngọn đèn đường le lói, dẫu trời có giá lạnh đến thế nào.
Và, tôi, trong những ngày tuyệt vọng nhất, luôn như một thói quen, tự tìm về với phố, với Hà Nội của đêm, của an yên, vắng lặng.
Đêm Hà Nội không phải màn đêm của những ánh đèn xanh đỏ lung linh, nhộn nhịp như chốn Sài thành; không phải màn đêm văng vẳng tiếng ca như đất Cố đô; cũng không phải đêm sương giá như Sa Pa mờ mịt.
Đêm về giữa lòng Hà Nội lặng lẽ, nơi người con của phố cứ yên ả từng bước chân dưới ánh đèn vàng; nơi đâu đó ta còn nghe những tiếng trò chuyện văng vẳng của những người dân lao động ca đêm; nơi từng tiếng lá rơi đến từng hơi thở của gió cũng thu hút được sự chú ý của ta dù nhẹ nhàng đến mấy; nơi ta cảm thấy mình bé lại, thấy cuộc sống hỗn độn nơi ta thu nhỏ thật nhỏ trong cái bao la của lòng đêm.
Đêm về giữa lòng Hà Nội đưa bước chân người con gái lững thững theo sau những tổn thương khi bạn bè quay lưng, gia đình chì chiết và sau một cuộc tình vô vọng không hồi kết. Vòng tay phố đêm ôm chặt lấy đôi vai gầy đang run lên thật khẽ. Hơi thở của đêm làm dịu đi những tủi hờn cứ thế trào ra chẳng ai ngăn cản. Đêm đón cô gái về với bản ngã, đêm nhắc cô gái rằng rồi trời sẽ lại sáng, và cầu vồng sẽ lấp ló đâu đó sau khi cơn mưa tàn. Đêm kể cô gái nghe rằng dù cả thế giới có quay lưng, đêm vẫn sẽ vẹn nguyên chốn đó, chở che, bao bọc cô gái mỗi lúc buồn.
Đêm về giữa lòng Hà Nội mang chàng du khách lang thang qua mọi nẻo thành phố tưởng chừng hiện đại nhưng vẫn găm đậm màu cũ kỹ. Đêm đưa chàng trai qua những mảnh đời vốn gắn chặt với đêm, mang lại chút trắc ẩn, chút động lòng, chút cảm thương lâu rồi anh dường như quên mất. Đêm trả lại cho anh những nghĩ suy, những phút thật lặng để nhìn sâu vào lòng mình thêm chút nữa, để những hoài bão trong anh được một lần lắng xuống, một lần nghỉ ngơi, một lần chẳng bận rộn, lo toan đầy căng thẳng.
Đêm về giữa lòng Hà Nội, thành phố được thêm một vài giờ đồng hồ sống lại với nét nguyên sơ của nó, chẳng mùi khói bụi công nghiệp xa xôi.
Đêm về giữa lòng Hà Nội, mọi tâm tư, muộn phiền sẽ chỉ còn là một hơi thở thật nhẹ để cùng hòa vào nỗi niềm chung của đêm với mùi hương rất lạ.
Đêm về giữa lòng Hà Nội, dường như đâu đó còn để lại cho ta vẹn nguyên tình yêu với thành phố đang mải vặn mình mà chực quên đi chính tâm hồn mình.
Và nếu, bạn nói với tôi: “Hà Nội nào có gì đẹp…”, chắc chắn, tôi sẽ dẫn bạn vào đêm, vào giữa lòng phố, giữa lòng thành nội, giữa lòng cái nguyên sơ.
Bạn của tôi, có thể bạn sẽ đến từ một miền đất khác, một chân trời khác, nơi bình yên tồn tại ở một dạng khác, một nơi chốn khác chẳng phải màn đêm. Nhưng nếu một ngày, nỗi buồn vô tình ghé thăm cuộc sống độc thân của bạn, hãy tặng cho nó một khoảng lặng, một không gian đủ rộng lớn để nỗi buồn của bạn trở nên thật nhỏ. Khi ấy, cái thi vị sẽ tìm về bên bạn, bên nỗi buồn vô duyên tạt ngang đời bạn và cuốn thật nhanh nó ra khỏi tiềm thức, trả lại không gian vẹn nguyên trong tâm trí bạn, chờ đón hạnh phúc quay về.
Nỗi buồn không xấu, chỉ là hãy chọn cách đẹp để vẽ đường cho nó chạy mà thôi, bạn nhé!