Chương 50
Treo tấm rèm vải lên cửa ra vào và thay tấm bảng “Đang chuẩn bị” bằng “Mở cửa”. Chỉ vậy thôi cũng đủ khiến Natsumi có cảm giác cô vừa hoàn thành xong một công việc cực kỳ trọng đại.
“Quán mở lại từ hôm nay hả?” Từ sau lưng, giọng một phụ nữ vọng tới. Cô quay lại nhìn. Thì ra là bà chủ quán đậu phụ. Chiếc áo cardigan màu tím sẫm bó tròn lấy thân hình bà trông hơi chật chội.
” “Vâng. Thi thoảng bác sang ủng hộ nhà cháu nhé.”
“Chắc chắn rồi. Cố gắng nhé cháu.” Bà cười hiền hậu. “Nhất định bác sẽ sang.
“Cháu cảm ơn ạ. Cháu sẽ chờ.” Natsumi đặt hai tay trước bụng, cúi đầu chào.
“Ừ, vậy chào cháu nhé.” Người phụ nữ nói rồi đi khuất. Nhìn bóng lưng bà, Natsumi thở phào, một hơi thở dài đầy nhẹ nhõm.
Gần đây, Yutaro thường xuyên bị cảnh sát mời lên thẩm vấn tự nguyện nên quán Namikiya đóng cửa triền miên. E rằng cứ tiếp tục thế này thì quán sẽ phải nghỉ bán mất, cô nghĩ. Chủ quán bị đi tù thì sao có thể kinh doanh được nữa chứ.
Yutaro bị khép tội đồng phạm và âm mưu giết người. Với tội đồng phạm, vì Niikura đã đơn phương phạm tội nên anh may mắn thoát nạn, chỉ còn tội âm mưu giết người.
Kết quả, hung khí giết chết Hasunuma chính là bình ni tơ lỏng Yutaro nhờ Tojima chuẩn bị cho mình. Nhưng anh chỉ định dùng nó để uy hiếp Hasunama, xem gã sẽ nói gì rồi mới quyết định chứ chưa hề có ý định sẽ giết hay không.
Vấn đề là liệu cảnh sát có tin lời anh nói hay không. Chắc hẳn họ sẽ nghi ngờ rằng vì anh cho rằng thủ phạm giết hại Saori là Hasunuma nên anh chỉ muốn ép gã nói ra sự thật trước khi ra tay giết gã mà thôi.
Trước câu hỏi này của thẩm vấn viên, Yutaro trả lời rằng:
“Các anh nghĩ vậy tôi cũng chẳng biết phải giải thích sao. Nhưng lúc nhờ Shusaku lấy giúp ni tơ lỏng, thực sự tôi chưa quyết định có giết gã không. Giết người là một việc đáng sợ, tôi không nghĩ bản thân mình dám làm điều đó. Nhưng biết đâu… biết đâu khi gã khai ra hoàn cảnh giết Saori, tôi sẽ xuống tay cũng nên. Có gì thì lúc đó hãy tính… Tôi thực sự đã nghĩ thế.”
Không biết người khác nghĩ gì nhưng Natsumi vẫn tin rằng bố mình không nói dối. Yutaro vốn là người nhút nhát, ôn hòa, thậm chí còn luôn tự trách mình hèn nhát không dám cầm dao xông tới hỏi tội kẻ đã ra tay sát hại con gái mình.
Có vẻ thẩm vấn viên cũng nhận ra điều đó. Vì vậy, hồ sơ tội âm mưu giết người của anh không bị gửi lên viện kiểm sát. Nhờ đó, cuối cùng quán Namikiya đã có thể mở cửa trở lại.
Nghe nói Tojima cũng không bị xử tội nặng. Đúng là anh có ý định giúp bạn mình, nên bình ni tơ lỏng đó được chuẩn bị cho Namiki Yutaro chứ không phải cho Niikura giết người. Vấn đề là, Tojima đã chuẩn bị cả bình khí heli để ngụy tạo bằng chứng. Nhưng rốt cuộc, anh ta hành động như vậy trong khi chưa biết sự thật nên cũng không bị xử tội nặng.
