Chương 4 Cô bé tôi tuổi 22
Kéo theo cái va li to tướng, tôi dạo bước về với thị trấn quê hương sau bao tháng ngày xa cách.
Bên ngoài không đổi thay nhiều, vùng đất này dường như cũng không có vẻ nhộn nhịp hơn so với ngày trước tôi từng sống. Khu thương mại với hàng loạt cửa hàng cửa hiệu mở ra cách đây bốn năm, giờ nhiều cửa hàng bỗng hóa thành vô chủ, cứ giữ nguyên dáng vẻ cũ chìm vào u lặng. Những người từng ở đó giờ đã đi đâu và hiện đang sinh sống như thế nào nhỉ?
Cửa tiệm của ba tôi có vẻ vẫn đông đúc nườm nượp như xưa.
“Gần đây, số lượng khách đến tiệm chỉ cỡ tám phần so với hồi con ở nhà.”
Tôi không rõ tình hình nhưng cảm thấy thế là giỏi lắm rồi. Cũng nhờ có ba, tôi mới có thể an lành tự do sống theo cách mình muốn. Tôi vốn quyết định tốt nghiệp đại học mới trở về Nhật Bản nhưng cô bạn thân nhất sắp sửa kết hôn, tôi chẳng có lí nào lại không về.
Ba tôi cũng càu nhàu: “Đám cưới bạn thân chả có lẽ nào lại không về.”
Rõ ràng là muốn gặp con gái mà chẳng thành thật tí nào. Rốt cuộc, tôi trở về Nhật.
Chika tốt nghiệp khóa đại học ngắn hạn, trở thành cô giáo mầm non ở quê, rồi quyết định sớm đi lấy chồng. Đối tượng là anh con trai thầy hiệu trưởng trường mầm non. Tôi không nghĩ cậu ấy lại lấy người hơn mình đến cả chục tuổi. Nhưng, khi xem ảnh cậu ấy gửi cho, trông hai người họ cũng không cảm thấy chênh lệch tuổi tác lắm, khá là hợp đôi.
Người ra đón tôi lúc về đến nhà là bé Sakura. Đây là lần đầu tiên tôi thật sự gặp mặt cô bé. Mà thực lòng, tôi thấy vui vì được gặp cô em họ Sakura hơn cả chuyện tham dự đám cưới của Chika ấy chứ. Giây phút mở cánh cửa ra, tôi nghe thấy tiếng chân lẫm chẫm còn chưa vững của cô bé bước ra đến tận ngoài hiên.
“Chị… chị…” bé nói vậy và một mực đòi tôi bế. Cô bé mới lên hai thôi, nụ cười tươi rói, vừa bi bô nói những lời ngô nghê còn chưa ra nghĩa vừa chạy vòng quanh, thật dễ thương quá. Chỉ tiếc là, bé vẫn còn nhỏ quá, chưa nhìn ra nét gì đặc biệt giống anh Teru.
Ba tôi vừa cắt tóc cho khách vừa ló ra chỗ tôi, nói với theo: “Mừng con trở về”.
Tôi đi đã ba năm chưa về nhà, vậy mà ba làm như sáng nay vừa mới bước chân đi và trở lại
“Chi-chan nó gọi điện đấy. Nó bảo bao giờ về thì gọi cho nó.”
“Vâng. Con biết rồi.”
Tôi kéo cái va li về phòng rồi lập tức gọi cho Chika. Số điện thoại của Chika vẫn giữ nguyên không đổi làm tôi cảm thấy chút vui vui trong dạ.
“Manae. Mừng cậu trở về! Cảm ơn đã về dự đám cưới mình nhé.”
“Có gì đâu, mình cũng cảm ơn cậu vì đã mời mình dự đám cưới. Với lại… chúc mừng cậu nhé.”
“Cảm ơn cậu. Này, giờ ta gặp nhau được chứ?”
“À, gặp được chứ. Nhưng không ảnh hưởng gì đến công việc chuẩn bị chứ? Mai cưới rồi còn gì?”
“Không sao cả. Đúng là có chút bận đấy nhưng mình rất muốn gặp nói chuyện này với cậu.”
“Hiểu rồi.”
Hai đứa chúng tôi lại sóng bước bên nhau trên con đường tới trường sau ba năm đằng đẵng. Không rõ vì sao, hai đưa chẳng tìm ra lời để nói. Nhưng cảm giác cũng không tệ chút nào.
“Đất Mỹ…”
“Sao?”
“Đất Mỹ thế nào?”
“Vui lắm. Mình gặp gỡ được nhiều người có lối suy nghĩ, giá trị quan và nếp văn hóa hoàn toàn khác biệt.”
“Vậy à.”
Cái nắng đầu hạ chưa gì đã như thiêu như đốt. Vậy nhưng những trận gió thi thoảng nổi lên mang tới cảm giác mát lành. Chika tiếp tục câu chuyện nhát gừng giữa hai đứa.
