← Quay lại trang sách

Chương 10 Án mạng ở quán mèo mun (TT)

Người giới thiệu dẫu sao cũng có vai vế, nên cảnh sát trưởng không khỏi hơi hồi hộp. Lời giới thiệu còn có ý nhắc mọi người ở đây hợp tác với Kindaichi để phá án, nên Murai càng tò mò xem rốt cuộc là thần thánh phương nào. Đến khi Kindaichi bước vào phòng, ai nấy đều bất giác trợn mắt nhìn anh. “A, cậu là…” Kindaichi vẫn mặc kimono cùng hakama sờn cũ như mọi khi, thong dong bước vào phòng rồi cúi chào mọi người. Vừa thấy Murai, anh liền mỉm cười, ánh mắt tinh nghịch.

“Hôm qua làm phiền anh rồi… Ha ha ha.”

“Cậu biết cậu ta à?” Cảnh sát trưởng quay sang hỏi Murai, giọng đầy thắc mắc.

“Vâng, có thể coi là thế…” Murai thở hắt ra rồi nhìn Kindaichi bằng ánh mắt ngờ vực.

Murai gặp Kindaichi trong hoàn cảnh như sau.

Sau khi vụ án đổi chiều, Murai cho rằng cần điều tra lại từ đầu nên đến gặp những người liên quan lần nữa. Nhưng đi đến đâu, anh ta cũng bắt gặp cùng một người đàn ông. Ban đầu Murai không để ý, nhưng về sau chạm mặt quá nhiều nên sinh nghi. Cuối cùng, khi gặp ở nhà cô bé Kimi, Murai bèn gặng hỏi xem rốt cuộc người đàn ông đang tìm kiếm gì. Người đó cười đáp.

“Tôi ư? Tôi đang tìm hồn ma.”

Đối phương chỉ trả lời có thế rồi rời đi, bỏ lại Murai sững sờ tại chỗ. Thế nên Murai hỏi thăm Kimi về thân phận người đó.

“Tôi không rõ. Nhưng chắc anh biết gã Kazama, đại gia từng bao nuôi bà chủ chỗ chúng tôi chứ? Anh ta bảo mình là bạn của Kazama.”

Nghe vậy, Murai vô cùng ngạc nhiên. Kazama có liên hệ mật thiết với vụ án, không khéo còn là nghi can quan trọng. Murai lập tức nghi ngờ, vội vàng rời nhà Kimi, theo dõi người đàn ông.

Không rõ người đó có biết rằng Murai bám đuôi hay không, mà đã đi từ Meguro đến Shibuya, rồi bắt tàu tới thị trấn G, đến hẳn Dốc Sau. Nỗi hoài nghi trong lòng Murai càng lúc càng lớn, nhưng người đó thì vẫn rất thong dong, mũ đội hếch lên, tay vung ba toong, chẳng khác nào đang làm chuyến tản bộ. Hình như còn huýt sáo nữa. Có điều, khi đi tới phía sau chùa Liên Hoa, nhịp chân người đó liền hơi thay đổi. Trong lúc Murai còn đang bất ngờ thì người đó đã biến đi đâu, cứ như mất hút vào trong bức tường bao.

Murai vô cùng kinh ngạc, vội chạy tới xem xét. Hóa ra bức tường vốn đã vỡ một mảng, tạo thành cái lỗ vừa đủ cho một người lớn chui qua. Điều này đã giải thích lý do người đó đột nhiên biến mất, nhưng chỉ khiến Murai thêm phần ngờ vực. Thế nên Murai cũng chui qua cái lỗ, vào chùa Liên Hoa.

Đoạn trước tôi từng mô tả rằng khu rừng tạp của chùa Liên Hoa vẫn còn giữ nguyên nét rậm rạp, hoang sơ như thời xưa. Đang là đầu xuân, lớp cỏ vàng dưới chân héo úa, lặng lẽ trải dài. Murai nhìn quanh quất nhưng không phát hiện bóng dáng người đó, ngay cả nghiêng đầu lắng tai cũng không nghe ra tiếng bước chân. Murai hơi bất an, nhưng mất công đến tận đây mà còn mất dấu thì đúng là tốn công vô ích, mua bực vào thân. Do đó, Murai rẽ đám cỏ khô, đi sâu vào trong rừng. Thế rồi Murai đã trông thấy. Người đó đang đứng dựa vào một thân cây cừ to, lặng lẽ nhìn xa xăm, vẻ mặt rất nghiêm trọng.

Rốt cuộc người đó nhìn gì vậy? Murai rướn cổ lên, nhưng từ vị trí hiện tại không trông rõ được, nên phải bước lên phía trước một bước. Vẫn không thấy gì, Murai lại tiến thêm hai, ba, rồi bốn bước nữa. Đột nhiên Murai mất thăng bằng, khung cảnh trước mắt chao đảo ngả nghiêng. Oạch, Murai ngã xuống hố.

Sau này Murai mới biết đó là hầm phòng không được đào trong chiến tranh. May thay dưới đáy hầm tích đầy lá rụng nên Murai không bị thương. Murai đờ ra, không hiểu chuyện gì. Lúc Murai còn đang dáo dác ngó quanh trong tư thế ngã ngửa, người đàn ông kia đã thò đầu nhìn xuống.

“Ha ha ha, anh cảnh sát ơi, hay anh thử đào chỗ đó xem? Không chừng lại tìm được gì khả nghi đấy!”

Nói xong, người đàn ông ung dung bỏ đi.

Không ngờ giờ lại tái xuất trước mắt mình theo cách này… Murai thở dài một tiếng.

“Cậu là Kindaichi à?” Cảnh sát trưởng hoài nghi, hết nhìn Kindaichi lại nhìn Murai, cuối cùng vẫn cẩn thận hỏi.

“Vâng.”

“Mời ngồi. Cậu là chốn thân tình với chủ nhân của tấm danh thiếp này ư?” Cảnh sát trưởng vừa hỏi vừa giơ tấm danh thiếp ban nãy ra.

“Vâng, cũng gọi là có qua lại…”

“Vậy cậu đến đây có việc gì?”

“Chuyện đó thì hôm qua tôi nói với anh cảnh sát đây rồi, tôi muốn tìm hồn ma.”

“Hồn ma?”

Cảnh sát trưởng và trưởng ban tư pháp đưa mắt nhìn nhau. Trưởng ban tư pháp vốn định nói gì đó, nhưng ánh mắt của cảnh sát trưởng đã ngăn lại.

“Hồn ma là sao cơ?”

“Trên đời này có rất nhiều ma quỷ. Nhất là dạo gần đây, có thể gọi là thời mà bách quỷ dạ hành. Có điều, hồn ma mà lần này tôi muốn vạch mặt, là hung thủ trong vụ giết người ở quán Mèo Mun.”

Cảnh sát trưởng và trưởng ban tư pháp nhìn nhau lần nữa. Sau đó, cảnh sát trưởng rướn người ra trước hỏi, “Nói vậy là cậu biết Itojima Daigo và Kuwano Ayuko trốn ở đâu à?”

“Vâng, tôi biết.” Kindaichi thản nhiên đáp. Chỉ bằng một câu ngắn gọn, anh đã khiến mọi người trong phòng kinh ngạc bật ngửa khỏi ghế, cứ như vừa nghe sét đánh ngang tai.

Trong cơn hoang mang, cảnh sát trưởng nhìn như xoáy vào mặt Kindaichi. Tên này là kẻ ngốc khùng điên, hay thiên tài xuất chúng?

“Ở đâu? Rốt cuộc bọn họ trốn ở đâu?”

“Bây giờ tôi sẽ dẫn các vị tới đó. Tuy nhiên, trước tiên tôi có một yêu cầu.”

“Yêu cầu gì?”

“Xin hãy gọi sư Nicho ở chùa Liên Hoa tới đây lần nữa, Tôi có chuyện muốn hỏi y. Làm rõ xong, tất cả ổn thỏa, tôi sẽ lập tức dẫn các vị tới chỗ Itojima Daigo và Ayuko.”

Cảnh sát trưởng hoang mang quan sát Kindaichi, Ông cúi xuống nhìn tấm danh thiếp trong tay rồi như đã hạ quyết tâm, bèn quay sang bảo trưởng ban tư pháp, “Cậu gọi điện đến đồn cảnh sát thị trấn G, nhờ Hasegawa đưa Nicho tới đây.”

“À, thế xin nhờ ông nhắc luôn bên ấy, là hãy gọi điện thông báo trước khi xuất phát.” Kindaichi bổ sung.

Gọi điện xong, trưởng ban tư pháp quay sang hỏi, “Cậu Kindaichi, ban nãy cậu có nhắc đến hồn ma… Chẳng lẽ cậu cho rằng Ayuko đã chết?”

