- 24 -
ĐÊM. TIẾNG KÈN CLA QUEN THUỘC CỦA ANH ĐÊM NAY không vang lên ở phòng mà vang nơi đỉnh đồi bạch đàn, một quả đồi vắng nằm phía sau trụ sở không đầy cây số. Từ ngày về Công ty không hiểu sao anh lại rất thích lên ngồi một mình ở khu đồi gần như bỏ hoang này. Bạch đàn đang sức lớn. Tiếng lá xào xạc ở đâu cũng gợi buồn, tiếng bạch đàn xào xạc càng man mác đẩy đưa con người ta vào những điều xa xăm trong cõi sống. Thiên nhiên bất biến, thiên nhiên lành hiền, thiên nhiên muôn đời hoang mạc, thiên nhiên đối lập làm sao với những khổ đau, dằn vặt, trớ trêu của kiếp người. Ra với thiên nhiên đầm mình trong sương gió tinh khôi để tìm lại sự bình ổn trong tâm can mỗi khi cần quyết định một điều gì hay vừa gặp phải một điều gì là thói quen không thể bỏ được của anh.
Trong thanh vắng tiếng kèn ngân lên thật mảnh mai và cô độc. Một mình nó thực hiện cả một bản hoà tấu với bóng tối và gió ngàn. Giống như gần hai năm qua, một mình anh phải trần thân chống lại với biết bao điều hủ lậu của cộng đồng đau ốm lâu ngày đã thành dị tật. Căn bệnh trầm kha ấy chưa lành, chưa biết lúc nào mới lành nhưng toàn thân anh đã cảm thấy rã rời lắm rồi. Nhưng mà vui. Cái rã rời của sự tranh đấu không giết chết con người. Chỉ có nỗi cô đơn sẽ khiến con người khó bề tồn tại.
Anh đang cô đơn. Cô đơn trước mọi biến động trái chiều của lòng người nhưng lại không hề hay biết. Cái đầu óc vốn rất mẫn cảm kia lần này đã phản lại anh. Nói đúng hơn, do quá bận rộn, quá tự tin mà anh chẳng cần đặt ra cho mình một cái rào chắn tự vệ nào hết. Mọi góc khuất chìm sâu trong con người anh đã phơi ra giữa nắng trời, xấu tốt thây kệ cho cuộc đời nhìn nhận.
Một bóng đen giẫm lên cỏ ướt đến gần. Anh ngừng thổi… Sao giống tiếng chân của em… Ngày trước, bên bìa suối, em cũng đi đến với tôi dợm nhẹ và ướt át như thế này, vậy mà bây giờ… Chao ôi, thời gian trôi nhanh quá, tưởng chừng trong đời tôi chưa hề gặp em, chưa từng có em, trừ những khi tôi đặt cây kèn lên miệng như buổi tối cao nguyên này đây.
- Có một đoàn thanh tra ở trên Bộ vừa xuống, mình đã sắp xếp cho họ chỗ ăn chỗ nghỉ.
Tiếng của phó giám đốc Vận. Với con người này, dù cục cằn hay dịu êm, anh bao giờ cũng tìm thấy một sự thoải mái, dễ chịu, một tình bạn thô ráp và chân tình.
- Lại thanh tra! Cứ thanh tra, giống mọi lần, càng thanh tra mọi sự lại càng sáng, tốt thôi. Tính từ đầu năm đến giờ, đây là đoàn thứ mấy ông có nhớ không?
- Đoàn thứ mười hay mười một gì đó.
- Đúng ra là hơi nhiều. Giá như họ bớt đi một chút thì mọi cái sẽ trở nên yên ổn hơn không. Mà thôi, việc của họ, họ làm. Việc của mình mình làm.
- Không đơn giản vậy đâu.
- Thì đã có bao giờ đơn giản.
- Lần này xem chừng thái độ họ có vẻ lạnh lắm.
- Lạnh là bản chất của thanh tra, nếu ấm còn gì là họ nữa.
- Dạo này nói chuyện với ông khó bỏ mẹ!
- Mình đùa. Làm thằng quản lý doanh nghiệp lúc này mà không biết đùa thì dễ vỡ óc ra mà chết.
- Ông Nguyên này!
- Mình vẫn nghe.
- Gần đây ông có thấy gì không ổn không?
- Có. Những cơn mưa trái mùa. Không năng động rất có thể sản lượng sẽ sụt xuống.
- Cái chết của ông là ở chỗ đó. Lúc nào trong đầu ông cũng chỉ có năng suất với sản lượng. Còn những cái trò gì xoay quanh nó, ông lại rất ít quan tâm. Nếu ông bớt chủ quan đi một chút thì dần dần ông sẽ nhận ra xung quanh ông đang có những thùng thuốc súng cháy âm ỉ chờ ngày phát nổ.
- Khiếp! Cậu nói cái gì mà như có chiến tranh, có bạo loạn đến nơi – Nói vậy nhưng đôi may anh cũng chau lại.
- Nói cách khác ông là một nhà doanh nghiệp giỏi, thậm chí rất giỏi nhưng là một nhà chính trị tồi.
- Rất tồi nữa chứ.
- Chưa đến nỗi ấy.
- Thế cậu quan niệm thế nào là chính trị?
- Ông lại định tư biện rằng chính trị chính là cuộc sống nhân sinh, là đỉnh cao cống hiến, rằng mấy năm nay ông vẫn ngồi ở ghế bí thư đảng, tồi, tại sao mọi thứ đều đi lên? Đúng nhưng quá cũ rồi. Chính trị thời hiện đại còn phải được hiểu như là một sách lược đối nhân xử thế, một sách lược tự vệ trước những đòn phản hồi của cái xấu.
- Cha chả! Đồng chí Vận phổi bò của tôi bữa nay không dưng biến thành một nhà chính khách lúc nào vậy? Đối nhân xử thế à? Theo mình là mình đã từng làm, cách đối nhân xử thế tốt nhất là theo nguyên tắc sống và cái anh làm được. Mình chúa ghét cái lối hoà cả làng kiểu bộ tộc.
- Ông Nguyên, bữa nay ông để tôi nói vì hai năm qua tôi để ông nói nhiều rồi…
- Thì tớ có cả vú lấp miệng em đâu.
- Lúc đầu, khi ông tung ra hàng loạt những giải pháp thông minh và cứng rắn, mình rất mừng và lặng lẽ bảo vệ cũng như tận mình triển khai đến cùng mọi ý tưởng của ông.
- Tớ biết và chính vì thế mà càng mạnh tay cải cách.
- Giai đoạn đầu tất cả còn u mê, cái độc đoán thậm chí cái gia trưởng cảu ông là cần thiết, không có sét thì không đánh động được rừng. Nhưng khi mọi việc đã dần dần vào nếp mà ông vẫn còn sử dụng tiếp cái độc đoán, gia trưởng đó thì chưa hẳn đã là hay.
- Thí dụ?