“Ngày trước, khi thấy Manae đột ngột nói sẽ đi Mỹ, mình đã đơn giản nghĩ là cậu thật táo bạo. Nhưng mà, sau đó mình có nghe được một vài chuyện, mình không rõ liệu đấy có phải là lỗi của mình không, cũng bởi vì…”
Chắc cậu ấy định nói về chuyện Dai-chan.
“Mình chẳng biết gì cả. Chuyện Dai-chan tỏ tình với Manae. Nếu như ngày đó mình biết được, mình đã có thể vui vẻ ủng hộ hai người rồi. Bởi dẫu sao mình cũng đã từ bỏ…”
“Mình đã ra bao mất rồi.”
“Hả?”
“Chika chẳng có lỗi gì. Mình đã không nói gì cả nên mình mới là người có lỗi. Ngày ấy, mình ra bao còn Chika ra búa. Người thua là Chika nên cậu đã kể chuyện Daisuke còn gì. Nếu như ngày ấy mình thua mình chắc cũng sẽ kể về chuyện đó. Mình sẽ nói rằng mình thích một người, định sẽ hẹn hò với cậu ta. Người đó là Daisuke đấy. Nếu chuyện diễn ra như vậy. Chika cũng không thể nói ra chuyện của mình còn gì. Tất cả là do trò oẳn tù tì khi ấy nên hãy cho qua đi. Với lại, khi ấy mình đã không thể nói ra sự thật với cậu, xin lỗi nhé.”
Rốt cuộc, ngày đó có vẻ như Chika đã dựa vào quan sát từ một cậu bạn thân của Daisuke để lựa chọn thời điểm tỏ tình với Daisuke. Nhưng ngày đó, người bạn kia đã kể lại chuyện Daisuke mới tỏ tình với người mình thích cách đấy vài ngày và vừa bị từ chối xong rồi khuyên cậu ấy nên từ bỏ đi.
Khi nghe thế, Chika đã từ bỏ ý định tỏ tình. Rồi, cậu ấy nghe đồn đối tượng ngày ấy là tôi.
“Khi mình nghe chuyện đó thì Manae đã quyết định đi Mỹ mất rồi… Vậy nên, mình cứ sợ cậu đi là do lỗi của mình…”
Tôi bật cười.
“Nào phải lỗi của Chika đâu. Tuy cũng chẳng phải là không có liên quan gì đến bạn Daisuke. Nhưng cũng là vì mình thực lòng mong thay đổi tư tưởng của bản thân. Nhìn kết quả bây giờ xem, mình cảm thấy vui vì đã lựa chọn con đường du học, thế tốt rồi.”
“Tới tận lúc ấy cậu còn định học đại học trên Sendai cơ mà, vì ai ấy nhỉ…?”
“Thầy Katou Yoshio.”
“Phải, phải, cậu nói muốn đến chỗ người đó học hỏi nhiều thứ, vậy mà…”
“Đúng thế. Nhưng nhận thức mình đã có thay đổi.”
“Đã có thay đổi?”
“Ừ. Đúng là mình đã dự định như thế, hoàn toàn không phải để đáp ứng yêu cầu hay mong mỏi của ai. Người đó quen biết với rất nhiều người hay ho, nếu có cơ hội ở bên người đó để học hỏi, mình cảm giác mình cũng sẽ trở thành một người tuyệt vời được như thế. Nhưng rồi, nếu đi đến nơi ấy, được mọi người trân trọng, mình không cảm thấy mình có thể thực sự trưởng thành được. Thực sự, mình muốn được ra ngoài để rèn luyện bản thân… Bởi thực sự bản thân mình vẫn còn nhút nhát, thu mình lắm… Mình muốn phá vỡ điều đó.”
“Ba cậu cũng đồng ý cho đi nhỉ?”
“Thực ra chính là ba mình đề nghị mình đi mà.”
“Ơ? Là ba cậu sao?”
“Ba mẹ luôn hiểu được suy nghĩ của con cái mình đúng không. Dường như ba mình nhìn ra vẻ u ám của mình khi đó. Vậy nên, ba đã đưa ra một đề nghị mà mình chưa từng nghĩ đến, một lần nữa tẩy trắng tấm bản đồ tương lai mình vạch ra.”
***
Chuyện xảy ra ngày hôm đó vẫn còn rõ ràng như mới xảy ra ngày hôm qua. Đó là khoảng một tuần sau ngày xảy ra chuyện với Dai-chan. Tôi vừa về nhà, đã thấy một tập tài liệu thông tin du học đặt sẵn trên bàn.
Bữa tối hôm đó, tôi chợt nhớ đến chúng và hỏi ba:
“Nhắc mới nhớ, ba có vào phòng con ạ?”
“Ừ.”
Tuy nụ cười của ba có chút ngại ngần nhưng không có vẻ gì không tốt cả. Mà thật ra, tôi cũng chẳng có vấn đề gì với việc người khác ra vào phòng mình. Căn phòng cũng chẳng có vẻ gì xáo trộn, chỉ có tập tài liệu đó để trên bàn mà thôi.
“Vậy, tập tài liệu kia là sao ạ?”
“À, con nghĩ sao về chuyện du học?”