Biết tin quán Namikiya mở cửa trở lại, một ngày nào đó Tojima sẽ lại tới. Lúc đó, có thể Tojima sẽ nói cười như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Natsumi thật muốn nhìn thấy gương mặt tươi vui, hào sảng của anh.
Dù sao, vụ việc lần này vẫn là một sự kiện lớn.
Sau khi Niikura Naoki tự thú, những sự thật kinh hoàng cứ thế liên tiếp bị phanh phui, thật chẳng biết chuyện gì ra sao, lời nào là thật lời nào là dối trá nữa.
Đến nước này, Yutaro đành kể hết sự thật với mẹ con Natsumi.
Machiko có vẻ đã lờ mờ đoán được nhưng chưa biết toàn bộ kế hoạch là gì.
Dùng ni tơ lỏng đe dọa Hasunuma, ép gã nói ra sự thật, nghe vậy chị không khỏi giật mình. Ngạc nhiên hơn nữa chính là mánh khóe họ định dùng để vận chuyển hung khí. Thật không ngờ họ lại lợi dụng nhóm diễu hành như vậy…
Sau đó Yutaro bị cảnh sát triệu tập. Người vạch ra kế hoạch ban đầu là anh. Những tưởng như vậy vụ án sẽ chốt lại.
Nào ngờ, mọi chuyện không những chưa thể được giải quyết ổn thỏa mà còn diễn biến theo hướng chẳng ai ngờ tới.
Đầu tiên, người tưởng chừng không hề liên quan là Niikura Rumi bị bắt. Những lời khai sau đó của vợ chồng Niikura khiến Natsumi sững sờ. Hóa ra Niikura không ngộ sát mà có ý định giết Hasunuma, động cơ là vì gã đe dọa bà Rumi. Và bí mật gã dùng để đe dọa bà ấy lại liên quan tới cái chết của Saori.
Thật không thể tin nổi. Người hiền lành như Niikura Rumi sao lại giết Saori được chứ. Nhưng nếu đó không phải sự thật, Niikura Rumi đã không bị Hasunuma uy hiếp.
Natsumi cùng bố mẹ đã trải qua nhiều đêm mất ngủ vì không hiểu sự thật rốt cuộc là thế nào. Không lâu sau, Kusanagi tìm tới nhà họ.
“Tôi làm thế này là vi phạm điều lệ cảnh sát, nhưng bắt cả nhà anh chị đợi tới ngày tòa xử thì tàn nhẫn quá. Có điều, mong anh chị giữ kín giùm những chuyện tôi sắp kể ra đây.”
Sau khi mào đầu như vậy, Kusanagi đã kể hết mọi chuyện. Anh bắt đầu bằng cách thuật lại ngắn gọn lời khai của vợ chồng Niikura.
Giọng Kusanagi ôn tồn là thế, nhưng không hiểu sao, câu nào cũng vượt xa tưởng tượng của Natsumi. Đầu tiên là việc Saori quyết định từ bỏ con đường ca hát.
Lý do là vì giọt máu của cô và Takagaki Tomoya. Đến lúc này, Natsumi như không tin vào tai mình nữa. Cả vợ chồng Namiki cũng vậy. “Anh nói thật chứ? Không phải nói dối đúng không?” Họ hỏi đi hỏi lại không biết bao nhiêu lần.
“Tôi nghĩ bà Niikura Rumi không nói dối đâu.” Kusanagi trả lời như vậy.
Sau đó, anh liếc mắt xuống sổ tay, cố nén cảm xúc để kể lại tường tận đầu đuôi mọi việc. Đến đoạn bà Rumi trong cơn nóng giận đã đẩy ngã Saori, anh cố tình lướt qua nhanh.
Từ đoạn bà Rumi bị Hasunuma đe dọa, Kusanagi chuyển sang lời khai của Niikura Naoki, kể về quá trình ông ta nghe vợ thú tội xong đã quyết tâm phải giết Hasunama như thế nào.
“Đây là toàn bộ những gì chúng tôi điều tra được.” Kusanagi gấp sổ lại. “Gia đình có thắc mắc gì không?”
Không nghĩ ra được gì, Natsumi nhìn bố mẹ. Cả hai cũng đang không nói lên lời.
“Có điều này tôi muốn bổ sung thêm.” Giọng Kusanagi đanh lại.
