Chương 27 VỀ TRỜI
NGÀY thứ hai, sau vụ tuyệt thực cuối cùng, Thánh Cam-Địa được các đệ-tử dìu đến nơi cầu nguyện. Trong bản thuyết pháp rất nhỏ nhẹ của Ngài. Ngài thuật lại rằng có một viên chức Ấn trong tổ chức R.S.S bài trừ Hồi Giáo phản đối về bản cam kết mang lại hòa bình ở Đề-Li. Thánh Cam-Địa tỏ ý thương người đó và đoán chắc người viên chức ấy thế nào sau này ''cũng sẽ nghĩ lại''.
Hôm sau, người ta dìu Thánh đến nơi cầu nguyện. Thánh tỏ ý mong mỏi sẽ được chóng bình phục để đi Pakistan kiện toàn sứ mệnh phục hồi nền hòa bình ở đó.
Trong khi Thánh Cam-Địa thuyết pháp, có một tiếng nổ dữ dội. Thánh hỏi: ''Cái gì đấy?''
– ''Chúng tôi cũng không được biết ''.
Thính giả xôn xao. Thánh lại bảo:
''Các bạn chẳng nên bận tâm vào tiếng động đó làm gì. Hãy nghe tôi đây!''
Tiếng nổ đó là một tiếng lựu đạn mà người ta ném vào chỗ Thánh ngự, từ một khoảng vườn hàng xóm.
Ngày hôm sau nữa, Thánh đi bộ một mình tới nơi cầu nguyện. Dọc đường, Ngài nói chuyện với các đệ tử rằng có nhiều người thấy Ngài bình tĩnh trước tiếng nổ vang động có tỏ ý khen Ngài, Ngài bảo rằng Ngài chả có điều gì mà đáng khen. Ngài tưởng là người ta tập quân sự ở gần đấy:
''Nếu ví dụ mà tôi bị chết vì tiếng nổ đó mà miệng tôi vẫn mỉm cười, không oán hận gì thủ phạm vụ đó thì họa chăng là tôi mới đáng khen. Đừng ai nên khinh khi người trẻ tuổi lầm đường lạc lối ném trái lựu đạn kia. Ý hẳn rằng anh ta cho rằng tôi là kẻ thù của Ấn-Độ, của Ấn-giáo ''.
Sau, Thánh lại tiếp:
''Tội nghiệp cho người thanh niên! Y có biết rằng những người không đồng ý ý tưởng với y đâu phải là những người xấu''.
Thánh yêu cầu những bạn đồng chí của y nên khuyên bảo y, đừng giữ cái tính cách bạo động như thế nữa:
'' Bạo động không phải một phương sách để cứu vớt nước Ấn-Độ. Muốn cứu Ấn-Độ thì phải theo đường lối của tôi ''.
Dân Sikhs đến thăm Thánh cam đoan rằng người thanh niên quá khích ném bom kia không phải là đồng bào của họ. Cam-Địa bảo:
''Cái đó có quan hệ gì đâu? Y là người Sikhs, người Hồi, hay người Ấn thì có quan hệ gì? Dù là người nào đi nữa tôi cũng chỉ mong cho người ta được khá hơn lên ''.
Ngay lúc người thanh niên đó ném lựu đạn xong thì bị bắt. Một người đàn bà túm được hắn và giải hắn về ty Cảnh sát. Thánh khen ngợi người đàn bà ấy can đảm và tự thân xin với sở Cảnh sát đừng đánh đập chàng thanh-niên đó. Trái lại, Thánh yêu cầu sở Cảnh sát nên đối đãi với y rất nhân-đức để dụ hắn về đường ngay và giảng giải cho y những ý tưởng tốt đẹp, những hành-động tốt. Các đệ tử của Ngài cũng phải cư-xử tử-tế với y, phải thương xót y chứ không được thù hằn, tức tối y.
Người thanh niên ấy tên là Mandal Lal. Y là một dân tản cư vùng Pundjab và ở nhờ trong một ngôi đền ở Đề-Li. Trong phiên xử án, y nói với tòa như sau:
''Tôi đã được nhìn tận mắt nhiều việc bỉ ổi, kinh tởm ở Pakistan. Tôi đã được nhìn thấy người ta bắn chết đồng bào Ấn của tôi trong những tỉnh Pundjab và Đề-Li''.
Mandal Lal là một đảng viên trong tổ chức thanh niên bạo động có nhiệm vụ mưu sát thánh Cam-Địa. Quả lựu đạn y ném không có kết quả, y bị bắt, các bạn y thấy thế cử một người khác đến làm nhiệm vụ. Chàng thanh niên sau này là chủ bút một tờ báo tuần viết bằng chữ Ấn, Tờ Mahasabha ở tỉnh Poona, vùng Maratha, dưới quyền cai trị của Tilak. Y tên là Nathouram Vinayak Godse. Y là con cái một nhà khá giả.
Chính-phủ Ấn bắt được y và tất cả đảng viên của tổ chức quá khích đó. Tất cả tám người trẻ tuổi. Tòa xử đến 6 tháng trời mới xong. Mandal Lal thì khai rằng y vẫn kính trọng Thánh ''nhưng tức vì Thánh bênh vực người Hồi, Thánh bắt chính-phủ Ấn phải trả cho người Hồi số tiền 550 triệu ru-pi''. Chính Godse cũng uất ức về điều đó, Y nói:
''Tôi băn khoăn nghĩ ngợi và tôi lấy làm khổ tâm vô cùng về những vụ người Hồi khủng bố giết chóc người Ấn. Tôi khổ tâm về tương lai của nước Ấn và tôi thường nghĩ nếu Ấn-Độ cứ bùng nhùng với Hồi giáo ở bên ngoài và Thánh Cam-Địa ở bên trong thì tương lai Ấn-Độ ra thế nào… Vì thế tôi quyết hạ Thánh Cam-Địa''.
Mặc dầu lời khai của Godse, tòa cũng xử Godse phải chết treo.
Như trên đã nói, trong buổi cầu nguyện cuối cùng của Cam-Địa, Godse đứng ở hàng thứ nhất, vừa trông thấy Thánh, hắn kính cẩn vái Ngài. Thánh chắp tay đáp lễ mỉm cười. Godse bước ra, đứng chắn lối đi của Thánh. Bà cháu gái Thánh dãn Godse ra. Godse đứng thẳng, và tay hắn bấm cò súng. Thánh ngã xuống đất, miệng lẩm bẩm khẽ ''Trời ơi!'', và mất.
HẾT.