Chương 15 Lần cuối tôi gặp Flora-1
Một năm sau
Hồ Como, Ý
Phòng ăn khách sạn mang lại cảm giác như đang lặn dưới hồ. Giữa mái vòm bằng đá cổ, bàn ghế bằng gỗ sáng màu và những vách kính lớn, phong cách tối giản của nơi này tương phản với sự tối giản của những ngôi nhà lớn theo kiểu tân cổ điển ở xung quanh.
Bảy giờ sáng, mặt trời còn chưa lên. Những chiếc bàn đã được bày ra, chờ đợi các vị khách trong cái im lặng trước trận chiến.
Tôi ngồi xuống một chiếc ghế đẩu bên quầy bar. Tôi dụi mắt xua đi cơn mệt mỏi trong lúc ở phía sau quầy những tia phản chiếu màu lam phơn phớt của mặt hồ nhảy múa trên những phiến đá lát ceppo di gre lớn. Tôi gọi một cốc cà phê từ người phục vụ mặc bộ đồ smoking màu trắng đã rót cho tôi tách nhỏ rượu mật hoa nồng êm phủ một lớp kem tươi mịn.
Từ nơi quan sát của mình, tôi có cảm tưởng như đang ở trên một mũi thuyền. Vị trí lý tưởng để ngắm thế giới thức dậy. Đây là thời điểm của những điều chỉnh cuối cùng: người dọn bể kết thúc việc dọn rửa bể bơi, người làm vườn tưới nước cho các bồn hoa và người lái thuyền đánh bóng chiếc du thuyền Riva thuộc sở hữu của khách sạn buộc trên bến.
– Signore, vuole un altro ristretto?
– Volentieri,grazie.*
•
Tiếng Ý trong nguyên bản:
– Thưa ông, ông có muốn một chút cà phê ristretto nữa không?
– Rất vui lòng, xin cảm ơn.
Trên mặt quầy bằng gỗ hồ đào, một chiếc iPad cho phép lướt xem báo điện tử hằng ngày, nhưng đã từ lâu tôi trở nên vô cảm trước những nỗi đau của thế giới.
Tuy nhiên, từ một năm nay, cuộc sống đã vượt lên. Thậm chí đôi lúc có cảm tưởng tôi đã tìm lại được mạch sống sau một thời kỳ thiếu vắng mọi sự hiện diện và mọi mối lo ngoại trừ hạnh phúc của Théo. Cuộc đời thường lấy lại màu sắc khi nó được chia sẻ. Fantine đã trở về bên tôi và tôi cũng trở về bên cô ấy. Tôi rời đảo Corse không mấy tiếc nuối và chúng tôi đã mua lại căn nhà gần vườn Luxembourg, rốt cuộc căn nhà cũng giống với điều tôi hy vọng về nó. Théo, giờ đã học năm thứ hai trường Y, đến chỗ chúng tôi khá thường xuyên. Mùa đông kinh hoàng năm 2010 đã trôi rất xa. Với gần mười tám năm chậm trễ, Flora Conway, nhân vật sáng tạo của tôi - sáng tạo chung của chúng tôi, Fantine sẽ phản đối như thế -. cũng quây quần với chúng tôi.
Bất chấp vẻ đẹp của địa điểm và cảnh quan nơi này, chuyến đi cuối tuần tràn ngập tình yêu dưới chân dãy Alps ở phía nước Ý của chúng tôi đã không khởi đầu suôn sẻ. Tôi tỉnh giấc người đẫm mồ hôi lúc hai giờ sáng, một cánh tay tê cứng, tim đập dồn dập. Tôi dấp nước lên mặt, uống một viên thuốc và mạch tôi dần đập chậm lại, nhưng tôi không ngủ lại dược. Những cơn mất ngủ này xảy ra ngày càng thường xuyên: Không hẳn là ác mộng, mà đúng hơn chúng là những câu hỏi ám ảnh cứ trở lại đục khoét tôi nặng nề. Và một trong số đó là: Flora đã ra sao?
