← Quay lại trang sách

Chương 7 NGÀY THỨ BẢY-THỨ 5 NGÀY 9 THÁNG 12-1-Bắc Đại Tây Dương

Khi Samuel Johnson so sánh việc đi tàu giống như “bị đi tù và có thể bị chôn dưới đáy biển bất cứ lúc nào”, Ryan cho rằng ít nhất Johnson đã lên tàu bằng chiếc xe ngựa an toàn. Giờ thì anh đang thực sự trên biển, nhưng trước khi lên tàu thì máy bay của anh có thể gặp tai nạn, và anh có thể biến thành nước sốt thịt. Ryan đang ngồi trên chiếc máy bay vận tải Grumman Greyhound, loại máy bay chuyên chở hàng hóa cho tàu sân bay. Ryan khom lưng và ngồi trên chiếc ghế đơn có thể lật lên ở mạn trái cabin, quay mặt về phía sau cabin, đầu gối áp vào cằm. Cabin rất lớn, đặc biệt thích hợp để chở hàng hóa nhưng nó thực sự không phù hợp để chở hàng hóa. Cabin lộn xộn, chất đầy các dụng cụ cơ khí và điện tử khác nhau đóng trong các thùng, tổng cộng nặng 3 tấn. Vì vậy nếu máy bay gặp sự cố thì chắc chắn tác động của việc rơi máy bay cùng các thiết bị đắt tiền sẽ được dịu đi bởi thi thể của 4 hành khách. Cabin không có thiết bị sưởi, không có cửa sổ và chỉ có tấm nhôm mỏng cách nhiệt có thể cản gió lạnh. Nhưng làm sao loại vách ngắn này có thể chặn được luồng gió lạnh do hai động cơ turbin tạo ra với tốc độ 200 hải lý/giờ chứ. Điều xui xẻo nhất là khi bay lên đến độ cao 5000 thì bất ngờ gặp bão, máy bay đột ngột mất thăng bằng, hệt như một con ngựa hoang đang hoảng sợ chạy loạn xạ. May mắn là trong cabin không có đèn, Ryan nghĩ, nếu không thật xấu hổ khi để người khác nhìn thấy vẻ mặt xanh như tàu lá của anh. Phía sau anh là hai phi công, họ đang hét lên điều gì đó, có vẻ như động cơ chói tai chả ảnh hưởng gì đến việc nói chuyện. Hừm, hai tên khốn này có khi còn đang thích thú ấy chứ

Tiếng ồn đã được giảm bớt, hoặc nó có vẻ giảm bớt. Khó để nói rõ vì anh đang gắn nút tai xốp và mặc chiếc aó phao vàng. Họ cũng dạy anh phải làm gì nếu máy bay gặp sự cố. Tất cả đều là thủ tục chính thức, chứ nếu gặp sự cố thật thì kể cả có mặc áo phao bạn cũng chẳng sống được qua đêm đen này. Ryan ghét đi máy bay. Nhiều năm về trước anh đã từng phục vụ trong thủy quân lục chiến trong một thời gian ngắn, chỉ 3 tháng. Khi đó anh là một trung úy. Một lần, khi đang tham gia vào cuộc tập trận quân sự NATO, chiếc trực thăng chở anh bị rơi trên đảo Crete, anh bị thương ở lưng và tưởng như tàn tật suốt đời, kể từ đó anh luôn cố gắng bay càng ít càng tốt. COD, anh nghĩ khi máy bay bị giật lên giật xuống, có lẽ nó sắp đến tàu Kennedy. Không cần phải nghĩ ngợi gì nữa. Anh kiểm tra đồng hồ, họ chỉ rời Trạm không quân hải quân ở Bờ biển Virginia có 90 phút, thế mà mình có cảm giác như một tháng, Ryan tự nghĩ anh sẽ không bao giờ phải sợ khi đi máy bay dân dụng nữa

Mũi máy bay chúc xuống khoảng 20 độ và hướng máy bay dường như nhắm vào mục tiêu. Máy bay bắt đầu hạ cánh, thời khắc nguy hiểm nhất của một chuyến bay. Anh nhớ lại môt nghiên cứu về các phi công trên tàu sân bay trong chiến tranh Việt Nam, khi đó các phi công đều được yêu cầu đeo một máy đo nhịp tim bỏ túi để kiểm tra sự thay đổi trạng thái tinh thần của họ. Kết quả cuộc nghiên cứu khiến người ta kinh ngạc, giây phút hồi hộp nhất của phi công tàu sân bay không phải khi bị đối phương tấn công mà là khi hạ cánh, mà hạ cánh ban đêm còn hồi hộp hơn

Chúa ơi, mình đa cảm quá rồi! Ryan tự nghĩ. Anh nhắm mắt lại, coi nó như số phận đi, chỉ cần nhịn vài giây thôi mà.

