Chương 348 Mạc Lăng (Phần 1)
Trong Tử Tuyết Viên, bầu không khí xung quanh bia đá có chút ngưng trệ.
Từng nhóm cao thủ từ phương xa tới, lúc này đều nhìn chằm chằm vào nam tử trẻ tuổi bên cạnh bia đá. Xung quanh đình viện trên mặt đất khắp nơi đều là tay chân cụt, không ít người còn đang giãy giụa rên rỉ trên mặt đất, những nơi máu chảy thành vũng, nhìn từ xa một mảng đỏ tươi, rất có lực trùng kích thị giác.
Bạch Lộ Anh cảm thấy mình đã tính toán sai lầm, nếu như nói lúc trước đồng ý hợp tác với mấy người kia, vây công Lộ Thắng, là do muốn thăm dò và không cam lòng với người này, vậy thì bây giờ chính là hoàn toàn hối hận.
Chỉ cần ánh mắt nhìn chằm chằm, nàng cũng có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn như bị mũi kim đâm vào da. Chỉ bằng điểm này, nàng đã hiểu thực lực của đối phương vượt xa tưởng tượng của nàng.
Bạch Lộ Anh liếc mắt nhìn đám người bên cạnh, mấy người hợp tác lúc trước, lúc này căn bản không thể phân biệt được, lẫn trong đám người đừng nói là tìm, ngay cả việc phán đoán người đó còn ở đó hay không cũng không làm được.
“Lộ công tử, ngươi thắng.” Nàng bất đắc dĩ thở dài, nhìn thấy kiếm trên tay Lộ Thắng đã nâng lên hơn nửa, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, cuối cùng nàng vẫn chịu thua.
Lộ Thắng đang muốn thúc dục trường kiếm, nghe thấy Bạch Lộ Anh nói như vậy, cũng có chút bất ngờ. Xem ra việc đối phương gặp hắn không phải là trùng hợp, nhưng kết quả lại là chủ động nhượng bộ. Trên thực tế, hắn cũng không muốn giết đối phương, nếu như trong nhiều người như vậy còn có cao thủ khác ẩn nấp, vậy thì chuyện hắn giết đệ tử tông môn liên minh chắc chắn sẽ không giấu được.
Lộ Thắng liếc mắt nhìn toàn trường, ánh mắt lướt qua những cái gọi là cao thủ giang hồ của thế lực bản địa.
“Nếu mọi người đều không có ý kiến gì nữa, vậy thì còn đứng ngây ra đó làm gì?” Hắn không khách khí bắt đầu đuổi người.
Mọi người xung quanh im lặng một lúc, lập tức có người lên tiếng.
“Chúng ta nhiều người như vậy, nhiều cao thủ như vậy, Thẩm lão tiền bối và Chu bang chủ đều ở đây, chẳng lẽ lại sợ một mình hắn sao?”
"Không sai, chúng ta có nhiều cường thủ như vậy, cho dù trước đó người này thực lực cường hãn, nhưng sau khi giết nhiều đồng đạo như vậy, nhất định nội lực hao tổn không ít! Lúc này xông lên chính là cơ hội của chúng ta! Thiên Lam Thiết Thương của Hoàng gia trang thích hợp nhất để chính diện xuất thủ, không bằng mời Hoàng trang chủ thử một hai chiêu."
"Ngô lão tam, ngươi nói trơn tru như vậy, sao bản thân ngươi không lên?" Hoàng trang chủ rõ ràng không chịu.
Chỉ cần nhìn nơi này ít nhất hơn hai mươi đôi tay chân đẫm máu, liền biết nam tử trẻ tuổi cầm kiếm này hung hãn tới mức nào.
Ngay cả Thẩm lão tiền bối cũng không nói một lời, Thần Long Bang chủ cũng án binh bất động, bọn họ tự nhiên càng sẽ không làm chim đầu đàn.
Các hảo thủ còn lại đều không lên tiếng, chân chính kêu gào ngược lại là các tiểu bang phái không sợ chết trong lục lâm hắc đạo càng yếu hơn.
Gió càng lúc càng lớn, người tụ tập xung quanh càng lúc càng đông, ban đầu cũng chỉ có hơn trăm người, càng về sau đám người càng lúc càng dày đặc.