- Mọi cái quyết của ông để có tính hiệu quả cao, người ta trọng ông, tin ông vì lẽ đó nhưng cũng có những cái quyết quá vội, quyết mà không cần tranh thủ sự ủng hộ của mọi người, ví như công tác cán bộ, công tác kinh doanh.
- Cán bộ sao? – Giọng Vũ Nguyên không tưng tửng nữa. Lại đồng hương đồng khói, lại gia đình gia quyến cất nhắc nhau lên chứ gì?
- Cái đó là nói tầm bậy nhưng phần nào cũng từ cái sơ hở ban đầu ấy mà ra. Yêu ai thì ông yêu xẻ nhà xẻ cửa, ghét ai thì hắt nước đổ đi, vì vậy sinh ra một loại người sợ ông mà chuyên tìm cách lấy lòng, còn loại kia chán, không muốn nói gì nên ông càng xa cách.
- Còn kinh doanh? – Giọng lạnh hẳn.
- Xuất nhập khẩu là mũi nhọn, tồn đọng là tự sát, điều đó ai cũng rõ nhưng không phải vì thế mà ông, giám đốc cứ đi dính quá sâu vào công việc này, khiến cho anh em nhiều khi lao đao. Việc năm ngàn tấn cao su đang được giá tháng rồi mà ông ghim lại không cho bán đển bây giờ giá rớt lại thấp hơn là một sai lầm thật đáng tiếc. Giá như ông chịu nghe anh em…
- Khoan! Không phải nghe gì sất. Tôi ghim lại là đúng, sẽ còn ghim vì không chóng thì chầy, thế giới sẽ lấy cơn sốt cao su do những vụ xung đột lớn sắp xảy ra, khi đó giá dứt khoát có thể vọt lên gấp rưỡi, gấp đôi, chí ít cũng phải một ngàn, một ngàn hai đô la một tấn.
- Điều đó có thể xảy ra và từng xảy ra vì chẳng ai hơn ông về cái khả năng bắt nắm thị trường thiên bẩm, tôi rất phục, nhưng… ở đây tôi muốn nói đến điều khác, những điều về con người. Thật lòng nhé, ông bao sân quá, ông không tin ở ai, ông chỉ tin mình, tất nhiên tôi không nói vì cái sự ông tin tôi nhiều khi vượt quá cả cái tôi đáng có.
- Bao sân! Một thuật ngữ hay ho đấy. Rất thể thao!
- Chính vì không tin nên ông tự làm khó mình. Ông đi nhiều quá, đi xuống đội, đi khắp mọi cửa khẩu để giao dịch bán hàng, chỗ nào ông cũng lăn xả vào. Tất cả những cái đó tạo nên con người ông, một cả tính đam mê đến gần như bệnh hoạn, ông đừng chửi tôi nói câu đó. Sự đam mệ quá thái nào cũng có khả năng dẫn đến những sơ suất khó tránh nổi. Tôi không muốn ông phạm phải điều đó.
- Vậy thì mình phải làm gì? Mình phải sáng tối ngồi chết gí ở văn phòng giữa đống sổ sách và điện thoại hôi hám như cái đứa quan liêu ấy à?
- Nên thế. Một người lo bằng kho người làm. Giai đoạn xốc vác đã tạm qua, lúc này ông có thể yên vị ở cái ghế chỉ huy sở mà bao quát chung mọi việc. Cái bóng của ông quá to, xin lỗi nhé, rất tiếc là ông lại thích chí vì điều đó, nên trước ông mọi người thấy mình vô tích sự, đã vô tích sự thì rồi họ sẽ tiêu ma dần tính chủ động đi, thử hỏi mai mốt vì một cái gì đó không có ông, họ sẽ biết xoay sở thế nào.
- Họ không muốn mình tồn tại? Nghĩa là muốn được thoát ra khỏi mình? Cậu cứ nói thẳng ra đi!
- Bây giờ thì chưa nhưng nếu có kẻ xấu tác động, có một thế lực nào đó khai thác thì ai đảm bảo nó không xảy ra.
- Và đêm nay cậu tìm đến đây với tôi chủ yếu vì việc đó, việc có một thế lực chống tôi đang hình thành chứ không chỉ thông báo về đoàn thanh tra?
- Đoàn thanh tra là một dấu hiệu minh chứng cho việc kia. Hình như họ có nhận được một số đơn kiện cáo ở dạng nặc danh…
- Nặc danh ư? Hữu danh còn vô nghĩa nữa là nặc danh. Không chấp. Cậu và cậu Điền cứ chủ động làm việc với họ. Kiện cáo! Không kiện cáo mới lạ chứ kiện cáo là bình thường. Còn kiện cáo là còn chấp nhận anh đang hành động, không làm gì cả thì kiếm đâu ra kiện với cáo. Mai mình đi vắng. Mình bận. Cuộc sống của hơn chục ngàn con người đối với mình cần hơn.
- Có nên không?
- Trời đất! – Cười to – Cái dũng khí thường ngày của Vận phổi bò biến đâu cả rồi mà bây giờ động vào cái gì cũng đắn đo suy xét như con gái sắp về nhà chồng vậy?
- Tôi lo cho ông.
- Cám ơn!
Vũ Nguyên nhặt cây kèn đưa lên miệng. Một giai điệu chả ra hành khúc cũng chả ra trữ tình ré lên… Vận chờ cho tiếng kèn lắng xuống:
- Hà Thương hỏi thăm ông.
Tiếng kèn dứt đột ngột như bị giật ra khỏi miệng. Đối với con người này, Vũ Nguyên chưa khi nào nghĩ đến chuyện phải che giấu tình cảm thật:
- Cậu gặp khi nào?
- Hồi tháng giêng, trong một hội nghị bàn về sức cạnh tranh toàn ngành.
- Tháng giêng… Tức là gần cả năm nay! Vậy tại sao bây giờ cậu mới nói?
- Cô ấy dặn.
- Khoẻ không?
- Yếu.
- Cuộc sống thế nào?
- Tôi không hỏi và cô ấy cũng có ý lảng tránh.
- Thế… thế chỉ hỏi thăm không thôi à?
- Tất nhiên còn có chuyện khác. Cô ấy đã biết ông về đây, biết cả những việc ông làm, biết rất kỹ cứ như cô ấy đang còn ở Công ty. Nói chung cô ấy không có ý kiến gì, chỉ dặn, đó là những giải pháp quá táo bạo đòi hỏi một sự nhẫn nại và nén chịu ghê gớm lắm vì nó động chạm đến những phần nhạy cảm nhất của con người mà, tính khí ông ai chả biết, lúc rất sắc sảo, lúc lại rất ngây thơ dễ bị phỉnh lừa, dễ hay nổi nóng. Cô ấy muốn tôi gián tiếp nói lại với ong nhưng tôi không nói vì lúc đó công việc đang đà trớn và ông đang là một chiếc đầu tầu dũng mãnh, biết đâu đàn bà cạn nghĩ lại làm rối chuyện…
- Nhưng rồi giờ đây, cậu thấy ôc ấy đúng và quyết định nói với tôi, đúng không? Thật quý hoá quá!
