Độc lập – Tự do – Hạnh phúc, tuyên ngôn đáng để ghi nhớ
Phải. Hẳn bạn chẳng còn lạ lẫm gì câu nói “Độc lập – Tự do – Hạnh phúc”. Đó cũng là điều được nhắc trong rất nhiều tuyên ngôn trên thế giới. Và dĩ nhiên, không phải ngẫu nhiên tuyên ngôn này cứ được lặp đi lặp lại.
Quay lại với cuộc sống thường nhật, tôi vẫn thường hay trêu bạn bè rằng trước hết bạn cần một cuộc sống độc lập; khi đó bạn sẽ cảm thấy mình có được tự do; và sau cùng sẽ tìm thấy cho mình hạnh phúc. Vô tình, điều này lại đúng với khá nhiều mảnh đời độc thân tôi từng gặp.
Đó là một thầy/cô giáo đầy khẳng khái và có phần táo bạo trong suy nghĩ, phá tan trong tôi những định kiến về giới tính và giai tầng trong xã hội, cho tôi thấy được tôi cần sống thật với chính mình như thế nào và xóa bỏ thiên kiến ra sao. Đôi mắt ấy, nụ cười ấy mỗi giờ lên lớp luôn làm một ngày của tôi bừng sáng.
Đó là một cô bạn sẵn sàng dứt bỏ mọi ràng buộc nơi quê nhà, mọi khuôn thước trong xã hội Á Đông để chạy theo ước mơ, theo đuổi thứ hoài bão nung nấu từ những năm đầu đại học, theo cuộc sống ở một chân trời mới bên kia địa cầu, nơi phụ nữ được tự do quyết định cuộc đời mình, nơi hôn nhân không phụ thuộc vào xã hội. Từ sau ngày đầu tiên tiễn nhỏ đi, tôi chưa bao giờ thấy nụ cười tắt trên môi người con gái ấy.
Đó là một người chị kiên cường, luôn tìm mọi cách hướng về một tương lai tích cực. Dù cuộc sống có chạm đáy thất bại hay bị dồn nén vào đủ mọi lề thước xã hội, chị vẫn luôn tìm cho mình những lối đi riêng để tự khẳng định bản thân, để không dựa dẫm, không phải đóng vai một cô gái liễu yếu đào tơ cần tới phái mày râu che chở. Ấy rồi, chị vẫn có nhiều người thương, vẫn an yên trong vòng tay yêu thương của bạn bè, đồng nghiệp.
Đó là ngày tôi quyết định chọn cho mình một con đường sự nghiệp không ràng buộc, rời xa những nút thắt, những khuôn thước bó chặt theo quân luật để rẽ sang điểm dừng chân mới đầy yên bình, tự tại. Tôi mỉm cười nhiều hơn dù trong lúc công việc chồng chất nhất, an yên hơn khi chợp mắt ở nơi làm việc để hồi lại chút sức lực lúc tăng ca, hạnh phúc hơn cho những thành tựu mình đạt được.
Và rồi, cũng không biết từ bao giờ thứ cuộc sống theo châm ngôn giành lấy độc lập để tiến tới tự do và mưu cầu hạnh phúc trở thành một trong những ngã rẽ của hạnh phúc mà mỗi khi được hỏi, tôi vẫn không quên đưa ra bên cạnh vô vàn những lựa chọn khác cho một cuộc sống hạnh phúc.
Sống trong một tập thể hay một gia đình, nếu chẳng thể có được chút không gian riêng tư, chẳng thể tự lập trên đôi chân của chính mình để lo lắng cho mọi người xung quanh, để thoải mái thảnh thơi ngã vào vòng tay của mọi người mà không cảm thấy hổ thẹn vì mình chẳng làm được gì cho ai cả, hạnh phúc cũng sẽ chẳng thể quẩn quanh bên những mảnh đời bấu víu như thế.
Tình yêu đôi lứa nếu không trao cho nhau những khoảng trời tự do riêng của mỗi người, nếu không thể tự tồn tại như một cá thể độc lập trước khi dựa vào đối phương, thời đó cũng chẳng phải một tình yêu hạnh phúc.
Và hơn hết, bạn sẽ đạt đến đỉnh cao của trạng thái tự do nếu đang trong tâm thế hoàn toàn độc lập: độc thân, tự lập tài chính, tự đứng trên đôi chân của mình.