Kindaichi tròn mắt ngạc nhiên. “Ayuko…? Tại sao ông lại hỏi thế? Sao ả lại chết được? Nãy tôi nhắc tới hôn ma, ý là ả từng chết một lần rồi, ấy vậy mà giờ vẫn sống, nên mới gọi là hồn ma.”

Trưởng ban tư pháp câm nín. Ngay cả khi Nicho đã đưa ra lời khai mới, ông vẫn không bỏ được suy nghĩ người chết là Ayuko, còn hung thủ là Shige.

Lúc đó, Murai vờ như chợt nhớ ra và xen ngang câu chuyện. Nãy giờ Murai vẫn hoài nghi soi xét Kindaichi. “Đúng rồi, giờ tôi mới nhớ ra. Kindaichi, nghe nói cậu là bạn của Kazama Shunroku? Có phải không?”

Nghe vậy, Kindaichi mỉm cười. “Ha ha ha, sao anh lại biết nhỉ? À tôi hiểu rồi. Anh hỏi Kimi hả?”

“Tôi hỏi ai không quan trọng. Cậu quen biết thế nào với gã đó?”

“Chúng tôi là bạn học thời trung học.” Xem chừng chỉ đợi Murai hỏi thế, Kindaichi được thể tuôn một tràng. “Trường trung học của chúng tôi nằm ở vùng Tohoku. Sau khi tốt nghiệp, tôi và anh ấy cùng lên Tokyo, sống tong nhà trọ ở khu Kanda một thời gian. Sau đó tôi đi Mỹ. Anh ấy thì ở lại Nhật Bản, rồi nhập hội đầu gấu. Đầu gấu thứ thiệt, làm đủ chuyện xấu xa, chứ không phải đám choai choai làng nhàng đâu. Đến khi tôi đi Mỹ về thì anh ấy đã rửa tay gác kiếm, gia nhập một “tổ chức” và trở thành nhân vật khá tiếng tăm. Hồi đó chúng tôi được dịp hàn huyền ôn lại chuyện cũ, rồi về sau thỉnh thoảng cũng qua lại. Không lâu sau tôi bị gọi nhập ngũ nên lại mất liên lạc. Đợt ấy phải đến sáu, bảy năm chúng tôi không gặp nhau. Tôi mới xuất ngũ năm ngoái, sau đó thì có việc phải đến vùng biển nội địa Seto. Xong việc, trên đường quay về bằng tàu hỏa có xảy ra một chuyện… Phải công nhận lần đó anh ấy ngầu thật… Lúc ấy có đám lưu manh xông lên tàu, tôi không biết phải làm sao. Đối phó với hội coi trời bằng vung chính ra lại cực kì khó. Chúng vô cùng khệnh khạng, gây bao rắc rối cho những hành khách lương thiện như tôi, nhưng chẳng ai dám kêu than oán trách lấy nửa lời mà chỉ run rẩy sợ hãi. Đương nhiên tôi cũng không dám làm gì. Đám lưu manh được thể càng hung hăng hơn. Nhưng không thể nhắm mắt làm ngơ thêm, một người đàn ông đã đứng lên chống lại bọn chúng. Người đó tóm lấy gã đầu sỏ. Tôi cứ ngỡ đám lưu manh sẽ viện cớ ấy mà khơi mào một trận ẩu đả long trời lở đất, nên trong lòng vừa hồi hộp lo lắng, lại vừa hơi hào hứng vì sắp được xem kịch hay. Thế nhưng chuyện xảy ra sau đó lại hoàn toàn trái ngược với dự đoán của tôi. Tôi chỉ thấy người đó to nhỏ với gã đầu sỏ, và tình thế lập tức đảo ngược. Đám lưu manh ban nãy đằng đằng sát khí, bấy giờ nhũn như con chi chi, không dám ho he. Không những vậy, chúng còn cung kính lễ phép, một dạ hai vâng nghe lời người đó. Ôi, tôi lại quen thói lan man mất rồi. Cứ thế này thì thư kí cuộc họp ghi chép sẽ vất vả lắm, tôi xin rút kinh nghiệm và sẽ cố gắng trình bày ngắn gọn hơn. Nói chung là nhờ có người đó, hành khách chúng tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cá nhân tôi nửa mừng vì bảo toàn được tính mạng, nửa lại thất vọng vì cái kết thiếu kịch tính. Mọi người bu tới cảm ơn hảo hán, vài hành khách nữ hình như còn cảm nắng người ta. Tôi cũng rất nể phục người đó. Đến cảnh sát nhiều khi còn phải bó tay với mấy đám lưu manh kiểu này, vậy mà người đó chỉ nói vài câu đã giải quyết ổn thỏa. Quả là trang hảo hán đúng nghĩa, cứ như Mito Komon[55] tái thế vậy. Càng nghĩ càng cảm phục, tôi bèn quay ra quan sát người đó kĩ hơn. Tới lúc này, tôi mới ngờ ngợ, hình như là Kazama Shunroku… Thấy đây quả là cơ hội ngàn vàng để nở mày nở mặt trước bàn dân thiên hạ, tôi mừng rỡ khôn xiết, vỗ vai anh ấy một cái rồi hỏi “Chẳng phải Kazama đó sao?”. Anh ấy ngoảnh lại nhìn tôi, lập tức tay bắt mặt mừng “Ơ, Ko đấy à?”, hại tôi bị những người xung quanh ngưỡng mộ dõi theo đến phát ngượng. Kindaichi Kosuke và Kazama Shunroku đã hội ngộ như thế đấy. Khi nghe tôi bảo không có nơi nào để đi, Kazama liền mời tôi về nhà. Từ đó tới giờ tôi vẫn tá túc ở chỗ anh ấy. Chuyện là vậy.”

Nghe đến đây, cảnh sát trưởng, trưởng ban tư pháp và Murai đều không khỏi ngán ngẩm đưa mắt nhìn Kindaichi. Nét cảnh giác trên mặt họ dịu đi trông thấy. Xem ra họ đã được giới thiệu một nhân vật nông sâu khó dò rồi. Cảnh sát trưởng cố nhịn cười hỏi tiếp, “Ra vậy. Thế nghĩa là giờ cậu vẫn đang ở chỗ Kazama?”

“Đúng thế, nói chính xác ra thì là ăn nhờ ở đậu. Nghe bảo người ta hay gọi kẻ ăn nhờ ở đậu nhà người khác là Gonpachi[56], nhưng như mọi người thấy đấy, một tay Gonpachi như tôi thật chẳng bao giờ dám ngẩng mặt nhìn đời. Vốn dĩ giây phút gặp mặt đã chẳng ra hồn rồi. Như ngày xưa, vì thấy Gonpachi ra tay diệt trừ thổ phỉ, Chobei mới mời về nhà, nhưng ngày nay thì đến chuyện xử lý đám lưu manh Chobei cũng phải gánh vác, Gonpachi chỉ biết ngồi một chỗ run rẩy, chẳng được tích sự gì. Có điều mãi vẫn chưa gặp được Komurasaki, nên xét ra tôi vẫn chưa mắc phải cái hạn nữ sắc như Gonpachi. Ngược lại, đại nhân Chobei của tôi thì lại một tay ôm không biết bao nhiêu nàng Komurasaki. Nơi tôi ăn nhờ ở đậu nghe nói là của bà hai, nhưng thú thật đến giờ tôi vẫn băn khoăn không rõ rốt cuộc là bà hai, bà ba, bà tư hay bà năm nữa, Thế mà đại nhân Chobei còn không biết hổ thẹn, hễ mở mồm là lại bảo đàn bà với mình chỉ là phù du. Anh ấy mà thanh cao được nhường đó thì kẻ không có đến một cô

Komurasaki như tôi là cái thể loại gì? Không phải thánh nhân, chắc cũng thành thái giám.”

Tới lúc này, cảnh sát trưởng không sao nhịn nổi nữa, phá lên cười. Trưởng ban tư pháp cũng tủm tỉm, chỉ mỗi Murai là lại bị nỗi nghi hoặc xâm chiếm. Nét mặt Murai như chỉ muốn hỏi thẳng xem tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười, Kindaichi vừa vân vê cằm vừa nói, “Có gì buồn cười ạ? Ha ha ha, có lẽ chuyện của tôi hơi nực cười thật. Tóm lại, tôi đang tá túc ở chỗ bà hai hay bà ba gì đó của Kazama Shunroku. Thế rồi hôm trước anh ấy đột nhiên hớt hải tìm tôi. Hiếm khi Kazama cuống quýt thế nên tôi thấy lạ, hoá ra anh ấy cũng liên quan tới vụ án… Trên báo không nói gì nên đến lúc đó tôi mới biết đấy. Anh ấy bảo vụ này có nhiều chi tiết không sao hiểu nổi, đề nghị tôi ra tay một phen. Dẫu sao tôi cũng từng mở văn phòng thám tử mà…”

“Ồ, sao cơ? Cậu mở văn phòng gì?”