“Con đã nói với ba chuyện chọn trường đại học rồi, cũng đã suy tính đến cuộc sống học đường sau này, ở gần chỗ thầy Katou, con cũng sẽ được hỗ trợ nhiều còn gì. Ba cũng đã nói đồng ý rồi còn gì?”
“Ừ, ba biết. Nhưng mà, suy nghĩ cho kĩ coi, liệu lựa chọn đó đã thực sự tốt chưa?”
“Tốt mà ba, với lại, ngay từ đầu con đã không nghĩ đến chuyện đi du học rồi…”
“Đấy, là đấy đấy. Con không hề nghĩ đến chuyện du học. Tại sao lại không nghĩ đến?”
“Ba hỏi tại sao thì…”
Tôi suy nghĩ rất lung, vốn dĩ, những chuyện nằm ngoài lựa chọn của bản thân, người ta có bảo nghĩ nữa nghĩ mãi, cũng chẳng biết nói thế nào cả.
“Trong số khách quen gần đây của ba, có một cô bé tốt nghiệp đại học nước ngoài. Cô bé đó là con của giám đốc một công ty lớn, ba cô bé đó quyết cho con mình đi du học nước ngoài. Đương nhiên là suy nghĩ này đã in sâu vào bản thân cô bé từ hồi còn nhỏ nên cô bé cũng chẳng thắc mắc lí do gì nhiều, tóm lại là, bản thân cứ đi ra nước ngoài xem sao thôi. Sau đó, cô bé đó nói là đi rồi mới biết giá trị quan của chính mình thay đổi hoàn toàn luôn.”
“Nói thì nói vậy, chắc gì đại học nước ngoài đã hơn được đại học ở Nhật ạ?”
“Đấy không phải vấn đề hơn hay kém, đó là vấn đề trong tim ta. Là bức tường hằn trong tim ta đấy. Cô bé đó có bạn bè trên khắp thế giới. Con nghe cô bé kể thì sẽ thấy cuộc đời của cô bé tuyệt vời đến mức phải ghen tị đấy. Chuyện về những người bạn cô bé ấy từng gặp gỡ đã xóa đi bức tường ranh giới trong trái tim cô bé, như đánh một cú điếng người vào đầu óc ba vậy.”
“Chuyện gì ghê gớm vậy ạ?”
“Ngôi trường cô bé học tập trung học sinh từ khắp nơi trên thế giới, rồi con bé trở nên thân thiết với một sinh viên đến từ New Zealand. Theo cô bé kể, lớp thanh niên New Zealand thường thì sau khi tốt nghiệp phổ thông hay đại học thường sang các quốc gia khác như Anh, Úc hay Mỹ. Bởi ở nước bản xứ không có nhiều cơ hội việc làm. Hoàn toàn khác hẳn so với Nhật Bản đúng không?”
“Nhưng mà, họ có gặp phải vấn đề rào cản ngôn ngữ đâu. New Zealand cũng là một nước nói tiếng Anh còn gì.”
“Là nó đấy, Manae! Rào cản ngôn ngữ cũng chính là bức tưởng trong tim ta đấy. Ba con mình lúc nào cũng ở Nhật nên chẳng bao giờ để ý tới điều đó. Vậy nên, con hãy nhìn tình hình học sinh phổ thông hiện nay đi. Sau khi tốt nghiệp xong chỉ có bốn con đường, vào đại học, đại học ngắn hạn, trường nghề hay tìm việc làm. Ngay từ đầu đã không hề nghĩ đến chuyện khác. Đại học cũng thế. Sau khi tốt nghiệp thì hoặc đi tìm việc làm hoặc học lên cao học, hai lựa chọn đó. Không hề nghĩ đến điều gì khác ngoài ranh giới đó. Nhưng, trên đời thực sự có rất nhiều lựa chọn. Vậy mà, những điều đó ngay từ đầu đã chưa bao giờ được coi là một lựa chọn. Tại sao thì con hiểu chứ.”
“Con không làm nổi đâu.”
“Ừ, thường thì trước khi làm điều gì người ta hay cho là mình không thể làm nổi. Ví như những bạn trẻ người New Zealand đó, họ có thể đi học các trường đại học nước ngoài, nhưng cũng có người lại chọn học ở đại học trong nước, điều này không nảy sinh bất cứ vấn đề gì. Nhưng, trường hợp của Nhật Bản, ngay từ đầu, khái niệm ‘thế giới’ vốn đã không có trong suy nghĩ rồi.”
Trong đầu tôi, cả chục lần câu “nhưng mà… nhưng mà…” với cả tá lí do để cãi lại đề nghị của ba tôi chỉ chực tuôn ra nhưng rồi tôi lại nuốt trở vào. Tôi là kẻ hiểu rõ trái tim mình nhất. Tôi sợ những thứ mới mẻ. Tôi thực sự sợ hãi. Tôi phải một thân một mình bước tới một vùng đất khác nơi ngôn ngữ không hề thông thạo và phải ở đó đến bốn năm liền…
Từ trước tới nay, tôi đã tham gia nhiều buổi thuyết giảng về nhiều lĩnh vực khác nhau của những người có danh tiếng trong ngành. Tôi ngưỡng mộ và muốn được trở thành người như vậy. Nhưng có lẽ, bản thân bung mình ra thế giới bên ngoài lại là việc quá đáng sợ.