Vậy nên, bạn của tôi, trong bối cảnh một cuộc sống độc thân, dù do số phận hay do lựa chọn, hãy cứ bình tĩnh tận hưởng thứ “hạnh phúc” hiếm hoi mà sau này khi lập gia đình, có con và mải bận rộn lo toan cho cuộc sống, bạn sẽ chỉ ao ước được sống lại nó, dù chỉ vài giây. Bởi thời độc thân, bạn biết đấy, sớm muộn rồi người ta cũng sẽ nghiện hoặc tái nghiện thứ hạnh phúc mà nó mang lại. Trong khi bạn đang có cơ hội được đắm chìm trong nó, hãy độc thân theo cách tuyệt vời nhất có thể, để được sống trong những hạnh phúc muôn màu nhất có thể, bạn nhé!
Hãy cứ đặt hạnh phúc vào tay mình, bạn nhé! Dù bằng cách này hay cách khác, hãy cố gắng dặn lòng mình như thế.
Bởi nhỡ, cả thế giới có vô tình biến mất, bạn vẫn có thể tự mang lại hạnh phúc cho chính mình.
Lựa chọn “chiều hạnh phúc một mình” cho riêng bạn
Cuộc sống độc thân vốn không đáng sợ như bạn nghĩ. Tất cả những gì bạn cần làm là hít một hơi thật sâu, chấp nhận rằng mình đang độc thân và độc thân không hề xấu xí hay đi ngược lại bất kỳ luật lệ hoặc giá trị đạo đức nào của xã hội. Sau đó, hãy dành chút thời gian để đặt bút viết hoặc suy ngẫm về những “chiều hạnh phúc một mình” của riêng bạn. Nào ai dám chắc chắn rằng người độc thân thì sẽ không hạnh phúc, phải không? À… mà nếu có thì, thôi chắc họ chừa mình ra.
Sẽ thật khó để tôi vẽ ra cho bạn một công thức lựa chọn hạnh phúc một mình. Cũng như việc tôi kể cho bạn lịch trình hạnh phúc của một ngày nên như thế nào vậy. Nhưng tôi vẫn nhớ như in có những lần tôi đã cặm cụi, hì hục viết trong nhật ký về những chiều độc thân vui vẻ của riêng mình. Cuộc sống độc thân của một cô gái, cuộc sống độc thân của một người bận rộn, cuộc sống độc thân của một cá thể cá biệt chuẩn bị được liệt vào sách đỏ của cả hai họ,… Nhiêu đấy những áp lực mà hạnh phúc còn hạ mình ghé thăm, thì bạn biết rồi đấy, cuộc sống độc thân của bạn cũng chẳng nhàm chán được hơn tôi đâu, nên là, hãy cùng tôi dạo qua chiều hạnh phúc, bạn sẽ tự tìm thấy những chiều hạnh phúc một mình cho riêng bạn.
…
Có những cuối tuần nên mang màu con gái, để biết rằng những dịu dàng vẫn còn mãi xinh tươi.
Là con gái, ai cũng cất giữ đâu đó vài nét dịu dàng, lãng mạn rất bản năng – thứ vô tình bị chôn sâu bởi cuộc sống bận rộn, đầy lo toan thời hiện đại.
Có những ngày đầu tuần, bên trong người con gái dội lên một mong muốn cho riêng mình, nhưng rồi lại tự nhắc bản thân rằng cuộc sống còn nhiều hơn thế những vị kỷ của bản thân.
Có những buổi chiều, người con gái thèm lắm những phút giây cho riêng mình, nhưng lại nhớ ra mình còn gia đình và biết bao trách nhiệm.
Có những cuối tuần, người con gái băn khoăn tỉnh dậy giữa bản thân và xã hội, rồi lại vô tình đẩy mình vào phía sống sao cho có ích.
Và rồi, con gái, tự nhiên, luôn buồn nhiều, luôn khóc nhiều, mà chẳng hiểu vì sao.
Vậy nên, thi thoảng, con gái cũng cần tự thưởng cho mình những cuối tuần, mang chính tên “con gái”.
Cuối tuần mang tên con gái là một sớm thức dậy, thay vì lo nghĩ xem mình phải làm gì, chỉ cần nhìn vào gương, tự mỉm cười với mình một cái, thay đồ, đến một tiệm gội đầu gần nhất và tặng cho mình một kiểu sấy thật dễ thương.
Cuối tuần mang tên con gái là một sáng nhẹ nhàng, chậm rãi trong căn bếp, tự làm cho mình một bữa sáng đủ đầy, không vội vã. Một ly sữa ấm, một đĩa “sandwich” ốp la, vài lát xúc xích hay thịt nguội, một ít xà lách hay bất cứ món gì bạn thích hoặc thèm. Chỉ đơn giản là thỏa mãn cơn thèm ăn mà trong tuần bạn chẳng có thời gian thưởng thức.