“Thám tử. Thám tử tư ạ.”

Cảnh sát trưởng bỗng thốt lên ngạc nhiên rồi vội vàng nhìn lại tấm danh thiếp. “Ban nãy cậu bảo từng tới vùng biển nội địa Seto, không phải là đảo Ngục Môn đấy chứ?”

“Đúng rồi. Ông cảnh sát trưởng biết vụ đó ạ?”

“Đương nhiên biết, ở Tokyo báo đăng đầy mà. Vụ đó quả là kinh khủng… Ra vậy… Cậu chính là cậu Kindaichi Kosuke đó…” Cảnh sát trưởng nhìn Kindaichi, ánh mắt đầy cảm kích. Trưởng ban tư pháp và Murai không khỏi tròn mắt ngạc nhiên. Hoài nghi trong lòng Murai có lẽ đã được hóa giải.

“Vâng, tôi chính là Kindaichi Kosuke đó đây. Ha ha ha” Kindaichi cười to.

“Ra là thế, chẳng trách cậu lại quen thân với đàn anh của tôi.” Cảnh sát trưởng nhìn tấm danh thiếp rồi lại rướn người ra trước. “Thật xin lỗi. Tại trông cậu hơi khác thường, nên… À không, không có gì… Thế nghĩa là cậu đã điều tra vụ án này rồi à?”

“Vâng, ơn nghĩa cơm ăn chốn ngủ đâu thể không báo đáp. Tôi cũng không ưa gì cái gọi là nghĩa khí hảo hán của đám xã hội đen, nhưng từ đầu lại trót hứng thú với vụ án này rồi. Vụ này theo mô típ “tử thi không mặt”. Các vị cũng đều biết thể loại tiểu thuyết trinh thám ấy đúng không? Thủ đoạn gây án thoạt nghe khá giống “một người hai vai”, nhưng nội hàm lại rất khác biệt. “Tử thi không mặt” là bài toán tác giả đưa ra cho bạn đọc suy luận phá giải, còn ‘một người hai vai’ thì khác. Từ đầu đến cuối, khái niệm ấy không được phép lộ diện, vì một khi để bạn đọc nhận ra, tác giả coi như thất bại. Xét điểm này thì ‘án mạng trong phòng kín’ lại là mô típ khác hẳn hai thể loại kia. Bài toán về phòng kín cũng được tác giả nêu ra ngay từ đầu, nhưng cách triển khai thì thiên biến vạn hoá. Vốn dĩ…” Được thể, Kindaichi lại bắt đầu huyên thuyên, thưng đến giữa chừng thì chợt giật mình. “À mà tôi định nói gì ấy nhỉ? Đúng rồi, tôi muốn trình bày lý do khiến mình bắt tay điều tra vụ án. Ha ha ha, chuyện là vậy đấy, Xong đến hôm qua thì tôi phá giải được bí ẩn rồi.”

Cảnh sát trưởng nãy giờ vẫn ngây người nhìn Kindaichi, giờ bỗng cau mày khi nghe thấy hai chữ “bí ẩn”. “Vụ án này còn có bí ẩn gì sao?”

“Dĩ nhiên là có rồi. Bí ẩn lớn ấy chứ, hơn nữa còn rất phức tạp… Nói vậy chứ tôi không định lên mặt vì phá giải được bí ẩn trước các vị đâu. Thực ra tôi nắm được dữ kiện quan trọng mà các vị chưa biết, nên việc tìm ra lời giải trước cũng chẳng có gì đáng đắc ý cả. Về chuyện này…” Kindaichi quay sang phía Murai. “Kazama có nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến anh. Đáng lẽ anh ấy phải kể ngay từ lúc anh tới tìm gặp, nhưng lúc đó chưa dám chắc nên lại thôi.”

“Thế chuyện đó là chuyện gì?” Murai rướn người ra trước.

“Là thế này. Trong lần đầu tiên đến gặp Kazama, chủ quán Mèo Mun là Itojima Daigo từng đe dọa anh ấy.”

“Chuyện này tôi đã nghe kể.”

“Vấn đề nằm ở mấy câu nói lúc đó của Daigo. Hình như hắn nhất thời mất bình tĩnh nên lỡ lời rằng, “Mày đừng trông mặt mà bắt hình dong. Shige nhìn thế thôi chứ ghê gớm lắm đấy. Ngày trước cô ta khăn gói rời Nhật Bản cũng vì đã hạ độc hại chết chồng trước ở Tokyo.”

Mọi người có mặt nhất loạt trợn mắt ngạc nhiên. Cảnh sát trưởng vừa thở gấp vừa hỏi, “Thế ra Shige có tiền án à?”

“Đúng vậy. Nhưng hình như cô ta kịp trốn sang Trung Quốc trước khi bị bắt. Kazama bảo lúc đó đáng ra phải khai báo thành thật với anh cảnh sát, nhưng vì trong lòng còn bán tín bán nghi nên thôi. Tôi có lợi thế hơn các vị vì biết được chuyện này. Ngay khi nghe Kazama kể, tôi thấy cần điều tra lại thân phận của Shige ngay lập tức.”

“Vậy là cậu biết quá khứ của cô ta rồi ư?”

“Vâng. Tạm thời chưa có nhân chứng xác thực nên tôi chưa dám khẳng định chắc chắn, nhưng có lẽ không sai đâu. Căn cứ đầu tiên tôi bám vào để điều tra là việc Shige từng vô tình than nghèo kể khổ với Kazama rằng cô ta vừa đến Mãn Châu thì chiến tranh Trung-Nhật nổ ra, cuộc sống hết sức khó khăn. Từ đó suy ra thời điểm cô ta phạm tội ở Nhật là khoảng nửa đầu năm 1937. Tôi bèn tìm đến nhà xuất bản tra lại báo chí hồi đó, và phát hiện một chuyện.”

Kindaichi thò tay vào túi áo ngực, lôi sổ ghi chép ra, rồi từ cuốn sổ lại lấy ra một bức ảnh, đưa cho cảnh sát trưởng. Trong ảnh là một thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, tóc bện dài, mặc kimono in hoa đơn giản, khá đáng yêu nhưng không có gì nổi bật, chỉ bình thường như bao thiếu nữ khác.

“Đây là…?”

“Tôi mượn từ phòng lưu trữ của nhà xuất bản về đấy, Ở đây có ghi chú về bức ảnh, để tôi đọc cho mọi người ghe. Matsuda Hanako, 18 tuổi (1937), con gái cả của thợ mộc Matsuda Yonezo. Sau khi tốt nghiệp tiểu học, vào làm phục vụ cho một phòng trà tên Trăng Bạc ở Ginza, Được họa sĩ tân thời Miyake Junpei (23 tuổi) đem lòng si mê, cưới về. Nhà Miyake rất giàu có, nhưng Hanako và mẹ chồng là phu nhân Yasuko thường xuyên xích mích, trong nhà sóng gió liên miên. Ngày 3 tháng Sáu năm 1937, Hanako toan hạ độc phu nhân Yasuko nhưng lại giết nhầm Junpei. Sau đó Hanako bỏ trốn, không rõ tung tích. Nghe nói có thể đã tự sát. Ảnh này chụp vào tháng Ba năm 1936, lúc Hanako mới 17 tuổi và còn làm ở Trăng Bạc.”

Nghe Kindaichi đọc, cảnh sát trưởng càng lúc càng phấn khích. Anh vừa dứt lời, ông hít sâu một hơi rồi bảo, “Tôi vẫn nhớ vụ đó. Khi ấy tôi công tác tại đồn cảnh sát dốc Kagura, mà nhà Miyake ở ngay phường Yarai quận Ushigome. Cậu Kindaichi, nói vậy Shige chính là Matsuda Hanako sao?”

“Đúng thế. Để cho chắc, tôi đã soát lại tất cả các số báo ra trong hai năm 1936 và 1937, nhưng chỉ có duy nhất vụ của Matsuda Hanako là khớp với những tình tiết hai vợ chồng Itojima vô tình tiết lộ. Hơn nữa, tuổi tác Hanako cũng tương đương Shige. Tôi còn cầm ảnh đến hỏi Kazama, Kimi, Kayoko, Tamae nữa…”

“Họ đều bảo đúng là Shige à?”