Trời vừa mưa và sàn đáp của tàu sân bay trơn trượt khủng khiếp. Thân máy bay lao xuống như một hố đen, xung quanh là những ánh đèn nhấp nháy. Hạ cánh trên tàu sân bay là một vụ va chạm có kiểm soát, với các thanh chống và bộ đệm của bánh đáp dày để giảm thiểu va chạm. Máy bay trượt lao về phía trước và nó bị chặn lại bởi dây cáp trên boong. Họ đã hạ xuống. Họ đã an toàn. Có lẽ thế. Sau một lúc dừng lại, COD lại bắt đầu lao về phía trước. Ryan nghe thấy vài tiếng động lạ như tiếng máy bay taxi và nhận ra là nó đang gấp cánh. Bay trong một đôi cánh gấp cũng là một việc nguy hiểm không được tính đến. Anh quyết định, à thì thôi cũng tốt thôi. Cuối cùng máy bay cũng dừng di chuyển và cửa sập phía sau mở ra

Ryan tháo dây an toàn và nhanh chóng đứng dậy, anh vô tình va đầu vào nóc cabin thấp. Không đợi Davenport, ôm cái túi vải trước ngực, anh lao ngay ra khỏi đuôi máy bay. Nhìn quanh thấy một sỹ quan boong mặc áo vàng bước tới chỉ đường cho anh tới tòa nhà hình tròn đảo khổng lồ của tàu Kennedy. Mưa ngày càng nặng hạt, và anh cảm thấy rõ chiếc tàu đang di chuyển giữa biển rộng lớn. Ryan vội vã bước vào cánh cửa đang mở, sáng đèn cách đó 50 feet. Anh phải đợi Davenport đuổi kịp. Viên đô đốc không chạy, ông bước đi theo nhịp 30 inch mỗi bước tiêu chuẩn, thong thả với phong thái ung dung. Ryan cảm thấy có lẽ viên đô đốc cảm thấy hơi tức giận khi tiến hành chuyến đi nửa bí mật mà không có quân nhạc và nghi lễ chào đón của sỹ quan binh lính. Đứng trước cửa hầm là một hạ sỹ quan thủy quân lục chiến, anh mặc quần tây sọc xanh rất đẹp, áo sơ mi kaki thắt cà vạt và đeo dây súng lục trắng. Khi Ryan và Davenport đến gần, anh hạ sĩ chào mừng

“Hạ sỹ, tôi muốn gặp đô đốc Painter”

“đô đốc đang ở trong khoang chỉ huy thưa ngài. Ngài có cần dẫn đường không?”

“Không con trai, tôi đã từng chỉ huy con tàu này. Đi nào Jack”

Ryan mang túi cho cả hai và theo sau

“Wow, thưa ngài, ngài thực sự đã từng sống cuộc sống này ạ?” Ryan hỏi

“Ý cậu là hạ cánh vào ban đêm hả? Tất nhiên, tôi đã trải qua hàng trăm lần. Có gì lớn lao đâu?” Davenport trông có vẻ ngạc nhiên khi thấy vẻ mặc kinh ngạc của Ryan. Jack nghĩ rằng ông đang khoe khoang

Bên trong tàu Kenney giống với tàu sân bay USS Guan, chiếc tàu Ryan từng phục vụ trong sự nghiệp quân đội ngắn ngủi của mình. Bên trong con tàu như bước vào một mê cung, có các vách ngăn bằng thép và nhiều đường ống khác nhau ở khắp mọi nơi, tất cả đều được phủ một lớp sơn xám giống nhau. Các ông được sơn với nhiều sọc khác nhau, được đánh dấu bằng chữ viết tắt có ý nghĩa để tạo thuận lợi cho việc xác định và quản lý nhân viên trên tàu. Đối với Ryan đây không khác gì những bức tranh hang động thời kỳ đồ đá mới. Anh đi theo Davenport, băng qua hành lang, vòng qua góc và bước xuống thang thép- chiếc thang dốc đến nỗi Ryan suýt ngã- và rẽ sang một lối đi khác, rồi vòng qua góc khác. Đến lúc này thì Ryan hoàn toàn lạc hướng. Họ bước vào một cánh cửa có một trung sỹ đang đứng. Thấy họ đến, anh kính cẩn chào rồi mở của mời vào

Ryan theo chân Davenport bước vào- và hoàn toàn ngạc nhiên. Khu vực cắm cờ của tàu USS Kennedy như được chuyển đổi từ một tòa nhà trên Đồi Beacon. Ở vách ngăn bên phải là một bức tranh tường rất lớn, đủ để trang trí một phòng khách rộng lớn. 5 hoặc 6 bức tranh sơn dầu được treo trên một vách ngăn khác, một trong số đó là chân dung của Tổng thống John Fitzgerald Kennedy, tên ông được đặt cho chiếc tàu sân bay này.Những bức tranh này được lồng trong khung tranh trang nhã. Sàn cabin được lát bằng gỗ dày màu đỏ đậm và tất cả đồ nội thất kiểu Pháp đều được làm bằng gỗ sồi với các hoa văn được trạm khắc trên đó. Nếu bạn không nhìn lên “trần nhà” và thấy các đường ống khác nhau được sơn màu xám, bạn sẽ không nghĩ rằng đây là một căn phòng trên tàu chiến. Những đường ống này tạo nên một sự tương phản đặc biệt với đồ đạc trong phòng

“Ồ, chào Charlie” Thiếu tướng Joshua Paiter vừa bước ra khỏi phòng khác trong khi lấy khăn lau tay “Sao ông cần đến đây vậy?”

