Chương 49
Cánh cửa mở ra. Yukawa đang ngồi ở ghế trong cùng của quầy rượu.
Anh đang bàn luận gì đó với ông chủ đầu bạc. Cả hai đồng loạt quay ra nhìn Kusanagi.
“Chào cậu.” Ông chủ nói.
Ngoài họ chỉ còn một cặp nam nữ ngồi ở bàn phía xa. Kusanagi tiến lại, ngồi xuống cạnh Yukawa.
“Cho tôi một ly Wild Turkey đá.” Anh nói với ông chủ.
“Rượu mừng hả?” Yukawa hỏi. “Tôi hy vọng không phải rượu giải sầu.”
“Ở giữa.” Kusanagi lấy từ túi giấy đang giơ ra một cái bọc dài, đặt xuống trước mặt Yukawa. “Có cái này tôi muốn đưa cho cậu.”
“Nhìn hình dạng này… chắc là rượu hả?”
“Chai rượu mấy năm trước tôi chưa dám đưa.”
“Opus One. Hay đấy. Vậy tôi xin nhận, không khách sáo nữa.”
Yukawa cầm lấy bọc rượu, cất vào túi xách đặt bên cạnh.
Cốc bourbon đá đã được đặt trước mặt Kusanagi. Anh vừa đưa tay định cầm lên thì Yukawa đã đẩy cốc của mình lại gần, khẽ cạch một tiếng.
Kusanagi đưa cốc rượu lên miệng. Vị cồn mạnh kích thích từ lưỡi tới cổ họng anh. Hương vị đặc trưng xông lên mũi.
“Niikura Naoki đã thay đổi lời khai.”
“
Ồ, thay đổi thế nào?”
“Cậu không ngạc nhiên thì phải.”
“Tôi nên tỏ ra ngạc nhiên à?”
Hừm, Kusanagi hừ mũi.
“Hôm qua, cấp dưới của tôi canh chừng nhà Niikura báo về là nhà họ có khách. Ảnh cậu ta gửi về có mặt cậu đấy. Nghe nói cậu ở đó nói chuyện cả tiếng đồng hồ. Sáng nay, Niikura Rumi vào thăm chồng, xin được nói chuyện riêng với ông ta khoảng 5 phút thôi. Bình thường cần có người giám sát, nhưng vì Niikura đã tự mình thú nhận hết tội lỗi nên sau khi xin phép giám đốc sở, chúng tôi đồng ý cho họ một đặc ân. Không biết họ đã nói chuyện gì trong 5 phút đó. Chỉ biết sau đấy, Niikura Naoki đã nói những lời khai trước đó đều là giả.
Ông ta không lỡ tay giết Hasunuma mà giết gã có chủ đích. Sao lại có chuyện ngược đời như thế được chứ. Thường khi nhận tội giết ai đó, nghi phạm sẽ biện minh rằng mình không có ý định giết người, tôi chưa thấy trường hợp ngược lại như thế này bao giờ cả.”
“Động cơ là gì?”
“Để bảo vệ vợ ông ta. Ông ta cũng bảo, cụ thể thế nào xin các anh hãy hỏi bà ấy.”
“Rồi cậu có hỏi không?”
“Đương nhiên, chúng tôi gọi bà Niikura Rumi tới ngay. Bà ta bình tĩnh lắm. Biết tin chồng mình đổi lời khai, bà ta buồn bã thấy rõ nhưng vẫn bắt đầu kể, hình như đã chuẩn bị tinh thần sẵn rồi. Lời lẽ trôi chảy, logic đâu ra đó khiến chính chúng tôi cũng ngạc nhiên.
Nhưng nội dung của lời khai còn khiến chúng tôi kinh ngạc hơn nữa.”
Những lời Niikura Rumi kể khiến bức tranh vụ án bị đảo lộn hoàn toàn. Sự thật về cái chết kỳ lạ của Namiki Saori khác xa với những gì Kusanagi và các đồng nghiệp của mình đã vẽ ra.