“Nhưng mà ba ơi, ba có biết đi du học tốn kém đến chừng nào không? Người ta là con gái giám đốc thì không sao nhưng nhà mình thì mệt mỏi lắm đấy. Chỉ riêng việc chu cấp cho mình con đi học ở Sendai thôi cũng đã vất vả lắm rồi. Với lại, lỡ có gặp chuyện gì cũng không thể muốn về là về được ngay đâu. Suốt bốn năm để ba một thân một mình, ba đau buồn quá khóc mất thì làm sao?”
Ba tôi cười cười lắc đầu:
“Này, nghe lời ba đi, Manae. Đây là cơ hội đó con. Đối với ba hay đối với con, đây đều là cơ hội tiến một bước mới cho đời mình. Hai cha con ta cùng thử vượt qua bức tường ranh giới trong tim mình được không?
Chẳng biết từ khi nào, trong tim ba đã dựng lên một bức tường cản bước mình. Con chắc cũng thế. Chẳng vì lí do gì nhưng ta lại cứ tự dựng cho mình một bức tường ‘không thể làm nổi’. Vậy nên, ta cùng nhau vượt qua bức tường đó nhé?
Nếu thành công, trái tim ta sẽ có lòng tin không điều gì bản thân không làm được. Bởi vì những điều bản thân từng nghĩ không thể làm nổi giờ lại đã làm được rồi. Chuyện nghe có vẻ hiển nhiên, đặt một bước chân vào thế giới mình chưa từng thấy trước đấy lúc nào chẳng bất an. Đã thế, nơi đó lại có lớp rào cản ngôn ngữ nữa. Nhưng, ba nhớ một cuốn sách từng viết rằng sự sống còn của Nhật Bản sau này tùy thuộc vào lớp trẻ có thoát khỏi được bức tường trong tim mình là lớp rào cản ngôn ngữ không. Ba cũng đồng tình thế đấy.
Ba không hề phản đối lựa chọn ban đầu của con vào trường đại học ở Sendai. Nhưng nếu, con có từng có suy nghĩ đi du học nước ngoài cũng tốt đấy nhưng mình vẫn quyết là lựa chọn kia tốt hơn thì ba chẳng thấy có vấn đề gì. Đằng này, con lại chưa từng nghĩ đến chuyện ấy, chưa từng xem xét đó là một lựa chọn. Vậy nên, hãy suy nghĩ cho kĩ nhé.
Với ba, đây hiển nhiên là một thử thách. Cho con gái đi du học là chuyện ba chưa từng nghĩ tới. Trước khi dám nghĩ đến nó thì ngập lụt bởi nỗi sợ không thể làm nổi rồi. Vấn đề không nằm ở chuyện tiền nong. Chuyện đó lo lắng cũng chẳng ăn thua gì.
Nhưng mà, ba muốn tin vào sức sống ở con. Ba nhận ra rằng niềm tin nếu là con thì có đi đâu, ở chỗ nào vẫn ổn cả là điều quan trọng nhất đời với ba từ giờ trở đi. Nếu vượt qua được bức tường đó, đối với ba mà nói, có thế tự tin vững vàng sống cuộc đời về sau này.”
“Đừng để rào cản ngôn ngữ trở thành bức tường nào trong tim.”
Đúng là vậy. Đúng là hai tiếng “du học” nghe sao hào nhoáng đến đáng ngưỡng mộ. Vậy nhưng, dũng khí bung mình vào một thế giới ngoài kia khi mà chẳng rõ được điều gì đang chờ đợi mình thì tôi lại chẳng có.
“Thế giới của ba con vất vả lắm. Nơi làng quê thế này mà tháng nào cũng có tiệm mới mở ra ở khu vực chung quanh một vòng xe đạp. Con chắc cũng hiểu lí do còn gì. Cái nghề làm đẹp này là một nghề tương đối dễ mở hàng kinh doanh so với nhiều ngành nghề khác. Bằng cấp thì nếu chăm chỉ học hành một chút là đỗ, kĩ thuật cứ luyện tập là sẽ thành thục, không có kĩ năng đặc biệt khó nào.
Với lại, tiền phải bỏ ra chỉ để học kĩ năng. Tính ra thì cũng không mất gì mấy. Thay vì làm công ăn lương cho một cửa hàng nào đó, tự mở cửa hàng riêng chắc chắn có khả năng sinh lời cao hơn nhiều. Vậy nên, một khi đạt đến trình độ đủ tự tin, họ thường chọn bước ra tự làm chủ. Thành ra, các cửa hiệu cứ tiếp nối nhau mọc lên. Cứ như thế, cạnh tranh ngày càng khắc nghiệt. Việc kinh doanh của các cửa hiệu cũ cũng trở nên khó khăn hơn.
