Chương 13 Một Đêm Đẫm Máu
BÀNG HOÀNG TRƯỚC CẢNH TƯỢNG hãi hùng mà họ vừa trải qua, Jane và Lewis vẫn còn đứng ôm nhau hồi lâu. Rồi sau nước mắt của họ dần dần khô ráo và họ tỉnh lại.
Cái đầu tiên làm cho họ ngạc nhiên là cảm giác im lặng ghê rợn. Cung điện dường như đã chết. Trái lại, bên ngoài tiếng la hét, tiếng súng bắn, tình trạng rối loạn mỗi lúc một gia tăng. Jane bỗng hiểu ý nghĩa của tiếng ồn ào bí ẩn đó.
— Anh có thể đi được không? – nàng hỏi.
— Anh sẽ cố thử.
— Chúng ta đi thôi!
Họ bước ra khỏi xà-lim và đi vào hành lang, nơi tên cai ngục đứng gác. Hành lang trống không: tên cai ngục đã biến đâu mất.
Họ đi từ tầng dưới lên tầng trên rất vất vả. Jane dùng chiếc chìa khóa lấy được của William Ferney để mở cửa và nàng cùng Lewis lọt vào căn phòng nơi mà trước đó không lâu nàng đã bỏ lại tên điên rồ, khi chưa biết hắn là anh của nàng. Giống như tiền sảnh, phòng này cũng vắng teo. Jane đỡ anh trai ngồi xuống, đôi chân của anh bị khụy và lúc ấy nàng mới cảm thấy tình cảnh kỳ lạ của mình. Cảnh vắng lặng này là sao? Tên đồ tể của họ biến đâu mất rồi? Đột nhiên nàng nổi hứng, đánh bạo để anh ngồi lại và bỏ đi xem xét cung điện.
Nàng bắt đầu từ tầng một. Khi đi ngang qua cửa phía ngoài, nàng thấy nó được đóng rất cẩn thận. Nhưng tất cả các cửa bên trong đều mở toang, rõ ràng là bọn triều thần đã bỏ chạy bán sống bán chết. Nàng càng ngạc nhiên khi đi qua ba tầng còn lại và cũng nhìn thấy chúng trống trơn. Khó mà tin được, nhưng cung điện đã bị bỏ hoang.
Chỉ còn lại tháp trung tâm và sân hiên dưới nó. Jane thoáng dừng lại ở chân cầu thang dẫn lên sân hiên, rồi chậm rãi bước lên.
Không, cung điện không bị bỏ hoang. Khi nàng đang đi trên cầu thang thì tiếng nói ồn ào từ bên ngoài vọng đến tai nàng. Nàng bước qua những bậc thang cuối cùng và được bóng tối che chở, nàng thận trọng đưa mắt nhìn sân hiên sáng trưng ánh đèn pha của nhà máy.
Bọn sống trong cung điện tụ tập ở đây. Jane run sợ nhận ra William Ferney. Nàng còn nhận ra được lũ quân sư, mấy tên vệ binh Đen và bọn đầy tớ trong cung điện.
Bọn chúng đang gập người trên lan can, chỉ chỏ nhau xem cái gì đó ở đằng xa, huơ tay loạn xạ. Cái gì làm cho chúng hoảng hốt đến thế?
Bỗng William Ferney đứng thẳng người lên, oang oang ra lệnh và cùng với người của mình, hắn lao nhanh về phía cầu thang nơi Jane đang đứng. Cả bọn hầm hầm vung vẩy súng ống.
Chỉ còn tích tắc nữa thôi thì chỗ nấp của Jane sẽ bị phát hiện. Lúc đó lũ người ấy sẽ làm gì với nàng? Nàng chết lặng.
Jane sợ hãi nhìn quanh; bỗng nàng nhìn thấy cánh cửa ngăn cách cầu thang với sân hiên. Bất giác nàng xô cánh cửa. Cửa đóng sầm lại.
