← Quay lại trang sách

Chương 349 Mạc Lăng (Phần 2)

Truyền Thừa Bí Cảnh.

Giữa rừng cây xanh thẫm rộng lớn, một cây cột đá màu vàng nhạt cao chọc trời, lặng lẽ đứng sừng sững giữa một vùng cổ thụ. Cột đá hơi nghiêng một chút, giống như một ngón tay cực kỳ to lớn, thân cây cao hơn ngàn mét xiên vào mặt đất rừng cây.

Tô Nhuệ Phi mặc trường bào màu tím, nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh cột đá. Ánh mắt nàng lạnh lùng, vô cùng quen thuộc đi về phía bia mộ ở giữa cột đá.

Hoàng hôn buông xuống, ánh sáng chia bia mộ thành hai phần, một trên một dưới, một sáng một tối.

Tô Nhuệ Phi đứng trước bia mộ, ánh mắt nhìn chăm chú vào văn bia phía trên. Trên tấm bia đá màu trắng cao hơn một người, chỉ viết lưa thưa mấy chữ.

"Tô Tiểu Tiểu báo cho ta biết, bên phía Khổng Yến sơn mạch có phát hiện, xem ra lời tiên tri có lẽ là thật." Nàng khẽ lẩm bẩm: "Vân Tùy Tiên của Định Thần Hải sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội này đâu."

Nàng im lặng một chút, dường như đang chờ bia mộ trả lời.

Nhưng bia mộ dù sao cũng chỉ là bia mộ, tự nhiên không thể nào có hồi âm.

Một lúc sau, Tô Nhuệ Phi nhắm mắt lại.

"Ngươi hy vọng ta giết nàng? Hay là thả nàng?"

"Nhuệ Phi, ngươi nhất định phải ra tay sao? Vân Tùy Tiên dù sao cũng là con gái của hắn." Một đạo quang ảnh đột nhiên đáp xuống đỉnh cột đá, cách Tô Nhuệ Phi không xa. Là một nam tử trẻ tuổi khí chất thuần khiết, mặc áo trắng.

Ấn đường nam tử có một chấm xanh, sau lưng mơ hồ hiện ra bốn cánh ve sầu trong suốt.

"Hàng năm ngươi đều đến đây thăm hắn, vì sao nhất định phải ép buộc bản thân đưa ra quyết định này." Nam tử ôn nhu nói. Dung mạo hắn tuấn mỹ vô cùng, ánh mắt không có chút khí chất nam nhân nào, ngược lại lộ ra vẻ dịu dàng tinh tế như nước.

"Ta yêu hắn, nhưng cũng hận hắn." Tô Nhuệ Phi bình tĩnh mở mắt: "Người làm sai, nhất định phải nhận trừng phạt. Minh Sơn, ngươi biết tính ta mà."

Trong mắt nam tử ôn nhu lộ ra một tia bất đắc dĩ.

Trời dần dần tối, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, lúc này trên bầu trời đã xuất hiện những chấm sao lưa thưa.

"Còn nhớ lời hứa hẹn năm đó của chúng ta không?

Dưới giàn nho, ánh mặt trời ngày hôm đó rất đẹp, hắn tặng ngươi chiếc nhẫn Tử Yên được khảm Tử Thủy Toản. Lúc đó ta còn chưa biết ủ Mê Tiên Túy, chỉ là loại Bách Quả Tửu thô sơ nhất, chúng ta đều uống rất vui vẻ..."

Tô Nhuệ Phi im lặng không nói.

Nam tử thở dài một tiếng.

"Không nên, thật sự không nên, tình cảm giữa bọn họ vốn không nên xảy ra, bây giờ ta nhận được tin tức, tỷ tỷ của nàng... đã thoát khốn rồi."

Đồng tử Tô Nhuệ Phi đột nhiên co rút lại.

"Một khi nhận được tin tức, ngươi cho rằng nàng ta sẽ làm gì?" Nam tử thấp giọng nói. Hắn không nói thêm nữa, đi đến trước bia mộ, khom người đặt một bó hoa tươi bán trong suốt trước bia mộ.

Lộ Thắng cùng Trương Thế Long trưởng lão, không trì hoãn thêm nữa, rất nhanh đã vượt qua Hắc Linh sơn mạch, toàn lực chạy về phía phủ thành.

Phía sau Hắc Linh sơn mạch là một con sông lớn tên là Hồng Sa, trong sông có Đại Yêu ẩn náu khống chế, là Yêu quan được Đại Âm sắc phong, đồng thời bố trí trận pháp cực lớn, không cho phép bất kỳ kẻ nào đã mở linh trí bay qua trên không Hồng Sa hà.

