← Quay lại trang sách

- 25 -

ĐÃ MƯỜI NGÀY PHẠM NHÂN VŨ NGUYÊN KHÔNG LÀM động tác vẫy tay giấc sáng nữa. Vô ích. Chả tác dụng gì. Anh nghe trong mình đã bắt đầu rệu rã lắm rồi. Không phải do khớp, không phải do u xơ, tất nhiên, cũng không phải do cuộc sống tù ngục. Tất cả những cái này anh đã quá quen, đã ngầm ký một bản hoà ước sống chung với nó suốt đời, chúng không thể làm hại được anh. Điều mà anh đang lờ mờ nhận ra đó là nằm ở chỗ sâu hơn kia. Nằm trong tim trong máu. Anh không còn làm chủ được nhịp đập của quả tim mình nữa. Sáng nào vạch áo nhìn xuống dường như cũng cảm thấy nó nặng hơn một chút, to ra một chút, thỉnh thoảng về đêm cả vùng ngực lại dội lên những cơn đau quặn thắt đến vã mồ hôi. Nghiến răng chịu. Bám chặt tay và gờ xi măng để không cho tiếng rên thoát ra khỏi họng. Và không muốn hở ra với anh. Ông bạn tù già biết, ông sẽ nặng lòng hơn trong khi lòng ông đã quá tải gánh nặng cuộc đời rồi. Cậu quản giáo biết, thằng con anh sẽ biết, anh không thể để cho nó lo lắng vì bệnh tật của bố, cái thứ bệnh mà bố nó bao lâu nay biết nhưng vẫn bướng bỉnh khinh thường.

Anh đã mơ hồ nhìn thấy cái chết. Cái chết đã được báo trước cách đây vài năm qua miệng một nhà bạn có học vị giáo sư. Anh không tin, anh cười nhạo, và bây giờ nó đã đến. Căn bệnh đái tháo đường đã nhè đúng lúc này mà phát dương hết công năng tàn phá mình. Ừ thì phá, có gì mà sợ. Đúng, cho tới tận lúc này anh vẫn chưa ghê sợ nó, chỉ cầu mong nó hãy đến chầm chậm một chút, một chút thôi, đến vào lúc mọi việc đã được sáng tỏ, đến khi thằng bé có thể ngẩng cao đầu vì sự hoàn toàn vô can của bố nó. Thằng bé lúc này chắc đã thi xuong. Liệu bài vở nó sẽ ra sao sau cú sốc này? Liệu nó có bị thằng tay loại khỏi vòng đỗ đạt khi cái người đẻ ra nó đang nằm trong trại giam? Và, liệu hai bố con có được gặp nhau một lần trước khi cái con quái vật nằm trong máu kia nó lôi anh đi vào tăm tích? Liệu… Nửa đêm tỉnh dậy chợt nghĩ đến điều này, anh hoảng sợ đến tái tê cả người. Con ơi…

Vào một buổi chiều, ông nhân viên tạp vụ văn phòng Công ty bất ngờ có mặt tại phòng thăm hỏi tù nhân. Đây là lần đầu tiên sau một trăm tám mươi mốt ngày bốn giờ, anh có người đến thăm nuôi. Quá xúc động, giọng anh đâm nhịu cứng như cái người say thuốc lào giấc sáng:

- Trời đất, bác Thái… bác vào thăm tôi đấy ư… Tại sao bác lại vào được đây?

- Cậu con ông Bằng nói khó với giám đốc trại giam cho tôi vào – Nét mặt ông vẫn càu càu như thể ông đang phàn nàn điều gì với giám đốc của mình – Ông có khoẻ không? Người ta đã làm gì ông mà người ngợm ông ra cái nông nỗi này?

- Không… Không có ai làm gì tôi cả… Sao? Anh em ở ngoài đó có mạnh hết không? Mọi chuyện của Công ty vẫn diễn ra bình thường đấy chứ? Cậu Vận thế nào?

- Ăn chút đi đã, hỏi chi mà hỏi dữ vậy?

Ông lôi từ trong cái túi to tướng ra cả một cửa hàng tạp hoá bày lênh láng ra bàn: Đường sữa, xà bông, bánh mì, bát ít, thuốc lá, thuốc tây, giò chả, thịt quay thịt hộp, my tôm các lại… Một ly cà phê sánh quẹo, bốc khói được rót ra từ cái phích nhỏ, kèm theo một ổ bánh mỳ kẹp dăm bông được đẩy đến trước anh:

- Ăn đi! Tôi nhớ suất ăn sáng của ông bao giờ cũng chỉ có thứ này.

