← Quay lại trang sách

Chương 12 Harry Killer

HARRY KILLER! – JANE KÊU LÊN.

— Harry Killer ư? – Lewis Buxton hỏi và ngạc nhiên nhìn em gái.

— Chính hắn đấy, – Killer lầm bầm bằng cái giọng khàn khàn.

Hắn tiến lên phía trước một bước và thân hình đồ sộ của hắn đã chắn ngang cả cửa.

— Theo cô thì người ta đầu hàng như thế đấy phỏng? – hắn giận dữ càu nhàu. – Hay bọn cô nghĩ rằng tôi dễ tính đến thế?

— Không được tới gần! – Jane vừa kêu vừa huơ con dao.

— Ô hô! – Harry Killer mỉa mai. – Cô mà cũng có vũ khí cơ đấy!

Song mắt hắn vẫn thận trọng dừng lại giữa phòng, không rời mắt khỏi con dao mà Jane Buxton dùng để dọa hắn.

Lợi dụng lúc hắn đang chần chừ, nàng kéo anh trai ra cửa, chắn lối rút lui của địch thủ.

— Phải, tôi có vũ khí, – nàng run run đáp lại. – và nó mới tuyệt làm sao! Tôi đã tìm thấy con dao này trong mộ... ở Koubo.

— Ở Koubo? Lewis lặp lại. – Có phải ở chỗ mà George...

— Vâng, ở Koubo, ở chỗ mà George đã hy sinh, không phải vì bị trúng đạn mà vì bị đâm bằng con dao có khắc tên của kẻ sát nhân – Killer này đây!

Harry Killer lùi một bước. Hắn xanh mặt, lúng túng, đứng dựa vào tường xa-lim và nhìn Jane với vẻ hoảng sợ thế nào ấy.

— Em nói là Killer à? – đến lượt Lewis kêu lên. – Em nhầm rồi, Jane ạ. Tên của con người này không phải như thế. Tên khác kia, còn tồi tệ hơn và chẳng mới mẻ gì với em đâu...

— Tên khác ư?

— Ừ... Hắn đã từ bỏ chúng ta khi em còn bé xíu, nhưng em đã được nghe nói nhiều lần về hắn. Đó là người con trai của mẹ em, William Ferney, anh của em đấy!

Điều Lewis Buxton nói ra đã gây cho hai nhân vật khác của màn kịch này những ấn tượng rất khác nhau. Trong khi Jane tủi khổ, rũ tay xuống thì William Ferney lấy lại được đầy đủ tính tự tin của mình. Hình như hắn tỉnh rượu ngay nữa. Hắn đứng thẳng người lên, phóng cái nhìn rực lửa căm thù và ác độc vào Jane và Lewis.

— A! Thì ra mày là Jane Buxton! – hắn rít lên. Rồi hắn nghiến răng ken két, nhắc lại: A! Thì ra mày là Jane Buxton.

Và bỗng nhiên hắn bộc lộ hết những tình cảm xấu xa của mình, hắn cất tiếng nói, nói nhanh đến mức không kịp để cho lời thoát ra hết nữa:

— A ha! Mày đã đến Koubo! Ừ, đúng, tao đã giết nó... Anh George của chúng mày... Thằng George điển trai mà gia đình Buxton đã tự hào đến thế! Tao giết nó hai lần... Đầu tiên là tâm hồn... Sau đó là thể xác... Và bây giờ tao bắt giữ được hai đứa mày ở đây!... Trong tay tao, dưới gót sắt của tao! Chúng mày là của tao!... Tao muốn làm gì với chúng mày thì làm!

Hắn bước tới một bước, nhưng cả Jane lẫn Lewis đều không thể nhúc nhích. Hắn cúi xuống nói với họ:

— Chúng mày nghĩ là chúng mày biết nhiều lắm đấy phỏng? Chúng mày chẳng biết gì cả... Nhưng tao sẽ kể cho chúng mày nghe... Tất cả!... Và rất hả hê!... A ha! Lão đã đuổi tao đi, lão bố của chúng mày đó!... Giờ thì mặc cho lão vui sướng nhé! Tao chỉ thiếu có một điều... Tao muốn cho lão biết... trước khi chết... tay ai đã giáng cho lão những trận đòn... Tay này... Nó đây!... Tay của ta!...

Hắn đến gần hơn nữa, hầu như chạm vào người hai anh em đang hoảng sợ vì cơn điên loạn:

— A ha! Tao bị đuổi đi... Chẳng lẽ tao cần món tiền nhỏ nhoi mà lão định cho tao hay sao?... Tao cần vàng, nhiều vàng, những đống vàng cơ!... Và tao đã kiếm được... không cần chúng mày... một mình tao thôi!

Thế nào nhỉ?... Hạng người như chúng mày gọi nó là tội ác... Tao đã ăn cắp! Đã bắn giết!... Đã làm đủ mọi điều!... Mọi tội lỗi!...