“Bọn họ đều không dám chắc. Đã hơn mười năm rồi, gương mặt cô ta hẳn cũng thay đổi nhiều. Shige còn rất chăm trang điểm và chăm chút vẻ ngoài nữa. Chẳng khác nào cô ta luôn cố biến thành người khác. Thế nên cả bốn người kia đều không xác định được ngay, nhưng nhìn kĩ thì vẫn bảo rằng có nét giống và đoán là ảnh Shige hồi trẻ… Vậy đấy.”

Mọi người im lặng một hồi. Một bầu không khí quỷ quái u ám ập tới, bao trùm cả căn phòng. Cảnh sát trưởng chợt nhận ra hai lòng bàn tay ông đã ướt đẫm mồ hôi, bèn vội rút khăn tay ra, vừa lau vừa nói, “Vậy là…” Còn chưa hết câu thì điện thoại trên bàn reo vang. Cảnh sát trưởng lập tức nhấc ống nghe. “Ồ, thế à. Vậy tôi đợi cậu…” Ông gác máy rồi lại xoay sang Kindaichi. “Cậu Hasegawa gọi điện báo bắt đầu đưa Nicho đến đây.”

Nghe thế, Kindaichi đứng bật dậy, mọi người giật mình. Anh cất bức ảnh đi rồi cầm mũ lên, hơi thở dồn dập, lắp bắp nói, “Vậy… Vậy… Vậy chúng ta mau xuất phát thôi.”

Cả cảnh sát trưởng lẫn trưởng ban tư pháp đều sững sờ nhìn Kindaichi, duy chỉ có Murai là khẩn trương đứng dậy. Xem ra chỉ mình Murai hiểu được dụng ý của Kndaichi.

“Đúng… Đúng vậy. Chúng ta phải nhanh chóng đến chỗ Itojima Daigo và Ayuko, để lát nữa hỏi chuyện sư Nicho cũng được. Nhờ ông cảnh sát trưởng dặn cảnh sát trực ban giữ Nicho lại đây tới khi chúng ta về. Tuyệt đối Không được để y đi mất… Nào, chúng ta xuất phát thôi.”

Cảnh sát trưởng và trưởng ban tư pháp đứng lên, mặt đầy căng thẳng. Không nói ra nhưng họ cảm nhận được rằng Kindaichi đang dẫn họ tới một cái kết dị thường. Riêng Murai đã bước ra đến cửa.

Lúc này, thợ mộc Tamekichi đang cùng hai đồng Nghiệp đốt gỗ thừa và mùn cưa ở sân sau quán Mèo Mun. Việc sửa chữa buộc phải tạm dừng kể từ khi phát hiện tử thi nhưng về sau cảnh sát đã cho phép tiếp tục thi công, nên việc Tamekichi và đồng nghiệp có mặt ở đây không hề có gì lạ. Tuy nhiên, không hiểu sao cả ba đều im lặng, chẳng nói chẳng rằng. Trông cách họ dỏng tai nghe ngóng tiếng bước chân bên ngoài, rồi thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn đồng hồ, xem chừng là đang đợi người. Một điểm khó hiểu khác là trong góc sân có dựng cả cuốc, xẻng, hình như do họ mang đến, dù việc tu sửa quán Mèo Mun hoàn toàn không cần tới.

“Đến rồi.” Tamekichi chợt lên tiếng. “Chắc là tiếng chân của họ đấy.”

Vừa bước qua cánh cửa gỗ để vào sân sau, cảnh sát trưởng và trưởng ban tư pháp liền nhíu mày ngạc nhiên khi thấy mấy người thợ. Murai quay sang dò xét Kindaichi.

Kindaichi cười bảo, “Tôi mời họ tới giúp đấy. Họ có thể mang cuốc xẻng vào đây mà không bị nghi ngờ. Chứ người khác thì hẳn cảnh sát tuần tra sẽ hỏi thăm. Đã để mọi người chờ lâu, chúng ta bắt đầu thôi!”

Kindaichi dẫn đầu đoàn người trèo qua vách đất, lên chùa Liên Hoa. Theo sau là Tamekichi và hai người thợ vác cuốc xẻng. Murai cùng cảnh sát trưởng và trưởng ban tư pháp nối gót phía sau, không ai nói tiếng nào. Họ đang đi đâu, làm gì? Không ai hỏi. Tuy nhiên, trông chỗ dụng cụ Tamekichi và mấy người thợ vác trên vai, ai cũng đoán nhiều khả năng sẽ có điều kinh hoàng xảy ra. Tất cả đều nôn nao hồi hộp khó tả.

Trước mặt họ giờ là khu rừng rậm rạp của chùa Liên Hoa. Kindaichi ngoái lại dặn đò, “Xin hãy cẩn thận, đâu đâu cũng có hầm phòng không đấy. Hôm qua anh cảnh sát đây vừa mới…” Thấy Murai xị mặt, Kindaichi khẽ cười không nói nốt câu.

Đoàn người băng qua rừng cây, đến nghĩa trang. Nơi đây bia mộ to nhỏ san sát phủ kín, tưởng chừng không còn chỗ đặt chân. Có điều, thời buổi gần đây dường như chẳng mấy ai tới tảo mộ, quét tước, lại thêm số mộ vô chủ không người thân thích tăng đột biến do chiến tranh, nên cả nghĩa trang trông cực kì hoang tàn. Kindaichi dẫn mọi người vào sâu bên trong, tới một chỗ không phân định rõ ràng là khuôn viên nghĩa trang hay là rừng cây bao quanh nữa. Ở đó có một tấm bia sứt sẹo đổ ngang, bốn phía lá rụng che phủ.

“Anh Tamekichi đọn giúp tôi đám lá này với.”

Tamekichi dùng xẻng hất lá, để lộ ra nền đất màu vàng như mới được đào xới gần đây. Thấy thế, cảnh sát trưởng và trưởng ban tư pháp bất giác hít sâu một hơi.

“Đào xong thì lấp lá lên, thật giống với sân sau quán Mèo Mun, đúng không? Xin hãy di dời bia mộ và đào bên dưới xem.”

Bia mộ tương đối nhỏ nên không quá nặng, chẳng mấy chốc đã được dời đi. Phía dưới tấm bia cũng phủ lớp lá dày.

“Mọi người xem. Hẳn do bối rối mà lúc đó hung thủ đã phủ lá trước rồi mới đặt tấm bia lên. Thật quá sơ suất. Nhờ vậy tôi mới để mắt ngay tới chỗ này mà không phải mất công tìm kiếm.”

Dọn bỏ xong đống lá, mấy người thợ bắt đầu đào, Murai cũng giúp sức. Đất còn khá tơi xốp, xem chừng đúng là mới qua đào xới.

“Nhẹ tay thôi, đừng đào mạnh quá. Nhỡ làm hư hại vật chứng thì phiền lắm. Đừng dùng cuốc.”

Tamekichi và một người thợ liền lấy xẻng đào. Người thợ còn lại vứt cuốc sang bên và chuyển sang dùng tay. Không thể giương mắt chờ đợi, Murai cũng dùng tay đào bới. Ba người còn lại chăm chú nhìn xuống cái hố đang càng lúc càng sâu. Cảnh sát trưởng và trưởng ban tư pháp thở gấp dần, thi thoảng lại cởi mũ lau mồ hôi trên trán. Kindaichi cũng hồi hộp, bỏ mũ ra đội mũ lại liên tục.

Cái hố đã khá sâu. Người thợ bới đất bằng tay bỗng hô lên rồi rụt tay lại.

“Đào được gì à?” Kindaichi thở mạnh.

“Vâng, hình như có cái gì mềm mềm lành lạnh…”

“Tốt lắm.” Kindaichi đảo mắt nhìn mọi người một lượt rồi dặn dò, “Nhỡ có ai giật mình hét lên thì phiền lắm, nên tôi nhắc trước, dù chắc mọi người nhận ra cả rồi, dưới này có một cái xác. Nào, tiếp tục đào đi.”

Mấy người thợ nhìn nhau. Nhưng dường như sự tò mò đã chiến thắng nỗi sợ hãi, họ vứt sạch xẻng, tất cả đều dùng tay bới đất. Dần dà, màu da người xám xịt đã hiện ra, trông vô cùng ghê rợn. Điều khiến mọi người ngạc nhiên là hình như xác chết đó cũng không mặc gì và được đặt nằm sấp. Sau phần lưng, giờ phần hông của tử thi cũng dần lộ ra.

“Chết tiệt. Chắc hung thủ sợ cảnh sát lần ra thân phận nạn nhân qua quần áo nên mới lột trần người chết thế này. Thật thâm độc. Muộn thêm một tuần nữa là lại thành tử thi không mặt rồi.”

“Ơ, đây là xác nam giới mà?”