Đương nhiên, lại có những cửa hàng như của ba, khách tìm đến đặt chỗ không xuể. Con cũng hiểu lí do tại sao đúng không? Ba từng đạt giải nhất Cuộc thi Toàn quốc. Khi tiếng thơm truyền ra, nhiều người rất muốn đến chỗ ba cắt tóc thử một lần. Có cả những người lặn lội từ Honshuu[15] xuống nữa.
Cả kiến thức, kinh nghiệm, chất lượng đều có cả. Những thứ dễ dàng chạm vào thường nhanh mất đi ích lợi của nó. Ngược lại, nếu bản thân đạt cho mình mục tiêu khó với, một khi đã chạm được vào nó, những kẻ khác cùng mang một lòng mưu cầu sẽ tụ lại xung quanh người đó.
Cuộc đời con giờ mới chỉ bắt đầu thôi. Vốn cuộc đời quý giá chỉ có được một lần. Ít ra cũng nên có một lần, dám đeo đuổi thứ mà người khác nghĩ là không thể, thứ không dễ dàng có thể chạm lấy nhé, cả hai ba con mình.”
Tôi hướng về phòng, nhìn đăm đăm vào tập tài liệu thông tin du học đặt ở trên bàn. Nhưng ánh mắt tôi khi đó dường như có chút vẻ gì lấp lánh. Ba tôi rất giỏi truyền cảm hứng cho người khác.
“Này, hãy thận trọng nghĩ về chuyện này một lần coi sao. Vì, có bất an cũng chỉ là lúc ban đầu thôi. Cứ thử đi độ một năm xem sao. Có khi mỗi ngày của con đến tràn đầy niềm vui đến mức chẳng muốn quay về Nhật Bản nữa ấy chứ. Kể cả nếu có thấy cô độc muôn tâm sự thì thế giới bây giờ cũng tiện lợi đủ đường. Con có thể gửi tin nhắn, lại có thể trò chuyện qua máy tính y như kiểu ta nói chuyện qua màn hình ti vi còn gì.
Với lại, cảm thấy bất an là điều đương nhiên và cũng không hề tệ hại chút nào. Cảm giác bất an đó chính là dấu hiệu cho thấy ta đang thách thức với điều mới lạ. Con xem, cảm giác bất an trong ngày đầu tiên chuyển trường cũng giống thế cả thôi. Đó là cảm giác khi ta bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác lối mòn của ngày hôm qua.
Vậy nên, cảm giác bất an thắt ngực đó hoàn toàn là điều tốt. Nó cho thấy bản thân ta đang chiến đấu đấy.”
Kết quả là, tôi đã đi tới Mỹ.
Đúng như những gì ba nói, đến bây giờ tôi hoàn toàn cảm thấy đi du học là một lựa chọn tốt. Đương nhiên, nửa năm đầu tiên khá vất vả. Nhưng mà, suốt ba năm nay, tận sâu trong tim tôi cảm nhận thấy thế giới của mình đã mở rộng ra.
Rào cản ngôn ngữ không còn là bức tường án ngữ trái tim tôi. Sân khấu của tôi không chỉ nằm ở Nhật Bản mà trải rộng ra trên toàn thế giới. Hơn nữa, tôi càng thêm yêu Nhật Bản, càng muốn biết nhiều hơn về đất nước mình. Nếu cứ mãi ở lại Nhật Bản, chắc tôi không thể có được suy nghĩ này. Trong ba năm sống ở Mỹ, tôi càng có nhận thức mạnh mẽ hơn mình là người Nhật Bản.
Tôi cùng với Chika ngồi xuống bên vệ đường thoải dốc xuống đồng ruộng bên dưới.
“Tốt nghiệp xong rồi, cậu tính sao? Có về Nhật không?”
“Có chứ. Mình định thế. Mình muốn nghiên cứu thêm về Nhật Bản.”
“Chà, nghe có vẻ tuyệt quá.”
“Chika cũng tuyệt mà. Cậu trở thành cô giáo mầm non rồi còn gì. Tương lai hai vợ chồng chắc sẽ theo công việc kinh doanh của trường chứ?”
“Mình còn đang lo có theo nổi không đây. Cậu xem,chồng mình hơn mình nhiều tuổi, cách suy nghĩ người lớn khác xa chúng mình nhiều.”
“Sẽ không sao đâu. Mà trước hết, mai là đám cưới rồi chúc mừng cậu nhé.”
“Cảm ơn cậu.”
Chúng tôi ngắm cảnh quê hương mình bên dưới, cơn gió đầu hè thổi về mát rượi. Thật sự tốt khi có được những người bạn ta có thể thật lòng chúc phúc cho họ. Hẳn Chika cũng nghĩ cho tôi y như vậy.
Khi tôi chia tay Chika trở về nhà, cửa hiệu đã chẳng còn bóng vị khách nào, ba thì đang chuẩn bị ra ngoài.
“Ba đi đâu thế ạ?”
“A, về đúng lúc lắm. Con đi cùng không?”
“Đi đâu cơ ạ?”
“Quán cà phê mới mở gần đây. Cà phê chỗ họ ngon lắm.”
Ba tôi trước giờ vốn ham mê mấy quán cà phê.
“Bỏ tiệm cũng được sao ạ?”