Từ vị trí Lộ Thắng đang đứng, nhìn ra xung quanh, liếc mắt nhìn lại tất cả đều là đầu người, trong tầm mắt có thể nhìn thấy trên mặt người hoặc là hung ác ngang ngược, hoặc là có ý đồ kín đáo.
Lộ Thắng nhìn về phía Thẩm Kiếm Vương, sắc mặt lão nhân này nghiêm nghị, không nói một lời, giống như nhập định vậy. Nhìn thấy chóp mũi hắn khẽ động, mí mắt giật giật, liền biết hắn nhất định là phát hiện có cao thủ nhìn mình. Nhưng cho dù như thế cũng vẫn không nói một lời.
Lộ Thắng cảm thấy có chút buồn cười, tiểu thế giới này võ lực cực kỳ yếu kém, đến đỉnh điểm cũng chỉ là cấp độ Thiên Nguyên như lão nhân này, đừng nói là so với hắn, cho dù là so với đám người Bạch Lộ Anh, cũng kém xa.
Đám người này vây quanh hắn, cảm giác giống như một đám gà con vây quanh một người trưởng thành, bọn họ hoàn toàn không biết rõ hắn chỉ cần một kiếm, liền có thể giết chết chín phần mười người ở đây.
"Triệu Thừa Tuyên?!" Đột nhiên trong đám người truyền đến một tiếng hô kinh hãi.
Lộ Thắng đầu tiên là sững sờ, sau đó nghĩ đến thân phận của thân thể này, chính là Triệu Thừa Tuyên, hắn lúc này mới đưa mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy phía sau đám người, một đội quân sĩ mặc binh giáp bảo vệ ba người, đang hùng hổ nhìn về phía bên này.
Ba người kia chính là Triệu Thừa Dạ, Triệu Thừa Phụng, cùng nhị bá Chung Nguyên Khuê.
Chung Nguyên Khuê này chính là huynh đệ kết nghĩa của phụ thân ba huynh muội. Một tay trọng thương xuất thần nhập hóa, đại xảo nhược chuyết (1). Bất kể là trong quân hay trên giang hồ đều có danh tiếng không nhỏ.
"Thừa Tuyên, ngươi chạy đến đó làm gì? Còn không mau lại đây!?" Chung Nguyên Khuê biến sắc, quát lớn.
Dù sao cũng là con trai của đại ca hắn, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn cũng khó mà ăn nói với đại ca.
Lộ Thắng cười cười, không đáp lời. Cầm kiếm dựa vào bia đá, bắt đầu yên lặng chờ đợi thời cơ đến.
Ba người Chung Nguyên Khuê thấy hắn không có phản ứng, có chút nghi ngờ, còn tưởng rằng nhận nhầm người. Tạm thời không lên tiếng nữa.
Cục diện cứ như vậy giằng co.
Thẩm Kiếm Vương và Thần Long Bang chủ Chu Tứ Đức thì bắt đầu cứu chữa người bị thương, rất nhanh cũng dọn sạch những người tàn phế xung quanh bia đá. Chỉ để lại vũng máu giống như nước ao và mặt đất màu đỏ sẫm.
Trời dần dần sáng, sắp đến bình minh.
Thần binh tuyệt đối không thể hoạt động vào lúc bình minh, cho nên điều này có nghĩa là nó rất có thể sẽ xuất thế ngay lập tức. Theo thời cơ càng ngày càng gần, Lộ Thắng cũng dần dần nâng cao cảnh giác, không phải vì phòng bị người, mà là để đề phòng thần binh chạy trốn.
Keng!
Đột nhiên một tiếng vang giòn truyền ra từ bên trong tấm bia đá.
Lộ Thắng đột nhiên mở mắt, đưa tay chụp về phía bia đá.
Ầm!!
Chưa đợi hắn bắt được, bia đá liền ầm ầm nổ tung, vỡ thành nhiều mảnh, từ trung tâm bắn ra một đạo hồng quang chói mắt, bay thẳng lên trời, ý đồ bay về phía tây.
"Muốn chạy!" Lộ Thắng tung người nhảy lên, bắn ra như tên bắn.