Trương Thế Long mang theo Lộ Thắng đến trấn Hồng Sa bên bờ sông, đang định thuê một chiếc thuyền lớn qua bờ bên kia. Lại vừa đúng lúc gặp một nhóm thương nhân cũng đang chuẩn bị qua sông.

Nhóm thương nhân này nhận ra Trương Thế Long, là bạn bè từng kết giao với thân phận thương nhân mà ông giả trang trước kia, vừa hay cũng muốn đến Mạc Lăng thành, vì vậy nhóm người này cũng nhiệt tình mời hai người cùng lên thuyền.

Trương Thế Long mang theo Lộ Thắng dứt khoát cùng bọn họ hợp lại cùng nhau lên đường.

...

Bên ngoài mạn thuyền, sóng nước không ngừng vỗ vào mạn thuyền phát ra âm thanh vang dội.

Lộ Thắng và Trương Thế Long đứng trên boong thuyền, nhìn ra phong cảnh trên sông.

(1): Đại xảo nhược chuyết: Thành ngữ chỉ kỹ xảo đến mức tuyệt đỉnh thì trông có vẻ như rất vụng về, giản đơn.

"Qua con sông này là phủ thành Mạc Lăng, bên kia khác với bên chúng ta." Trương Thế Long nhìn bờ sông càng lúc càng gần, cười nói: "Nếu là ngươi, e là sẽ rất thích bầu không khí nơi đó."

"Ồ? Bầu không khí gì vậy?" Lộ Thắng hơi tò mò.

"Tự do, ngươi ngoại trừ tu luyện, ra ngoài lịch lãm, ăn uống và các hoạt động thường nhật, gần như không có thời gian nhàn rỗi, không thích tiêu khiển, không mê cờ bạc, không háo sắc, không nghiện rượu, không thích kết giao bằng hữu, ngoài tu luyện ra ngươi cái gì cũng không thích." Trương Thế Long chậc chậc đánh giá Lộ Thắng trong mắt người khác.

"Nói ngươi là khổ tu sĩ cũng còn nhẹ, người ta khổ tu ít ra cũng có lúc kết giao bằng hữu, chỉ có ngươi, cái gì cũng chẳng màng.

Lúc trước thẩm tra ngươi có phải là gian tế Ma Giới hay không, còn cố ý thêm điểm ở hạng mục này... Gian tế Ma Giới kém cỏi nhất cũng không đến mức không kết giao bằng hữu để dò la tin tức. Còn ngươi..." Trương Thế Long lắc đầu, không nói nên lời.

Lộ Thắng bật cười.

"Nếu tính toán kỹ, quả thật là vậy."

"Ngươi còn trẻ, mới ba mươi tuổi, tuổi này không có chút sở thích bình thường nào sao được? Ở quận Thu Nguyệt không có mấy người có thể kết giao ngang hàng với ngươi, không có bằng hữu cũng là chuyện thường tình, nhưng đến nơi này ngươi đừng như vậy nữa." Trương Thế Long cũng có chút bất đắc dĩ: "Ta không muốn ngươi vì vấn đề tinh thần mà tu vi bị đình trệ."

"Y tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra." Lộ Thắng cười cười. "Trương lão, người còn chưa nói, qua sông này, có gì khác với quận Thu Nguyệt?"

"Chuyện này..." Trương Thế Long vuốt râu: "Quận Thu Nguyệt chúng ta, từ trên xuống dưới đều nằm trong tay ba đại tông môn và triều đình, có thể xem là một trong những địa vực an toàn nhất Đại Âm, mà trên thực tế đây là phạm vi cực kỳ nhỏ được bảo vệ tầng tầng lớp lớp.

Phần lớn địa vực đều giống như thành Mạc Lăng này. Ba đại tông môn và triều đình cũng không thể hoàn toàn nắm giữ từng tấc đất. Môn phái, bang phái mọc lên như nấm, thế gia đại tộc san sát. Phải biết rằng trên đời này không chỉ có ba đại tông môn mới được gọi là môn phái, cũng không phải chỉ có ba đại gia tộc mới là thế gia, còn có rất nhiều thế gia đại tộc, bang phái, môn phái khác. Nơi bọn họ sinh tồn chính là phần lớn khu vực bên ngoài quận Thu Nguyệt."

Lộ Thắng xem như đã hiểu rõ. "Khó trách chúng ta đi một đường, ngay cả một con mãnh thú hay yêu quái mạnh mẽ một chút cũng không gặp."

"Bởi vì cứ cách một khoảng thời gian sẽ có quân Dương Minh đến tiêu diệt." Trương Thế Long cười nói.

Hai người đang nói chuyện, trên mặt sông bên trái lại có một chiếc thuyền lớn đi tới, giống như thuyền của bọn họ, cũng là thuyền du ngoạn ba tầng.