Vận bỗng đưa tay túm ngang ngực áo bạn, ghì sát mặt:
- Vũ Nguyên! Trong công việc mày là cấp trên của tao, so với mày chả là cái gì, tao thường thầm tự hào được là bạn của mày nhưng không phải vì thế mà mày có thể buông lời giễu cợt đến những cái gì thiêng liêng nhất mà cả tao lẫn mày đều coi trọng. Hà Thương thực sự lo cho mày. Cô ấy vẫn yêu mày. Chỉ có cô ấy mới có kiểu lo như thế và yêu khổ sở, yêu mà chấp nhận hy sinh như thế.
- Mày nghĩ tao không khổ sở à? – giọng nghen đắng – Mày nghĩ đang không giữa đêm tối tao lại rồ dại mang kèn ra đây thổi à? Hoạ có là thằng điên! Nhưng mà thôi, dẹp qua bên! Tao quên rồi! Quên hết rồi! Cô ta bây giơ không còn là gì với tao nữa. Rút cuộc, cô ta vẫn cần có một cuộc sống yên lành, cần có một thằng chồng phục dịch ở bên như bất kỳ một người đàn bà thường tình nào khác.
- Mày chưa quên! Mày đừng dối lòng! Tại sao không nhân dịp này đi tìm thăm cô ấy một tý đi! Dẫu không còn gì nhưng vẫn là tình nghĩa ngày xưa.
Vũ Nguyên rùng mình. Vận đã chạm đúng đến cái phần mềm nhất trong con người anh. Suốt hai năm nay, làm ra bộ thản nhiên bất cần vậy nhưng không một ngày đẹp trời nào là anh lại không cồn cào có ý định đi tìm cô, đi bí mật, đi bằng xe máy, bằng xe đò, đi theo đúng kiểu lãng du của người tình đi tìm người tình nhưng rồi lại thôi. Chỉ cần thoáng nghĩ đến cái dáng cô ngồi nhỏ con, e ấp đằng sau tấm lưng to bè của hắn ngày nào là lại có cả một thùng nước lạnh ở đâu dội xuống đỉnh đầu.
Anh ghì đầu bạn vào ngực mình:
- Vì mày, vì cô ấy, vì tất cả, tao sẽ nghĩ lại nghiêm túc hết thảy những điều mày vừa nói. Có thể mày đúng cũng có thể tao chưa sai, chỉ có điều trước tao làm thế nào, tao sống thế nào thì sau cũng vậy. Tao có thể yếu đuối, có thể nóng lạnh vẩn vơ trong cuộc đời nhưng với công việc tao sẽ đi đến cùng mọi ý tưởng.
Khuya. Sương đêm bắt đầu thấm lạnh. Ngọn bạch đàn trên cao dường như cũng đang thiu thiu ngủ. Đáng lẽ đã đến lúc họ phải trở về nếu như Vận không hỏi thêm một câu:
- Ông nghĩ về tay Điền thế nào?
- Câu trả lời trước.
- Hơi khó hiểu. Thông minh, năng động, biết điều, việc gì thuộc chức trách đều hoàn tất đến mức không còn chê vào đâu được nhưng… sao vẫn có cái gì giả giả, không thật.
- Cá tính.
- Mong rằng chỉ là cái tính. Trước mọi thành công của Công ty, hắn tỏ ra vui mừng nhưng vẫn là cái vui mừng không giống người khác. Trước mọi thất bại hắn tỏ ra buồn bực nhưng vẫn là cái buồn bực không giống ai, cứ ương ương dở dở. Tôi có cảm giác cái vui và cái buồn ở hắn đang tráo chỗ cho nhau.
- Trời đất! Nhiều khi tinh nhạy quá cũng có thể nhìn gà hoá cuốc đấy cậu ạ. Thằng Điền có không ít nhược điểm, mình biết, cũng như mình và cậu cũng đang đầy rẫy khuyết tật nhưng thời gian vừa rồi nếu không có nó, nhiều khi mình thấy rối. Làm quản lý lúc này, được một chính uỷ lo giữ gôn như cậu, lại được một tham mưu trưởng xốc xáo vòng ngoài như nó, coi như mình khoẻ.
- Phải thừa nhận hắn có những mặt mạnh mà không phải thằng cha phó giám đốc nào cũng có. Nhưng gần đây tôi nghe nói hắn thường xuất hiện trong những buổi gặp gỡ bí mật với những phần tử có vấn đề, trong đó có không ít những người ngày trước bị đẩy ra khỏi chức vị.
- Chắc bạn bè cũ, nhớ, thỉnh thoảng gặp nhau vả lại chức trách của nó là kĩ thuật thì buộc nó phải cơ động nhiều, tiếp xúc nhiều, tính nó lại ham vui, hay rượu, cứ có rượu là có mặt nó thôi.
- Và gần đây quan hệ của nó với lão Ba Vinh có chiều gần gụi lắm. Con người nhiều định kiến này đối với ông thế nào, chắc ông không lạ.
- Thì vẫn là cái chuyện tình cũ nghĩa xưa thôi. Cậu này có cái dở là hay để bụng, hay hàm ơn, nhớ lâu những người chỉ một lần nâng đỡ, cưu mang mình. Chắc không có gì đâu. Mình tin nó. Thôi, về đi!... Chà chà, đêm trung du đẹp đến huyền ảo thế này mà hai thằng đàn ông cứ chúi đầu vào những chuyện mần ăn được mất thì phí quá! Vận, cậu nán lại chút nữa, ngồi thật yên, nhắm mắt lại, thở đều, mình muốn cho cậu nghe một khúc nhạc hồ thiên nga mà ngày trước mình chỉ thổi riêng cho cô ấy…
Tiếng kèn tan vào gió, nghe tựa gió mà lại không phải là gió. Như có tiếng ai thì thầm mà lại muốn cho tất cả nhân loại này nghe thấy…
Giám đốc Vũ Nguyên quyết định vắng nhà vài ngày khi có những giọt mưa đầu tiên rơi xuống. Một mùa mưa nữa lại đến. Mùa mưa là mùa mát mẻ, mùa của những dòng mủ căng tròn đòi được ứa chảy ra khỏi thân cây. Máu cao su khác máu người. Máu người lạnh thì đông, máu cao su lại tuôn tong tả. Tính nết cao su giống tính nết đàn bà. Chăm bẵm nó, yêu chiều nó và gần gũi vừa phải với nó, nó sẽ thuỷ chung dâng hiến đến tận cùng sức lực. Ngược lại, dửng dưng với nó, thô bạo với nó, phản bội nó, sự trả thù của nó sẽ hết sức dai dẳng và tàn độc. Sự trả thù của nàng cao su đã tạm qua. Tình yêu và nỗi biết ơn con người đã bắt đầu trở lại trong những đường nét tròn căng, thẳng thớm và duyên dáng. Hơn hai chục ngàn héc ta cao su nằm dài trên địa bàn toàn tỉnh là hai chục ngàn rừng cây được trồng tỉa, được chăm sóc theo một quy trình hiện đại. Cây trồng dặm, dấu vết của một thời non yếu, đang được thanh toán đến những lô đất cuối cùng. Hai phần ba lượng cây đang khai thác, một phần ba trồng mới đang phổng phao sức vóc từng ngày. Chỉ độ vài năm nữa thôi, nếu ông giời đừng gây bất trắc, cả cánh rừng su bạt ngàn sẽ rùng rùng cho mủ thì rồi không hiểu sản lượng sẽ tăng lên biết giường nào.