Trưởng ban tư pháp thốt lên kinh ngạc. Trông màu da và cơ bắp thì quả đúng là xác đàn ông. Cảnh sát trưởng xem chừng rất ngạc nhiên, đưa mắt nhìn Kindaichi thăm dò, hai môi mím chặt, khóe miệng hơi cong xuống.

“Dĩ nhiên là nam rồi. Các vị còn mong chờ gì nữa?”

“À thì… Tại tôi nghĩ biết đâu là Ayuko…”

“Ayuko? Ông cứ hay đùa! Ả quỷ cái đó làm sao chết được. Ban nãy tôi nói mấy lần rồi còn gì. Ayuko còn sống. Ối!”

Đến Kindaichi cũng bất giác kêu lên khi phần gáy tử thi cuối cùng cũng lộ ra. Những người khác mặt nhất loạt biến sắc. Ai nấy đều nín thở, mồ hôi lạnh như túa ra từ khắp các lỗ chân lông trên cơ thể. Bởi cái gáy kia nứt toác, như một quả lựu bị bửa ra.

Kindaichi rút khăn tay khỏi túi áo, liên tục lau mồ hôi trên mặt, vẻ hồi hộp.

“Mong là mặt mũi không biến dạng… Phiền anh cảnh sát lật xác chết lên để anh Tamekichi đây nhận diện. Anh Tamekichi hẳn biết người này mà.”

“Murai, dùng cái này đi.”

Cảnh sát trưởng hào phóng cởi găng tay da ném cho cấp dưới. Murai đeo găng vào rồi đặt tay lên vai xác chết, dùng sức lật ngửa ra. Mặt cái xác dính đầy đất. Trưởng ban tư pháp liền lấy khăn tay lau sạch chỗ đất đó. Quả là sinh nghề tử nghiệp. Cảnh sát cũng vẫn là con người, nên chẳng ai cười nhạo khi thấy tay trưởng ban tư pháp run run.

“Nào, anh Tamekichi nhìn thử xem. Xin đừng sợ hãi, bây giờ anh là nhân chứng quan trọng nhất đấy. Hãy thu hết can đảm, xem người chết rốt cuộc là ai.”

Mặt xác chết biến dạng nghiêm trọng, nhưng vẫn chưa đến mức như Kindaichi lo sợ, tức chưa thối rữa hẳn. Tamekichi lập cập, răng đánh vào nhau, cố gắng giữ bình tĩnh để quan sát kĩ khuôn mặt xác chết.

“A! Là… Là ông chủ quán Mèo Mun…”

Kindaichi quay đầu nhìn cảnh sát trưởng và trưởng ban tư pháp. Có lẽ từ lúc biết đây là thi thể nam giới, họ đều đã đoán ra phần nào nên không mấy ngạc nhiên. Cảnh sát trưởng gật đầu với Kindaichi, “Vậy là cả Itojima Daigo cũng bị giết?”

“Chết tiệt, chẳng trách không tài nào tìm ra hắn. Nhưng rốt cuộc hắn chết lúc nào?”

“Tối hôm 14. Sau khi đi qua đồn cảnh sát thị trấn G, Itojima Daigo bị dẫn đến ngôi chùa này và lĩnh một đòn chí mạng. Sau đó hung thủ chỉ cần chôn giấu xác đi. Nghiễm nhiên cảnh sát sẽ coi Daigo là hung thủ hoặc đồng phạm giết Shige và truy nã, theo đúng ý đồ của hung thủ thực sự.”

“Nói vậy thì hung thủ là Ayuko sao?”

“Đúng thế.”

“Vậy Ayuko đâu?” Trưởng ban tư pháp lo lắng xen vào.

“Trong ngôi chùa này. Phải, ở ngay cái kho đằng kia thôi.”

Trời đã nhập nhoạng. Ngôi chùa vốn vắng vẻ nay càng u ám hơn. Gió lạnh luồn vào tận xương. Mọi người nhìn theo hướng Kindaichi chỉ thì trông thấy một cái kho nằm cạnh Phật đường nhỏ ở tít sâu một góc khuôn viên chùa, cách xa chính điện và phòng cho tăng nhân. Cái kho ấy vốn là nơi cất giữ vật quý và dụng cụ hành lễ của nhà chùa, nên được xây ở vị trí tương đối cách biệt với các kiến trúc khác nhằm đề phòng hỏa hoạn.

Mọi người im lặng mất một hồi. Thế rồi Murai bỗng xông thẳng về phía ấy. Cảnh sát trưởng và trưởng ban tư pháp cũng nối bước anh ta.

Kindaichi quay đầu gọi Tamekichi, “Anh Tamekichi, đem cuốc đi với chúng tôi. Hai người còn lại cứ ở nguyên tại chỗ nhé.”

Tamekichi cầm cuốc theo sau Kindaichi.

Trên cánh cửa nhà kho có một ổ khóa to.

“Nicho chắc hẳn đang cầm chìa khóa. Có lẽ còn chìa dự phòng, nhưng phải kinh động đến trụ trì đang nằm liệt giường vì tai biến thì không hay, nên ta cứ dùng cuốc phá khóa đi.”

Chẳng mấy chốc đã phá xong ổ khóa. Sau khi cảm ơn rồi bảo Tamekichi rời đi, Kindaichi đặt tay lên cánh cửa. Bàn tay ướt đẫm mồ hôi vì hồi hộp.

“Xin mọi người cẩn thận. Đối phương như dã thú bị thương, đừng vì ả là nữ mà khinh suất.”

Cảnh sát trưởng, trưởng ban tư pháp và Murai siết chặt tay chờ đợi. Kindaichi hít một hơi thật sâu rồi dùng sức mở cánh cửa nặng nề.

Ngay lúc đó…

“Nguy hiểm!”

Murai bỗng lao tới đẩy mạnh Kindaichi ra. Vì quá bất ngờ, Kindaichi lảo đảo rồi khuỵu xuống, nhưng cùng lúc, một viên đạn sượt qua đỉnh đầu anh cùng tiếng súng rền vang. Kindaichi không ngờ đối phương có súng. Nếu không phải Murai kịp thời cứu nguy, chỉ e anh đã thành người thiên cổ.

“Cử động nữa là tao bắn.”

Tiếng hét của phụ nữ vang lên. Vẫn quỳ dưới đất, Kindaichi ngẩng đầu quan sát. Đứng trong nhà kho tối đen là một phụ nữ tóc ngắn, mặt mũi trang điểm lòe loẹt. Tuy trét son phấn rất đậm, gương mặt ả lại chỉ ánh lên nét tăm tối hung tàn và tuyệt vọng. Đôi mắt ả trợn ngược, ngập sát khí điên cuồng. Ả nắm chặt khẩu súng, chĩa họng súng về phía Kindaichi.

Chưa nói gì tới Kindaichi, đến cả cảnh sát trưởng, trưởng ban tư pháp và Murai đều mặt cắt không còn hột máu.

“Rốt cuộc mày là ai?” Giọng ả run lên vì phẫn nộ ngút trời, hận thù và oán niệm chất chứa. “Mày không phải cảnh sát đúng không? Rốt cuộc mày thù hằn gì tao mà phải lôi hết mọi chuyện ra ánh sáng?” Tiếng hét cuồng loạn phát ra từ sâu trong cổ họng ả. “Không, tao biết. Mọi chuyện đều do mày gây ra. Hôm qua thấy mày lảng vảng ngoài nghĩa trang là tao biết không ổn rồi. Tao định rời khỏi đây, nhưng thằng đần Nicho lại không nghe tao, không chịu thả tao ra. Nếu không phải tại thằng đầu đất đó, tao đã cao chạy xa bay từ lâu rồi…” Ả nghiến răng nghiến lợi rồi lắc đầu quầy quậy như phát điên. “Giờ nói gì cũng vô ích. Tất cả đều xong rồi. Tao đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Có điều, thằng đầu tổ quạ thích lo chuyện bao đồng kia, tao sẽ không chịu chết một mình đâu. Tao sẽ dẫn mày theo, rồi chúng ta sẽ dắt tay nhau cùng xuống địa ngục.”

“Dừng lại.”

Cảnh sát trưởng phẫn nộ quát lên và tiến một bước về phía trước. Nhưng Kindaichi giơ tay ngăn ông lại, mặt buồn bã lắc đầu. Người phụ nữ cũng đồng thời chĩa súng nên cảnh sát trưởng không tiến thêm được nữa.

“Nào, đứng lên. Hay không dậy nổi nữa?” Ả hét lên the thé.

Kindaichi lảo đảo đứng dậy, đối mặt với ả. Anh không còn hơi sức đâu mà suy nghĩ hay phản kháng nữa. Toàn thân mềm nhũn, mất hết sức lực, mỗi đứng thôi cũng rất vất vả.