Suốt nhiều năm tôi bỏ mặc cô ta như người đã chết, nhưng cô ta có chết thật không? Cô ta có nắm bàn tay mà tên người thỏ chìa ra để lao xuống khoảng không cùng hắn? Hay cô ta đã vùng thoát khỏi sự chi phối của gã vào giây cuối?
Flora Conwaỵ, chính là tôi…
Tôi chưa bao giờ quên điều đó. Nhưng tôi sẽ làm gì khi ở vị trí cô ta? Flora và tôi là những kẻ giả vờ yếu đuối. Tức là, những người thật ra rất cứng rắn. Phải, đó là điều chúng tôi biết làm giỏi nhất: chịu đựng*. Khi họ nghĩ chúng tôi đã bị dìm xuống đáy, chúng tôi sẽ tìm trong mình sức mạnh để đạp chân trở lại mặt nước. Ngay cả khi bị quật ngã trên chiến trường, chúng tôi cũng luôn có những kế hoạch dự phòng để phút cuối ai đó sẽ đến cứu. Điều đó ở trong người chúng tôi, những tiểu thuyết gia. Bởi vì viết văn hư cấu chính là nổi loạn chống lại số mệnh được sắp đặt sẵn của thực tại.
•
Tác giả chơi chữ, trong tiếng Pháp, cứng rắn là dur, chịu đựng là endurer, có chứa từ dur.
Khoác lác? Những lời hão huyền? Quả là tôi dừng viết đã lâu, nhưng không viết nữa không có nghĩa không còn là nhà văn. Và khi nghĩ kỹ, tôi thấy chỉ có một cách để biết chuyện gì đã xảy ra với Flora. Đó là viết nó ra.
Tôi mở khóa chiếc máy tính bảng đặt trước mặt và kiểm tra xem nó có cài đặt ứng dụng soạn thảo văn bản không. Đây không phải thiết bị viết ưa thích của tôi, nhưng nó cũng được việc. Sẽ là sai lầm khi nói tôi không sợ. Hơn mười năm nay, tôi đã thực sự giữ lời hứa không viết nữa được đưa ra trong một buổi tối giá lạnh tháng Một tại một nhà thờ Chính thống giáo, và các vị chúa không thích chúng ta lật lọng với lời hứa của mình. Nhưng những thứ tôi đang nghĩ trong đầu chỉ là một sự bội ước nhỏ xíu đối với giao kèo ấy. Chỉ là chút ngông cuồng. Tôi chỉ muốn biết tin tức về một trong những nhân vật của mình. Tôi gọi cốc cà phê thứ ba và mở ứng dụng. Thật sung sướng khi lại cảm nhận thấy cơn rùng mình khe khẽ chạy ngược sống lưng trước khi nhảy vào vùng xa lạ.
Hai voluto la bicicletta? E adesso pedala!*
•
Tục ngữ Ý trong nguyên bản: Anh muốn có cái xe đạp này mà? Vậy giờ thì đạp đi thôi!
Đầu tiên là những mùi hương. Những mùi hương làm hiện lên những hình ảnh. Những mùi hương xa xôi từ thời thơ ấu và những chuyến nghỉ mát. Mùi hương của kem chống nắng có…
2Đầu tiên là những mùi hương. Những mùi hương làm hiện lên những hình ảnh. Những mùi hương xa xôi từ thời thơ ấu và những chuyến nghỉ mát. Mùi hương của kem chống nắng có dầu monoi, mùi hương hoài niệm trên râu của bố, của bánh waffle và táo xiên bọc kẹo bơ. Mùi hương dầu mỡ nhưng gây nghiện của onion rings, của sausage pizza. Mỗi người một chiếc bánh madeleine, một xứ Combray, một bà cô Léoniet* của riêng mình. Rồi tiếng kêu của lũ mòng biển, tiếng reo của bọn trẻ con, tiếng sóng biển, tiếng sóng dội ngược trở lại, tiếng nhạc dân gian trong các chợ phiên.