“À, giờ này không có khách nào đặt chỗ cả, không sao đâu con.”
Tôi vừa đi về xong nên cũng chẳng phải chuẩn bị gì cả.
“Vâng, cũng chẳng mấy khi, con cũng đi vậy.”
“À nhưng, trước đó, ba phải đi qua đền Isono có chút chuyện. Hôm qua, ba bắt gặp một đám cưới kiểu Thần đạo ở đó. Khách khứa người ta cũng có danh sách cả rồi, nhưng ba nghĩ là cũng lâu lâu mới thấy nên đã ghé qua chụp ảnh chút, ai dè ba cô dâu lại là bạn học xưa của ba.”
Ở vùng quê nhỏ bé này, những chuyện như vậy cũng thường xảy ra.
Kể từ khi tốt nghiệp phổ thông đến giờ, ba tôi cũng có nhiều bạn bè hàng chục năm trời không gặp. Ở vùng đất nhân khẩu chưa đến trăm nghìn người này, cũng có những người đang sống ở đâu đó mà không hề gặp được nhau.
“Ba mải buôn chuyện quá nên quên mất cả máy ảnh ở đấy. Con xem, mai phải dùng máy ảnh ở đám cưới Chi-chan còn gì. Ba đi thay đồ, đợi ba chút nhé.”
Ba tôi đi vào nhà trong.
Chỉ còn mình tôi ngoài cửa tiệm, tôi đem cây chổi chữ T ra quét sàn. Một mình tôi dọn dẹp cửa tiệm, tôi quét dọn sạch sẽ từng ngóc ngách một rồi sắp xếp sơ qua một lượt. Khi tôi đang gom hết chỗ tóc bỏ cho vào thùng rác thì có tiếng chuông cửa reo lên. Theo phản xạ, tôi bật ra lời chào khách “Irasshaimase” và quay lại thấy một cô gái trẻ đang đứng đấy.
“Chị ơi, tôi không có đặt trước nhưng hiệu có thể làm tóc cho tôi được không?”
Cô gái hỏi, giọng nghe có vẻ tội nghiệp.
“Về mặt nguyên tắc, cửa hiệu chúng tôi không nhận khách hàng chưa có đặt trước…”
“Tôi biết chứ. Nhưng mai bạn tôi cưới, tôi muốn cắt tóc trong hôm nay. Tôi biết đúng ra phải đặt hẹn trước nhưng công việc bận rộn quá thành ra tôi mãi không có thời gian rảnh để đặt hẹn…”
“Cưới bạn, chẳng lẽ là Chika?
Có gái đó thoáng tỏ vẻ ngạc nhiên sau đó gương mặt lập tức rạng lên, nói tiếp:
“Đúng rồi. Tôi làm cùng trường mầm non chỗ cậu ấy. Còn chị là…?”
“Tôi là bạn cô ấy từ hồi nhỏ. Nhà Chika cũng ngay gần đây còn gì. Mai tôi cũng tham gia lễ cưới. Phiền chị đợi một chút nhé.”
Tôi vào chỗ ba tôi đang dở tay phía nhà trong.
“Có khách đó ba. Người này hình như không có đặt trước nhưng cô ấy là đồng nghiệp của Chika. Mai cũng có tham dự lễ cưới đấy.”
“Gay thật…”
Ba tôi nghiêng đầu cười ảo não.
“Nè, ba giúp người ta đi. Mai bạn cưới chồng mà không thể làm đầu đi dự lễ cưới cũng đáng thương lắm. Sáng mai có thể đi uống cà phê sau cũng được mà.”
“Nhưng còn cái máy ảnh…”
“Để con đi thay cho. Dẫu sao con cũng rảnh rỗi mà.”
Nếu đi ô tô thì chỉ mất độ chục phút thôi, con định đi bằng gì?”
“Đi bộ hay xe đạp cũng được ạ. Dạo quê đôi vòng xe đạp cũng không phải là ý tồi đâu nhỉ.”
“Vậy nhờ con nhé.”
Ba tôi cười rồi lập tức đi về phía cửa hiệu.
“Xin chào quý khách.”
Vừa bước vào tiệm, ông đã quay lại vớỉ vẻ mặt của công việc. Lưng thẳng lên kiêu hãnh.
Lối hiên ra vào nhà tôi và lối ra vào cửa hiệu nằm ở hai vị trí khác nhau. Tôi vòng theo lối ra ngoài hiên kiếm tra chiếc xe đạp. Chiếc xe đạp yêu quý rong ruổi suốt thời phổ thông dường như vẫn còn dùng tốt y như ngày ấy. Có lẽ, đôi lúc rảnh rỗi, ba tôi vẫn hay lau chùi sang sửa cho nó. Lốp xe cũng không hề non hơi.
Tôi ngồi lên yên, bắt đầu ra sức đạp mạnh.