Bạch Lộ Anh cùng vài người trong đám người cũng đồng thời bay lên trời, đuổi theo phía sau.
Mấy người động tác quá nhanh, ngay cả Thẩm Kiếm Vương và Chu Tứ Đức cũng chỉ kịp rút vũ khí ra, chạy ra hai bước, liền trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy người đuổi theo thần binh biến mất ở phía xa trên không trung.
"Cái này... Cái này...!!"
Chu Tứ Đức cúi đầu nhìn bia đá, cảm thấy mấy chục năm nay mình sống uổng phí, đám người không hề có tiếng tăm gì bị nổ ra này thực lực mỗi người đều mạnh mẽ như vậy.
"Giang hồ quả thật thâm sâu khó lường..." Thẩm Kiếm Vương đi tới, cắm trường kiếm về phía sau lưng, bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người rời đi.
Một đám cao thủ giang hồ, nhìn thấy một màn vừa rồi, người vậy mà có thể giống như chim tung người bay vọt, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, đều cảm thấy kinh hãi tột độ.
Triệu Thừa Dạ nuốt nước bọt, nhìn đại ca và nhị bá cũng đang ngây người.
"Kia nhất định không phải lão tam, chắc chỉ là tướng mạo giống nhau thôi."
"Thật không ngờ, trên đời này vậy mà có người giống lão tam như vậy." Triệu Thừa Phụng kinh ngạc nói.
"Rút lui thôi, đã không đánh nhau, Thần Binh cũng đã chạy, trong thành cũng không thể nào loạn lên được. Mục đích của chúng ta cũng đã đạt được rồi." Chung Nguyên Khuê trầm giọng nói.
"Vâng."
Hồng quang xuyên qua nửa bầu trời, phá vỡ từng đám mây trắng, bay về phía xa.
Lộ Thắng bám sát phía sau, chân khí vô hình dưới chân ngưng tụ thành bậc thang, để hắn giẫm lên mượn lực. Mỗi lần hắn mượn lực, là có thể phóng về phía trước một đoạn dài.
Đến gần hắn mới nhìn rõ, bên trong hồng quang này bao bọc một cây phi tiêu gai nhọn màu đỏ thẫm dài bằng bàn tay, trên phi tiêu được khảm một viên ngọc màu xanh biếc, xung quanh khắc phù văn uốn lượn uy nghiêm hùng hồn.
"Lộ sư huynh, chi bằng chúng ta hợp tác, chúng ta đi phía trước chặn lại, đợi ngài ở phía sau đuổi nó tới đây." Bạch Lộ Anh ở phía sau có chút không cam lòng nói. "Ngài yên tâm, Thần Binh là của ngài, chúng ta chỉ muốn kiếm chút điểm đánh giá ưu tú thôi."
"Cút!" Lộ Thắng lười để ý đến bọn họ, tâm tư của đám người này hắn còn không rõ sao. Cái gì mà hợp tác lộn xộn, chẳng qua là muốn nhân cơ hội kiếm chác chút lợi ích thôi.
"Lộ sư huynh có phải quá mức vô tình rồi không?" Bạch Lộ Anh nhíu mày nói.
Vút!
Lộ Thắng đột nhiên xoay người, chém một kiếm về phía mấy người phía sau.
Xuy xuy xuy!!!
Không khí bị chém ra sóng khí màu trắng, sóng khí cũng ngưng tụ thành hình dạng lưỡi kiếm, hung hăng đánh vào trên người mấy người.
Mọi người trở tay không kịp, màng đen trên người hiện ra ngăn cản kiếm khí, nhưng cũng bị cỗ lực lượng khổng lồ này chặn lại, làm chậm tốc độ không thể đuổi kịp nữa.
Bạch Lộ Anh càng là đối tượng bị hắn đặc biệt "chăm sóc".
Nàng kinh hãi né tránh kiếm khí, vất vả lắm mới ổn định được thân thể bị chém choáng váng, nhìn về phía Lộ Thắng đang nhanh chóng biến mất ở phía xa.
"Chết tiệt!!"
"Nếu không phải không cho phép liên minh tự giết lẫn nhau, ta hôm nay phải xé xác hắn!!" Một đệ tử Phược Linh Tông tính tình nóng nảy tức giận nói.