•
Những liên tưởng tới tác phẩm Bên phía nhà Swann của Marcel Proust.
Tôi bước trên lối đi dạo bằng gỗ của một bãi tắm nhỏ men dọc đại dương. Một bên tàu, một bờ biển cát trắng, và đằng xa, hình dáng một vòng đu quay cùng tiếng ồn ào nhức óc của một hội chợ phiên. Những tấm biển quảng cáo dọc theo boardwalk khiến không còn chỗ cho nghi ngờ: tôi đã hạ cánh xuống… Seaside Heights ở New Jersey.
Thời tiết dễ chịu, mặt trời đang lặn ở đường chân trời và sắp sửa khuất hẳn, nhưng mọi người vẫn nấn ná trên bãi cát. Tôi bước xuống bãi biển. Một đứa bé trai làm tôi nghĩ đến Théo hồi còn bé. Một bé gái chơi với nó gợi về đứa con gái tôi từng mong sẽ có nhưng sẽ không bao giờ có. Bầu không khí thân thiện, có vẻ như nằm ngoài thời gian, mọi người chơi bóng chuyền, quần vợt bãi biển, họ ăn bánh mì kẹp xúc xích, tắm nắng vừa nghe Springsteen hay Billy Joel
Vài thân hình lộ ra dưới áo tắm, trong sự đau khổ, tội lỗi hay thờ ờ. Một số khác thu hút những ánh nhìn. Còn tôi, tôi quan sát kỹ những khuôn mặt, hy vọng trông thấy Flora, nhưng tìm kiếm vô ích, tôi khống thấy cô ấy. Trong đám đông còn lại vài người đọc sách. Như một cái máy, tôi đọc kỹ những cái trên tên bìa những cuốn sách: Stephen King, John Grisham, J.K. Rowling… Những người ở vị thế cao suốt nhiều thập kỷ. Không rõ vì sao, một bìa sách nhiều màu sắc thu hút sự chú ý của tôi. Tôi bước thêm vài bước trên cát để lại gần tấm đệm bơm hơi có quyển sách đặt bên trên.
Life After Life của Flora Conway.
– Tôi có thể mượn cuốn sách của cô một chút được không?
– Vâng, được chứ! nữ độc giả đó trả lời tôi, một người mẹ đang thay đồ cho đứa con sơ sinh. Ông cứ cầm đi, tôi đọc xong rồi. Cuốn sách rất hay, dù tôi không chắc mình hiểu rõ phần kết.
Tôi xem hình minh họa. Trong một New York cách điệu vào mùa thu, một phụ nữ trẻ với mái tóc đỏ, hai chân chơi vơi giữa không trung, đang níu vào mép một cuốn sách khổng lồ. Tôi lật cuốn sách lại để xem nhanh phần tóm tắt:
Đôi khi, không biết sẽ tốt hơn…
“Hoàng hốt, tôi gập màn hình máy tính xuống làm phát ra một tiếng cạch cộc lốc. Ngồi trên ghế, trán nóng bừng, cảm giác rùng mình chạy khắp châu thân. Mắt tôi cay cay, một cơn đau buốt khiến vai và cổ tôi tê cứng. Chết tiệt, đây là lần đầu tiên một nhân vật gọi tôi trực tiếp giữa lúc tôi đang viết một cuốn tiểu thuyết!”
Câu chuyện của tiểu thuyết gia Romain Ozorski khởi đầu như thế. Giữa lúc đổ vỡ về tình cảm và gia đình, cũng là khi đang viết những chương đầu tiên của cuốn tiểu thuyết mới, một trong những nữ nhân vật chính của ông đã xâm nhập vào cuộc đời ông. Cô tên là Flora Conway. Con gái cô đã mất tích sáu tháng trước đó. Và Flora vừa hiểu ra ai đó đang giật dây cuộc đời cô, rằng cô là con mồi của một kẻ thao túng, một nhà văn làm tan nát trái tim và cuộc đời cô không thương tiếc.