“Chuyện hơi phức tạp” Davenport băt tay thiếu thướng “Đây là Jack Ryan”

Dù chưa bao giờ gặp Painter nhưng Ryan đã nghe nói về ông. Trong chiến tranh Việt Nam, ông là phi công lái máy bay chiến đấu Phantom và đã viết một cuốn sách về không chiến có tên là Paddystrikes. Đây là một cuốn sách thực tế, không giáo điều lấy lòng. Ông là một người đàn ông nhỏ bé, nóng nảy và nặng hơn 130 pounts (70kg), một chỉ huy chiến thuật tài năng và là người chính trực thuần khiết

“Lính của ông à Charlie”

“Không thưa đô đốc. tôi là lính của James Greer. Xin thứ lỗi, tôi không phải là sỹ quan hải quân. Tôi không muốn là một sỹ quan giả mạo. Mặc bộ quân phục này là ý kiến của CIA” Điều này khiến viên tướng cau mày

“Ồ, à, tôi đoán các anh tới đây để nói cho tôi biết mấy tên Ivan đang làm gì. Tốt lắm. Tôi cũng đang hy vọng có ai dó nói cho biết đây. Lần đầu tiên lên tàu sân bay hả? Cậu cảm thấy chuyến bay sao?”

“Nó hơi giống với thẩm vấn tù nhân chiến tranh” Ryan buột miệng khiến hai viên tướng bật cười. Painter gọi vài món ăn đến

Một lúc sau, cửa trong và ngoài của lối đi mở ra, hai người lính hậu cần – “chuyên gia quản lý nhà hàng”- bước vào, một người bưng một khay đầy thức ăn, người kia bưng 2 bình cà phê. Cả 3 người được phục vụ tương xứng với quân hàm. Đĩa thức ăn được mạ bạc, thức ăn tuy không phong phú lắm nhưng Ryan cảm thấy rất ngon, có lẽ là 12 giờ qua anh đã không được ăn gì. Anh chọn món thịt băm viên, salad khoai tây và một cặp thịt bò bắp

“Cảm ơn, thế là đủ rồi” Painter nói với đầu bếp. 2 người lính hậu cần đi ra khỏi phòng “Ok, hãy vào việc nào”

Ryan ăn ngấu nghiến cắn luôn nửa miếng sandwich “Thưa đô đốc, chúng ta vừa nhận được tin tức này chưa tới 12 giờ trước” Từ trong túi vải anh lấy ra một chiếc cặp. Anh mất 20 phút để báo cáo tình hình, trogn lúc tranh thủ làm 2 chiếc bánh mỳ kẹp và một miếng thịt bò bắp. Anh còn vô tình đổ một ít cà phê nên tờ giấy nhớ. Hai viên tướng chăm chú lắng nghe, không chen ngang, chỉ nhìn anh nghi ngờ mấy lần

“Lạy chúa tôi” Painter nói sau khi Ryan kết thúc báo cáo. Davenport thì vô cảm trong khi cân nhắc có khả năng lên tàu ngầm tên lửa của Liên Xô hay không. Jack nghĩ Davenport chắc chắn là đối thủ khó chơi trên bàn poker Painter tiếp tục “Cậu thực sự tin có chuyện này à?”

“Vâng, thưa ngài, tôi tin” Ryan tự rót một ly cà phê khác Anh cho rằng sẽ tốt hơn nếu được uống bia với thịt bò. Thịt bò rất ngon, và thịt bò bắp Kosher ngon là thứ không dễ tìm ở London

Painter ngả người ra sau và nhìn Davenport “Charlie, anh nên yêu cầu Greer dạy cho cậu chàng vài bài học- như là những người làm việc cho chính quyền không nên thò cổ xa quá. Anh không nghĩ điều này hơi đi xa quá à?”

“Josh, Ryan đây chính là người viết báo cáo về các cuộc tuần tra của tàu ngầm tên lửa Liên Xô tháng 6 năm ngoái”

“Ồ, bản báo cáo đó tốt đó. Nó khẳng định vài điều tôi đã nói suốt hai hay ba năm” Painter đứng dậy đi vào góc và nhìn ra biển “Vậy chúng ta sẽ làm gì?”

“Vẫn chưa có kế hoạch tác chiến chính xác và chi tiết. Tôi hy vọng anh có thể định vị THÁNG MƯỜI ĐỎ và cố gắng thiết lập liên lạc với thuyền trưởng tàu. Còn sau đó? Chúng ta sẽ hướng dẫn nó đến một nơi an toàn. Tuy nhiên, như anh hiểu, tổng thống cho rằng ngay cả khi chúng ta tìm thấy nó thì cũng không có quyền sở hữu nó- nếu chúng ta có nó trong tay”

“Cái gì?” Painter quay lại và bật thốt trong một phần mười giây trước khi Davenport tiếp tục. Ryan lại mất vài phút giải thích

“Chúa trên trời! Các anh giao cho tôi một nhiệm vụ bất khả thi, rồi các anh lại nói rằng ngay cả khi nhiệm vụ thành công thì chúng ta sẽ trả lại thứ chết tiệt đó cho họ”

“Đô đốc, theo quan điểm của tôi- tổng thống đã hỏi ý kiến của tôi- thì tôi muốn tạm giữ chiếc tàu ngầm này. Nó rất quý giá với chúng ta, chủ tịch Hội Đồng Tham Mưu Trưởng Liên Quân và CIA cũng đồng tình với ý kiến này. Tuy nhiên, câu hỏi đặt ra là, nếu thủy thủ đoàn muốn quay về nhà, thì chúng ta phải gửi trả họ về, và như vậy thì Liên Xô sẽ biết chúng ta đang giam tàu của họ. Đây là vấn đề thực tế, tôi có thể thấy được quan điểm của phía bên kia. Con tàu này là cả một núi tiền, và nó là tài sản của họ.Và làm sao chúng ta có thể dấu được một tàu ngầm 30.000 tấn?”