Song vàng đối với tao không phải là tất cả... Tao còn căm thù... dòng họ Glenor khả kính của chúng mày!... Vì thế tao đến châu Phi... Tao quanh quẩn bên đội quân của George Buxton... Tao đến gặp nó... làm ra vẻ... hối hận... ăn năn... lương tâm cắn rứt... Tao đánh lừa... giả nhân giả nghĩa... Nghi binh mà!... Thằng ngốc đã bị mắc mưu!... Rộng lòng đón tao... Tao ăn chung bàn... ngủ chung lều với nó... Rắc một ít bột vào thức ăn hàng ngày... Bột gì ư?... Bột gì mà chẳng được phải không nào?... Nha phiến... ma túy... Hãy đi mà tìm George Buxton!... Thằng nhóc, thằng nhóc bất lực mất rồi!...

Người chỉ huy?... là tao... Những chiến tích mới thật là tuyệt!... Tất cả các báo đều kêu rêu về chúng... George Buxton là thằng điên... George Buxton là tên giết người... George Buxton là kẻ phản bội... Tao cười biết mấy khi đọc những lời lẽ đao to búa lớn ấy!... Nhưng rồi sau... Tụi lính đã đến... George Buxton bị chết... Tốt!... Nó đã bị sỉ nhục... Càng tốt!... Tao đã giết nó để nó phải câm miệng...

Bây giờ ta đến đây và xây dựng nên thành phố này. Đối với kẻ bị tống đi một cách nhục nhã cũng khá đấy chứ? Ở đây tao là chỉ huy... là ông chủ... là vua... là hoàng đế... Nhưng niềm vui của tao chưa trọn vẹn... Lão già còn một thằng con trai và một đứa con gái. Đầu tiên là thằng con trai... Một lần tao cần tiền, tao lấy của nó... và bắt luôn cả nó!... Ha-ha! Thằng con trai bị đánh ngã ngay tại chỗ... Thằng con trai bị đóng gói như một cái đùi lợn!... Trong hòm... Rồi chở đi!... Tàu hỏa, tàu thủy, tàu lượn chở đi!... Đến đây... Đến chỗ tao... Đến đế chế của tao... Và tao sẽ giết nó... Như thằng kia... Nhưng không nhanh như thế đâu... Từ từ thôi... Mỗi ngày một ít... Còn ở nước Anh đó! Lão bố... Ồ!... Lão huân tước!... Lão nhà giàu!... Lão bố nghĩ rằng thằng con trai của lão đã ôm tiền... lủi mất!... Lạy Chúa, công việc đã được sắp đặt cũng khá đấy chứ!...

Còn một đứa con gái... em tao... Ha ha! – Em gái của tao!... Bây giờ đến lượt nó... Nhưng nó biến đâu rồi? Tao đi tìm... Khỉ thật!!! Nó lại dẫn xác tới đây!... May thế đấy... Chút xíu nữa thì tao lấy nó làm vợ! Cười chết đi được...! Vợ tao ư!... Ồ, không đâu!... Vợ của một thằng bét dem trong đám nô lệ của tao thì có!...

Lão còn gì nào?... Cái lão huân tước ấy! Với tiếng tăm và giàu sang của lão?... Hai thằng con trai?... Một thằng phản bội, một thằng ăn cắp... Đứa con gái?... Mất dạng... Lão chỉ còn có một mình!... Hoàn toàn cô độc!... Và cái giống Glenor đã tiệt!... Tao đã trả thù, đã trả thù đích đáng!

Những lời chửi rủa ấy kết thúc như tiếng thú gầm. William Ferney ngừng nói, thở hổn hển vì giận dữ. Hắn vươn đôi tay co quắp về phía các nạn nhân. Hắn không còn là một sinh vật có lý trí nữa: đó là một kẻ điên rồ, một con thú đang lồng lộn.

Jane và Lewis Buxton kinh ngạc nhìn hắn, lo sợ cho hắn hơn là cho bản thân mình. Sao tâm hồn của một con người lại có thể chất chứa lòng thù hận bất trị như thế được?

— Tối nay, – con quái vật kết luận, – tao để cho hai đứa mày ở lại với nhau, sướng nhé. Nhưng ngày mai...

Một tiếng nổ, có lẽ rất dữ dội vì nó vọng đến tận xàlim, át hẳn tiếng nói của William Ferney. Hắn im bặt, ngạc nhiên, lo lắng vểnh tai nghe ngóng...

Liền sau tiếng nổ là bầu không khí im lặng như tờ, rồi thì nghe rõ tiếng kêu, tiếng rú xa xa, tiếng la hét của đám đông phẫn nộ, trộn lẫn một vài tiếng súng trường và súng ngắn...

William Ferney không nghĩ về các tù nhân nữa. Hắn lắng nghe và cố đoán xem tiếng động ấy có nghĩa là gì. Một tên trong bọn vệ binh Đen lao vào xà-lim.

— Ông chủ! – hắn hổn hển kêu lên. – Thành phố đang bốc cháy!

William Ferney chửi đổng, rồi tông vào Jane và Lewis Buxton đang đứng chắn đường hắn, phóng ra hành lang và biến mất.

Kết cục đột ngột đến mức hai anh em không thể hiểu nổi. Với tâm trạng luống cuống, họ chỉ nghe được loáng thoáng tiếng nổ và tiếng la hét đã cứu họ khỏi tay tên đồ tể.

Uất ức vì cảnh tượng tàn khốc mà họ vừa chứng kiến, rã rời vì những khổ đau mới đây, day dứt vì nghĩ rằng cha già đang chết dần chết mòn trong tuyệt vọng và hổ thẹn, họ khóc òa lên.