Vì vậy, Flora nổi loạn. Khởi đầu một cuộc đối mặt nguy hiểm giữa hai người.
Nhưng ai thật sự là nhà văn và ai là nhân vật?
Là nữ tiểu thuyết gia nổi tiếng, giành Giải Kafka cho toàn bộ tác phẩm của mình, Flora Conway đã mất cô con gái nhỏ ba tuổi trong một tai nạn bi thảm. Trong cuốn tiểu thuyết đầy xúc động này, cô sẽ cho chúng ta một lời kể độc nhất vô nhị về sự tang tóc cùng lời ngợi ca quyền lực cứu chuộc của việc viết.
Tôi choáng váng mất một lúc khi phát hiện ra nếu trong thực tại của tôi, Flora là một nhân vật trong tiểu thuyết của tôi, thì trong thực tại của cô ta, tôi lại đóng vai đó và trở thành con rối của cô ta.
Thực tại… Hư cấu… Suốt cuộc đời tôi đã đi tìm ranh giới rất mơ hồ giữa chúng. Không gì gần với cái thật bằng cái giả. Và không ai nhầm lẫn hơn những người tưởng mình chỉ sống trong thế giới thực, bởi khi con người coi một hoàn cảnh nào đó là thực tế, thì sau đó chúng sẽ trở thành thực tế.
3Tôi lên cầu thang để trở lại lối đi dạo bằng gỗ chạy men bờ biển. Hội chợ cuốn hút tôi như một người tình. Mùi thơm tỏa ra từ những sạp bán khoai tây rán tra tấn tôi, cảm giác đói cồn cào đi theo những chuyến ghé thăm Flora chiếm trọn lấy tôi. Tôi đi dọc các quán bán đồ lưu niệm và kiếm tìm nơi bán một chiếc bánh mì kẹp xúc xích, rồi vào lúc ít ngờ tới nhất, tôi trông thấy Mark Rutelli. Đang ngồi ở bàn ngoài hiên một nhà hàng trên bờ biển, ông vừa uống nốt cốc espresso vừa ngắm biển. Vị cựu cảnh sát trông thật khó nhận ra, như thể thời gian đã trôi ngược: dáng người dong dỏng, khuôn mặt nhẵn nhụi, ánh mắt dịu dàng, trên người mặc bộ đồ thể thao.
Lúc tôi chuẩn bị đi đến chỗ ông, có ai đó gọi Rutelli:
– Xem con tìm được gì này, bố ơi!
Tôi quay đầu nhìn về hướng có giọng trẻ con. Một cô bé tóc vàng bảy hoặc tám tuổi ôm một con gấu bông khổng lồ chạy lại từ gian hàng bắn súng. Tim tôi thắt lại khi thấy Flora Conway đi sau cô bé.
– Hoan hô Sarah! Rutelli reo lên và bắt trúng cô bé trước khi nhấc bổng để đặt cô bé lên vai.
Tất nhiên, đó không phải Carrie. Tất nhiên, sẽ không ai thay thế được Carrie, nhưng khi chứng kiến cả ba người họ rời mái hiên, tôi cảm nhận một niềm vui sâu sắc. Hai con người đau khổ này, giống như tôi, đã tìm lại được cuộc sống. Thậm chí đã mang đến cho đời một đứa bé.
Khi đang bước đi trên boardwalk và mặt trời tỏa những tia nắng cuối cùng, Flora ngoái nhìn về phía tôi. Trong một thoáng, ánh mắt chúng tôi gặp nhau và cả hai trào dâng lòng biết ơn.
Rồi tôi búng tay và biến mất vào bầu không khí lúc chiều tối.
Như một nhà ảo thuật.
Thứ Bảy ngày 10 tháng Sáu, 9 giờ 30 sáng
Tiểu thuyết hoàn thành.
Tôi trở về đời thực.
Georges SIMENON,
Khi tôi già đi