Tiếng la hét và chửi rủa tục tĩu từ bên ngoài vọng đến chỗ Jane. Nàng chưa kịp cài cái then cuối cùng thì bọn chúng đã bắt đầu nện báng súng vào chướng ngại vật bất ngờ hiện ra trước mặt chúng.
Tiếng gào thét, tiếng đập cửa thình thình làm cho Jane sợ hãi, nàng đứng yên run rẩy. Nàng không thể cử động gì để cứu lấy cuộc sống của mình. Dán mắt vào cánh cửa, nàng đợi nó sập xuống trước những cú đập của kẻ thù hung dữ.
Nhưng cánh cửa không đổ. Thậm chí nó cũng không rung lên vì bị đập dữ dội. Khi ấy Jane đã hơi bình tâm và nhận ra là cánh cửa đó, cũng như tất cả các cửa khác trong nhà máy và cung điện, được làm bằng một tấm gỗ rất dày, có bịt sắt và có khả năng chịu nổi mọi va đập.
Nàng bình tĩnh bắt đầu đi về chỗ anh trai đang ngồi và lúc ấy thấy rằng chiếc cầu thang từ tầng dưới lên sân hiên bị năm cái cửa lần lượt chắn ngang. William Ferney đoán trước mọi điều nên đã cho xây cho mình nơi trú ẩn kiên cố. Cung điện của hắn được ngăn ra thành nhiều khu mà nếu có chiếm thì cũng phải chiếm từng khu một. Song giờ đây, gậy ông đập lưng ông.
Jane khóa tất cả năm cửa đó lại, như đã đóng cửa đầu và đi xuống tầng dưới.
Các cửa sổ của cung điện đều có chấn song chắc chắn và tấm bịt bằng sắt. Không chần chừ, Jane đóng các tấm bịt cửa sổ ở tất cả các tầng lại, không trừ một tầng nào cả. Sức đâu mà nàng vần được các tấm sắt nặng nề đó? Nàng hành động, như trong mộng du, khéo léo và nhanh nhẹn. Chừng một tiếng đồng hồ thì xong. Nàng đang ở giữa cái pháo đài thực sự được xây bằng đá và sắt, vô cùng vững chãi.
Và chỉ đến khi đó Jane mới cảm thấy mệt. Đôi chân nàng run run. Với đôi bàn tay đẫm máu nàng rã rời, lê bước xuống chỗ anh trai.
— Em sao thế? – anh lo lắng hỏi khi thấy nàng trong tình trạng như thế.
Sau khi lấy lại hơi, Jane kể cho anh nghe những việc đã làm.
— Chúng ta đã làm chủ cung điện, – nàng kết luận.
— Nhưng ngoài cái cầu thang này, không còn lối ra nào khác hay sao? – người anh hỏi, anh ta không thể nào tin nổi sự việc lại biến chuyển đến như vậy.
— Em tin là không. William bị nhốt trên sân hiên và không thể ra khỏi đó được.
— Nhưng chúng tập trung trên đó để làm gì? – Lewis hỏi. – Chuyện gì đang xảy ra ở đây?
Chính Jane cũng không biết. Nàng không được chứng kiến tất cả công việc chuẩn bị khởi nghĩa. Cần phải nhìn ra bên ngoài. Họ đi lên tầng trên và mở hé một cánh bịt cửa sổ. Tới đây, họ hiểu ngay nỗi hốt hoảng của William Ferney và đồng bọn của hắn. Ngay dưới chân họ là bãi đáp tối đen và yên lặng, thế nhưng bên bờ phải của sông Đỏ, họ nhìn thấy nhiều đám lửa sáng rực, tiếng la hét giận dữ từ đó vọng đến chỗ họ. Tất cả nhà của người da đen đều bốc cháy. Trung tâm của thành phố – khu nô lệ – là một đống lửa khổng lồ.