Có điều, lời kể đó không hề có mâu thuẫn, khúc mắc ở bất cứ điểm nào. Ngược lại, nó còn lý giải được toàn bộ những nghi vấn mà đội điều tra của Kusanagi vẫn mơ hồ bấy lâu.
“Tôi thật sự bối rối đấy.” Kusanagi giơ cốc bourbon đá lên. “Rốt cuộc suốt mấy tháng nay, chúng tôi đã theo đuổi cái gì không biết.
Lúc nãy tôi nói ở giữa rượu mừng và rượu giải sầu là ý này đấy. Vụ này đến đây coi như giải quyết xong. Nhưng tôi chẳng có cảm giác chiến thắng gì cả. Thậm chí, chiến thuật của chúng tôi đã hoàn toàn chệch hướng. Thắng lợi này may mắn có được là nhờ đối phương tự sút bóng phản lưới nhà.”
“Có sao đâu. Thắng là thắng mà.”
“Không thể coi như thế được. Có lẽ chúng tôi vẫn còn việc phải làm. Điều tôi không thể hiểu được đó là tại sao vợ chồng Niikura lại chọn nói ra sự thật vào lúc này. Chắc chắn buổi gặp sáng nay đóng vai trò hết sức quan trọng, nhưng vì là cuộc gặp riêng nên họ sẽ không tiết lộ đã nói những gì với nhau.”
“Cho nên,” Kusanagi chồm nửa thân trước về phía Yukawa. “Chỉ còn cách hỏi cậu thôi. Niikura Rumi đến gặp chồng để làm gì?
Niikura đã nghe vợ nói gì mà thay đổi lời khai? Cậu biết hết, đúng không? À không. Tất cả là do cậu dàn dựng mới đúng. Cậu đã khiến họ đổi ý. Đúng không?”
Yukawa đưa cốc rượu lên miệng, nghiêng đầu. “Tôi đâu có làm thế.”
“Nói dối.”
“Tôi không nói dối. Thật sự là hôm qua tôi chỉ đến gặp để nói với bà Niikura về những sự thật mà chính bà ấy có lẽ cũng không biết thôi.”
“Sự thật gì?”
Ngực Yukawa phập phồng như để ổn định lại hơi thở.
“Về cái chết của Namiki Saori.”
Miệng Kusanagi méo xệch.
“Lời khai của Niikura Rumi không phải là sự thật sao?”
“Bà ấy chỉ khai những gì mình biết. Và không phải tất cả trong đó đều là sự thật.”
Có vẻ đây là chuyện không nên để ai khác nghe được. Kusanagi nhìn quanh.
“Có cần đi chỗ khác không?”
“Ở đây cũng được. Không ai nghe đâu.”
Kusanagi nhìn Yukawa.
“Vậy cậu nói đi.”
Yukawa nói vào chủ đề chính.
“Vấn đề là thời điểm Saori chảy máu.”
“Chảy máu?”
“Lúc bắt Hasunuma, các cậu đã tìm được vết máu của Saori trên bộ đồng phục cũ của gã đúng không? Nếu bị thương nặng ở vùng đầu, chắc chắn máu sẽ chảy rất nhiều. Nhưng ở hiện trường không hề có vệt máu nào. Sau ngày Saori mất tích, cảnh sát đã mở cuộc tìm kiếm trên diện rộng. Nếu có, chắc chắn lúc đó họ đã phát hiện ra. Tôi đã nhờ Utsumi kiểm tra lại hồ sơ hồi đó thì thấy có ghi chép rằng cảnh sát đã tìm khắp công viên kia nhưng không thấy gì bất thường.
Còn theo lời kể của bà Rumi, sau khi lỡ tay giết Saori, bà ấy quá sốc nên đã rời khỏi hiện trường. Khi quay lại cũng không biết chính xác Saori ngã ở chỗ nào. Đến khi tìm ra chiếc kẹp tóc mới biết. Đó là bằng chứng chứng tỏ hiện trường không hề có vết máu nào, đúng không?”