Cảnh sát trưởng, trưởng ban tư pháp và Murai đứng đằng xa, điên cuồng hô to gọi nhỏ mà chẳng làm gì được. Họ mà hành động lỗ mãng thì chẳng khác nào đẩy Kindaichi sớm tới chỗ chết hơn. Khẩu súng vẫn nhắm thắng ngực Kindaichi, luôn sẵn sàng nhả đạn.

Kindaichi bỗng thấy thật mệt mỏi phiền toái, chỉ muốn ả bóp cò luôn cho xong.

“Ha ha ha…” Ả cười điên dại, tiếng cười nghe như của yêu ma quỷ quái. Ả ngắm chuẩn mục tiêu, ngón tay đưa lên cò.

Nhưng sau đó, ả đột nhiên hướng mắt về phía sau Kindaichi. Ả không nhìn ba viên cảnh sát, mà xa hơn thế. Chính khoảnh khác đó, mọi ý đồ ác độc cùng nét căng thẳng tột độ bỗng tan biến khỏi ả. Sự dao động hiện rõ trên gương mặt âm u hắc ám. Tự dưng ả bắt đầu mếu máo như trẻ con sắp khóc.

“Shige!” Tiếng hét vang lên từ sau lưng mọi người. “Đừng làm chuyện ngu ngốc!”

Lập tức, người phụ nữ quay họng súng về tim mình. Đoàng, ả ngã xuống trong khói súng.

Cùng lúc, Kindaichi thấy xương cốt anh như tan ra, lảo đảo suýt ngã. Bất ngờ một đôi tay rắn chắc ôm chặt lấy anh từ phía sau.

“Ko, gắng lên nào!” Dĩ nhiên, người đó chính là Kazama Shunroku. Cảnh sát trưởng, trưởng ban tư pháp và Murai vội vả chạy tới chỗ người phụ nữ. Ả vừa trút hơi thở cuối cùng. Cảnh sát trưởng liền quay sang Kazama thắc mắc, “Hình như anh vừa gọi ả là Shige? Chẳng lẽ ả là Shige sao?”

“Đương nhiên ả là Shige rồi. Còn ai ngoài Shige được nữa?”

“Nhưng Kindaichi bảo là Ayuko…”

“Thì đúng vậy.” Vẫn trong tư thế được Kazama đỡ, Kindaichi yếu ớt lên tiếng. “Ả vừa là Shige, bà chủ quán Mèo Mun, vừa là Kuwano Ayuko của vũ trường Nhật Hoa. Shige đã một mình diễn hai vai.”

Hôm sau, cảnh sát trưởng, trưởng ban tư pháp và điều tra viên Murai tập trung đông đủ tại gian phòng riêng của Kindaichi trong lữ quán Tùng Nguyệt ở Omori. Ngoài họ và Kindaichi ra, Kazama Shunroku cũng góp mặt với tư cách chủ nhà. Ngồi cạnh gã là một cô gái xinh đẹp, không biết là bà hai, bà ba, bà tư hay bà năm nữa. Đáng lý ra Kindaichi phải chủ động đến gặp cảnh sát để trình bày toàn bộ quá trình gây án của hung thủ, nhưng vụ việc hôm qua khiến đầu óc quá căng thẳng nên tới giờ anh vẫn còn vô cùng mệt mỏi, không dám liều mình ra khỏi nhà. Lo cho Kindaichi xong, Kazama liền sắp xếp mời cảnh sát đến.

“Ôi, tôi thật vô dụng quá…” Kindaichi xấu hổ vò đầu. Sắc mặt anh tiều tụy, nụ cười gượng gạo.

“Không, sao trách cậu được. Đối mặt với cảnh thập tử nhất sinh thì ai mà chẳng thế. Ngẫm lại, lúc ấy thật ngàn cân treo sợi tóc.” Cảnh sát trưởng đồng cảm an ủi.

“Chúng tôi đều đổ mồ hôi lạnh thay cậu.” Trưởng ban tư pháp cũng bồi hồi góp lời.

“Anh Kazama mà đến muộn vài giây thì không biết thế nào.” Murai rùng mình nhớ lại.

“Đúng vậy. Ả rất si mê Kazama, vừa nghe anh ấy quát lớn là đã chực khóc nhè. Tôi vẫn kịp quan sát biểu cảm lúc đó của ả. Ả tuy ác độc, nhưng trông tình cảnh khi ấy tôi lại thấy có phần đáng thương… Này, đồ quỷ háo sắc kia, nói gì đi chứ. Đừng tưởng có em Setsu ở đây mà mọi người sẽ bỏ qua cho anh nhé.”

“Đừng nói vớ vẩn. Nhưng Ko còn đùa được là tôi yên tâm rồi. Tối qua anh nói mớ suốt, làm tôi sốt hết cả ruột. Đúng không Setsu?” Kazama khoanh đôi tay rắn chắc trước ngực, quay qua nhìn cô gái ngồi cạnh. Cô gái không biết là bà hai, bà ba, bà tư hay bà năm ấy mỉm cười không đáp.

“Cảm ơn anh. Khiến anh phải lo lắng rồi. Có điều Kazama này, đừng gọi tôi là Ko nữa được không, nghe mất mặt lắm. Ít nhất hãy gọi là Kosuke đi. Tôi nói đúng không cô Setsu?”

Setsu chỉ tủm tỉm cười, rồi như chợt nhớ ra, cô cầm ấm rượu rỗng đứng lên. “Anh à, nếu cần gì anh cứ lắc chuông nhé.” Dứt lời, Setsu rời đi.

Kindaichi dõi theo rồi nói, “Đúng là một cô gái tốt. Kazama, đừng trăng hoa nữa, một lòng một dạ với em Setsu đi. ”

“Bớt ý kiến ý cò vớ vẩn đi.” Kazama cười trừ đáp lời. “Mọi người đều đang chờ anh kể rõ sự tình đấy.”

“Được rồi.” Kindaichi gật đầu, nhấp một ngụm bia đã tan hết bọt rồi nhìn mọi người và bắt đầu trình bày.

“Xin thứ lỗi trước vì cách vào đề. Tôi có một ông bạn sống ở 0kayama. Mới đây ông ấy giới thiệu với tôi rằng tiểu thuyết trinh thám có một đề tài gọi là “tử thi không mặt”, đại khái như sau. A muốn giết B, nhưng lại lo bản thân sẽ bị nghi ngờ. Nói cách khác, mọi người đều biết A có động cơ giết B. Do đó, sau khi giết B, A sẽ hủy hoại khuôn mặt B rồi cho xác chết mặc quần áo của mình, để người ta tưởng nạn nhân là A. Sau đó A chỉ cần tìm nơi ẩn náu, thế là cảnh sát sẽ cho rằng B giết A rồi bỏ trốn và phát lệnh truy nã B. A được coi như người đã chết nên có thể ung dung lẩn trốn an toàn. Thủ đoạn cơ bản là thế. Vụ án lần này thoạt trông thì rất giống với đó, nhưng xét kĩ, lại có một khác biệt cơ bản. Trong những vụ “tử thi không mặt” truyền thống, mục đích hàng đầu của hung thủ luôn là giết B rồi để B thế vào chỗ của mình. Nhưng vụ lần này không đơn giản vậy. Shige không thù oán gì với người phụ nữ mà cô ta dùng để thay thế. Mục đích của cô ta vốn chỉ là giết Itojima Daigo. Đây là điểm khác với mấy vụ “tử thi không mặt” thường gặp trong tiểu thuyết trinh thám. Chính vì vậy, một khi động cơ bại lộ, âm mưu của Shige sẽ thất bại.”

Kindaichi lại nhấp ngụm bia cho trơn họng.