Ngồi trên chiếc xe máy một trăm phân khối Vận cho mượn, anh cứ để mặc cho dòng suy tưởng chảy mơn man khắp da thịt mình. Mát quá! Đẹp quá! Xanh quá! Xanh đến rợn người. Đất đỏ, trời xanh, cao su xanh, suy nghĩ xanh. Chao! Bao gian nan cực nhọc vừa qua chỉ cần có một giây bay giữa thế giới xanh thế này là đủ để đắp bồi lại tất cả. Cái cậu Vận tuy có hơi cực đoan, phủ miệng một tí nhưng nó nói cũng phải, cũng chẳng nên bao sân quá, thỉnh thoảng cũng nên bứt khỏi công việc vài ngày để nhìn lại mình. Công việc! Chỉ tiêu quỹ này cho các nông trường vừa giao xong, kế hoạch kinh doanh thông qua cũng tạm ổn, đợt học chính trị, học ngoại ngữ cũng vừa sơ kết, đoàn thanh tra không kết luận được gì, vớ vẩn, vẫn thế, mất thì giờ, lại ba cái kiện cáo về giao quá định mức sẽ khiến cho các nông trường vừa rơi vào thế bị động mà làm bừa làm ẩu, về cắt giảm vật tư ảnh hưởng đến sản xuất, về cả chuyện những cuộc đấu thầu, chỉ định thầu xung quanh việc xây cái hội trường… họ chưa kết luận nhưng họ có vẻ muốn găm lại. Thì găm. Tất cả việc mình làm đều vì cái chung, chả ngại. Cái đáng ngại nhất là điều mình đang vì nó mà đi hai trăm cây số để đến kia cơ.
Hăm trăm cây số, chuyện vặt! Hai ngàn cây, cũng chuyện vặt! Để đến được với em, để được gặp lại em, cái phần nửa bên kia của đời tôi, dù chỉ một giây một phút, tôi sẵn sàng đi vòng quanh cả cái hành trình đầy bất trắc này. Chỉ sợ lúc đó em lại… Cô ấy vẫn yêu ông… Chính cô ấy dặn tôi là không được nói lại với ông… Hơn ba năm giời, dầu quá đỗi khổ sở, anh đã khoá chặt chân mình lại bằng lòng tự tôn bị tổn thương, vậy mà chỉ cần một câu nói vu vơ không có căn cứ của cái thằng phổi bò trời gầm ấy đã khiến được anh nhảy vùng ra khỏi ổ như cái đứa dại gái mãn tính, ừ thì dại. Dại vì em chứ dại vì ai mà sợ nhục. Đã có thời yêu nhau đến lặn vào nhau, nhục hay vinh đâu còn có nghĩa gì nữa. Vả lại, dẫu không còn tình vẫn còn bạn, bạn hay tình cũng đâu dễ mỗi lúc mà ráo hoảnh làm ngơ. Và còn cả điều này nữa, có thể hôm nay tôi sẽ chưa đi hoặc không đi tìm em nếu như cái lần về thăm nhà nhằm mục đích thăm dò, hàn gắn bẽ bàng ấy, mẹ thằng Long không tỏ thái độ quyết liệt xua đuổi tôi. Tức là tôi cũng chả hay ho, tốt đẹp gì khi đến với em lúc này cũng chỉ như một cách để giải toả sự cùng quẫn hết đường lùi trong mối kết dính gia đình phải không…
Chắc mẩm em đã có con, không hiểu một đứa hay hai đứa, thì cứ dừng xe ở bãi chợ ven đường mua cả hai suất quà cho chắc ăn. Mua thêm cả chai Napoleong để uống với Tuấn, chồng em hay người đàn ông của em gì đó, không quan trọng. Uống theo kiểu như hai người đàn ông như đã từng uống một đêm rừng cháy năm xưa, thực ra cậu ấy đâu có chơi ác với anh, do em đấy chứ và xét đến cùng em cũng đâu có phải là người phản bội. Không thể gắn bó suốt đời với một kẻ đã có gia đình và kẻ đó cứ mãi lần khân không dứt khoát thì sao gọi là phản bội. Và như vậy, đêm nay ca ba sẽ ngồi với nhau như ba người bạn, cấn cợn nuốt vào trong, tình bằng hữu nhè ra ngoài đi hết chai rượu rồi chia tay. Vậy là xong, chẳng còn hệ luỵ. Nhẵn quẹn ám ảnh. Cách tốt nhất để chấm dứt một ám ảnh tình yêu là chứng kiến mình yêu ngồi giữa mâm cơm gia đình. Hình như có lần chính em đã nói như thế để hôm nay tôi lầm lũi vượt trăm cây số sống trâu sống bò đến đây chỉ làm động tác thực thi.
Tối mịt anh mới đến được cái nơi cần đến. Một cánh rừng cao su nằm đắm chìm trong bóng tối cao nguyên hoang dại. Tay giám đốc công ty này anh có quen sơ trong những hội nghị thường niên của toàn ngành nên không muốn lộ mặt. Và anh cũng không có ý muốn qua con người này dò thăm về em, một nữ giám đốc nông trường hiếm hoi chẳng phải công ty nào cũng có. Vì vậy, trong bóng tối mông nung giữa xứ lạ, anh hoàn toàn không biết nhà em ở đâu, em có nhà hay đang ở văn phòng? Vào quán vào tiệm hỏi thì bất tiện. Những nơi ba vạ này sẽ xé câu chuyện đang đêm có một gã đàn ông trông thất thểu đến tìm bà giám đốc to ra gấp chục lần, không có lợi gì cho em. Cuối cùng anh đành ghé vào một mái lá nằm sâu trong một lô cao su đang le lói ánh đèn dầu và anh chắc mẩm rằng đó là nhà của một công nhân cạo mủ, bởi chỉ có cạo mủ thì nhà cửa mới còn sập sệ, tạm bợ đến như thế này.