Cuối tuần mang tên con gái là những phút tựa lưng bên thềm nhà, lật giở vài trang sách, truyện đang còn dang dở, nghe chương trình radio yêu thích, thi thoảng quay sang gãi bụng cho con miu lười biếng đang ôm lấy chân bạn ngủ.
Cuối tuần mang tên con gái là một giấc mơ trưa đầy êm ái trên chiếc giường thân thuộc, là lúc bạn có thể yên tâm ngủ một giấc an lành mà không lo bị muộn bất kỳ một việc gì. Cuối tuần mà, tại sao phải tự khiến mình bận rộn?
Cuối tuần mang tên con gái là một buổi chiều lang thang, bước vào một cửa hàng thời trang bất kỳ, thử ướm lên mình những bộ cánh bắt mắt nhất, thích thú với những hình ảnh thật khác của bản thân, rồi tự thưởng cho mình vài món đồ nhỏ xinh nào đó… hoặc đôi khi, chỉ cần nhìn ngắm mình vậy thôi.
Cuối tuần mang tên con gái là những bước chân rảo quanh lòng thành phố, ghi lại một vài khoảnh khắc đáng nhớ xung quanh. Máy ảnh cũng được, điện thoại cũng chẳng sao. Chỉ cần biết, bạn đã có vài phút sống chậm đầy thi vị.
Cuối tuần mang tên con gái là một ly trà sữa, một vài ly kem, một chiếc bánh nhân phô mai thơm phức, hay giản đơn hơn là một bát bún ngan ngọt lịm, một ly trà sen thanh dịu mát lành. Bất cứ quán xá nào bạn thích. Bất cứ người bạn nào bạn ưng. Nhưng phải hứa, là không hẹn hò công việc.
Cuối tuần mang tên con gái, sẽ là một cuối tuần không lo nghĩ, không ưu tư; là một cuối tuần được tạm quên hết những thứ đang gắn mác độc quyền của “nỗi buồn”; là một cuối tuần mà dù có một mình, con gái vẫn cảm thấy mình đáng yêu và đang được yêu thương nhiều lắm. Và, việc đầu tiên bạn cần làm để bắt đầu viết nhật ký hành trình cho cuối tuần mang tên “con gái” là hít một hơi thật sâu, thật sâu, rồi thở mạnh ra cho bằng hết những muộn phiền… Sau đó, hạnh phúc sẽ bắt đầu…
…
Chắc hẳn bất kỳ ai, kể cả bạn, cũng từng trải qua một thời phát cuồng hàng quán; hoặc có thể, đến giờ bạn vẫn vậy. Chôn chân ở chốn công sở hay trường học 8 tiếng/ngày khiến bạn chỉ có một thôi thúc duy nhất là xong việc thật nhanh và lao ngay ra quán cà phê ưa thích, nhâm nhi làn hơi nóng hổi và “check-in” sang chảnh, rồi biết đâu đó, bạn lại có thể vô tình câu được một cô nàng hay anh chàng dễ thương đang rảnh rỗi giống mình lúc đó. Bạn sẽ than vãn về một ngày bận bịu, than vãn về một tuần quay cuồng với công việc, chẳng có thời gian đi chơi, chẳng có thời gian cho bản thân, chẳng có thời gian làm thêm cái gì cả. Bạn cảm thấy như mình có siêu năng lực, phải cáng cả thế giới trên vai với vô vàn nghĩa vụ cao cả cho nhân loại.
Nhưng, tin tôi đi, nếu thật sự bận rộn, bạn sẽ chẳng còn thời gian để làm ngần nấy chuyện bên trên đâu. Những mong muốn của người bận rộn vốn đơn giản hơn rất nhiều.
Nếu thật sự bận rộn, nơi duy nhất bạn nghĩ đến và muốn đến là ‘‘nhà’’.
Nếu thật sự bận rộn, điều duy nhất bạn muốn làm là được đặt lưng lên chiếc giường êm ái và tranh thủ nạp thêm năng lượng trong chốc lát.
Nếu thật sự bận rộn, thứ duy nhất bạn cần là một khoảng lặng, một nơi yên tĩnh không tiếng động, để đôi tai bạn được nghỉ ngơi, dù chỉ vài phút thôi.
Cuộc sống của một người bận rộn thật sự luôn ngập trong lịch trình, giờ giấc, các mối quan hệ, mục tiêu, định hướng, trách nhiệm,… khiến bạn luôn phải giữ một cái đầu lạnh, đủ tỉnh táo để bước đi đúng từng bước, thật vững chãi,… bởi chỉ cần chệch nửa nhịp thôi, một ngày của bạn cũng có thể sẽ tan tành hoặc rối tung lên trong mớ bòng bong. Một tần suất căng thẳng như thế, một nhịp sống dồn dập cuộn nhanh như thế, hẳn là sẽ cần lắm những điểm dừng, giản đơn mà hiệu quả. Vậy nên, hạnh phúc của người bận rộn thật ra lại bình dị vô vàn mà đôi khi nếu bạn là một người bình thường, có thể sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới.