"Xé xác? Chỉ bằng ngươi!?" Bạch Lộ Anh tức giận liếc mắt nhìn người này.
"Sao? Ngươi có ý kiến?" Người nọ giơ đao trong tay lên.
"Ngu ngốc." Bạch Lộ Anh không thèm nhìn hắn, xoay người bay xuống mặt đất. Dựa vào chân khí tạm thời mượn lực, dù sao tiêu hao cũng rất lớn, không thể duy trì lâu.
"Ngươi!!?" Người nọ tức giận muốn đuổi theo.
Phụt!!
Trong nháy mắt, lồng ngực hắn nổ tung một vết thương, máu tươi phun ra tung tóe, trong nháy mắt liền thấy sắc mặt hắn trắng bệch.
Mấy người còn lại đều kinh hãi, căn bản không biết Lộ Thắng ra tay lúc nào.
.............
Trong một sơn cốc xanh thẫm ở phía xa.
Cạch.
Lộ Thắng một tay nắm lấy Phi Hồng Thần Long Tiêu, mặc kệ hồng quang dày đặc trên bề mặt nó, cứ thế kéo nó rơi xuống mặt đất.
"Hoàn thành nhiệm vụ." Tay kia của hắn lấy ra một tấm lụa từ trong ngực, nhẹ nhàng lắc về phía trước.
Bốp một tiếng, tấm lụa đột nhiên nổ tung, hóa thành vô số điểm sáng màu trắng bao phủ lấy hắn.
Quang cảnh trước mắt biến đổi, trong nháy mắt Lộ Thắng đã trở lại thạch ốc của mình lúc trước, trong tay đang cầm một cây phi tiêu màu đỏ ngắn nhỏ.
"Vậy là xong rồi?" Trương Thế Long phát hiện động tĩnh, nhanh chóng xông vào phòng, liếc mắt một cái liền thấy phi tiêu màu đỏ trong tay Lộ Thắng.
"May mắn hoàn thành nhiệm vụ." Lộ Thắng nhẹ nhàng buông tay, chân khí đã bao bọc phi tiêu tầng tầng lớp lớp, không cho nó chạy thoát, cứ như vậy lơ lửng giữa không trung.
Trương Thế Long lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
"Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, có người lần thứ hai tiến vào ngoại giới, liền đoạt được mục tiêu nhiệm vụ. Không cần nhìn nữa, lần này đánh giá của ngươi tuyệt đối là cao nhất, cho dù là ở Thượng Tông, cũng sẽ không có bao nhiêu người có thể so sánh với ngươi."
"Tiếp theo chúng ta sẽ phải nhanh chóng lên đường rồi." Lộ Thắng mỉm cười nói.
"Đương nhiên. Nếu thuận lợi, mười ngày sau là có thể đến phủ thành Mạc Lăng." Trương Thế Long cũng tâm trạng rất tốt, cười nói.
Hai người nhanh chóng thu dọn đồ đạc xuất phát. Trương Thế Long trước đó đã bắt được hai con yêu quái thỏ, con thỏ xám cao hơn nửa người bị lột da, nướng thành thịt khô, bôi thêm muối, liền trở thành lương khô tiện lợi nhất của hai người.
Trương Thế Long còn tưởng rằng là Lộ Thắng may mắn, mới có thể nhanh như vậy hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ có Lộ Thắng mới hiểu rõ, tốc độ của Phi Hồng Thần Long Tiêu kia đã đạt đến cấp độ Lục Văn, hơn nữa cho dù là tu vi Câu Cấp Lục Văn, nếu như bản thân chỉ dựa vào màng đen gia tăng, mà không có rèn luyện cường hóa tốc độ, cũng không bắt được thứ này.
Cũng chỉ có hắn, tốc độ và lực lượng của Thất Văn đỉnh phong, dễ dàng đuổi kịp thần binh, bắt lấy mang về.
Thần binh này kỳ thực chỉ là phi tiêu bình thường được khảm nạm mảnh vỡ Thần Binh Ma Nhận, nhưng ở nơi như ngoại giới, liền được coi là thần binh lợi khí.