“Khi nghe Kazama bày tỏ mối nghi hoặc về thân phận trước đây của Shige, tôi liền nhận ra động cơ của cô ta. Tới lúc phát hiện ra vụ án Matsuda Hanako năm 1937, tôi càng thêm chắc chắn. Matsuda Hanako toan hạ độc mẹ chồng, nhưng thế nào lại giết nhầm chồng nên mới trốn sang Trung Quốc. Dĩ nhiên cô ta đã thay tên đổi họ, che giấu thân phận kĩ càng, nhưng không rõ vì sao Itojima Daigo lại phát hiện ra. Dưới sự uy hiếp của hắn, hai người trở thành vợ chồng. Hồi ở Trung Quốc, nhất định Daigo đã lợi dụng nhan sắc của Shige để làm những chuyện xấu xa. Vợ chồng kiểu đó làm sao có tình yêu được. Từ phía Daigo có thể cũng có phần yêu, nhưng từ phía Shige hẳn chỉ có hận thù. Thế nhưng cô ta không dám chạy trốn vì sợ Daigo sẽ tiết lộ bí mật. Cô ta sợ Daigo, đồng thời sợ phải quay lại Nhật Bản. Có lẽ Shige vốn định sống nốt phần đời còn lại ở nơi đất khách quê người, nhưng việc Nhật Bản thua trận khiến cô ta không còn lựa chọn nào khác, bất đắc dĩ phải về nước. Và cô ta bắt đầu suy nghĩ về tương lai. Phải về Nhật, lại còn phải sống với Daigo… Hai nỗi phiền não này, bớt được một thì tốt… Do đó cô ta bỏ lại Daigo, cố ý về nước trước. Phải quay lại nơi từng muốn rời bỏ vĩnh viễn, nhưng Ít ra không phải gặp lại Daigo thì vẫn đỡ phần nào. Và thế là Shige về nước, cố gắng tránh thật xa Tokyo. Nhưng rốt cuộc một kẻ sinh ra và lớn lên ở Tokyo như cô ta không tài nào lẩn tránh được thành phố này mãi. Huống chi vụ án kia xảy ra được mười năm rồi. Đối với Shige, mười năm ấy dài như mười lăm, hai mươi năm vậy. Vẻ ngoài của cô ta thay đổi rất nhiều. Khuôn mặt búp bê hồng hào tròn trịa đậm nét trẻ con trước đây, giờ thay bằng khuôn mặt thon dài thanh tú. Shige vô cùng tự tin với những thay đổi nơi cô ta. Rồi như để nhấn mạnh chúng, cô ta còn chọn cho mình kiểu tóc cùng trang phục đậm chất truyền thống, khác hẳn phong cách từ trước tới nay của bản thân. Và trong thời gian làm việc tại quán rượu tay vịn ở Yokohama, cô ta đã gặp Kazama, được anh ấy bao bọc, chu cấp. Cuối cùng Shige cũng tìm được nơi gửi gắm cuộc đời, lại còn là người đàn ông đầu tiên khiến con tim cô ta thổn thức. Shige có được cuộc sống ổn định, đồng thời tìm thấy sự viên mãn trong tình yêu nên hẳn đã chìm đắm trong hạnh phúc. Tuy nhiên, bấy giờ Daigo trở lại Nhật Bản. Sự xuất hiện của tên đàn ông mà cả đời Shige không muốn gặp lại hẳn khiến cô ta vô cùng phẫn nộ. Nếu chỉ lợi dụng để mưu sinh thì thôi, đằng này giờ Shige đã trót đem lòng yêu Kazama… Làm sao xóa được nỗi quyến luyến trong lòng cô ta. Hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, lại bị Daigo nhẫn tâm phá nát. Shige nhận ra rằng nếu không giết Daigo, cô ta mãi mãi đừng mong được hạnh phúc. Đúng vậy, ngay từ khi Itojima Daigo trở về Nhật Bản và xuất hiện trước mặt Shige, bản án tử dành cho hắn đã được định sẵn.”

Không ai nói nên lời. Cảnh sát trưởng gật gù khi nghe Kindaichi giải thích. Cả Itojima Daigo và Shige đều đã chết, nên có thể tất cả chỉ do Kindaichi tưởng tượng ra. Tuy nhiên, mọi người ở đây buộc phải đồng ý rằng tưởng tượng ấy hẳn rất gần, hoặc thậm chí trùng khớp với chân tướng sự việc.

Kazama ngồi cạnh toan rót thêm bia cho Kindaichi thì Kindaichi ngăn lại.

“Đủ rồi, đừng rót thêm nữa. Tôi thích bia không bọt như thế này, dễ uống hơn.” Anh nói rồi hớp thêm một ngụm. “Tiếp theo chúng ta sẽ nhìn lại các tình tiết cụ thể của vụ án. Sáng 2O tháng này, cảnh sát đào được một thi thể nữ thối rữa ở sân sau quán Mèo Mun. Kết quả điều tra cho thấy nạn nhân là Kuwano Ayuko, hung thủ là bà chủ Shige, còn ông chủ Itojima Daigo e rằng là đồng phạm. Kazama cũng đã nắm được đại khái tình hình này nhờ Kimi gọi điện thoại báo tin, và không lâu sau thì biết thêm một số chi tiết do có cảnh sát đến hỏi thăm. Tuy nhiên, khi đó Kazama không quá ngạc nhiên, bởi hiểu rằng Shige là người có khả năng gây ra những chuyện như vậy. Nhưng đến ngày 26, vụ án đột ngột đổi hướng. Người bị hại là Shige, còn Ayuko nay lại thành ra hung thủ. Kazama đọc được nội dung này trên báo thì cảm thấy nôn nao trong lòng mà không hiểu tại sao. Anh ấy vốn không định đào sâu, chẳng muốn suy nghĩ nhiều làm gì, nhưng cứ bứt rứt không yên, nên cuối cùng tìm đến tôi. Ngay cả khi đối mặt với tôi, Kazama vẫn không biết diễn tả cảm xúc thế nào cho chính xác. Nhưng qua quá trình nói chuyện, tôi dần nhận định nghi hoặc trong lòng anh ấy như sau. Ban đầu Kazama tưởng người chết là Ayuko, thế mà bây giờ nạn nhân lại được bảo là Shige. Điều này chứng tỏ ngay từ đầu, xác chết kia vừa có thể là Ayuko, vừa có thể là Shige. Nếu vậy, liệu có khi nào xác chết ấy đúng ra phải là Ayuko không? Kazama cứ băn khoăn mãi. Dựa trên đó, tôi thử xây dựng một giả thuyết, rằng xác chết chính là Ayuko, còn Shige mới là chủ mưu, cố tình khiến mọi người lầm tưởng bản thân cô ta là nạn nhân. Nhưng vì đâu Shige lại phải âm mưu thế? Bí mật về thân thế thực sự của cô ta là manh mối hết sức quan trọng. Shige muốn mọi người cho rằng cô ta đã chết. Nói cách khác, cô ta muốn xóa bỏ sự tồn tại của bản thân. Chừng đó là đủ cấu thành động cơ gây án rồi. Ngoài ra, giả thuyết này mang lại cho chúng ta lời giải thích hợp lý về chân tướng người phụ nữ bí ẩn trong gian phòng hướng ra sân sau quán Mèo Mun. Anh cảnh sát đây đã suy luận rằng có thể Ayuko giả trang thành Shige. Nếu chỉ vài ngày thì cũng có khả năng, nhưng tôi không cho rằng một kẻ vừa ra tay giết người lại dám lớn gan giả trang thành nạn nhân suốt hai tuần. Việc ấy quá thiếu tự nhiên. Thay vào đó, thà bảo Shige cố tình không lộ diện trong nhiều ngày nhằm hướng sự nghi ngờ sang người phụ nữ bí ẩn kia, nghe còn có lý hơn. Đúng vậy, quả nhiên là Shige… Lúc ấy, tôi bắt đầu suy xét lại, xem trong giả thuyết này có gì mâu thuẫn không… Phải, trở ngại lớn nhất chính là lời khai của sư Nicho. Có điều chuyện này khá rắc rối, nên tôi sẽ giải thích sau. Trước mắt mong mọi người tạm bỏ qua lời khai ấy để nghe tôi trình bày tiếp giả thuyết vừa nêu: người bị hại là Ayuko, hung thủ là Shige, còn Itojima Daigo là đồng phạm. Khi tôi nghĩ đến đây, một nghi vấn lại xuất hiện. Tại sao bọn họ không xử lý vết máu trên chiếu và cửa tủ? Vết máu trên chiếu chỉ được che bằng thảm cói mỏng, còn cửa tủ chỉ dán đè tờ báo lên. Dù họ có giấu được xác chết thì khi chuyển vào, sớm muộn chủ nhà mới cũng sinh nghi bởi vết máu quá lớn. Tại sao họ lại để nguyên chứng cứ rõ rành rành như vậy? Chiếu thì cạo lớp trên, đem đốt, cửa tủ thì chỉ cần phá chỗ dính máu đi là xong. Đơn giản thế sao họ không làm? Đáp án nằm ở kế hoạch của Shige. Để tung hỏa mù rằng cô ta là người bị hại, cô ta buộc phải để lại dấu vết gây án. Nên về phần cô ta, để lại vết máu như vậy là rất đúng ý. Nhưng còn Itojima Daigo thì sao? Giả sử sự việc chỉ đơn thuần là Shige giết Ayuko, sau đó Daigo giúp chôn xác rồi cùng bỏ trốn, thì liệu Daigo có đồng ý để lại vết máu ở hiện trường không? Dĩ nhiên là không rồi. Thế nếu Daigo biết Shige còn có kế hoạch thâm hiểm hơn, là dùng xác Ayuko để khiến mọi người tưởng rằng cô ta đã chết, thì sao? Chắc chẳng cần xét tới tình huống này làm gì, vì Daigo sẽ không đời nào đồng ý, do hiểu rõ rằng mọi nghi vấn sẽ đổ lên đầu hắn. Daigo chẳng dại gì tự biến mình thành kẻ bị tình nghi giết vợ. Tới đây, có thể suy đoán toàn bộ vụ án đều do âm mưu của riêng Shige, còn Daigo hoàn toàn không biết gì cả. Thế sẽ hợp logic hơn. Nhưng vấn đề là Daigo ắt phải phát hiện ra đống máu kia. Trên thực tế, tấm chiếu trước tủ âm tường và tấm chiếu ở cạnh tường đã bị đổi chỗ cho nhau. Muốn đổi thế thì phải động đến tủ kéo, mà một mình Shige chắc chắn không làm được nên phải nhờ Daigo giúp. Vậy Daigo nghĩ gì về đống máu? Suy xét tới đây, tôi bỗng nhớ đến con mèo đã gần như đứt đầu kia…”