“Không có vết máu. Tức là lúc đó…” Kusanagi dường như đã hiểu điều Yukawa muốn ám chỉ. “Lúc Hasunuma mang xác Saori đi, cô ấy vẫn chưa chảy máu?”
“Cậu vừa dùng từ ‘xác’. Nhưng liệu có đúng thế không?”
“Saori chưa chết. Mà vẫn còn thở. Ý cậu là có khả năng đó sao?”
“Khả năng cao là đằng khác. Cũng có người bị ngã đập đầu xuống đất sẽ chết ngay, nhưng ít lắm. Xác suất chấn thương sọ não cũng thế. Xương sọ con người không dễ tổn thương vậy đâu. Có lẽ Saori vẫn còn thở, nhưng vì quá sợ hãi nên bà ấy đã nhầm.”
“Vậy kẻ thực sự đã giết Saori là…”
“Có lẽ ban đầu chính Hasunuma cũng tưởng Saori đã chết. Nhưng trên đường đi, cô ấy tỉnh dậy. Thế là gã toi công. Để cô ấy làm loạn lên còn rắc rối nữa.”
“Nên gã đã đánh mạnh vào sau gáy khiến Saori tử vong.”
Kusanagi nói. “Vậy là lúc ấy Saori mới chảy máu ư?”
“Không thể phủ nhận khả năng này, đúng không?”
“Đâu chỉ là không thể phủ nhận… này này này, nếu đúng thế thật thì…”
Kusanagi cảm thấy toàn thân nóng bừng.
“Nếu tôi là luật sư của bà Rumi, tôi sẽ đưa chiếc kẹp tóc đó ra làm bằng chứng.”
“Kẹp tóc?”
“Chiếc kẹp tóc màu vàng rơi ở hiện trường. Nếu lúc ngã xuống Saori đã chảy máu, chắc chắn máu sẽ dính lên kẹp tóc. Nếu đem đi giám định vẫn không thấy, tôi hoàn toàn có thể khẳng định rằng vết thương trí mạng dẫn tới tử vong không phải do bà Rumi gây ra.”
“Ra vậy.”
Kusanagi nhìn đồng hồ. Vẫn chưa tới 12 giờ. Anh móc điện thoại ra, toan đứng dậy nhưng bị Yukawa đưa tay ngăn lại.
“Giờ này rồi, làm ơn để cấp dưới của cậu nghỉ ngơi đi. Cái kẹp tóc vẫn còn đó chứ trốn đi đâu được. Bà Rumi giữ nó kỹ lắm.”
Ừ nhỉ, Kusanagi nghĩ lại, ngồi xuống ghế. Anh uống cạn cốc rượu rồi gọi một cốc tương tự.
“Sự thật mà vợ chồng Niikura không biết chính là chuyện này à?”
“Đúng,” Yukawa đáp. “Cứ để họ tự quyết định xem có nên tự thú những việc mình đã làm không. Nhưng, nếu họ chưa biết sự thật mà đã quyết định thì vô nghĩa. Nên tôi đã nói cho bà ấy biết.”
“Vì thế, bà Rumi đã bàn với chồng. Lúc vào thăm ông ta sáng hôm nay…”
“Chắc bà ấy cũng suy nghĩ nhiều lắm. Không nói ra thì chồng mình sẽ chỉ bị khép tội ngộ sát. Còn nói ra sẽ bị khép tội giết người.
Bản thân bà ấy cũng phải chịu tội. Nhưng nếu họ im lặng, những việc Hasunuma đã làm sẽ vĩnh viễn ngủ yên trong bóng tối. Có vẻ họ đã chấp nhận chịu hình phạt thích đáng.”
“Vậy là cuối cùng, họ đã phá vỡ sự im lặng.”
Cốc rượu mới được đặt trước mặt Kusanagi. Anh gõ nhè nhẹ vào viên đá trong cốc, làm vang lên tiếng leng keng.