“Anh đánh chìm nó không phải là dấu nó à?” Painter bực tức “Cậu biết là tàu ngầm được thiết kế để ở dưới nước. Tài sản của họ? Chúng ta không nói về cái con tàu chở khách chêt tiệt mà là chiếc tàu ngầm được thiết kế để giết người- người của chúng ta!”

“Đô đốc, tôi về phe với ngài” Ryan bình tĩnh “Thưa ngài, ngài vừa nói chúng tôi đang giao cho ngài một nhiệm vụ bất khả thi. Vì sao?”

“Ryan, không dễ gì tìm thấy một tàu ngầm cố tình ẩn nấp. Chúng tôi đã tiến hành diễn tập chống lại chính tàu của mình mà còn luôn suýt thất bại, mà như cậu nói thì con tàu này còn vượt qua được tất cả tuyến thiết lập của SOSUS phía đông bắc. Đại Tây Dương quá lớn, và chiêc tàu ngầm tên lửa thì quá nhỏ”

“Vâng, đúng vậy” Ryan nhận ra anh đã quá lạc quan về cơ hội thành công của họ

“Tình hình trên tàu anh thế nào, Josh?” Davenport hỏi

“Khá tốt. Chúng tôi vừa hoàn thành cuộc tập trận NIFTY DOLPHIN, tàu đã làm rất tốt, phần của mình” Painter tự sửa lại “Dallas đóng vai là đối thủ và nó gây cho chúng tôi rất nhiều vấn đề. Các thủy thủ trong lực lượng chống tàu ngầm của tôi đã hành động tuyệt vời. Thế có ai hỗ trợ chúng ta không?”

“Khi tôi rời LẦU NĂM GÓC, bên CNO đang nghiên cứu việc chuyển máy bay tuần tra chống ngầm P-3 ra khỏi Thái Bình Dương, vì vậy anh sẽ có thể có thêm vài chiếc nữa. Tất cả đều đã ra khơi. Anh là tàu sân bay duy nhất có thể thực hiện nhiệm vụ này vì vậy tất nhiên anh sẽ chỉ huy chiến thuật tổng thể, đúng không? Thôi nào, Josh, anh là chuyên gia chống ngầm giỏi nhất của chúng ta rồi”

Painter tự rót cho mình một ly cà phê “Ok, chúng ta có một hàng không mẫu hạm. America và Nimitz phải đợi hơn một tuần nữa. Ryan, cậu nói cậu sẽ bay đến tàu Invincible. Chúng ta sẽ có thêm nó nữa, phải không?”

“Tổng thống đang lo việc đó. Ngài muốn có nó?”

“Tất nhiên, đô đốc White là người có cái mũi tốt trong cuộc săn tàu ngầm và những cậu bé của anh ông ấy rất xuất sắc trong cuộc tập trận DOLPHIN. Họ đã tiêu diệt được hai tàu ngầm tấn công của ta đấy, và Vince Gallery có chút không hài lòng đâu. Trò chơi này phụ thuộc lớn vào may rủi. Hai tàu sân bay vẫn tốt hơn một cái chứ. Tôi tự hỏi sao chúng ta không có thêm vài cái S-3 nữa?” Painter đang ám chỉ đội bay săn tàu ngầm S-3 cho Lockheed Vikings sản xuất

“Sao lại cần nó” Davenport hỏi

“Tôi có thể chuyển những chiếc F-18 vào bờ để dành chỗ cho 20 con Vikings. Tôi không muốn làm suy yếu hiệu quả phản công của tàu, nhưng chúng ta sẽ cần phải tăng cường khẩ năng chống- săn tàu ngầm. Tức là chúng ta sẽ cần S-3 hơn, Jack, cậu biết rằng nếu cậu sai thì lực lượng mặt nước của Nga sẽ rất khó đối phó. Cậu có biết có bao nhiêu tên lửa đối đầu mà họ có không?”