Chủ nhân có nhà. Hai vợ chồng trẻ và bốn đứa con nít nhít anh chồng đang ngồi lừ lừ bên trai rượu, cô vợ vừa thu dọn bát đĩa vừa quát con nhặng xị, chao ôi, tiếng quát con của người mẹ tần tảo sao nơi nào cũng giống nhau, chua khét và rền rĩ như quát thét vào chính kiếp sống vất vả của mình. Kiếp sống ngàn đời của một phu cao su. Âm thầm cạo, âm thầm sống, âm thầm sinh con và đứa con sinh ra lại âm thầm làm tiếp công việc của cha mẹ, năm này qua năm khác, đời này nối tiếp đời kia nếu như không có một hơi thở mới thổi vào. Cái suy nghĩ tưởng như nhàm chán, cũ mèm đó lại nhen lên trong anh.
Anh chia một nửa số quà cho bốn đứa nhỏ, uống với người chồng có nước da mặn mòi như nước da người thượng một ly làm quen, hỏi theo cách hỏi ba cùng dân vận cái thời còn là lính phải đóng quân trong dân:
- Tháng này thu nhập của cô chú có khá không?
- Khá gì! – Anh chồng lè nhè. – Không tới năm trăm.
- Sao bảo bà giám đốc ở đây điều hành mọi việc giỏi lắm kia mà?
- Giỏi thì có giỏi nhưng bệnh đau miết, mấy thằng cha ở dưới thừa cơ mặc sức lộng hành, trống đánh xuôi kèn thổi ngược, buồn lắm chú ơi!
- Bà ấy bệnh đau thế nào?
- Sao biết được, cả nông trường ngàn mấy con người, có khi cả năm chẳng dòm thấy mặt bà, chỉ nghe nói thôi.
- Thế… Còn chồng con bà ấy độ này ra sao?
Khó khăn lắm anh mới bục ra câu đó lập tức bị cái nhìn rất sắc của vợ chém ngang mặt.
- Chú là thế nào với bả mà đang đêm vô đây hỏi chuyện chồng con người ta?
Chết mẹ rồi! Đã kín đến thế mà vẫn bị lật mặt. Cái giống đàn bà có thể ngu ngơ về mọi chuyện nhưng đã động đến chuyện này là tỉnh như cáo. Anh cười:
- Tôi là bạn làm ăn với chồng bà ta. Cũng lâu rồi không gặp.
- Chồng nào? Vẫn cái nhìn xeo xéo.
- Anh chồng to cao hay đi chiếc xe phân khối lớn ấy.
- Thế ra chú là bạn làm ăn với cái nhà ông ấy đấy à? Hèn chi mà dòm chú cũng có vẻ là dân buôn bán lớn lắm. Chú về đây chắc để mua số cây cao su đêm trước bị bão nó đánh đó?
- Hả… Ừ, đánh đổ.
- Mẹ nó! – Anh chồng dằn mạnh cái ly xuống chiếu – Đúng là chó cắn áo rách. Đổ mẹ gì. Họ đổ tại bão để kiếm cớ thu tiền. Đổ gì mà đổ những cả chục héc ta lận. Có đổ vào túi!
Chồng tiếc bắc, vợ tiếng nam, đám trẻ tiếng lơ lớ… nghe một lát đã cảm thấy ong ong trong đầu hết chịu nổi định đứng dậy cáo từ…
- Vậy chú có muốn đến thăm ổng không?
Rõ ràng là món quà không đáng gì cho trẻ nhỏ và vẻ mặt có lẽ là trông nhầu nát lắm của khách đã phát huy tác dụng phụ, cô vợ vạch một bên nụ hoa vẫn còn căng mọng cho con bú hỏi với vẻ ái ngại.
- Cũng muốn đến thăm chút…
- Cháu sẽ cho thằng lớn nó dẫn đi, cũng gần thôi. Ông này nghe nói giàu dữ lắm! Có nhà ở Sài Gòn, nhà ở Playku, có cả nhà ở đây nữa.
- Chắc là họ ở chung trong căn nhà đó? – Anh hỏi một câu vô nghĩa.
- Ai mà biết! – Giọng người chồng. Thỉnh thoảng ông ta mới về. Về để đưa bà ấy đi đận thì thành phố, đận thì Hà Nội, đận lại sang cả Trung Quốc nữa để chữa cái bệnh chi đó. Chắc là bệnh vô sinh. Đểu nhỉ! - Cười khớ một tiếng như bát vỡ - Người muốn chả có được, người không muốn lại đẻ ình ịch. Giá như đổi được chỗ thì…
- Vô duyên! – Chị vợ mắng anh chồng một tiếng cũng chua ngoét như mắng con – Thôi, uống vậy thôi, lên giường ngủ đi, mai còn ra lô sớm
- Đấy, lại lên giường! Mới chập tối đã lên giường làm sao mà không lắm con, làm sao mà không… ình ịch được.
Lại tiếng bát vỡ bắn ra từ trong mồm, lại tiếng cấm cáu chua ngoét nhưng nghe thật ấm bụng. Họ đang hạnh phúc. Họ chấp nhận hoàn cảnh của họ, và thế là cuộc đời. Chỉ có tôi và em, và những lộng hành, bon chen, đố kị, xung đột, xấu tốt dai dẳng bủa vây chung quanh là chắc không thể nào chấp nhận được nhưng buộc phải chấp nhận. Đó cũng là luật đời. Phải chăng vì thế mà giờ đây tôi đang đi theo cậu bé mười một tuổi, mặc quần đùi, cởi trần băng vào bóng tối để đến với em.
Thằng bé chỉ tay về phía một căn nhà ngói hai gian khá rộng đang chạy máy phát điện hiện ra như một ảo ảnh:
- Nhà cô ấy kia kìa! Cháu gọi nhé! Cô…
- Ấy không – Anh vội bụm lấy cái miệng đang chực ngoác ra cật lực của nó – Cháu về đi để bác tự vào. Cảm ơn cháu nhiều lắm! Cho cháu mua sách vở đi học này. Anh nhét vào tay nó tờ bạc năm mươi ngàn. Nó trợn tròn mắt, ngần ngừ một lát rồi cầm lấy, chạy ù đi, thỉnh thoảng lại ngó lại xem ông khách có đòi lại không.
Giấu chiếc xe vào một chỗ khuất ven đường lô, anh nhẹ chân đi vào ngõ với một cảm giác lo lắng, hồi hộp đã lâu lắm mới lại có. Bốn năm, mới chỉ là bốn năm xa em, không gặp em mà đã tưởng rằng đã lâu lắm rồi. Em đang bệnh đau, không hiểu lúc này đây mặt mũi hình hài em sẽ ra sao. Đã gầy yếu chắc em càng gầy yếu lắm. Đâu có sao. Đã có lần ở bên nhau, em có nhớ câu anh nói: “Chúng mình yêu nhau lâu quá rồi, như là có từ tiền kiếp rồi, sau này dù em có ra làm sao, thậm chí có biến cải thành đàn ông, anh vẫn yêu…” Anh còn lấy tay bịp miệng anh: “Đàn ông các anh bao giờ cũng thế, nói đổ đình đổ chùa nhưng đụng chuyện một chút là tơi ra như cục bột mì nhúng nước”, cục bột mì ấy lúc này đang ở cách em chưa đầy hơi thở đẫy và nó chưa hề tơi ra chút nào, vẫn vẹn nguyên, quánh vón, chỉ có em mới đụng chuyện là đã nản chí thôi.
