Bạn được quyền thả trôi cảm xúc nhưng cũng cần có một “deadline”
Bạn không phải siêu nhân. Tôi cũng vậy. Chúng ta chẳng thể nào nói mình chưa từng có lúc bước qua những nốt trầm trong cuộc sống. Vậy nên, tôi chẳng thể khuyên bạn lúc nào cũng có thể suy nghĩ tích cực cho quá khứ, hiện tại hay tương lai.
Ai cũng có quyền tự thả trôi cảm xúc, tự buông thả chính bản thân mình, tự sống với những bê tha, bất cần đôi lúc, hay thậm chí, tự hành hạ bản thân vì điều đó, dù có lý hay không.
Đó có thể là một buổi sáng thức dậy, bạn chẳng thể nhấc nổi người khỏi giường, chỉ còn đủ sức quay sang bên cạnh, với lấy chiếc điện thoại và nhắn tin cho sếp: “Em đang ốm quá. Em xin phép nghỉ hôm nay ạ.”
Đó có thể là một giây nào đó, bạn đột nhiên vô tình nhìn thấy ảnh người yêu cũ đang vui vẻ bên người mới, và tối đó về lặng lẽ uống liền ba chai bia, rồi mệt lả người trong những nức nở vô thức của riêng mình.
Đó có thể là một chiều, bạn chẳng muốn bước chân tới nơi cần đến, và cứ thế để mình lang thang vô định qua từng con phố, cứ mặc kệ để xe hết xăng ở đâu thì dừng lại ở đó, làm ly cà phê rồi lững thững đi về thật chậm rãi.
Đó có thể… là bất kỳ điều gì…
Tuy nhiên, hãy luôn tự nhắc nhở bản thân rằng bạn cần “deadline” cho tất cả những buông thả đó. Mãi sống trong những mảng tối sẽ chẳng thể nào khiến bạn bước được lại gần hạnh phúc. Giống như một bản nhạc nếu chỉ toàn những nốt trầm sẽ thực buồn thảm đến mức nào.
Hãy sống theo cách của bạnHãy sống cuộc sống của bạn. Đừng cố gắng sống cuộc đời người khác vẽ ra cho bạn.
Có một câu mà người Á Đông rất hay hỏi nhau: “Dạo này thế nào?”. Sau rất nhiều lần nỗ lực trả lời theo nhiều cách khác nhau, tôi nhận ra thực chất câu hỏi đó là: “Dạo này thế nào? Bạn vẫn sống theo cách mà tôi muốn chứ?”. Giống như cuộc hội thoại kinh điển sau đây?
Thời đi học:
- Năm nay cháu được học sinh gì?
- Dạ. Học sinh tiên tiến ạ.
- Ô. Thế không được học sinh giỏi à?
- …
Tốt nghiệp cấp ba:
- Cháu thi được bao nhiêu điểm?
- Dạ cũng vừa đủ qua ạ?
- Thế là trượt bằng giỏi à?
- …
Chọn trường đại học:
- Cháu đăng ký trường nào rồi?
- Dạ Đại học Thương mại ạ.
- Bác tưởng bố mẹ cho vào Ngoại thương cơ mà?
- …
Đi làm:
- Cháu đang làm ở đâu rồi?
- Dạ ở một công ty truyền thông chị bạn cháu mở.
- Sao không thi vào mấy chỗ lớn mà làm?
- …
Tuổi kết hôn:
- Cháu đang yêu ai chưa?
- Dạ rồi. Anh ý… (một hồi rất tâm huyết để tâm sự về anh người yêu)
- Thế là vẫn chưa có nhà ở Hà Nội nhỉ?
- …
hoặc là;
- Cháu có người yêu chưa?
- Dạ chưa ạ?
- Lo yêu đi thôi, già rồi ế đến nơi rồi!
- …
Sau khi lập gia đình:
- Hai đứa cưới lâu chưa?
- Dạ cũng được hơn một năm rồi ạ.
- Thế vẫn chưa tính con cái gì à?
- …
Sau khi sinh đứa thứ nhất:
- Trông trộm vía giống ba nhỉ?
- (Mẹ) Dạ vâng.
- Thế bao giờ thì định sinh đứa nữa?
- (Ba, Mẹ) …
Bạn thấy đó, thật là kỳ lạ, phải không?
Với xu hướng luôn muốn làm thỏa mãn mọi người xung quanh để cảm thấy mình còn có ích cho xã hội, đã rất nhiều lần, tôi vô thức chạy theo những ý muốn đó mà chẳng vì lý do gì cả. Chỉ đơn giản là, xã hội muốn vậy, ừ, thì thôi cứ như vậy.
Bạn thân mến, bạn đến trái đất được vài thập kỷ thôi, nào có nhiều nhặn gì. Bạn dành thời gian sống cuộc sống của mình có khi còn thiếu, cớ sao lại phải đặt thêm lịch để sống thêm cả cuộc sống mà người khác vẽ ra cho bạn nữa? Thế gian chín người mười ý. Giả như bạn quen biết luôn cả bảy tỷ người trên thế giới này, bạn sẽ định sống luôn bảy tỷ kiếp sống khác nhau trong cùng một kiếp người hay sao?
Bạn chỉ sống một lần. Vậy hãy sống theo cách của bạn, sống cuộc đời của riêng bạn. Mải mê chạy theo cuộc sống mà người khác vẽ ra cho bạn chỉ càng khiến hạnh phúc né xa bạn mà thôi.