Đám cháy hoành hành cả ở khu Dân sự và khu các Chàng trai Vui tính cũng bắt đầu bốc lửa. Ở đó, tiếng kêu la, chửi rủa, rên rỉ lẫn trong những loạt súng bắn không ngừng.
— Đó là Tongané! – Jane nói. – Những người nô lệ đã nổi dậy.
— Nô lệ? Tongané? – Lewis hỏi lại vì đối với anh những từ này đều không mang ý nghĩa gì.
Cô em gái giải thích vắn tắt cho anh rõ chế độ Blackland, kể cho anh nghe nàng đã bị bắt đến thành phố này như thế nào, nàng đi du lịch để làm gì, nàng đã xác định được anh George Buxton của họ vô tội ra làm sao. Nàng chỉ cho Lewis thấy cái nhà máy rực ánh đèn pha và kể tên những người bạn của mình đang lẩn trốn trong đó.
— Thế bây giờ chúng ta phải làm gì? – Lewis hỏi.
— Chờ đợi, – Jane trả lời, – những người nô lệ không biết chúng ta và trong tình trạng nhốn nháo như thế này họ không thể phân biệt chúng ta với bọn kia được.
Hơn nữa, chúng ta sẽ chẳng giúp được họ bao nhiêu vì chúng ta không có vũ khí.
Lewis thấy rằng giá có vũ khí cũng lợi, Jane đã đi tìm và mang về một khẩu súng trường, hai khẩu súng lục và một ít đạn.
Lúc ấy tình hình đã thay đổi. Những người da đen tìm ra lối đi và tràn qua đầy bãi đáp, họ có hơn ba nghìn người ở đó. Họ đánh chiếm trại lính vệ binh Đen, giết sạch bọn chúng và tấn công vào các hănga. Xuất hiện các đám lửa. Những người nô lệ đang trả thù cho những khổ đau triền miên của mình và rõ ràng là họ chưa thể hả dạ khi chưa phá tan thành phố và giết hết cư dân của nó.
Nhìn cảnh đó, William Ferney đã nổi điên vì bất lực. Có thể nghe rõ tiếng gào thét và chửi rủa của hắn. Từ trên sân hiên, tiếng súng vang lên không ngớt và đạn bay vào đám đông những người da đen, làm chết nhiều người trong bọn họ, nhưng những người khác hình như không chú ý đến điều đó. Ngọn lửa bốc lên từ trại lính và hănga chiếu sáng bãi đáp như một bó đuốc khổng lồ, quân khởi nghĩa sau khi phá xong trại lính và hănga thì tấn công thẳng vào cung điện, họ đập phá cánh cửa một cách vô hiệu.
Cũng đúng vào lúc ấy, từ hướng sông Đỏ vang lên những loạt súng cá nhân. Sau khi chỉnh đốn đội ngũ, các Chàng trai Vui tính vượt qua cầu, triển khai đội hình trên bãi đáp và bắn bừa vào đám đông. Chẳng mấy chốc trên mặt đất đã ngổn ngang hàng trăm xác chết.
Những người nô lệ giận dữ thét lên, lao vào quân địch. Trận chiến ác liệt bắt đầu, không có hỏa khí, những người da đen đánh giáp lá cà, đánh bằng rìu, dao, giáo, mác và bằng cả răng nữa. Các Chàng trai Vui tính đáp lại bằng lưỡi lê và súng bắn trực diện. Kết quả trận đánh đã rõ. Ưu thế của vũ khí thắng quân số. Tàn quân da đen rút chạy về bờ bên phải. Bọn thắng trận rượt theo để vớt vát những gì có thể vớt vát được, tức là cứu phần giữa của khu các Chàng trai Vui tính chưa bị ngọn lửa bao trùm.
Khi bọn chúng đang vượt qua cầu để bám theo những người rút lui thì phát ra tiếng nổ khủng khiếp. Từ trên tầng cao của cung điện, Jane và Lewis thấy vụ nổ xảy ra ở chỗ xa nhất của khu Dân sự. Dưới ánh sáng của các đám cháy, họ còn nhìn thấy một phần của khu phố đó và một đoạn đường sụp xuống.