Trên mũi thuyền đối phương có một nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh đang đứng. Vai phải nam tử thêu một cái đầu hổ trắng, một tay chắp sau lưng, một tay cầm một cây đinh búa màu đen dài bằng cánh tay.

"Hàn Lâm Quân!" Nam tử sắc mặt âm trầm, ánh mắt như điện: "Tự mình lăn ra đây! Nếu không đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!"

Giọng hắn the thé, cách xa mấy chục mét đã truyền tới bên này.

Không chỉ như thế, hai bên thuyền lớn của nam tử còn có từng bóng người nhanh chóng nhảy lên, lướt về phía thuyền lớn bên này.

Chủ thương thuyền là một gã mập bụng phệ, lúc này mồ hôi đầy đầu lao ra khỏi khoang thuyền, dẫn theo mấy hộ vệ sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy cảnh này, suýt nữa chân mềm nhũn.

"Có chuyện gì từ từ nói! Có chuyện gì từ từ nói! Các vị hảo hán, tại hạ là Trần Kháo Tuấn, trên thuyền này chỉ chở một ít tơ lụa và rượu để bán, không có Hàn Lâm Quân nào mà các ngươi nói cả!..." Trong cửa khoang thuyền phía sau gã mập, mơ hồ còn có thể thấy hai cô nương đang trốn, dường như đều là nữ quyến của hắn.

Rất nhanh những người lên thuyền đã khống chế thương thuyền, bắt đầu kiểm tra từng người một. Từng đội người mặc trang phục đầu hổ trắng lên thuyền, lôi tất cả mọi người trong khoang thuyền ra, đứng thành mấy hàng trên boong thuyền, tiếp nhận kiểm tra.

"Thấy chưa? Đây chính là sự khác biệt." Trương Thế Long nhìn cảnh này, khẽ thở dài: "Trong quận Thu Nguyệt có quân Dương Minh tuần tra, thái bình an khang. Nhưng bên ngoài này, giết người diệt hộ chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì sẽ không có bất kỳ vấn đề gì."

"Đây chính là sự khác biệt mà người nói sao?" Lộ Thắng cũng hiểu ra. Ở góc độ này, hắn vừa vặn có thể thấy gã phú thương mập mạp kia đang nói chuyện với đám người mặc trang phục đầu hổ trắng lên thuyền. Mà hai cô nương trốn trong khoang thuyền phía sau hắn, trong đó có một cô nương mặc váy xanh, tuy sắc mặt lo lắng sợ hãi, nhưng sâu trong mắt lại không phải là sự nhát gan, mà là sự nhẫn nhịn, đau khổ và áp lực.

"Đây là giang hồ, giang hồ của Đại Âm." Trương Thế Long lắc đầu bất đắc dĩ.

"Ta đếm mười tiếng, nếu không ra, ta sẽ đốt thuyền." Lúc này, từ xa truyền đến giọng nói rõ ràng của nam tử trung niên trên thuyền đối diện.

Lộ Thắng thấy rõ cô nương váy xanh kia thần sắc căng thẳng, tay nắm chặt vạt váy. Cô nương váy trắng bên cạnh nàng tuy cũng rất sợ, nhưng dường như vẫn luôn an ủi nàng.

Lúc này, người bạn phú thương của Trương Thế Long len lén chạy tới.

"Trương huynh, nghĩ cách đi, nghĩ cách đi! Đây chính là Mãnh Hổ Bang! Một trong tứ đại bang phái của phủ Mạc Lăng! Huynh nhân mạch rộng, tin tức linh thông, lần này phải dựa vào huynh cả đấy!" Gã phú thương họ Vương này, lúc này trên mặt mập mạp toàn là mồ hôi. Rõ ràng là đang vô cùng lo lắng.

"Yên tâm, yên tâm, có cách rồi. Giao cho ta là được." Trương Thế Long chẳng hề bận tâm, vỗ vỗ tay phú thương: "Vương huynh hãy đi tìm những người khác trước, đừng để mọi người hỗn loạn. Xảy ra chuyện gì thì không hay."

"Trương huynh, huynh thật sự có cách sao?"

"Yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta." Trương Thế Long thần thái ung dung. Hắn là trưởng lão của đại tông môn như Thiên Dương Tông, cho dù chỉ là chi mạch, cũng không phải là tiểu bang tiểu phái có thể trêu chọc.

Lúc này, nam tử trung niên kia đã bắt đầu đếm.

"Một."

"Hai."

"Ba."

Hàn Lâm Quân tâm loạn như ma, tim đập càng lúc càng nhanh, nàng cúi đầu, nắm chặt vạt váy.

Mãnh Hổ Bang vậy mà lại đuổi tới đây, xem ra chắc chắn là đã biết nàng mới là người mang theo đồ vật rời đi, nếu không sẽ không mạo hiểm bị phủ Mạc Lăng thẩm vấn, chặn thương thuyền ở nơi gần như vậy.

