← Quay lại trang sách

Khó khăn thực chất chỉ là thử thách

Có một thời gian, tôi bị ám ảnh với hai chữ “khó khăn” và chẳng thể nào vượt qua nổi tâm lý sợ khổ, sợ sai ấy. Tôi dè chừng trước tất cả mọi cơ hội đến với mình chỉ với một suy nghĩ e ngại rằng “Nhỡ mình thất bại thì sao?” hay “Nhưng mà cái này khó lắm!”.

Mọi thứ bắt đầu xoay vần vào những tháng ngày tôi lưu lạc nơi xứ người, bị đẩy ra xa khỏi gia đình non nửa vòng trái đất, phải tự xoay xở với cuộc sống, công việc, học tập và vô vàn những điều nhỏ nhặt khác. Lịch trình dày đặc của một kỳ học vỏn vẹn sáu tháng với số bài tập lớn lên đến hai chữ số và lượng bài tập nhỏ thì không kể siết buộc một đứa hay e dè như tôi phải bước qua những giới hạn của chính mình.

Tôi liều mình hơn cho những suy nghĩ, những giả định, những thử nghiệm khi thời gian quá gấp, chẳng còn nghĩ nổi xem nó có hiệu quả hay không; chỉ biết là làm hết cách có thể đã rồi tính tiếp.

Kỳ học đó cũng trôi qua chóng vánh đến nỗi tôi chẳng còn thời gian ngồi vẽ bảng điểm và lên kế hoạch kỹ lưỡng xem môn nào cần được bao nhiêu để có bằng này bằng nọ.

Thậm chí, đến ngày tốt nghiệp, mười mấy con người lớn bé trong lớp phải tâm đắc với nhau rằng: “Đến kỳ này còn có thể sống sót qua hết tất cả các môn thì chẳng có gì là không thể làm được cả!”

Và tôi chợt nhận ra, dường như những điều tôi từng cho là khó khăn thời gian đó, thực chất chỉ là những thử thách, những chướng ngại để thúc đẩy tôi vượt qua và vươn lên chính mình. Góc nhìn về khó khăn trong tôi hình như cũng đã đổi chiều từ lúc đó vì tôi chẳng còn thấy có gì gọi là “khó” thật sự nữa.

Giống như khi bạn đang lái xe và gặp gờ giảm tốc, chắc chắn, phản xạ đầu tiên của bạn sẽ là vít ga đi tiếp, chứ không dừng lại ca thán về cái thứ vừa ngáng đường bạn, phải không? Mọi sự cản trở trong công việc cũng vậy, thay vì dừng lại ca thán để dẫn đến nguy cơ “tắc đường”, làm trì trệ cả hệ thống, hãy cứ mạnh dạn bước tiếp, tìm cách gỡ rối, tìm cách bê cục đá đang cản đường bạn sang một bên để có đường thông hè thoáng mà đi tiếp, chẳng phải đơn giản hơn sao?

Chỉ cần thay câu: “Thôi việc này khó lắm!” bằng câu “Việc khó thế này thì giải quyết như thế nào nhỉ?” bạn sẽ thấy hạnh phúc và lao động vốn chẳng cách xa nhau là mấy đâu! Thật ý!

Niềm vui từ việc chiến thắng chính bản thân mình

Tôi vốn là người hay ganh tị, dù ở bất kỳ lĩnh vực nào. Chuyện công việc hay học tập cũng không ngoại lệ. Tôi hay nhìn vào những gì người khác có và luôn cảm thấy tủi thân khi mình chẳng thể được như người ta, chẳng thể tài giỏi như người ta hay chẳng thể thông minh như người ta… gần như mọi lúc, mọi nơi.

Tôi cũng chẳng còn nhớ là vào lúc nào, đột nhiên tôi đọc lướt qua được câu nói:“Chỉ cần bạn của ngày hôm nay tốt hơn bạn của ngày hôm qua, vậy là đủ. Đừng mải so sánh mình với người khác.”

Có lẽ lúc đó tôi vẫn còn là một đứa khá mộng mơ và tin nhiều vào các triết lý có phần sáo rỗng, nên câu nói đó ăn sâu vào tiềm thức tôi rất nhanh và ở lại đến tận bây giờ. Dù một mặt nào đó, nó có thể là thứ khiến bạn lười hơn và thiếu sức chiến đấu hơn. Nhưng chắc chắn, phần nhiều, nó sẽ là suy nghĩ khiến bạn cảm thấy hạnh phúc hơn, vui hơn và muốn nỗ lực hơn cho cuộc sống công việc hay học tập của chính mình.

Bạn bắt tay vào học một ngoại ngữ nào đó thật chăm chỉ trong vài tháng, mặc cho xuất phát điểm thấp như thế nào và bạn bè cùng trang lứa đang giỏi giang đến bao nhiêu. Phải chắc chắn là bạn “bỏ mặc” được cảm giác so bì đó nhé! Cho đến một ngày bạn đột nhiên khựng lại khi nhận ra hình như mình đang nghe và hiểu được diễn viên đó đang nói gì trên ti vi. Bạn nhận ra công sức học tiếng của mình bấy lâu nay bắt đầu có thành tựu. Và bạn tự nhiên sẽ vui lâng lâng suốt cả ngày sau đó.

Làm quen với một bộ môn mới. Giả như khiêu vũ thể thao chẳng hạn. Cứ thế, bạn làm quen với từng bước nhảy, chẳng kỳ vọng nhiều với việc mình sẽ trở thành một vũ công xuất chúng. Để rồi cũng đến một hôm, huấn luyện viên nói với bạn rằng bạn đã đủ sức học lên lớp nâng cao. Dù cho sự rụt rè vẫn nằm ở đó trước mỗi giờ tập, nhưng chỉ cần nhạc nổi lên, bạn lại nhận ra đôi chân vụng về ngày nào giờ đang thả sức lướt trên sàn nhảy như một vũ công thực thụ. Bạn khi đó, sẽ thấy hạnh phúc đang bên mình.

Hay như khi, bạn gặp phải một cú sốc tương tự “giờ này năm trước”, và chợt nhận ra phản ứng của mình đã chẳng còn non nớt như ngày xưa. Bạn trưởng thành hơn trong suy nghĩ, chín chắn hơn trong những quyết định. Bạn bất giác nhìn lại mình của ngày ấy và bây giờ với một nụ cười thật khẽ.

Bạn của tôi ạ, có lẽ chúng ta nên vui vì điều đó.

Công việc của ngày hôm nay được xử lý nhiều hơn lượng việc của ngày hôm qua. Bạn nhận thấy mình tiến bộ liên tục ngày qua ngày, dù là nhanh hay chậm. Cái cảm giác không phải dậm chân tại chỗ mỗi hôm để lại niềm vui lâu hơn rất nhiều so với việc bạn vượt mặt được một đối thủ nào đó.

Nó là thứ hạnh phúc của việc chiến thắng được chính bản thân mình. Giống như phim ảnh vẫn hay để diễn viên chính chẳng cảm thấy gì khi đã trả thù xong, nhưng lại có thể khóc trong vui sướng khi đã chiến thắng được bản thân vậy.

Hãy cứ nhìn mình qua tấm gương, ghi lại những điểm mốc trưởng thành hằng ngày của chính mình trong công việc, học tập. Cuộc sống bận rộn của bạn sẽ ý nghĩa hơn rất nhiều cùng hai tiếng “hạnh phúc”.