Vụ nổ đã mở một lối đi rộng rãi ra hướng cánh đồng. Bây giờ thì những người da đen thất trận có thể chạy qua phá khẩu và trốn vào các bụi rậm. Vả lại, cuộc truy kích cũng đã bắt đầu chựng lại. Mười lăm phút sau, bọn da trắng rời bỏ bờ phải của sông Đỏ và quay lại bãi đáp. Những tiếng nổ mới làm cho chúng sợ hãi.
Nguyên nhân gây ra các vụ nổ đó là gì? Không ai biết. Nhưng rõ ràng là chúng xảy ra không ngẫu nhiên, mà theo ý muốn của một người nào đó. Như chúng ta đã biết, vụ nổ đầu tiên xảy ra ở ngoại vi thành phố, ở ô phố của khối Dân sự, cách xa cung điện nhất. Năm phút sau lại nghe thấy hai tiếng nổ khác, ở bên trái và bên phải chỗ đó. Rồi sau năm phút nữa có thêm hai tiếng nổ mới, nghe to hơn và gần hơn. Các vụ nổ cứ tiến dần về phía cung điện theo đường cung của khối Dân sự. Thế là bây giờ các Chàng trai Vui tính vừa truy kích những người da đen bắt đầu chạy tìm nơi trú ẩn trên bãi đáp.
Những tiếng nổ khó hiểu vẫn tiếp tục một cách đều đặn. Cứ sau nửa giờ thì nghe thấy tiếng ầm ầm và một phần khác của khối Dân sự biến thành đống đổ nát.
Số dân da trắng của Blackland còn sống sót, tụ tập trên bãi đáp, vô cùng kinh ngạc theo dõi các vụ nổ không thể hiểu được ấy. Hình như có sức mạnh cao siêu và khủng khiếp nào đó đang triệt hạ thành phố một cách có phương pháp. Bọn cướp so với những kẻ hèn yếu thì táo tợn đến thế mà cũng run lẩy bẩy vì sợ hãi. Sau khi tiến sát tới cung điện, chúng hoài công đập phá cửa ra vào, kêu gọi William Ferney mà chúng thấy trên sân hiên, nhưng chúng không thể hiểu tại sao hắn bỏ rơi bọn chúng. Ferney cố dùng động tác cho bọn chúng hiểu, song vô ích vì chúng không hiểu, còn lời nói thì đã tan biến trong tiếng ồn đinh tai váng óc.
Đêm đã trôi qua như thế đó. Bình minh soi sáng cảnh tượng hãi hùng. Bãi đáp chất đầy xác chết của người da đen và da trắng. Người da trắng giành được thắng lợi nhưng phải trả giá đắt. Chỉ còn lại chưa đầy bốn trăm người lành lặn trong số tám trăm người mà mới hôm qua đây thôi còn tạo thành khối Dân sự và khối các Chàng trai Vui tính. Những người khác đã chết vào giai đoạn đầu của cuộc nổi dậy, khi bị tấn công bất ngờ hoặc bị chết trên bãi đáp.
Những người nô lệ tản ra các cánh đồng ngoại vi thành phố. Nhiều người trong số họ đã bỏ đi.
Song phần lớn không dám ra xa Blackland. Họ đi thì cả khu Dân sự và một nửa khu nô lệ chỉ còn là những đống gạch vụn.
Lúc đó trên sân hiên của cung điện vang lên một tiếng súng rất to. Tiếp theo nó là những tiếng khác nữa. Lewis Buxton lo lắng nắm tay em gái.
— William đang dùng súng đại bác bắn phá cửa sân hiên đấy, – Jane nói.
— Nhưng như vậy chúng sẽ xuống được, phải không? – và Lewis siết chặt khẩu súng. – Thà chết còn hơn lại sa vào tay của hắn.