“A!” Cảnh sát trưởng, trưởng ban tư pháp và Murai gần như đồng thanh thốt lên. Cảnh sát trưởng thở gấp bảo, “Tôi hiểu rồi. Shige giết mèo để Daigo tin đó là máu mèo, đúng không?”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Kindaichi vui vẻ giơ tay gãi đầu. “Ai cũng tưởng rằng con mèo lên thớt là vì tình cờ lang thang gần hiện trường đúng lúc vụ án xảy ra. Cũng phải thôi, nếu mọi người không hiểu tập tính loài mèo. Trên đời này chẳng có loài nào khó giết hơn mèo cả. Thời trung học, tôi có một người bạn rất tàn bạo, thích giết chó mèo nướng lên ăn. Ấy, không phải Kazama đâu, xin hãy yên tâm. Người bạn đó bảo mèo sống rất dai. Chó thì chỉ cần dùng gậy đập một phát là được, nhưng mèo thì đánh đập mãi cũng chẳng ăn thua. Nhiều khi tưởng nó chết rồi mà một lúc sau lại thấy hé mắt kêu meo meo. Nên bạn tôi mới bảo chẳng có loài nào khó xử lý hơn mèo. Con mèo mun kia chắc phải sơ suất lắm thì mới bị liên lụy mà bỏ mạng như mọi người nghĩ. Mà vốn dĩ, vết thương của nó trông không hề giống vô tình mà có. Vết thương kiểu ấy phải do kẻ nào đó cố ý gây ra. Đúng rồi, anh cảnh sát đây từng nêu ý kiến rằng, có thể hung thủ giết mèo là vì khó chịu, do nó đã tận mắt chứng kiến lúc gây án. Tôi cũng từng nghĩ tới khả năng đó. Nhưng thế thì giống truyện của Edgar Allan Poe[57] quá. Hơn nữa, ngay từ đầu tôi đã cho rằng người bị giết không phải Shige, nên đau đầu về vấn đề này rất lâu. Tuy nhiên đến đây thì tất cả đã hoàn toàn ăn khớp với giả thuyết của tôi. Nhân lúc Daigo ra ngoài, Shige giết người, rồi giết luôn cả con mèo mun, Đến khi Daigo về, cô ta nói dối là bị mèo cào cắn trong lúc đùa với nó nên điên lên chém chết nó luôn, rồi cho chồng xem cái xác mèo đẫm máu. Shige bình thường vốn vẫn hay quá khích, nên dù ngạc nhiên Daigo cũng sẽ không nghi ngờ. Thế là Shige dễ dàng dùng vụ con mèo để che giấu vết máu lưu lại khi cô ta giết người, đồng thời còn có cớ bảo chồng đào hố ở sân sau. Chưa hết, cô ta còn nhờ Daigo đem con mèo khác về, khiến hắn càng khả nghi hơn. Lúc đó, cô ta hẳn đã nói với chồng thế này, “Em nhất thời nóng giận giết chết con mèo, xin anh đừng nói với ai. Em không muốn người ta nghĩ mình là loại phụ nữ độc ác. Anh hãy mau tìm con mèo khác về thay đi. Miễn là mèo mun thì không ai phân biệt được đâu. Mà anh nhớ đừng cho ai biết nhà mình đổi mèo đấy.”

“Hừm.” Cảnh sát trưởng khẽ thốt lên. Trưởng ban tư pháp và Murai cũng thở dài. “Thì ra là thế. Bảo sao Daigo lại hành động kì lạ. Hắn bị vợ giật dây mà không hề hay biết, lại thành ra giúp cô ta trải sẵn đường để giết chính hắn…”

“Đúng vậy, đây chính là điểm tàn độc, mất nhân tính nhất của hung thủ. Sau đó, Shige cố tình dùng phấn rởm để mặt nổi đầy mẩn, lấy cớ trốn biệt trong gian phòng nhìn ra sân sau. Năm ngoái cô ta từng bị dị ứng phấn, nên biết rất rõ thoa loại phấn nào sẽ nổi mẩn. Thấy mặt vợ nổi mẩn, Daigo cũng không nghi ngờ gì khi cô ta suốt ngày trốn trong phòng. Tiếp theo, Shige đột nhiên đề nghị chồng nhượng lại quán Mèo Mun để cùng nhau chuyển đi chỗ khác. Khó đoán Shige dùng lý do gì để thuyết phục, nhưng dẫu sao quán rượu này cũng vốn không thể tồn tại nếu không có cô ta, nên cuối cùng Daigo đành thuận theo ý vợ. Tiếp theo, tôi xin rà lại vụ án từ một góc nhìn khác. Theo giả thuyết tôi đưa ra thì người bị hại là Ayuko, nên hãy cùng xem xét qua về người phụ nữ này. Ngay từ đầu, tôi vẫn luôn hơi hoài nghi về sự tồn tại của người phụ nữ có tên Ayuko. Như ban nãy nói, ban đầu tôi cho rằng Shige có động cơ giết Daigo, nhưng Daigo lại không có động cơ giết Shige. Lý do đầu tiên là Daigo giống như con bọ chét, chẳng sống nổi nếu không dựa hơi Shige. Với hắn, giết Shige chẳng khác nào giết con gà đẻ trứng vàng cho mình. Nhưng người ngoài nhìn vào thì vẫn thấy Daigo có động cơ giết vợ. Chính là mối quan hệ giữa hắn và cô nhân tình Ayuko. Nếu không có người phụ nữ tên Ayuko này, thì rất khó chỉ ra động cơ giết vợ của Daigo. Nói cách khác, chính nhờ sự tồn tại của Ayuko mà chuyện Shige bị chồng giết mới trở nên hợp lý. Sao đúng ý Shige thế nhỉ? Liệu có phải do cô ta sắp đặt cả không? Nghĩ vậy nên tôi đã thử điều tra người phụ nữ tên Ayuko nhưng kết quả thu về rất mơ hồ. Từ tháng Năm đến tháng Sáu năm ngoái, Ayuko làm cho vũ trường Nhật Hoa. Có điều không ai rõ ả ở đâu, làm gì sau khi bỏ việc. Mãi đến đầu năm nay, ả mới gặp lại đồng nghiệp cũ. Sau đó Kimi cũng từng nhìn thấy ả, nhưng chẳng mấy chốc thì vụ án xảy ra. Tất cả đều quá trùng hợp. Tuy nhiên, không thể nào phủ nhận sự tồn tại của người phụ nữ tên Ayuko này. Thực tế, ả từng qua lại thân mật với Daigo, còn cùng hắn đi xem phim và ra ra vào vào căn nhà kì lạ ở Inogashira. Nhưng… Tôi từng băn khoăn, liệu một tên như Daigo có thể phải lòng người phụ nữ nào khác ngoài vợ không? Không chỉ ăn bám Shige, Daigo cũng rất yêu vợ. Việc này ba cô nhân viên quán Mèo Mun đều có thể làm chứng. Người như thế mà lại có nhân tình ư? Dĩ nhiên không có công thức chung nào áp dụng được cho mọi mối quan hệ nam nữ, nên không thể loại trừ khả năng Daigo thực sự có nhân tình. Có điều, sẽ rất kì lạ nếu bảo Shige nổi ghen vì việc này. Xét mối quan hệ của vợ chồng họ, tôi thấy chẳng đời nào Shige lại ghen khi chồng có nhân tình. Cùng lắm cô ta sẽ chỉ cười nhạt thôi. Thế mà Shige lại không ngại thể hiện sự ghen tuông trước mặt mấy cô nhân viên. Rất