Nhai mẩu bánh mỳ mà anh nghẹn đắng không thể nào nuốt nổi trong khi ông già Thái vừa soạn các thứ trở lại vừa lầm bầm như nói một mình:

- Ông Vận ông ấy ba bốn lần lên đến đây nhưng không được vào. Ông ấy nhắn là trong này ông cứ an tâm lo giữ gìn sức khoẻ, ngoài kia anh em đang tìm cách để vận động cho ông ra. Những người ghét ông, thù ông có người cũng đã nghĩ lại rồi. Gần ba ngàn chữ ký cả thảy…

- Ký gì, bác Thái?

- Ký đòi thả ông, ký đòi làm sáng tỏ vụ việc của ông.

- Cám ơn… Cám ơn tất cả anh em… Cám ơn tất cả mọi người nhưng chẳng ăn thua gì đâu. Không thay đổi được gì đâu một khi người ta đã có chủ đích.

- Uống cà phê đi không nguội hết bây giờ? – Găt – Ông bảo cái gì chủ đích? Thế ra ông đành chấp nhận ngồi đập muỗi suốt đời trong này à? Mới có vậy mà đã bi quan, mọi người biết, buồn lắm đấy.

- Tôi… tôi xin lỗi! Có thể đầu óc tôi dạo này…

- Đây là 500 viên thuốc tễ chữa bệnh nhồi máu – Ông đẩy một chiếc hộp vuông màu xanh biếc ra giữa bàn – Thuốc gia truyền của dòng họ Đường nổi tiếng danh y bên Trung Quốc đấy. Mỗi ngày hai viên thôi, uống đều sáng chiều.

- Của ai mua đó bác?

- Ai biết được. Có một đứa bé đưa đến nói có người gửi rồi đi luôn.

- Người ấy thế nào? Đàn ông hay đàn bà?

- Lạ nhỉ? Hay là của…

- Của ai cũng được miễn không phải là thuốc chết người. Sắp hết giờ rồi, hỏi gì thì hỏi cho hết, chắc phải lâu lâu tôi mới được vào.

Anh im lặng. Khuôn mặt gầm ghì của Tuấn hiện lên… Chả lẽ lại là Tuấn? Nếu đúng vậy thì hộp thuốc anh biết chắc chắn là rất đắt tiền kia có ý nghĩa gì? Có một chút dính dáng sâu xa của cô ấy vào đó không hay chỉ là một chút an ủi thông thường theo kiểu tình cũ nghĩa xưa bây giờ một người gặp nạn? Nếu chỉ có như vậy…

- Kìa, ăn đi chứ, ăn nhiều đi! Những thứ này mang về phòng không ăn nhanh, nó thiu, đau bụng lại khổ. Anh cười méo xẹo, cố nuốt miếng bánh mỳ để làm vui lòng ông. Bố mẹ không còn, anh em ruột thịt cũng tứ tán, đã từ lâu anh tìm được ở con người này một tình thương sâu thẳm không nói ra.

- Lâu nay bác có gặp thằng nhỏ nhà tôi không?

- Nó đang ở ngoài kia kìa – Ông già nói tỉnh queo.

- Nó đang ở ngoài kia! Trời, sao bác không đưa nó vào đây?

- Ai cho vào mà vào. Vào một mình đã là may mắn lắm rồi.

- Không được! Nếu vậy để tôi ra với nó. Long ơi…

Như vô thức, anh đưng bật dậy định lao ra cửa. Và rất có thể anh sẽ lao ra thật nếu như viên quản giáo con trai đồng đội đứng gần đó không kịp thời giữ lại: “Bình tĩnh đi chú! Để thư thả cháu sẽ nghĩ cách cho em vào”. Anh thẫn thờ đi về chỗ, chốc chốc lại giật mình, ngó nghênh ra phía ngoài cửa sổ như có tiếng gọi “Bố ơi!” vẳng đến.

- Nó… nó có khoẻ không? – Tiếng anh nghẹn đặc – thi cử sao rồi, nó có nói với bác?

- Sao không nói. Ông coi tôi là người dưng à?

- Tôi… xin lỗi!

- Xong rồi.

- Xong… Xong là xong thế nào?

- Là thi đậu cả bốn trường chứ còn sao nữa. Ba trường thủ khoa, một trường trên thủ khoa.

- Trên thủ khoa… Tôi không hiểu.

- Là đủ điểm để được chọn đi học nước ngoài.

Ly cà phê trên tay anh trượt xuống bàn. Một cục gì nó nóng lắm từ trong ruột trườn mạnh lên cổ… trườn lên mắt lên mũi… Anh nấc nhẹ một tiếng rồi biết là không kịp được nữa để mặc cho nước mắt chảy ra. Bên kia bàn, tiếng ông già vẫn cấm cảu:

- Hay nhỉ? Không nói thì bảo không nói, nói lại khóc, con cái vậy, phải mừng mới phải chứ sao lại khóc, buồn cười!

Anh gạt nước mắt nhìn lên, gượng cười. Giây phút ấy, anh lại thấy chính trên gò má người nhân viên già của mình cũng đang nhoè ướt.