“Hôm nay, chúng tôi đã có kết quả giám định một vật chứng. Đó là chiếc kẹp tóc của Saori.” Anh nói vậy rồi giải thích cụ thể ý nghĩa quan trọng của việc có tìm được vết máu trên đó hay không.
“Kết quả là, chúng tôi không tìm được vết máu nào mà chỉ thấy một chút da đầu. Sau khi giám định DNA, chúng tôi khẳng định đó là chiếc kẹp tóc của Saori.”
“Nghĩa là…” Yutaro nói. “Lúc bị bà Niikura Rumi đẩy ngã, Saori chỉ ngất đi. Kẻ thực sự ra tay giết con bé là Hasunuma?”
“Tôi không dám khẳng định.” Kusanagi thận trọng. “Nhưng khi ra tòa, chắc chắn luật sư của bà ấy sẽ cố bảo vệ luận điểm đó.”
Những lời đó thực sự là chiếc phao cứu vớt Natsumi. Cô không muốn phải mang lòng căm hận bà Niikura Rumi một chút nào.
“Ta khép lại mọi chuyện ở đây nhé.” Sau khi Kusanagi ra về, Yutaro nói vậy. “Nghĩ nhiều cũng chẳng làm gì. Sẽ chỉ khiến chúng ta oán thán, mà như thế thì thật khó coi. Những việc còn lại hãy giao cho cảnh sát và kiểm sát viên. Chúng ta sẽ cố gắng hết sức để mở lại của hàng. Hai mẹ con hiểu ý bố rồi chứ?”
Machiko im lặng gật đầu, và Natsumi cũng vậy. Điều Namiki nói có lẽ là đúng đắn nhất.
Vừa nhớ lại khoảnh khắc đó, Natsumi vừa vuốt ve tấm rèm mới giặt.
Đúng lúc cô mở cửa, toan bước vào trong thì từ bên trái, tiếng chân một người đang tiến lại gần. Quay sang nhìn, Natsumi sững sờ.
Đó là Takagaki Tomoya. Không biết bao lâu rồi họ mới gặp nhau.
“Quán nhà mình mở cửa trở lại đúng theo kế hoạch nhỉ?” Tomoya nhìn tấm rèm.
Hôm qua, Natsumi đã nhắn cho cậu rằng nếu mọi chuyện suôn sẻ thì cửa hàng sẽ mở lại từ ngày mai. Dù sau đó, Tomoya đã lập tức trả lời rằng tốt quá, em cố gắng lên nhé, nhưng Natsumi không tránh khỏi cảm giác đó là những lời đãi bôi của một người xa lạ.
“Anh Tomoya… Em cứ nghĩ anh sẽ không tới.”
Tomoya hết nhìn rèm cửa lại nhìn Natsumi: “Tại sao?”
“Không phải tới đây sẽ khiến anh nhớ lại những điều đau lòng sao…?”
Vẻ mặt Tomoya trầm xuống, cậu khẽ gật đầu.
“Có lẽ vậy. Và chắc hẳn nhiều năm sau nữa anh cũng không thể quên được. Anh đã suy nghĩ rất nhiều. Rằng nếu Saori còn sống, nếu cô ấy sinh đứa bé ra thì giờ sẽ thế nào.”
Natsumi giật mình, ngẩng lên nhìn Tomoya. “Anh Tomoya, ai kể với anh chuyện đó?”
“Hôm trước, cảnh sát gọi anh lên hỏi anh có biết chuyện Saori có thai không. Anh cũng giật mình. Cô ấy chưa nói gì với anh cả.”
“Còn chân tướng vụ án thì sao? Họ có nói với anh không?”
“Họ có nói sơ qua.” Tomoya cúi đầu. “Sốc thật. Toàn những chuyện không ngờ.”
“Vâng… đúng thật ạ.”
“Natsumi, em cũng biết rồi à?”
“Vâng. Đội trưởng đội điều tra có đến giải thích với nhà em.”