“Không thưa ngài” Ryan biết rằng chắc chắn họ không thiếu

“Chúng ta là một tàu sân bay, điều đó khiến chúng ta trở thành mục tiêu ưu tiên. Nếu họ bắt đầu bắn tập trung vào chúng ta thì chúng ta trở nên đơn độc khủng khiếp- rồi sẽ là bài học khủng bố” Tiếng điện thoại reo vang “Painter đây….vâng, cảm ơn. À, chiếc tàu Invincible vừa thay đổi hướng đi. Tốt, có hai tàu khu trục đi cùng nó. Các tàu khinh hạm tấn công và và ba tàu ngầm tấn công vẫn trên đường trở về nhà” Ông nhăn mày “Tôi không thể trách họ vì điều đó. Điều này có nghĩa là chúng ta phải phái vài tàu hộ tống cho họ nhưng đây vẫn là thỏa thuận tốt. Tôi muốn dùng tàu sân bay đó”

“Chúng ta có thể dùng máy bay trực thăng để đưa Jack đến tàu Invincible không?” Ryan tự hỏi liệu Davenport có biết nhiệm vụ tổng thống giao cho anh không. Viên đô đốc có vẻ không mốn anh ở lại tàu Kennedy

Painter lắc đầu “Chuyến đi quá dài, không thể sử dụng trực thăng. Có thể họ sẽ cử một chiến đấu cơ Harrier đến đón”

“Harrier là một máy bay chiến đấu thưa ngài” Ryan nhắc

“HỌ có một chiếc máy bay thử nghiệm 2 chỗ ngồi để thực hiện nhiệm vụ tuần tra chống ngầm. Kiểu máy bay này có thể tìm kiếm tàu ngầm trên diện rộng và tấn công tàu ngầm bên ngoài bán kính bay của trực thăng. Đó là cách họ đã bắt được một tàu ngầm của chúng ta trong cuộc tập trận gần đây” Painter uống cạn tách cà phê

“Được rồi các quý ông, hãy, hãy cùng nghiên cứu kế hoạch chống tàu ngầm một cách nghiêm túc và tìm ra cách điều hành gánh xiếc này. CINCLANT ( Bộ tư lệnh hạm đội Đại Tây Dương) đang chờ tôi báo cáo. Tôi nghĩ sẽ tốt hơn là để tôi tự quyết. Chúng ta cũng cần liên lạc với Invincible và yêu cầu họ gửi máy bay đến đón Ryan ”

Ryan theo hai vị đô đốc ra khỏi phòng. Anh dành hai giờ để quan sát Painter điều động con tàu giống như bậc thầy chơi cờ vua sắp xếp những quân cờ.

2 Trên tàu USS Dallas

Hơn hai mươi giờ qua, Bart Mancuso vẫn túc trực ở trung tâm tấn công. Anh chỉ được ngủ ngắt quãng vài tiếng giữa mỗi ca, ăn bánh mỳ kẹp và cà phê, uống 2 chén súp do đầu bếp nấu với mục đích khác nhau. Anh nhìn đĩa súp gần đây nhất mà thực sự không có hứng thú muốn ăn

“Thuyền trưởng?” anh quay lại và thấy sỹ quan nghe âm thanh sonar Roger Thompson.

“Có chuyện gì thế?” Anh rời khỏi bảng điều khiển chiến thuật đã ngồi tập trung trong nhiều ngày. Thompson đứng ở phía sau cabin, trên tay cầm một bảng ghi âm và một thứ giống như máy ghi âm

“Thưa ngài, Jonesy đã phát hiện ra thứ gì đó, tôi nghĩ anh nên nhìn nó”

Mancuso không muốn bất cứ ai làm phiền mình vì làm nhiệm vụ thời gian dài luôn khiến anh mất kiên nhẫn. Nhưng Jones có vẻ rất hào hứng muốn khoe “Ok, đến xem qua bàn biểu đồ nào”

Bàn biểu đồ của tàu DALLAS là một thiết bị mới, cáp của nó được kết nối trực tiếp với BC-10 và có hiển thị trên một màn hình TV rộng 4 feet. Hình ảnh tự động thay đổi khi DALLAS di chuyển. Với bàn thiết bị này thì biểu đồ giấy ít khi được dùng đến nhưng vẫn được giữ lại vì hải đồ bị phá

“Cảm ơn thuyền trưởng” Jones nói, tôn trọng hơn bình thường “Tôi biết anh đang bận, nhưng tôi nghĩ có vài thứ cần báo cáo. Tôi đã suy nghĩ về tiếng động lạ ngày hôm qua, sau đó là tiếng ồn từ các tàu ngầm khác của Nga và tôi không có cách nào bỏ qua được. Tuy nhiên, tôi đã thử quay lại 3 lần và nó vẫn ở đó, lần thứ 4 thì nó đi mất. Tôi muốn báo cáo với anh những gì tôi suy luận. Liệu anh có thể cho xem hành trình của chúng ta để xem đường đi của cái thứ này không?”

Bàn hải đồ được kết nối với định vị quán tính của tàu ngầm thông qua BC-10. Mancuso tự bấm các mệnh lệnh, hơi nhíu mày. Đường chạy của DALLAS hiển thị trên màn hình dưới dạng đường màu đỏ phức tạp, các dấu chấm hiển thị cách nhau 15 phút

“Tuyệt vời” Jones kêu lên “Tôi chưa từng nhìn thấy cái này bao giờ nhưng nó được rồi” Jones lấy ra cây bút chì từ túi sau “Nào, lần đầu tiên tôi có gã này là 0915, lúc đó đang hướng đi 2-6-9” Anh lấy bút chì đặt lên bảng biểu đồ và đặt cục tẩy thay vị trí của DALLAS ở đầu bên kia chỉ mục tiêu nằm ở phía tây “sau đó vào khoảng 0930 nó chuyển sang 2-6-0. Vào lúc 0948 nó chuyển thành 2-5-0. Thuyền trưởng, có thể có một chút lỗi ở đây, nhưng tín hiệu rất mạnh. Sau khi khóa nó, các lỗi được tính trung bình. Sau đó tôi nghe thấy những âm thanh khác vì vậy tôi phải đuổi theo những âm thanh này. Lần tôi nghe lại là 1000 hướng của nó là 4-4-2. Jones đã vẽ một cây bút chì và chỉ nó về phía đông DALLAS sau khi rời khỏi biển Iceland. Lúc 1015 trục quay của nó là 2-3-4 và lúc 1030 nó đi hướng 2-2-7. Thưa ngài, hai vị trí này đều không ổn định. Tín hiệu yếu và tôi rất khó khóa nó” Jones ngẩng đầu lên, vẻ mặt căng thẳng

