← Quay lại trang sách

chạy trời không… khỏi nhậu (!)

Hẹn hò mãi, cuối cùng đám bạn học cũ thời trường làng cũng gút lại được cuộc đi chơi chung… bỏ quên thành phố sau lưng. Vui vẻ hào hứng vô cùng, mặc dù ai cũng tay xách nách mang khá vất vả. Bởi đây là lần đi chơi chung hiếm hỏi, không chỉ đủ mặt các “chiến hữu” mà còn đầy đủ các bà xã và đám đệ tử đi cùng.

Điểm đến là một khu du lịch ven biển, vắng hiu, nằm khá xa các khu resort xinh đẹp, đông vui. Chọn một nơi khá vắng vẻ, giá cả bình dân, không phải vì các “chiến hữu” thực hiện kế hoạch tiết kiệm, mà bởi đã cùng thống nhất với nhau: đây là chuyến đi thư giãn cho cả gia đình. Gia đình bên nhau thì chỉ cần không gian thoáng đãng, yên bình, cùng vui đùa bên nhau, đêm cùng ngắm trăng lên là vui rồi. Đặc biệt là sẽ không nhậu. Mà, không nhậu thì đâu cần phải ở chỗ sang, mồi ngon (!).

Mọi kế hoạch đều có vẻ “chạy” khá tốt, cho đến sau buổi cơm chiều. Trong khi các “chiến hữu” thanh thản ngồi chờ trăng lên thì ông chủ khu du lịch mến khách cầm ra… một cái chai. Một chai rượu quí, ngâm cái con gì đó, đại loại “ông uống bà khen”. Không có nhiều, mỗi người làm một li cho… ấm bụng. Từ chối, đưa đẩy một hồi, rồi từng người cũng làm “bổn phận” của mình. Mà, phải công nhận, rượu “đã” thiệt. Rồi chợt có ai đó thốt lên: “Uống nhiều… nhem thèm vầy ai mà chịu được ông chủ ơi!”…Tôi nghe đến đó… bèn trốn. Một vài đứa lảng ra. Nhưng vẫn có hai ba đứa ngồi lại.

Biết buổi… ngắm trăng tập thể bất thành, nhưng mấy bà xã không dám cằn nhăn sợ mất cuộc vui lâu lâu mới có, bèn im lặng dắt mấy đệ tử về phòng. Gia đình tôi quyết định ngủsớm. Thật lòng, tôi thèm ngủ hơn mọi thứ, hơn cả lên cung trăng chứ nói gì ngắm trăng.

Nhưng mới chợp mắt được một lúc, đang mơ mơ màng màng thì nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ, kèm một giọng khe khẽ, mời ra ngoài… làm vài ly. Tôi giả vờ ngủ say. Một chặp, lại gõ cửa, một giọng khác mời ra ngoài… ngồi nói chuyện với anh em cho vui. Tôi không ừ hử gì. Một chặp, lại gõ cửa, giọng người thứ ba hơi lè nhè: “Ngủ sớm vậy cha nội. Ra làm li đi, anh em đang chờ.”. Tôi vẫn nằm im, quyết tâm cố thủ. Nhưng… tôi có thể nằm im, còn bà xã thì đã không chịu nổi. Cứ một chặp lại có người vào gõ cửa kêu nhậu. Tôi đếm đã gần đủ giọng thì bà xã đập mạnh vào người tôi một cái: “Dậy ra nhậu đi, để gõ cửa hoài”…Vậy là, chạy trời cũng không… khỏi nhậu (!). Thỉnh thoảng, ngồi “kiểm điểm” lại chuyện nhậu nhẹt của mình, tôi thấy nói chung là ân hận. Có dân nhậu nào mà không ân hận?! Nhưng, ân hận rồi lại… cứ nhậu. Không phải là chuyện bông phèng, nhưng từ chối nhậu không phải bao giờ cũng dễ, trong khi cánh đàn ông xứ mình dường như là có “truyền thống” nhậu khá đậm đà. Lên rừng: nhậu, xuống biển: nhậu, về quê: nhậu, đám cưới: nhậu, đám giỗ: nhậu… Đám gì cũng nhậu. Ra đến nước ngoài càng phải nhậu. Cuộc nhậu bữa đó, có một đứa bị tăng xông, nhưng vẫn chơi bạo, một tay cầm ly rượu còn tay kia thủ… cái máy đo huyết áp. Vừa uống vừa đo, như là đang đóng phim hài. Nghĩ lại, thấy sợ.

Bữa nọ, trong bàn nhậu, nghe tin một anh bạn bị ung thư gan, ai nấy đều buồn, có người nói phen này quyết tâm bỏ nhậu. Tôi đến thăm anh bạn, nói lời động viên chia buồn thì anh mỉm cười bắt tôi hứa giữ kín một bí mật. Hóa ra vì anh quá sợ nhậu mà bịa ra bệnh ung thư chứ không phải là bệnh thiệt. “Nhưng mà bỏ luôn cũng sầu, thỉnh thoảng ông tới đây nhậu với tôi cho vui” - nghe lời rủ rê đầy nỗi niềm của anh bạn mà tôi không nhịn được cười.

Nhậu hay không nhậu? Có bỏ nhậu được không? Tại sao không thể bỏ nhậu?… Những câu hỏi xem ra “vớ vẩn” này lại chẳng dễ trả lời chút nào. Chợt nhớ, mấy năm trước tình cờ gặp họa sĩ người Hàn Quốc Choi Byung Soo ở Sài Gòn, tôi hỏi anh có nhậu nhiều như những người Hàn Quốc trên ti- vi không, thì Choi Byung Soo mỉm cười, bảo: “Tôi rất thích rượu. Thích lắm. Nhưng vì quá thích mà mỗi ngày tôi chỉ uống một ly mà thôi. Tôi uống ít vậy là để có thể… uống đến suốt đời”.

Ừ nhỉ, sao mình không bắt chước cách nhậu như họa sĩ Choi Byung Soo?! Nhậu “chung tình” như thế cũng là thể hiện một “văn hóa nhậu” đấy chứ (!)

Sài Gòn, 2008

TB:Về nhậu, có lẽ viết cả cuốn sách nói cùng không hết chuyện. Nói chung ai nhậu cũng đều cảm thấy mình hư, ân hận lắm chứ chẳng phải ngon lành, sung sướng gì. Nhưng vì, “cuộc đời vui quá không buồn được” nên nhậu thôi.

Hôm qua đã chết một lần

Hôm nay tỉnh dậy thấy… cần chết thêm

(Nhậu)