Không muốn gõ cửa, chưa thể gõ cửa, như một gã trộm chuyên nghiệp, anh nhón chân theo kiểu trinh sát nhón chân vào đồn giặc đi vòng ra sau nhà, tiến gần đến khung cửa sổ có khe sáng hắt ra, nhìn vào… không nhìn thấy gì hết. Chỉ có mùi thuốc bắc bay ra ngào ngạt. Họ đi đâu nhỉ? Hay là vào phòng trong nằm nghỉ rồi, áo mỏng quần mỏng, đầu gối tay ấp… Nhưng sao còn sáng đèn? Căng mắt nhìn sâu chút nữa. Vẫn trống lạnh. Đúng lúc toàn thân anh khẽ giật nẩy bởi một tiếng ho con gái rất đỗi quen thuộc vọng ra và dáng hình em từ giữa khoảng tối nhờ nhờ của khoang bếp đi dần lên. Ngực anh thít chặt, mặt nóng bừng, em đấy ư? Không, không thay đổi gì cả, vẫn thế, còn hơn thế, vẫn mái tóc buông xoã, vẫn dáng người mảnh dẻ, vẫn cái cổ thật cao và vẫn khuôn mặt thanh thoát, trắng xanh, không gợi một chút phấn son, không gầy đi, không già đi, chỉ có đôi mắt hình như có sâu hơn, trầm hơn đôi chút.
Hà Thương ho nhẹ tiếng nữa, đi ra bàn, ngồi xuống, rút tệp giấy trên kệ ra, đeo kính vào rồi cúi xuống chăm chú. Chiếc kính… Chiếc kính gọng nâu… Anh nổi gai người. Vẫn là chiếc kính dạo nào hai đứa đi cả ngày giữa phố đông để chọn mua cho được. “Khi nào em chết thì cái kính này mới mất”. Em bảo vậy. Thương ơi, anh đây! Đứng ngoài cửa sổ anh cồn cào muốn kêu lên một tiếng như thế rồi ào vào, không làm gì cả, không nói gì hết, chỉ nhìn, nhìn như nuốt, nhìn một lần cho mãi mãi, rồi thôi. Tôi biết em kiêu hãnh, em cũng hiểu tôi bất cần, cuộc tao ngộ trong đêm thế này chưa chắc đã làm em xúc động mà có khi còn khiến em phật lòng. Lại còn cái người đàn ông kia nữa… Anh đảo mắt quanh phòng… ừ nhỉ, không thấy chiếc phân khối lớn của hắn đâu cả nhỉ? Hắn đi vắng, lại đi vắng hay là hay là giữa hai người vẫn chỉ là… Không! Anh lắc đầu thật mạnh. Không thể có cảnh huống ly kỳ, mùi mẫn như tiểu thuyết Quỳnh Dao vậy được. Đây là Việt Nam, đây là xứ sở cao su đang vào thời thị trường chụp giật, làm gì có.
Anh vẫn đứng, cô vẫn ngồi. Thời gian không chịu trôi. Bỗng anh thèm được đứng mãi như thế này, đứng thật lâu, đứng suốt đời, không còn thời gian, không còn không gian, không cao su, không lỗ lãi, không Công ty, không đảng uỷ không nông trường, không cạnh tranh, không thanh tra không lừa nhau từng miếng, không làm bộ giả nói giả cười, không hết. Chỉ có tôi và em…
Lại tiếng họ. Tiếng ho con gái trong đêm cao nguyên nghe nẫu ruột nẫu gan. Có vẻ mệt, em bẻ ngón tay, đúng dậy ra tủ sờ tay vào núm băng Cassete, một thói quen vừa làm vừa nghe nhạc vốn có của em. Một bài tình ca… Rồi lại một bản dân ca khe khẽ vang lên… Và sau đó, thật bất ngờ, anh rùng mình không tin ở tai mình nữa, chẳng hiểu có phải do chính dáng hìn em tạo nên hay do một âm thanh ký ức nào đó vọng về mà cả gian phòng bỗng đấy ắp giai điệu Cái chết của con Thiên nga quen thuộc. Anh ghì trán đến đau nhức vào thành cửa. Không, chính là nó chứ không phải là ảo. Con thiên nga gãy cánh… Con thiên nga mỏng manh… Cái đẹp tội tình… Cái đẹp không bao giờ biết mình đang là miếng mồi ngon của cái ác… Con thiên nga nằm xuống nhưng con thiên nga sẽ bất tử trong màu trắng tinh khôi… thì ra em vẫn giữ được bản nhạc của chúng mình. Có nghĩa là em vẫn chưa…
Không thể nghe thêm, không thể nghĩ thêm được gì nữa, anh quyết định đẩy cửa bước vào, bước vào giữa nét nhạc ấy để em phải bộc lộ em chính là em. Chỉ cần thế thôi để lưu giữ được chút hành trang về tình yêu, về sự chung thuỷ của đàn bà chứ tôi không đòi hỏi gì hết, kể cả một nụ hôn rất nhẹ vào môi mà tôi đang khát thèm đến cạn khô lồng ngực. Đúng lúc hai bàn chân tê cứng của anh bắt đầu dịch chuyển thì ngoài mặt lộ bỗng ục lên một tiếng nổ rất to như có pháo phòng không hạ nòng bắn thẳng ở đâu đây. Tiếp liền là một ánh đèn pha vút thẳng vào, sáng loá như chớp bom. Thằng Tuấn! Chả lẽ lại là nó, tại sao lại là nó? Chỉ nó mới có cái kiểu phóng xe trấn cướp ngân hàng như thế. Xe lao vào sân. Đúng là nó rồi. To cao dềnh dàng, mũ bảo hiểm, chân dận giày nhà binh Mỹ… Chán! Anh lùi lại về chỗ cũ. Tiếng chân chống gạt mạnh. Mùi xăng xộc lên. Đế giày gõ vội… Cửa mở… Thằng Tuấn thật. Trên tay hắn là một bịch to không hiểu đựng những thứ gì và tay kia là chiếc ba lô du lịch căng phồng chứng tỏ hắn vừa đi đâu xa về.
- Thương chưa đi nghỉ à? – Đúng giọng hỏi lưng chừng không lạnh không ấm của một gã chủ nhà.
- Dạ, còn bận chút việc. Sao anh Tuấn về tối thế? Đã ăn gì chưa để Thương đi nấu?
Chao ôi! Vẫn tiếng nói ấm nhẹ đến vô cùng, tiếng nói ấy bao lâu nay đã lặn ngược vào tận đáy tâm hồn anh.
- Ăn bậy một miếng ngoài Cây Chanh rồi. Tính mai mới về nhưng lại sợ ở nhà có chuyện gì…
- Làm gì có chuyện gì được – Cười nhẹ - Anh Tuấn cứ làm như Thương là người sắp chết.