“Cho đến giờ cậu làm rất tốt. Thư giãn đi Jonesy. Cứ làm điếu thuốc nếu cậu muốn”

“Cảm ơn thuyền trưởng” Jones lấy điếu thuốc và châm lửa. Anh không bao giờ bình tĩnh được trước mặt thuyền trưởng. Anh biết nếu báo cáo thú vị, Mancuso là người kiên nhẫn và nhẹ nhàng. Thuyền trưởng ghét lãng phí thời gian và tất nhiên không để nó trôi qua vô ích lúc này “OK thưa ngài. Con tàu này không cách chúng ta quá xa, đúng không ạ? Ý tôi là vị trí của nó nằm giữa tàu chúng ta và Iceland vì vậy tôi nghĩ nó có thể ở giữa khoảng này và hướng đi của nó có lẽ thế này….” Jones đặt thêm một vài cây bút chì

“Khoan đã, Jonesy. Nó đến từ đâu?”

“Ồ vâng,” Jones mở hộp đĩa “Sáng hôm qua, tối, tôi cũng không nhớ rõ lúc nào nếu tắt đồng hồ. Dù sao thì sau khi tan ca, tôi luôn lo lắng, vì vậy tôi đã làm một bài kiểm tra theo dõi một chút dựa trên đường cơ sở của chiếc tàu chúng ta đang di chuyển. Thưa thuyền trưởng, tôi đã đọc sách hướng dẫn, nó khá đơn giản, giống như việc xác định vị trí của các ngôi sao ở Học viện công nghệ California. Hồi năm thứ nhất tôi có học lớp thiên văn”

Mancuso khịt mũi, lần đầu tiên anh nghe thấy việc học này đơn giản, nhưng khi nhìn vào số liệu và đồ thị của Jones, anh thấy rằng cậu ta làm tốt thật “Tiếp tục đi”

Jones lấy trong chiếc túi ra một chiếc máy tính Hewlitt Packard và một thứ giống như biểu đồ địa lý quốc qua đánh dấu đầy bút chì “Anh có muốn kiểm tra các tính toán của tôi không, thuyền trưởng?”

“Tôi sẽ nói chuyện đó sau, nhưng giờ tôi tin tưởng cậu Có vấn đề gì với biểu đồ?”

“Thuyền trưởng, tôi biết việc mang theo biểu đồ là vi phạm kỷ luật nhưng tôi muốn sử dụng nó nhơ một bản ghi để đánh dấu những dấu vết của tàu ngầm. Tôi sẽ không mang biểu đồ này ra khỏi tàu, thưa ngài, không bao giờ. Có thể có một số lỗi nhưng tôi nghĩ rằng đường đi của nó là 2-2-0 và tốc độ của nó là 10 hải lý/giờ. Điều này cho thấy nó đang ở lối vào của Tuyến Số Một, phải không?”

“Tiếp tục đi” Mancuso đang ước lượng, nhưng anh thấy Jonesy thực sự tìm thấy gì đó

“À, tôi không ngủ được vì vậy đã quay lại phòng sonar và nghe lại mấy cuốn băng của vật thể này. Tôi cũng dùng máy tính để tính toán vài lần để loại bỏ tất cả các tiếng ồn của biển và tiếng ồn của tầu ngầm khác, sau đó ghi lại với tốc độ gấp mười lần tốc độ tiêu chuẩn” anh đặt máy ghi âm lên bàn biểu đồ “thuyền trưởng, xin hãy lắng nghe”

Tiếng băng phát ra tiếng lách cách, nhưng cứ vài giây lại có một tiếng ồn đơn điệu. Sau khi nghe hai phút, nó dường như xuất hiện mỗi năm giây. Lúc này đại úy Mannion cũng lắng nghe phía sau Thompson, trầm ngâm gật đầu

“Thuyền trưởng, đây hẳn là âm thanh do con người tạo ra. Nó qua đều đặn. Ở tốc độ bình thường thì hầu như không thể nghe thấy gì nhưng một khi để tốc độ tăng lên thì có được ngay âm thanh ngu ngốc này”

“Ok, Jonesy, hoàn thành nó đi” Mancuso nói

“Thuyền trưởng, những gì oogn vừa nghe chính là tiếng ồn đặc trưng của một tàu ngầm Liên Xô. Nó đang tiến đến dọc theo tuyến đường Iceland tới Tuyến Số 1. Tôi có thể đặt tiền vào cửa này đó, thuyền trưởng”

“Roger, ý cậu sao?”