“Ra vậy.” Tomoya thở dài. “Thật sự anh cũng đắn đo mãi không biết có nên đến hay không. Nếu hôm nay không đến thì mai còn khó đến hơn. Từ nhà anh ra ga, đây là con đường gần nhất. Sống cả đời lảng tránh cửa hàng nhà em, chỉ nghĩ tới thôi anh cũng thấy khổ sở rồi. Nếu thế, chi bằng anh cứ đến quán như trước đây, để tạo ra thêm nhiều kỷ niệm vui vẻ khác, chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Anh nghĩ vậy đấy.”
Ánh mắt dịu dàng cùng sự cởi mở của Tomoya khiến Natsumi thấm thía tại sao chị gái mình bị chàng trai này thu hút. Ở bên người này, cuộc sống dù không giàu sang, sung túc vẫn sẽ tràn đầy lạc quan. Nếu biết mình sắp làm cha, thế nào Tomoya cũng sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng. Niềm hạnh phúc trong khoảnh khắc ấy đủ sức đánh bật ước mơ trở thành ca sĩ.
“Em sao thế?” Thấy Natsumi trầm ngâm, Tomoya lo lắng hỏi.
“Em không sao.” Cô lắc đầu đáp. “Cảm ơn anh. Anh vào trong đi.”
Dẫn Tomoya vào ghế ngồi xong, Natsumi nói lớn vào trong bếp.
“Bố mẹ ơi, có khách tới mở hàng ạ.”
Từ bên trong, Yutaro ngó đầu ra. Thấy Tomoya, anh hơi đăm chiêu, đoạn bước ra ngoài.
“Lâu rồi không gặp chú ạ.” Tomoya chào.
“Tomoya đấy à?” Yutaro cởi tạp dề. “Thời gian vừa qua chú đã khiến cháu gặp phiền phức rồi.”
“Dạ không, cháu không thấy phiền đâu ạ.” Tomoya xua tay.
“Cháu đừng giấu. Chắc cháu cũng bị cảnh sát gọi lên mấy lần đúng không?”
“À, chuyện đó thì… vâng. Nhưng cũng không nhiều. Họ chỉ hỏi cháu chuyện chở bình ni tơ lỏng.”
Yutaro chắt lưỡi, mặt nhăn nhó.
“Shusaku nhờ cháu đúng không? Chú thực sự không muốn lôi cháu vào kế hoạch đó...”
“Cháu nghĩ chú ấy đã nghĩ cho mọi người đấy chứ. Ai cũng muốn trả thù, nên nếu chú ấy không làm vậy, mọi người hẳn sẽ không bao giờ hết hối hận.”
“Cảnh sát đã nói hết với anh ấy rồi ạ.” Natsumi xen vào. “Cả chuyện chị Saori có thai nữa.”
“Thế à?” Yutaro khẽ đáp.
“Chú Namiki…” Tomoya đứng dậy, cúi đầu thật sâu. “Cháu thành thật xin lỗi. Chính cháu là người ngỏ ý kết hôn trước. Đương nhiên là cháu nghiêm túc, nhưng không ngờ chuyện đó lại trở thành bước ngoặt lớn cho cuộc đời Saori. Đó là giai đoạn quan trọng, đáng ra cháu phải cẩn thận hơn.”
Cậu có vẻ hối hận vì đã khiến Saori mang thai.
“Tomoya, ngẩng đầu lên đi.” Yutaro nhẹ nhàng. “Chú phải cảm ơn cháu mới đúng. Nếu không có thai, có thể Saori sẽ không từ bỏ con đường ca hát, sẽ không phải chết. Nhưng chuyện đó và chuyện con bé nghĩ gì hoàn toàn khác nhau. Con bé chắc hẳn đã rất hạnh phúc vì mang trong mình giọt máu của cháu. Đối với người làm cha như chú, chỉ cần Saori được nếm thử cảm giác ấy dù chỉ một giây phút thôi là đủ mãn nguyện rồi. Đúng không mình?” Yutaro quay lại, tìm sự đồng tình của Machiko.
Mắt chị đã đỏ hoe. Chị gật đầu.
“Tomoya, cô chú không trách gì cháu hết. Cô chú chỉ trách mình thôi. Khi biết mình mang thai, Saori hẳn đã vui sướng nhưng cũng lo lắng rất nhiều. Vậy mà con bé không dám tâm sự với cô. Chắc vì sợ cô lo. Cô luôn ước, giá mình trở thành người mẹ mà nó có thể tin tưởng được…”
Không biết đáp lại thế nào, Tomoya đành im lặng.