Lên trung học, tôi chuyển trường ra đi đến tận khi hết năm lớp Mười một mới trở lại. Nên đối với đứa con gái sống tròn năm năm trời ở Tokyo, ký ức về vùng đất này đa phần nằm lại thời tiểu học. Con đường nhỏ vắt qua cánh đồng hay những lối đi cũ mòn nằm cạnh con kênh. Con đường quanh co không có bất cứ rào chắn phòng hộ gì cả, dòng nước trong sạch cứ lững lờ chảy theo dòng. Xưa tôi từng đắm mình ở con kênh này, bắt cá sóc, tôm càng.
Con kênh xưa từng một thời dài rộng thế, con đường quanh co dài nhường kia giờ cảm thấy sao nhỏ bé. Nhỏ bé đến mức tôi có cảm tưởng mình đang bước vào một thị trấn thu nhỏ. Một phần do ngày ấy tôi vẫn chỉ là một cô bé nhưng cũng có lẽ tôi đã nhìn quen với đại lộ nơi đất Mỹ rồi chăng.
Chỉ là, trong kí ức của mình vẫn còn những nơi vẫn vẹn nguyên như thế. Đó là nơi đã được làm mới lại trong kỉ niệm của tôi, một năm ở lại với chốn này hồi năm lớp Mười hai. Con đường khi đó thường qua lại dường như vẫn rộng rãi y như trước.
Tôi thi thoảng rẽ vòng vèo một vài lối ngách, hồi tưởng đến những kỉ niệm xưa trong khi nhắm đến ngôi đền nơi đích tới.
Nhiều thứ bản thân tưởng như đã quên hẳn lại như vẫn nằm yên đấy đợi cơ hội để bật ra từ ngóc ngách nào đó. Cũng như cảm giác dẫu đã chẳng còn nhớ nổi mặt mũi những người bạn từ thời tiểu học, nhưng nếu tình cờ gặp lại được họ thì chắc chắn vẫn có thể nhận ra nhau.
Tôi đi tới trước cửa một siêu thị. Bệnh viện ngày xưa mẹ tôi dưỡng bệnh nằm ở gần khu này. Hồi đó, tôi mới học lớp Hai. Tôi từng đến siêu thị này một lần duy nhất cùng với mẹ. Tôi cũng chẳng rõ lí do, nhưng khi nhìn thấy cái siêu thị này, tôi nhớ như in mình từng có dịp ghé vào đây với mẹ.
Ngày đó, mỗi khi nghe bạn bè kể chuyện đi chơi cùng gia đình là tôi lại thấy ghen tị cực kì. Có lẽ là do mẹ tôi luôn phải nằm viện nên tôi chẳng được như thế. Hay cũng có thể là, tôi cảm thấy thương cảm khi ở bên cạnh mẹ tôi.
Hai mẹ con tôi đi dạo bộ bên ngoài bệnh viện. Cả hai hay ngồi vẽ tranh ở công viên nằm ngay sát bệnh viện đó. Chúng tôi mang đủ cả giá vẽ lẫn dụng cụ. Mẹ tôi cũng vẽ nữa. Những bức tranh ngày ấy, giờ lạc nơi đâu mất rồi nhỉ? Khi quay trở về, mẹ đã mua cho tôi một thanh sôcôla ở siêu thị này.
Tôi bảo là muốn cho mẹ, rồi bẻ một nửa thanh sôcôla chìa ra trước mặt mẹ. Mẹ cầm lấy, nhưng chỉ bẻ lấy một nửa, rồi nói “Vậy mẹ chỉ lấy thế này thôi nhé” và vui vẻ cho vào miệng.
“Đây sẽ là bí mật của riêng mẹ và Mana-chan nhé.”
Mẹ tôi đã nói vậy đấy. Có lẽ mẹ không được phép ăn sôcôla. Bây giờ tôi đã hiểu ra điều đó nhưng cô bé tôi khi ấy lại không hề biết. Lâu lắm mới hồi nhớ lại tươi mới những ký ức xưa về mẹ, nước mắt tôi chợt rơi. Sau đó, khi mẹ và tôi quay lại bệnh viện, tôi có gặp anh Teru đến thăm. Tôi chẳng được ra ngoài với mẹ bao giờ nên tỏ ra vô cùng sung sướng, lên mặt đem khoe thanh sôcôla mẹ mua cho với anh Teru. Tôi chẳng biết đã nói bao nhiêu lần câu “Cái này ngon lắm đấy. Mẹ mua cho em mà”. Anh Teru vẫn luôn nhớ đến chuyện đó và mỗi lần đến thăm tôi đều mua đúng một thanh sôcôla loại đó làm quà.
Sực tỉnh lại. Tôi dừng xe và bước vào bên trong siêu thị. Tôi đi vào dãy bánh kẹo, nhặt lấy đúng thanh sôcôla y như ngày hôm ấy.
Có vẻ tôi chọn không được đúng thời điểm lắm, người người rồng rắn xếp hàng ở quầy thu ngân. Quầy nào cũng cũng chung một tình trạng. Không còn cách nào khác, tôi cũng xếp vào hàng.
Siêu thị tôi thường đi ở bên Mỹ dành hẳn một quầy thu ngân riêng dành cho những khách hàng mua tối đa ba món đồ, những ai mua nhiều hơn sẽ xếp hàng tính tiền ở quầy khác. Giá như siêu thị này cũng được như thế.