"Làm sao bây giờ? Bọn họ vậy mà dám, vậy mà dám ra tay ở nơi gần như vậy!?" Hàn Lâm Quân cúi đầu, nghe tiếng đếm bên ngoài, máu toàn thân như đông cứng lại, đầu óc trống rỗng.

Không biết vì sao, nàng bỗng nhiên nhớ tới lời phụ thân nói lúc cuối cùng giao vật kia cho nàng.

"Tuyệt đối không thể để cho người của Mãnh Hổ Bang có được thứ đó! Một khi để bọn họ tập hợp đủ tất cả mảnh vỡ, Mãnh Hổ Bang nhất định sẽ trở nên không thể khống chế, uy hiếp toàn bộ Hà Đông!"

Hàn Lâm Quân cười khổ, nhìn Lâm Nhụy đang không ngừng an ủi mình, nàng không muốn liên lụy bạn tốt, nhưng sự tình đã đến nước này...

"Sáu!"

"Bảy!"

"Tám!"

"Chín!"

Lộ Thắng nhẹ nhàng nắm chuôi kiếm bên hông, đang định bước lên phía trước thì Trương Thế Long bên cạnh đã ngăn hắn lại.

"Để ta, sát khí của ngươi quá nặng." Trương Thế Long cười khổ nói.

Lộ Thắng buông tay cười.

Trương Thế Long tiến lên một bước, cất cao giọng nói: "Tại hạ Trương Thế Long, Thiên Dương Tông, xin hỏi vị nào của Mãnh Hổ Bang đang ở trước mặt? Xin hãy nể mặt ta, thả thuyền đi qua."

Giọng hắn như sấm, cuồn cuộn truyền tới, khiến đám người trên thuyền lớn bên kia lảo đảo, nhìn từ xa, còn có không ít người bị chấn động đến mức mất thăng bằng, ngã lăn ra đất.

Trên thương thuyền bên này vừa nghe thấy ba chữ Thiên Dương Tông, lập tức kinh hô, sau khi kinh hô là hoan hô, một trong ba đại tông môn của Đại Âm, danh tiếng này không phải là thổi phồng, có cao nhân Thiên Dương Tông ở đây, chắc chắn thuyền và người đều có thể giữ được.

Đặc biệt là gã phú thương mập mạp kia, vừa rồi còn khóc lóc thảm thiết, mồ hôi ướt đẫm, lúc này nghe thấy tình huống xoay chuyển, sắc mặt lập tức thay đổi, há miệng muốn cười to, nhưng vẫn chưa kịp chuyển đổi, trông vô cùng kỳ quái.

Trong khoang thuyền phía sau hắn, Hàn Lâm Quân và Lâm Nhụy cũng đều ngẩn ra, sau đó hoan hô, thở phào nhẹ nhõm. Vừa rồi còn tưởng rằng chết chắc rồi, không ngờ tình thế thay đổi bất ngờ.

Hàn Lâm Quân bỗng nhiên thả lỏng, đầu óc choáng váng, suýt nữa ngã xuống đất. May mà được Lâm Nhụy đỡ lấy.

"Thiên Dương Tông?" Lúc này, trên thuyền lớn đối diện, nam tử trung niên kia sắc mặt không đổi, ánh mắt chậm rãi chuyển sang Trương Thế Long: "Hóa ra là Trương trưởng lão Thiên Dương Tông quận Thu Nguyệt."

"Chính là tại hạ. Xin hỏi cao danh đại tánh?" Trương Thế Long ôm quyền nói.

Nam tử trung niên nhíu mày nhìn Trương Thế Long một lúc.

"Tại hạ Viên Dẫn Tiêu, phó bang chủ Mãnh Hổ Bang."

"Kính xin Viên bang chủ nể mặt lão phu, thả thuyền qua." Trương Thế Long mỉm cười nói.

Viên Dẫn Tiêu chậm rãi giãn lông mày, ánh mắt lóe lên: "Trương trưởng lão khách sáo rồi, nhưng nếu muốn thả thuyền qua, e là người chưa có đủ mặt mũi."

Trương Thế Long vốn tưởng rằng mình hạ thấp tư thế thì có thể dễ dàng giải quyết vấn đề, lúc này lại không ngờ đối phương chẳng nể nang chút nào, thẳng thừng từ chối.

Sắc mặt hắn cứng đờ, cứ thế đứng im tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.

Với thân phận và địa vị của hắn, một tên phó bang chủ Mãnh Hổ Bang nho nhỏ, vậy mà dám không nể mặt hắn?

Không chỉ hắn, ngay cả những người khác trên thương thuyền cũng đều ngẩn người.