← Quay lại trang sách

Luôn có lý do để một người đứng ở vị trí “sếp”.

Chỉ cần bạn của ngày hôm nay tốt hơn bạn của ngày hôm qua, vậy là đủ.

Đừng mải so sánh mình với người khác.

Luôn có lý do để một người đứng ở vị trí “sếp”.

Tôi là người dễ tính, lại được phú thêm cái khả năng giả vờ lắng nghe một cách đầy thấu hiểu, nên vô tình trở thành “thùng nước gạo” hoàn hảo để từ em út đến đồng nghiệp thở than. Ngày đầu là chuyện yêu đương. Sau đa phần thì là về công việc. Và đối tượng tôi luôn được nghe phàn nàn nhiều nhất là về “sếp”.

Vậy, hãy để tôi kể cho bạn nghe một câu chuyện như thế này.

“Một tổ chức muốn thành công chóng vánh sẽ cần nhân sự giỏi. Một tổ chức muốn phát triển lâu dài sẽ cần những con tim cùng chung định hướng.”– Tôi thật sự rất thấm thía câu nói này, sau vài lần lầm lỡ trở thành tác nhân siêu tiêu cực trong tổ chức chỉ vì bất đồng với… “sếp”.

Nhưng, mọi chuyện sẽ ra sao nếu chúng ta lật ngược vấn đề?

Thử đặt mình vào vị trí một người vừa lên nắm quyền lãnh đạo một tổ chức, nhiệm vụ sẽ cực kỳ bất khả thi nếu xung quanh bạn không có lấy nổi một vài người cùng chí hướng. Quan trọng không phải là việc con đường bạn muốn đi đúng hay sai, vì “mọi con đường đều dẫn đến thành Rome”, mà nói cho cùng thì bạn vẫn đang ở độ tuổi còn quá trẻ nên việc phạm sai lầm là đương nhiên. Điều quan trọng là bạn có những người sát cánh và ủng hộ để thực hiện con đường đó theo đúng những gì bạn vẽ ra hay không?

Và chắc chắn, sếp bạn cũng sẽ luôn đau đáu một nỗi lo như vậy.

Việc cùng đi, cùng vấp ngã, cùng rút ra bài học, cùng đứng dậy với người đang dẫn dắt tổ chức của bạn tốt hơn nhiều so với việc bỏ mặc người đó tự điên cuồng với ý tưởng bạn cho là ngớ ngẩn, kệ cho người ta tự vấp ngã, còn bạn thì đứng cười hả hê khoái chí. Có thể điều đó không ảnh hưởng đến bạn nhưng chính khi lựa chọn lối đi đó, bạn đã biến mình thành nhân tố đang vô tình hay cố ý gián tiếp phá tan tổ chức.

Dù đứng ở vị trí nào, những hành động và phản ứng của bạn sẽ luôn có tác động nhất định đến những người xung quanh.

Đừng nói là bạn chỉ “tâm sự” với những người “không quan trọng” vì mọi thành viên trong tổ chức đều là một mắt xích và chỉ cần vài cái mắt bị mẻ thôi thì đã khó đạp nổi xe rồi. Vậy nên, nếu đã không muốn làm thì hãy chủ động rút chân ra, bạn sẽ có ích hơn rất nhiều việc cứ yên vị trong tổ chức mà không có bất cứ nỗ lực gì ngoài nỗ lực “tâm tình sự vật”.

Còn trong trường hợp, bạn luôn khẳng định mình còn yêu tổ chức, còn nặng tình với nơi đã nuôi dưỡng con người bạn, thì cái duy nhất bạn cần gác lại là “cái tôi” đang phật ý vì ý tưởng không được trọng dụng. Bởi thực chất, nếu không là lãnh đạo, bạn vốn không có quyền quyết định. Thứ duy nhất bạn có thể quyết định là ra đi hoặc ở lại toàn tâm toàn ý phát triển con đường lãnh đạo tổ chức đề ra và hướng những người xung quanh tập trung vào định hướng đó.

Không phải nghiễm nhiên những người đang làm bạn không phục kia ngồi được ở vị trí làm sếp. Dĩ nhiên, ta sẽ tạm bỏ qua các trường hợp “nhất quan hệ, nhì tiền tệ” hay “thứ ba hậu duệ”. Vậy nên, trừ khi bạn đủ cứng để lật họ xuống và xây dựng đế chế cho riêng mình, nếu không thì hãy chỉ dừng ở việc góp ý có tính xây dựng và ra đi nếu mọi việc diễn ra ngược lại với lẽ sống của bạn.

Bạn có thể nhìn về thời phong kiến khi các nhân sĩ chọn chủ để thờ hay các thủ lĩnh chọn tướng để dùng. Vua hùng đến mấy không phải tướng tài nào cũng phục tùng. Tướng giỏi đến đâu không phải vị vua nào cũng có thể trọng dụng. Đơn giản vì lý tưởng của hai bên không thể chung đường.

Vậy nên, bạn của tôi, luôn có lý do để một người ngồi ở vị trí sếp. Thay vì luôn tự hỏi tại sao người ta như thế mà làm được sếp lâu vậy, thì hãy tự vấn lại xem mình cần làm gì để được như người ta, hoặc mình nên làm gì để cùng người ta phát triển. Có như vậy, tâm lý tích cực mới soán ngôi và bạn mới cảm thấy đôi phần hạnh phúc trong những áp lực của riêng mình.