Đã thế, bà cụ trước mặt tôi lại đẩy một cái xe có hai giỏ hàng đầy ngập. Tôi chỉ mua mỗi một thanh sôcôla thôi mà… Tôi cảm thấy phí phạm thời gian khi xếp hàng chỉ để mua một món đồ nho nhỏ như thế nên tôi vòng lại chỗ quầy hàng. Tôi chợt nhớ ra mình quên không mang bàn chải đánh răng về, đằng nào cũng phải mua. Tôi chọn một cái bàn chải rồi quay lại quầy thu ngân. Đuôi hàng lúc trước đã có người khác đứng vào sau lưng bà cụ ấy, tôi bèn xếp vào hàng bên cạnh.
“Bên nào nhanh hơn đây nhỉ”, tôi nhận ra mình đang nuôi suy nghĩ dớ dẩn đó.
Khi đến lượt bà cụ đứng trước mình, tôi đã nghĩ hàng mình sẽ nhanh hơn. Ai dè, bà cụ bên tôi lại từ tốn đếm từng đồng xu trong ví mình ra trả, không chỉ bà cụ hàng bên mà người xếp hàng sau bà cũng đã thanh toán xong đi cho hàng vào túi ni lông rồi. Hàng bên kia nhanh hơn mất rồi.
Tôi thầm nghĩ, “có vẻ không được suôn sẻ lắm” và cười khổ. Nhưng tôi cũng không lấy gì làm khó chịu. Chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác như đang được xếp hàng cùng với mẹ. Nếu được xếp hàng đi mua đồ cùng với mẹ, dẫu đằng trước có đông nghẹt đến đâu, hai mẹ con chắc vẫn có thể vui vẻ trò chuyện với nhau nhỉ.
Sau khi bà cụ trước mặt tôi thanh toán xong, bà chậm rãi quay lại nói, “Bà làm mất thời gian quá, xin lỗi nhé”. Hình như bà vừa nói vừa nháy mắt. Đương nhiên, tôi không nghĩ một bà cụ lưng đã còng có thể nháy mắt như thế. Liệu có phải là do một bên mắt của bà không nhắm hết hay là tôi nhìn lầm chăng…
Tôi thoáng giật mình nhưng ngay lập tức nở nụ cười và nói “Không sao, không có gì đâu ạ”. Bởi trái tim tôi còn đang mê mải chuyện trò cùng mẹ…
Sau khi rời khỏi siêu thị, tôi lại tiếp tục nhấn bàn đạp tiến về phía ngôi đền.
***
Ngôi đền nằm ở chân núi, từ cái cây nằm ở mé thấp nhất phải đi lên một con đường đá dài độ bốn trăm mét. Tôi dựng chiếc xe đạp màu cam bên cạnh cổng chính và đi bộ lên con đường ấy. Vừa bước qua cổng, hàng cây rợp bóng đôi bên dẫn vào tận đền, chếch theo mé hướng tây như che bớt ánh nắng hè oi ả, mang lại cảm giác mát mẻ.
Tôi nghe thấy tiếng chim lảnh lót vọng ra từ đây đó giữa tầng cành lá đan ken, dường như bản thân đang lạc vào một thế giới khác vậy. Lên đến chỗ cao nhất, cây thần giữ đền cạnh chỗ rửa tay chào đón tôi. Tôi thích cây thần này từ ngày xưa. Chỉ cần nghĩ đến dáng cây to lớn, rợp bóng ngắm nhìn nhân gian từ hàng trăm năm về trước là tôi đã thấy trái tim mình đầy nghẹn rồi.
Tôi nhớ ba đã dẫn mình tới đây không biết bao lần để cầu cho bệnh của mẹ chóng khỏi. Ngẩng đầu lên nhìn cây thần, tôi thầm thì “Cháu đã về rồi đây”.
Tôi đi vào chỗ văn phòng, nhận lại chiếc máy ảnh của ba. Nhưng mà, tôi đã đến đây rồi mà không khấn vái gì thì cũng không được. Đôi chân lại tự đi về phía chính điện. Tôi thò tay vào túi lấy tiền xu và ném vào thùng dâng lễ. Hít một hơi thật sâu, tôi thành khẩn chắp tay vỗ hai lần.
Khi nhắm mắt, tay chắp vào nhau, tôi mới để ý ra mình chẳng hề có ý nghĩ gì trong đầu cả. Không có một nguyện cầu hay mong ước nào cả. Hình ảnh chợt đến trong đầu chỉ là, vẻ mặt tươi cười quay lại nhìn tôi của bà cụ vừa mới gặp khi nãy ở quần thu ngân siêu thị. Kì lạ thật.
Sau cùng, tôi thành khẩn cảm tạ trời đất đã cho mình được bình an vô sự trở lại với quê hương rồi mở mắt ra.
[15] Nhật Bản bao gồm bốn hòn đảo chính. Trong đó Honshuu là hòn đảo lớn nhất, nơi tập trung các trung tâm chính trị, kinh tế trọng yếu của đất nước.