- Thuốc này vẫn của ông thày Tàu ở Thâm Quyến nhưng có thêm vài vị nghe nói tốt lắm – Hắn tháo dây chằng buộc quanh cái bịch to có bọc ni lông.
- Trời! Thuốc cũ đã uống hết đâu. Đọc báo thấy người ta quảng cáo thứ thuốc này mắc lắm, một gói bán tới cả bốn, năm triệu bạc, anh Tuấn mua làm gì mà nhiều thế?
- Chuyện vặt, miễn là công hiệu. Ấm đâu, để sắc thử loại này xem.
- Anh cứ để đó, mới đi xa về, mệt, để Thương đi nấu nồi nước cho anh tắm qua.
Cô đi xuống bếp. Gã đàn ông ngả lưng vào thành ghếm, bắt chéo đôi giày lầm lụi lên cạnh bàn, lặng lẽ ngửa cổ nhả khói thuốc lên trần nhà… ngoài này anh thấy cay xè nơi mắt, vội nhắm nghiền lại… Anh sẽ gõ cửa vào đúng như dự định ban đầu nhưng tất cả những gì diễn ra trong kia đã làm cảm xúc anh đông cứng lại. Không thể vào được nữa! Vào làm gì! Nồi nước tắm…. Bọc thuốc đắt tiền… đôi giày thượng lên mặt bàn… Người ta đang cần yên tĩnh để chăm sóc nhau, để được bày tỏ tình cảm với nhau, hoạ có là ngu, là dở người mới xông vào lúc này. Vĩnh biệt! Vĩnh biệt em, Hà Thương! Chỉ cần một giây phút thế này thôi là đủ để tôi nhận thấy không còn chỗ nào kê được trong cuộc đời em nữa. Thôi thế cũng xong. Dẫu sao trong lúc yếu đau, em cũng có được một kẻ đàn ông yêu thương, chăm sóc tận tình. Chỉ buồn là em yếu đau cái gì, đau ra sao, tôi, một kẻ tưởng như đã có thời sẽ gắn bó cả đời với em lại không hay biết, không được quyền hỏi han, chăm sóc gì cả. Chào em…
Vũ Nguyên ra chỗ giấu xe. Ra đến mặt lộ tráng nhựa rồi, không ngoái đầu nhìn lại, anh vẫn tưởng như mùi thuốc bắc nghèn nghẹn theo anh ra đến tận ngoài này, mùi của hạnh phúc, mùi của cõi nhân gian vui ít buồn nhiều.
Chiều tối hôm sau, vừa dệ bánh về được đến trước cổng Công ty, đang bã bời mệt mỏi tận cùng, cô phó văn phòng có vóc dáng nở nang, uyển chuyển của một vận động viên thể dục dụng cụ đã chạy ra báo tin có nhà báo Trung ương đang chờ giám đốc để làm việc.
- Sao không để anh Vận hay anh Điền làm việc luôn đi.
Trước các nhân viên, theo thói quen cố hữu, bao giờ anh cũng kêu các cộng sự của mình bằng anh.
- Dạ, em có nói nhưng anh nhà báo bảo có những việc phải trực tiếp gặp người phụ trách cao nhất.
- Rách việc – Anh cau mày – Thôi được, bảo tay ấy gặp tôi ở văn phòng nửa tiếng nữa. Cái gì mà trực tiếp với chả trực tiếp! Lại xin quảng cáo chứ gì? Lần sau những trường hợp như thế này, đồng chí cứ bảo tôi đi vắng, đi vắng xa.
Có vẻ đã quen với sự gắt gỏng bất chợt của sếp, cô văn phòng chỉ lí nhí khẽ dạ một tiếng rồi lui ra.
Từ trên tầng hai nhà khách, sau tấm kính mờ, có một ánh mắt đang nhì xuống…
Một thanh niên có khuôn mặt quen quen, đầu chải ngôi giữa, gầy dong dỏng, ăn mặc kiểu tay chơi bụi bặm với chiếc áo phao khoác ngoài chằng chịt những túi bước vào. Anh ta vồn vã bằng một cái cười rất tươi, từng trải trước tuổi nhưng đôi mắt lại cứ nhìn vào chủ nhân xoay xoáy:
- Xin chào vị giám đốc nổi tiếng làm ăn giỏi toàn ngành! Em đến từ sáng bây giờ mới gặp được anh. Đúng là làm giám đốc thời này còn khó hơn gặp chủ tịch nước.
- Cũng không đến nỗi. Tôi vừa đi thăm người quen về. Đồng chí ngồi chơi – Anh cố làm ra bộ tươi tỉnh chỉ chiếc ghế đối diện – Mà này, trông cậu có vẻ quen quen, hình như đã gặp ở đâu rồi ấy nhỉ?
- Gớm thôi, người giỏi giang ao giờ cũng đãng trí, mà đãng trí là dấu hiệu của một nhà doanh nghiệp hiện đại, đãng trí cái nhỏ để tập trung vào cái lớn. Em đã xuống nông trường của sếp với một người nữa hồi sếp đang là giám đốc nhưng bị sếp tránh mặt, sếp quên rồi à?
- Có gặp đâu mà quên. Nhưng có nghe nói lại. Sao, chàng phóng viên hợp đồng, hình như sau lần đó về, các cậu không có bài nào?
Bị tác động bởi mấy chữ Phóng viên hợp đồng nhưng hơn là nội dung câu hỏi, anh chàng thoáng cau mày lại rồi liền đó lại cười toét:
- Vấn để là ở đó. Hồi ấy có nhiều thông tin phức tạp về sếp, về nông trường lắm, nếu em không kiên quyết thuyết phục mà để đăng cái bài đó lên là rất mệt.
Chứ không phải có người ghim lại không cho đăng hả? Định vỗ thẳng vào mặt anh ta câu đó nhưng nghĩ sao lại thôi.
- Cám ơn cậu! Theo mình thì cứ đăng biết đâu lại có tác dụng phụ, càng hay.
- Chà! Đúng là thiên hạ nói không ngoa, giám đốc Vũ Nguyên dám làm dám chịu trách nhiệm, một giám đốc chịu chơi không dễ gì qua mặt được. So với lần gặp trước, à, tức là em muốn nói cái lần gặp đại hội mừng công toàn ngành, sếp chả thay đổi gì, vẫn đẹp, vẫn phong độ, vẫn…
- Xin lỗi! Tôi mới vượt hai trăm cây số đường xấu về, hơi mệt. Cậu muốn gặp trực tiếp tôi có việc gì?
- Thực ra cũng không có việc gì nhưng vì nghĩ đến sếp, quý trọng sếp nên…
- Nói luôn đi, tôi nghe.
- Nhanh thôi. Vẫn là những thông tin phức tạp mà nếu không chính xác sẽ có ảnh hưởng khá nghiêm trọng đến uy tín của sếp, của công ty.
