← Quay lại trang sách

Lấp đầy chiếc cốc hạnh phúc của mình trước khi san sẻ cho người khác

Tôi từng được mệnh danh là “thùng nước gạo” chuyên dụng của đám bạn thân, từ bé đến lớn, dù đã qua không biết bao nhiêu đời bạn bè ngang dọc. Tôi vẫn coi đó là điều đáng hãnh diện và từng nghĩ rằng thôi thì mình sẽ chịu đựng buồn phiền một chút để tất cả mọi người xung quanh vui vẻ. Có như thế, cuộc sống của tôi mới có ý nghĩa. Và dĩ nhiên, tôi đã tự chuốc cho mình khá nhiều phiền phức chỉ vì cái tính này.

Phải có thì mới nên cho. Đó là điều tôi học được sau rất nhiều năm lấy thân ra giải sầu cho đám bạn.

Bạn phải có của cải, tài chính thì mới có mà mang đi làm từ thiện.

Có gạo thì mới có thể cho hàng xóm.

Có biết chữ mới có thể đi dạy.

Có yêu mới có thể cho đi.

Và có hạnh phúc, mới có thể san sẻ với mọi người xung quanh mình.

Dĩ nhiên, quan điểm thế nào là có và đầy đủ sẽ tùy thuộc vào suy nghĩ của mỗi người. Nhưng chí ít, bạn phải có cái đã, thì mới mang đi cho được, phải không?

Vậy nên, hãy cứ học cách lấp đầy chiếc cốc hạnh phúc của mình trước, để đến khi nó đầy và tràn ra, không gian xung quanh bạn mới thật sự ngập tràn hạnh phúc, giống như tháp ly rượu ta thường thấy trong các đám cưới vậy.

Bạn chỉ sống một lần.

Vậy hãy sống theo cách của bạn, sống cuộc đời của riêng bạn.

Mải mê chạy theo cuộc sống mà người khác vẽ ra cho bạn chỉ càng khiến hạnh phúc né xa bạn mà thôi.

Mọi thứ đều có hai mặt, kể cả hạnh phúc

Có một câu thơ tôi từng nghe rất lâu từ ngày bé: “Trong hạnh phúc đã có mầm ly biệt”. Tôi học thuộc câu thơ đó chỉ đơn giản là vì nó nằm trong phần trả bài đầu tiết. Và dĩ nhiên, ngày ấy, tôi chẳng mấy hiểu được ý nghĩa thật sự của nó là gì.

Những ngày tạm gọi là khôn lớn, cuộc sống của tôi diễn ra theo một vòng lặp đầy kỳ lạ. Cứ mỗi khi tôi buồn đến đáy vực, một chuyện thực hạnh phúc sẽ đến và kéo tôi ra khỏi chỗ tối tăm ấy và vui vẻ trở lại như chưa từng khóc lóc những đêm dài trước đó. Rồi cứ mỗi khi tôi vui đến khó tả, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra kéo tâm trạng tôi rơi thảm hại, xóa tan mọi ánh mặt trời trong tim. Cảm giác giống như tôi cứ miệt mài trượt trên một đồ thị hình sin không bao giờ dứt.

Sau rất nhiều lần long đong như vậy, tôi tự học cách kiềm chế cảm xúc của chính mình để nó chẳng bao giờ chạm nổi đáy của biểu đồ tâm trạng đó; hoặc giả như mỗi lần nó cán đỉnh, tôi sẽ luôn có thể chuẩn bị tâm lý thật tốt cho một lần tuột dốc, chấp nhận nó, sống chung với nó và coi nó như một điều hiển nhiên mình phải vượt qua. Tôi cũng dần biết cách dự báo tâm tình của chính mình từ đó.

Bạn thân mến, mọi việc xảy ra trong cuộc sống của bạn đều luôn tiềm ẩn hai mặt “bất hạnh” và “hạnh phúc” của chính nó. Bạn chẳng thể trông chờ vào một hạnh phúc hoàn hảo bởi chính trong mỗi “hạnh phúc” ở bên bạn, cũng sẽ luôn tồn tại mặt “bất hạnh” của riêng nó.

Giống như mặt bất hạnh của tình yêu là sự mất tự do; mặt bất hạnh của hôn nhân là mất đi thời gian dành cho riêng mình; mặt bất hạnh của một người tài giỏi là việc phải gánh chịu sự kỳ vọng của toàn xã hội; mặt bất hạnh của một cô gái đẹp là luôn khiến các chàng trai suy nghĩ: “Xinh thế chắc là có người yêu rồi.”; mặt bất hạnh của người giàu có là sự đố kỵ từ những người nghèo khó hơn hoặc nỗi lo âu về những gì mình đang sở hữu, đôi khi là cả về tính mạng.

Dĩ nhiên, bạn hoàn toàn có thể nhìn theo chiều ngược lại để tìm mặt hạnh phúc trong những điều bạn không muốn đã xảy ra trong cuộc sống của mình. Đó cũng là cách tôi hay dùng để kéo hạnh phúc lại gần mình thêm đôi chút.

Suy cho cùng thì mỗi sự việc xảy ra đều có mặt hạnh phúc và mặt bất hạnh của nó. Hạnh phúc vốn cũng chẳng phải thứ hoàn hảo như người ta vẫn thường hình dung. Cuộc đời bạn cũng vậy. Quá tham vọng, quá sân si chỉ khiến bạn thêm nặng gánh mà thôi. Hạnh phúc lúc ấy biết lấy ngách nào mà len lỏi đến gần bên bạn?

Thôi thì, hãy cứ từ từ gấp cuốn sách này lại, cười mỉm một cái và tiếp tục khám phá những hạnh phúc nhỏ xinh xung quanh mình để lưu lại trong vài dòng ghi chú. Rồi đột nhiên, bạn sẽ thấy cuộc đời mình toàn màu hồng thôi, vì những mảng màu xám đơn giản là bạn đã quên ghi lại mất rồi.