“Tôi đã bị lừa, thưa thuyền trưởng” Thompson trả lời. Mancuso xem xét lại đoạn băng một lần nữa, cố gắng kiểm tra xem còn gì khác không. Không “Tôi cũng vậy. Roger, Jonesy sẽ được thăng cấp lên thủy thủy sonar hạng nhất từ hôm nay. Tôi muốn giấy thăng cấp chính thức bằng văn bản khi đổi ca, và một thư khen thưởng có chữ ký của chính tôi, Ron” Anh vỗ vào vai viên thủy thủ sonar “Làm tốt lắm, khốn khiếp, thực sự tốt”

“Cảm ơn thuyền trưởng” Jones cười toét miệng đến mang tai

“Pat bảo trung úy Butler đến ngay trung tâm tấn công” Mannion đi gọi điện cho Kỹ sư trưởng tàu ngầm

“Jonesy, cậu nghĩ chuyện này thế nào?” Mancuso quay lại và hỏi

Viên sỹ quan sonar lắc đầu “Đây chắc chắn không phải tiếng cánh quạt, tôi chưa nghe thấy bao giờ” anh tua lại đoạn băng và phát lại

2 phút sau, trung úy Earl Butler bước vào trung tâm tấn công “Anh gọi tôi, thuyền trưởng?”

“Earl, nghe cái này đi” Mancuso tua lại đoạn băng và bật lại

Buttler tốt nghiệp Đại học Texas và cũng học về hệ thống đẩy và tàu ngầm ở học viện hải quân “Cái này với mục đích gì vậy?”

“Jonesy nói rằng nó là một tàu ngầm của Nga. Tôi nghĩ cậu ấy có lý”

“Có chuyện gì với cuốn băng này?” Buttler hỏi Jones

“Thưa ngài, nó đã được làm nhanh gấp mười lần và tôi đã lau nó năm lần qua BC-10. Nếu để nó chạy ở tốc độ bình thường thì sẽ hầu như không nghe thấy gì hết” Jones rất khiêm tốn. Anh không hề nói rằng anh chính là người nghe thấy và nghi ngờ nó

“Có phải tiếng ồn điều hòa không? Ý tôi là tiếng cánh quạt. Nó phải dài hàng trăm feet và chúng ta sẽ nghe thấy âm thanh của lưỡi dao mỗi lần. Khoảng cách của tiếng ồn này giống như tiếng điều hòa” Mặt Buttler nhăn lại “Nhưng nó là tiếng ồn điều hòa nào?”

“Bất kể nó là thứ gì thì nó cũng đang tiến thẳng đến đây” Mancuso chỉ bút chì vào điểm Thor’s Twins

“Thế thì nó giống như là tàu Nga rồi, đúng vậy” Buttler đồng ý “vậy là họ đang sử dụng một thứ gì mới. Lại lần nữa”

“Trung úy Buttler nói đúng” Jones nói “âm thanh thực sự giống như điều hòa, hơi hài hước, Ngoài ra thì tiếng ồn xung quanh cũng rất lạ, giống như tiếng nước chảy trong ống, tôi không biết nó là gì, tôi không thể nghe ra dựa vào cuốn băng này. Tôi đoán máy tính đã lọc nó rồi. Nó bị xóa mất nhưng tiêng ồn rất yếu- dù sao thì nó cũng ngoài tầm lĩnh vực của tôi”

“Không sao, hôm nay đối với cậu là đủ rồi. giờ cảm thấy sao?” Mancuso hỏi

“Hơi mệt. Đội trưởng, tôi sẽ tiếp tục làm việc để tìm ra ró”

“Nếu chúng ta tiến gần đến gã này hơn thì cậu nghĩ cậu có truy tìm được nó không?” Thực ra Mancuso đã biết câu trả lời

“Tôi chắc chắn, thưa thuyền trưởng. Giờ thì chúng ta biết nó nghe như thế nào, tôi có thể định vị được âm thanh khốn khiếp này”

Mancuso nhìn vào bàn biểu đồ “OK, nếu nó tiến về phía Twins rồi đi theo tuyến này với tốc độ 28-30 hải lý, rồi đi theo hướng tham chiếu, giữ tốc độ khoảng mười hải lý….nó có thể đến đây. Chuyến đi dài dấy. giờ nếu chúng ta chạy hết tốc lực ….48 giờ chúng ta có thể đến đây, tức là ở vị trí phía trước của nó. Pat, ý cậu sao?”

“Gần như vậy, thưa ngài” trung úy Mannion đồng ý “ý của anh là nó sẽ đi qua Tuyến này với tốc độ tối đa, rồi sau đó chậm lại- có lý đấy. Có rất nhiều vách đá dưới nước trong khu vực đó và hắn không cần phải giữ yên lặng để đi qua mê cung chết tiệt này. Hắn sẽ phi như ngựa trong khoảng 4-500 dặm và không cần phải giữ yên lặng động cơ. Nếu là tôi thì tôi cũng làm thế”

“Vậy đó cũng là những gì chúng ta cố gắng làm. Đầu tiên chúng ta hãy dùng bộ đàm để xin phép rời khỏi khu vực Toll Booth và theo dõi nó. Jonesy, nếu tàu chúng ta lao hết tốc lực, mấy người các cậu sẽ được giải phóng một lúc. Hãy cài đặt chế độ mô phỏng tiếng ồn này và bảo đảm mọi sỹ quan sonar đều phải quen với tiếng ồn này để nhận dạng, nhưng cậu cũng cần nghỉ ngơi đi. Tất cả các cậu. Tôi muốn các cậu đạt 100% sức lực và tập trung để truy gã này. Mà cậu đi tắm đi. Hãy tự thưởng một phòng tắm cỡ Hollywood- cậu xứng đáng với nó- để thư giãn. Một khi chúng ta tìm thấy gã đó thì chúng ta sẽ có một cuộc săn tàu ngầm dài và khó khăn”

“Đừng lo thuyền trưởng, chúng tôi sẽ bắt nó cho ngài, tôi cá. Ngài có muốn giữ cuốn băng này không ạ?”

