← Quay lại trang sách

Thầy dạy… Ăn trộm

Nè ông, bây giờ không chỉ việc dạy dỗ học trò có nhiều chuyện khác xưa, mà ngay cảviệc… dạy ăn trộm cũng áp dụng “giáo trình” mới lắm nghen.

Bên bàn cà phê sớm, sau khi đọc một lượt mấy tờ nhật báo, ông bạn tôi bỗng ngẩng lên nói như vậy. Biết là bạn cà rỡn, nhưng chẳng rõ ngụ ý chuyện gì, nên tôi phải gặng hỏi cho rõ.

- Thầy dạy ăn trộm, nghe như giỡn vậy ông, chuyện này xưa nay làm gì có?

- Chuyện dạy ăn trộm có kể lại nhiều trong sách, tại ông lười đọc nên không biết, ông muốn nghe không tôi kể hầu cho vài chuyện?

- Ông thử kể nghe xem nào.

- Chuyện thứ nhất là chuyện cho dạy con đi ăn trộm. Cha là tên đạo chích “lành nghề”, khi tới tuổi già xế bóng bèn truyền nghề lại cho thằng con. Một đêm hai cha con lẻn vào một nhà giàu. Thấy có chiếc rương to, trộm cha bảo trộm con khuân hết đồ đạc ra, lén đẩy nó vào đó khóa chặt lại, rồi la to: “Trộm… bớ trộm”. Chủ nhà thức giấc vác gậy đuổi tìm trộm khắp nhà mà không thấy. Trong khi đó trộm con nằm chết điếng trong rương, lòng hận cha khôn xiết. Khi chủ nhà đi ngủ trở lại, trộm con bèn giả tiếng chuột rúc trong rương. Chủ nhà lục đục mang đèn đến mở rương thì trộm con phóng ra thổi tắt đèn xô ngã chủ nhà chạy biến. Mọi người xúm đuổi theo. Khi ngang qua một cái giếng, trộm con ném tảng đá xuống đó rồi hô to: “Thằng trộm té xuống giếng rồi… bắt lấy nó”. Thế là mọi người xúm quanh cái giếng. Thằng trộm thoát thân. Về tới nhà, trộm con oán trách cha đủđiều. Nhưng trộm cha điềm tĩnh thong thà hỏi: “Thế con thoát bằng cách nào?” trộm con thuật lại đầu đuôi. Nghe xong trộm cha vỗ đùi đánh đét. “Giỏi. Vậy là con thành nghề rồi”.

- Hà... hà chuyện đúng là vui. Còn chuyện thứ hai?

- Chuyện thứ hai là chuyện thằng ngu đi học ăn trộm. Có một thằng ngu quá không biết làm gì ăn bèn tay nải tìm thầy dạy nghề ăn trộm. Sau khi giảng mấy buổi lý thuyết, đêm nọthầy dắt trò đi thực hành. Cũng lựa nhà giàu mà trộm. Trước khi cho trò đột nhập thầy dặn:

“Nhà này làm qua, giàu lắm, nên vào trong lựa món nào “nặng túi” nhất thì mới lấy nghen”. Trò gật đầu lia lịa. Sau khi khoét vách vào được trong nhà, loay hoay mãi thằng trộm không thấy cái nào “nặng túi” nhất như thầy nói, chỉ có tấm phản gỗ lim xem ra là nặng vô địch. Thế là thằng trộm ghé vai vác tấm phản đi. Tiếng động lớn làm chủ nhà thức giấc hô hoán, thằng trộm chạy ra sân nhưng bị chủ nhà đuổi kịp bắt lại.. Sợ quá, thằng trộm ngỏng cổ ra ngoài kêu cứu thầy: “Thầy ơi… họ bắt được con rồi”. Thầy hé mắt qua bờ rào thấy chủ nhà đang nắm chặt tay đệ tử của mình, bèn hắng giọng nói to: “Cũng may cho mày là họ nắm cái tay, chứ họ nắm lỗ mũi thì tiêu đời”. Chủ nhà nghe vậy bèn nhanh chóng chuyển từ nắm tay sang nắm lỗ mũi. Chỉ chờ có thể thằng trộm bèn lắc nhẹ cái đầu rồi phóng bờ rào thoát thân.

- Thằng trộm này thuộc bài giỏi như vậy thì đâu có ngu. Xem ra kẻ ngu chính là tay chủ nhà kia.

- Ừ. Nhưng qua hai câu chuyện ông rút ra bài học gì không?

- Tẩu vị thượng sách, đúng không?

- Đúng rồi. Ngày xưa mấy thầy dạy ăn trộm đều truyền cho học trò chước này. Nhưng ngày nay “giáo án” thay đổi rồi.

- Thay đổi sao, ông kể nghe coi?

- Thì đó, mấy bữa nay đọc báo nói về nạn trộm cướp lộng hành. Ăn trộm khi bị chủnhà phát hiện thì đứng trừng mắt nhìn rồi thong thả bỏ đi, có kẻ trộm bị rượt đuổi thì rượt đuổi ngược trở lại, lại có kẻ trộm gặp phản ứng thì ra tay giết luôn chủ nhà. Xem ra, trộm bây giờ học theo sách khác rồi ông à.

Câu chuyện đến đó thì không còn cười được nữa. Ly cà phê đá đã tan loãng mà sao thấy đắng nghét.

Trên đường từ quán cà phê trở về nhà, và cả suốt mấy ngày sau đó, tôi cứ lẩn thẩn nghĩ tới một chuyện khá buồn cười là: có thầy dạy ăn trộm thật không, hay đó chỉ là những câu chuyện tiếu lâm. Nếu có thầy dạy ăn trộm thật thì khó khăn cỡ nào tôi cũng xin tìm gặp, chẳng phải để làm đệ tử, mà chỉ để hỏi một câu: “Thầy đang dùng sách nào để dạy ăn trộm?”

Sài Gòn, 6/2009