Đúng lúc ấy, tiếng cửa kéo lạch xạch vang lên. Natsumi nhìn ra cửa thì thấy Yukawa đang bước vào.
Thấy tất cả cùng quay ra nhìn mình, Yukawa thoáng bối rối. Sau đó, anh nhìn Natsumi.
“Mọi người vẫn đang chuẩn bị sao?”
“Không ạ.” Natsumi xua tay. “Chào chú. Mời chú vào ạ.”
“Không, hôm nay tôi tới đây để chào mọi người thôi.” Yukawa nhìn Yutaro. “Việc nghiên cứu ở đây về cơ bản đã hoàn thành, chắc tôi không còn dịp ghé quán nữa. Vì vậy, tôi định tới chào mọi người một tiếng.”
“Ôi!” Natsumi khẽ rên lên. “Sao lại thế ạ?”
“Thật đáng tiếc.” Yutaro nói. “Tôi mong có dịp được thong thả nói chuyện với giáo sư. Tôi có nhiều điều muốn hỏi anh lắm.”
“Vậy sao? Vậy hẹn anh khi nào có dịp nhé.”
Yukawa cúi đầu chào mọi người rồi ra về.
“Chú ấy lạ lùng thật đấy.” Tomoya ngồi xuống ghế.
“Lạ thật. Không biết anh ta là gì của cảnh sát. Đến cuối mình vẫn không hiểu nổi.” Yutaro nói rồi cùng Machiko bước vào bếp.
Natsumi mở cửa, chạy ra ngoài. Thấy bóng Yukawa đang rảo bước, cô liền đuổi theo. “Chú ơi!” Cô gọi.
Yukawa dừng bước, ngoảnh đầu nhìn lại. Vẻ mặt anh như muốn hỏi có chuyện gì thế.
“Rốt cuộc chú là ai vậy ạ?”
“Là ai ư?” Yukawa nhíu mày. “Chú là một nhà vật lý học bình thường.”
“Chú nói dối. Chú là thám tử đúng không?”
“Cháu nói gì thế?” Yukawa sững sờ.
“Lần đầu tiên chú xuất hiện ở nhà cháu là lúc Hasunuma vừa được thả. Giờ, khi mọi việc được giải quyết rồi thì chú lại đi. Chú thật giỏi. Lúc nói chuyện với nhau, mọi người đều bảo chắc chắn chú có góp phần giải quyết vụ án này, y chang Hercule Poirot[*] vậy.”
“Chú rất lấy làm vinh hạnh, nhưng mọi người nói quá rồi.”
“Cháu không nghĩ là nói quá đâu.”
“Việc nghiên cứu đã xong nên chú rời khỏi đây thôi, chuyện này thực sự là trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng đúng là việc chú lui tới quán Namikiya không phải là ngẫu nhiên thật.”
“Ý chú là sao?”
“Chú cũng giống giám đốc Tojima.”
“Giống bác Tojima?”
“Chú muốn giúp người bạn thân của mình xua đi phiền não ấy mà. Chú đã nghĩ biết đâu đến quán Namikiya và tiếp xúc với mọi người ở đây sẽ giúp chú tìm ra manh mối gì đó.”
“Bạn thân… Người đó là cảnh sát ạ?”
Yukawa không trả lời, chỉ mỉm cười đầy hàm ý.
“Giáo sư, lần sau nhất định chủ phải tới nữa đấy nhé.”
Yukawa suy nghĩ một chút rồi đáp.
“Lúc đó cháu phải làm món nướng tổng hợp thật ngon cho chú nhé.”
“Nhất định rồi ạ.” Natsumi gật đầu thật mạnh.
Nhà vật lý học mỉm cười, đưa tay chỉnh gọng kính, rồi nhẹ nhàng cất bước tiến về phía trước.