Jane ngăn anh lại.
— Chúng chưa có ở đây, – nàng bình tĩnh nói. – Trên đó còn năm cái cửa như thế và ba cái dưới cùng ở chỗ không thể đặt đại bác để bắn vào chúng được.
Tiếng súng quả đã im. Tiếng động rầm rầm lẫn tiếng chửi bới tức giận vọng từ sân hiên xuống chứng tỏ William Ferney và thuộc hạ của hắn đang cố bố trí súng đại bác để bắn vào cái cửa thứ hai.
Nhưng chúng phải bỏ dở việc ấy. Biến cố mới đánh lạc hướng sự chú ý của bọn cướp đã ngắt lời nàng. Vang lên tiếng nổ đặc biệt mạnh và gần hơn rất nhiều. Phá nhân hùng mạnh bây giờ đã tấn công vào bờ trái, đến khu vườn của nhà máy. Đất đá bắn tung lên trời.
Trong khi đám bụi còn dày đặc trên không, thì Lewis và Jane nhìn thấy một đám đông từ những cái cửa mở toang của nhà máy lao ra bờ sông. Jane nhận ra đám người này. Đó là các bạn tù của nàng, là các công nhân của Camaret, họ chạy sát bên nhau, ở giữa là phụ nữ và trẻ em. Tại sao họ lại rời nơi ẩn nấp của mình và chạy ra bãi đáp, là nơi sẽ phải chạm trán với các Chàng trai Vui tính hung dữ như thế nhỉ?
Các Chàng trai Vui tính vẫn chưa nhìn thấy địch thủ mới vì bị bức tường trên bãi đáp che khuất. Nhưng William Ferney trên sân hiên đã trông thấy và chỉ tay về phía họ. Bọn ở dưới đất không hiểu điệu bộ của hắn. Đám người từ nhà máy chạy ra đã đến cửa nối liền bờ sông với bãi đáp một cách dễ dàng và lọt vào bãi đáp.
Các Chàng trai Vui tính vớ lấy vũ khí và hò hét lao vào họ. Song giờ đây chúng không phải đương đầu với những người nô lệ. Các công nhân được vũ trang bằng mọi thứ: búa, kìm, gậy sắt, tự mình lao về phía trước. Trận chiến thật khủng khiếp. Máu chảy thành dòng trên bãi đáp.
Jane đưa hai tay bịt mắt, cố gắng không nhìn cảnh tượng hãi hùng. Trong số những người đang chiến đấu nàng có biết bao nhiêu là bạn. Nàng lo sợ cho Barsac, cho Amédée Florence, cho bác sĩ Châtonnay tuyệt vời và đặc biệt cho Saint-Bérain, người mà nàng thương yêu trìu mến đến thế.
Nhưng những tiếng hò hét giận dữ im dần. Bên quân đông hơn và vũ khí tốt hơn đang áp đảo. Toán quân từ nhà máy chạy ra đã bị chia cắt. Một bộ phận vừa đánh vừa rút lui về phía bờ sông, còn một bộ phận khác, trong đó có Barsac và Amédée Florence thì dạt đến cung điện.
Số này không còn tia hy vọng sống sót nào. Họ bị dồn sát vào chân tường, trước mặt họ là các Chàng trai Vui tính, còn trên sân hiên là William Ferney và đồng bọn của hắn, chúng bắn thoải mái vào những người bất hạnh cùng đường.
Bỗng cái cửa gần chỗ họ đứng bật mở và Jane Buxton hiện ra. Đang bị quân địch vây ép nên họ ùa luôn vào cung điện, lúc đó Jane và Lewis dùng súng bắn chặn bọn tấn công lại.
Sửng sốt trước sự can thiệp khó hiểu ấy, các Chàng trai Vui tính khựng lại trong giây lát. Rồi sau khi tỉnh ra, chúng lao vào tấn công, nhưng đã muộn. Cánh cửa nặng nề đóng sập lại.