Đó sẽ là những phút thật ngắn thôi, bạn có thể tạt về nhà ăn một bữa cơm, dù vội, dù muộn, dù một mình hay đông đủ, cơm nhà vẫn là thứ làm bạn ấm bụng và giữ cho bạn khỏe khoắn trong những ngày tất bật tiếp theo.
Đó sẽ là những giờ rất tranh thủ thôi, bạn được thiếp đi, dù ở bàn làm việc, phòng nghỉ, quán cà phê, hay chiếc giường chẳng mấy khi bạn đặt lưng vào nó,… năng lượng phục hồi ngay sau đấy cũng đủ mang đến cho bạn chút cảm giác sảng khoái.
Đó sẽ là những khi bạn nhận ra mình còn dư tầm nửa tiếng để tản bộ trên một chặng đường dù quen hay lạ. Dù bạn có việc gì trên quãng đường đó hay không, việc làm chậm lại nhịp sống bằng những bước chân cũng đã là một liều thuốc diệu kỳ cho cái đầu lúc nào cũng trong tình trạng chực nổ tung của bạn.
Đó sẽ là những ngày bạn nhận được lời động viên từ sếp rằng bạn đã hoàn thành sự kiện rất tốt và cho phép bạn nghỉ nguyên một ngày sau không cần “online” hay có bất cứ liên hệ nào với công việc, đồng nghiệp, trách nhiệm,… Một ngày hiếm hoi trong hàng trăm ngày, bạn, được nghỉ, trọn vẹn.
Đó sẽ là những khoảnh khắc, bạn vô tình nhận được một cuộc gọi bất ngờ, mang lại cho bạn niềm vui thật nhỏ khi ngồi trên taxi đi về hay tới đâu đó. Cuộc gọi đó có thể từ ba mẹ, bạn bè thân lâu ngày không gặp, đồng nghiệp cũ lâu ngày hỏi thăm, một vài lời chúc mừng từ tổng đài nào đó hoặc cũng có thể là một anh chuyển phát nhanh nói có một bưu kiện quà từ một người đặc biệt gửi tới bạn đang chờ ở văn phòng làm việc khi bạn về.
…
Còn nhiều lắm những hạnh phúc giản đơn ở những người bận rộn. Và nếu bạn chưa từng trải qua những cảm giác này, thì bạn hẳn là một người hạnh phúc vì không bị cuốn vào guồng quay bận rộn tối ngày như thế. Bạn vẫn còn có thể thu xếp thời gian cho gia đình, bạn bè, người thân và bản thân. Bạn vẫn có thể cảm nhận được những cảm xúc, những buồn vui cuộc sống xung quanh mình, còn có thể chọn cho mình những cách sống, những cuộc đời mình muốn sống. Chẳng phải như thế rất hạnh phúc sao?
Còn nếu bạn đồng cảm với ngần ấy trải nghiệm ở phía trên, thì có lẽ, nếu hữu duyên, vào một ngày đẹp trời, ở đâu đó, có khi, tôi và bạn lại đang mỉm cười nhìn nhau và cùng đồng tình: “Trời, mình chỉ muốn được về nhà thôi!...”
…
Bạn thấy đó, những chiều hạnh phúc một mình có thể là thứ khó định nghĩa, nhưng chắc chắn không phải là những điều bạn chẳng thể gọi tên. Có người từng nói với tôi khi tôi hỏi một điều gì đó có khó không, rằng: “Nói khó thì nó khó, nói dễ thì nó dễ”. Rồi tôi tiếp tục hỏi điều gì đó có nặng không, người đó lại trả lời: “Nói nặng thì nó nặng, nói nhẹ thì nó nhẹ”.
Vậy nên, bạn của tôi, nếu có một ngày chúng ta chạm mặt và bạn vu vơ hỏi tôi: “Hạnh phúc có gần không?”, chắc chắn, tôi sẽ nói với bạn rằng: “Nói gần thì nó gần, nói xa thì nó xa”, quan trọng là bạn có sẵn sàng gạt bỏ mọi nghi ngại trước mắt mà đưa tay nắm lấy hay không. Chiều hạnh phúc một mình của riêng bạn vẫn luôn tồn tại đâu đó trong tầm với và chờ bạn chạm vào thôi.