* Tên một nhân vật anh hùng nhỏ tuổi trong truyện dân gian Nhật Bản. * Là một từ tiếng Anh do người Nhật sáng tạo ra, là sự kết hợp của “costume” (trang phục) và “role play” (hóa thân), được phát âm là kosupure (コスプレ) ở Nhật. Từ này chỉ việc người hâm mộ các nhân vật trong manga, anime, tokusatsu, truyện tranh sách, tiểu thuyết đồ họa, video games, phim giả tưởng, ca sĩ, quân nhân, nhân vật chính trị… ăn mặc hoặc có điệu bộ giống nhân vật mà mình yêu thích. * Các nhân vật trong một truyện cổ tích của Nhật Bản.
Otohime là một công chúa dưới long cung. * Hệ thống nhận dạng biển số xe tự động, dùng công nghệ nhận dạng ký tự quang học trên hình ảnh để đọc biển đăng ký xe nhằm tạo dữ liệu vị trí xe. Đây là hệ thống giám sát của cảnh sát Nhật Bản, nhằm truy vết xe cộ qua lại trên đường phố để phục vụ điều tra, * Nghĩa là mắt có ba khoảng trắng. Mắt bình thường có hai khoảng trắng là bên trái và bên phải tròng đen. Mắt tam bạch có thêm một khoảng trắng thứ ba, là giữa tròng đen và mí mắt trên hoặc dưới (thường là mí mắt dưới). * Một dạng chữ viết của Nhật Bản. Trong các văn bản tiếng Nhật thường sử dụng song song các dạng chữ viết: chữ cứng, chữ mềm, chữ Hán.
* Một thể loại kịch truyền thống của Nhật Bản, các diễn viên đều đeo mặt nạ khi diễn. Mặt nạ được đeo với mục đích che đi gương mặt, tuổi tác của diễn viên chính. Tùy theo hướng nhìn của diễn viên mà có thể làm cho mặt nạ trông như lúc cười lúc khóc, vì vậy một trong những thú vui khi thưởng thức kịch Nô chính là xem mặt nạ sẽ thể hiện cảm xúc gì tùy theo bối cảnh, * “Natsumi” có nghĩa là “mùa hạ xinh đẹp” * Cách gọi thân mật của tên Natsumi. * Những người nhập vai và hóa thân thành những nhân vật mà họ thích. * Phòng kiểu Nhật truyền thống trải chiếu tatami dưới nền nhà, họ dùng cách viết số chiếu để thể hiện diện tích căn phòng. Một chiều bằng khoảng 1.65m2. * Một người không phải nạn nhân, người nhà nạn nhân hoặc thủ phạm, người này biết được hành vi phạm tội của thủ phạm nên tố cáo tới các cơ quan chức năng * Judas Window, tiểu thuyết trinh thám về phòng kín nổi tiếng của John Dickson Cart, xuất bản năm 1938, * Tuxedo có hình dáng gần giống áo com lê, được dùng như một lễ phục truyền thống chỉ mặc vào những dịp thực sự đặc biệt.
Thiết kế của Tuxedo có phần ve cổ áo luôn phải may bằng vải satin bóng, áo có thể may một hoặc hai hàng khuy và trang phục này chỉ được sử dụng vào những bữa tiệc hay sự kiện trang trọng diễn ra sau 6 giờ tối.
Tuxedo cổ điển là trang phục chỉ tầng lớp quý tộc mới có dịp mặc.
Nhưng sau này Tuxedo được sử dụng nhiều hơn và hiện nay các chủ rể thường mặc Tuxedo trong đám cưới của mình. * Highball: rượu whisky pha với một loại nước giải khát nào đó như sô đa, cocacola, hoặc nước trái cây và được uống bằng cốc vại. * Kiểu ghế ngồi được xếp đối diện với nhau. * Cụ thể là loại thuốc nung nóng (heat-not-burn), dùng thiết bị gia nhiệt làm nóng điếu thuốc để tạo khói nhưng không đốt cháy. * Trong thời gian này, Hasunuma đang thuộc diện tạm hoãn khởi tố. Cảnh sát sẽ thu thập thêm chứng cứ, nếu tìm thấy chứng cứ quan trọng sẽ khởi tố và mở phiên tòa luận tội, nếu không thấy chứng cứ mới và hết hạn khởi tổ thì Hasunuma hoàn toàn tự do.
* Nhân vật thám tử người Bỉ của nhà văn Agatha Christie.