- Của tôi? – Bất chợt thấy nóng mặt – Uy tín gì? Đồng chí cứ nói.
- Vâng, nhưng trước hết xin thống nhất với anh một nguyên tắc là, báo giới bao giờ cũng đứng về phía những nhân tố tích cực chứ không đua theo dư luận. Nhất là cái nhân tố đó lại là một trong những con chim đầu đàn của ngành cao su Việt Nam như anh.
- Không dám.
- Trên tinh thần đó, em muốn thằng thắn trao đổi với anh một số thông tin mà bọn em nghe được từ toà soạn và cũng muốn được nghe anh trao đổi lại.
- Ví dụ?
- Ví dụ chuyện đất đai công thành riêng, chuyện đấu thầu sai nguyên tắc, chuyện độc đoán chuyên quyền trong điều hành, chuyện tài chính, chuyện tình cảm riêng tư không rõ rệt…
Trái da láng đêm qua bên cửa sổ xì khói trong đầu. Anh đứng bật dậy:
- Hết chưa? Còn chuyện gì nữa không?
- Ấy kìa, anh cứ bình tĩnh – Lại cái cười từng trải trước tuổi. Nói ra tất cả điều này là cũng vì mục đích bảo vệ anh, bảo vệ cái đúng.
- Thế này nhé! – Gò má anh giật mạnh – Trước mắt là tôi không cần bảo vệ. Sau nữa là tôi không muốn nghe thêm những thông tin ba láp ấy. Nếu đồng chí muốn rõ hơn, có thể tìm đến ban thanh tra tỉnh, thanh tra bộ. Còn tôi, tôi không có gì để nói cả. Hết!
Anh ta cũng đứng dậy, cái cười lặn hẳn, nét mặt chợt trở nên rắn căng:
- Tức là đồng chí không muốn cộng tác với báo chí?
- Còn tuỳ ở như báo chí nào?
- Với thái độ ấy, đồng chí đã tự chuốc lấy những phiền toái không lường được. Và chúng tôi cũng sẽ có cách làm việc riêng của chúng tôi, cách làm dựa trên sức mạnh độc lập của báo chí.
Giận run người, anh chỉ kịp kìm lại bằng cả bàn tay lia ra cửa:
- Mời cậu đi ra khỏi đây ngay! Nếu muốn xin tiền, xin quảng cáo thì cứ nói thẳng, tôi sẽ cho, đã từng cho, còn giờ ba cái trò nắn gân, dặm doạ ra để vòi, bảo vệ của tôi sẽ nói chuyện với cậu!
Anh ta vơ cuốn sổ tay chưa ghi được chữ nào nhét nhanh vào túi áo ngực, lé mặt nhìn ra cửa, cười nhạt:
- Rất tiếc! Rất tiếc đồng chí giám đốc ạ! Tôi chỉ nói thế thôi. Rất tiếc!
Cánh cửa ập lại một lúc lâu rồi mà trong căn phòng mờ tối, toàn thân Vũ Nguyên vẫn rung lên như bị sốt rét.
Vận vào, trên miệng còn ngậm chiếc tăm, giọng tưng tửng:
- Ông đuổi hắn đi rồi?
- Không thể nào chịu nổi! Sao bây giờ lại nảy nỏi ra lắm thứ nhà báo quái gở thế không biết.
- Báo mẹ gì. Tay này nghe nói chỉ chuyên dựa danh nhà báo để đi nặn tiền thiên hạ. Nặn được, nó tung hô lên tận trời, không được, nó giở mặt hạ người ta xuống tận đất. Hôm quan thằng công ty Bắc cũng bị hắn đến bóng gió một chập, phải nôn ra vài triệu đấy. Ông làm thế là phải. Cũng cần cho mấy thằng cha này giật mình một phen chứ không lại cứ cho rằng doanh nghiệp với tội phạm chỉ là một, phải sợ hãi, phải kính nể, phải có nghĩa vụ cung phụng họ thì mới được yên.
- Mệt! Quá mệt! Mệt đủ thứ. Nhiều khi cứ muốn vất quách.
- Nước đời là vậy. Nhưng cũng không nên coi thường cái cánh báo chí nửa mùa này. Vũ khí tối tân có sẵn trong tay họ, họ dễ làm cú nháy cò vô tội vạ lắm.
- Châp!
- Thôi dẹp, tóm lại chuyến đi thế nào? Gặp được em không?
- Nhà còn rượu không?
- Hả, cái gì? Mèng đéc, kiểu này rồi lại sắp có bão đây. Rượu thiếu cha gì.
- Đi, đi về nhà cậu ta nói chuyện.
Cái ánh mắt từ tầng hai nhà khách lúc nãy đã lại xuất hiện ở một chỗ quẹo bên đường. Chiếc xe máy đang phóng nhanh chợt dừng lại.
- Xin chào! – Ánh mắt nói – Chào đồng chí nhà báo Trung ương!
- Ông là ai?
- Sao đằng ấy chóng quên thế? Mình là Điền, phó giám đốc cái nông trường điểm dạo ông xuống, bây giờ lên đây vẫn làm phó, không thay đổi gì, một thứ phó truyền kiếp. Có lẽ nhà báo vừa gặp chuyện bực mình?
- Tôi chưa từng gặp một tay nào hách như thế cả. Tưởng làm vua một vùng là có thể làm vua được cả thiên hạ. Ông cứ về nói với lão ta như thế và tôi sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này đâu.
- Đừng nóng, chuyện đâu rồi có đó. Vào đây, vào đây cái đã! – Hắn chỉ tay vào một quán nhậu nằm kín đáo bên kia đường – Bây giờ về Thành phố không kịp đâu, lại dễ gặp nguy hiểm, cứ vào đây làm chút gì cho ấm bụng rồi nghỉ lại, có chỗ tươm tất đàng hoàng chứ cứ gì phải nghỉ ở Công ty. Ai lại để cho nhà báo Trung ương bụng đói ra về thế này.
- Cám ơn nhưng tôi đi kiểu này quen rồi.
- Đằng ấy vừa nói không bao giờ bỏ qua chuyện này?
- Không bao giờ!
- Vậy thì phải vào đây nghe cho hết ngọn ngành rồi mới “không bao giờ” được chứ. Đằng ấy đánh giá tay Nguyên hơi bị đơn giản đấy. Tay này không vừa đâu. Hàng chục đoàn thanh, kiểm tra xuống rồi lại phải cắp tráp về không kia kìa. Muốn hạ nốc ao hắn thì chỉ có cách là phải nắm hắn ở đằng chuôi. Mà cái chuôi đó… hả!
Hắn xoè rộng bàn tay rồi rồi quắp trở lại. Chàng phóng viên ngần ngừ một chút rồi, không hiểu do bàn tay có những ngón quắp lại đầy tính biểu tượng kia hay do mùi tỏi tán từ bên đường bay sang thốc thẳng vào mũi, anh ta nhìn như soi ếch vào mắt Điền hồi lâu, chợt hiểu, gật đầu.