“Có” Mancuso lấy cuộn băng ra và ngạc nhiên nhìn Jones “Cậu hy sinh 1 cuộn Bach vì chuyện này à?”

“Không phải là bản nhạc hay nhất, thưa ngài. Tôi có một bản Christopher Hogwood trình bày hay hơn nhiều”

Mancuso bỏ cuộn băng vào tuí “Làm tốt lắm, Jonesy”

“Cảm ơn anh, thuyền trưởng” Jones rời khỏi trung tâm tấn công, nhẩm tính xem sẽ kiếm được bao nhiêu sau khi thăng cấp

“Roger, hãy để người của cậu nghỉ ngơi trong 2 ngày tới. Khi chúng ta đuổi kịp gã này, các cậu sẽ rất bận”

“Vâng, thưa thuyền trưởng”

“Pat, đưa kính tiềm vọng lên. Chúng ta sẽ báo Norfolk về gã này ngay lập tức. Earl, tôi muốn anh nghĩ xem tiếng ồn đó là gì”

“Vâng, thưa thuyền trưởng

Khi Mancuso viết nháp báo cáo, trung úy Mannion điều chỉnh góc nâng để tàu DALLAS nhô lên khỏi mặt nước 500 feet. 5 phút sau nó đã gần chạm mặt biển. Vì tàu ngầm ở gần vùng biển động nên nó bị ảnh hưởng bởi sóng nhiều hơn và thân tàu hơi lắc lư, tuy vậy vẫn ổn định hơn nhiều so với tàu nổi. Mannion nâng kính tiềm vọng và thả ăng ten trinh sát điện tử (EMS-electronic support measures). Ăng ten này được sử dụng cho máy thu băng rộng để phát hiện bức xạ radar, Tầm phát của nó khoảng 5 dặm. Anh quan sát một lúc nhưng không thấy gì ngoài một số máy bay ở xa, không có bất thường. Sau đó Mannion nâng thêm hai cột, một cái là ăng ten thu UHF và một cái là máy phát laze mới, sử dụng thiết bị quay để khóa trao đổi thông tin vệ tinh của tầu ngầm trên tín hiệu sóng mạng của SSIX Đại Tây Dương, một hệ thống vệ tinh liên lạc thiết kế riêng cho tàu ngầm. Vì được trang bị tia laze nên chúng có thể phát ra tín hiệu mật độ cao mà không để lộ vị trí

“Báo cáo đã sẵn sàng” sỹ quan trực điện báo cáo

“Chuyển thông tin” sỹ quan trực điện nhấn phím. Tín hiệu được gửi đi sau vài phần mười giây, nhận bởi các tế bào quang điện, truyền qua máy phát UHF rồi sau đó qua đi ăng ten parabol đến Ban chỉ huy Hạm Đội Đại Tây Dương ở trụ sở chỉ huy. Ở Norfolk, một nhân viên trực điện khác nhận được tín hiệu và bấm nút chuyển tín hiệu tương tự qua vê tinh tới DALLAS. Phương pháp xác minh này rất đơn giản

Thủy thủ phụ trách bên DALLAS so sánh tín hiệu nhận được với cái anh vừa gửi “Không sai, thưa ngài”

Mancuso lệnh Manniion hạ các thiết bị ngoại trừ ESM và ăng ten UHF.

3 Hệ thống liên lạc của hạm đội Đại Tây Dương

Ở Norfolk, một sỹ quan nhập mã ký tự vào một thiết bị đầu cuối máy tính. Sau một lúc, máy tính gõ văn bản rõ ràng. Anh ta đọc lại cẩn thận từ đầu đến cuối, và sau khi chính xác, anh ta mang bản in sang phòng bên cạnh và đưa cho một nhân viên đang ngồi trước máy telex

Tài liệu đượcc nhân viên cầm đi chuyển đến một địa chỉ cách đó nửa dặm thông qua một đường dây liên lạc chuyên dụng trên đất liền tới Văn Phòng Hoạt Động Chỉ Huy Tàu Ngầm Đại Tây Dương (CUMSUBLANT). Đường dây liên lạc này được chế tạo cáp quang, lắp vào ống thép luồn dây điện và chôn dưới mặt đường nhựa. Vì lý do an toàn, đường dây liên lạc cao cấp này được kiểm tra ít nhất 3 lần/tuần. Ngay cả những bí mật về hiệu suất của vũ khí hạt nhân cũng không được bảo vệ chặt chẽ như đường dây liên lạc này

Văn PHòng Điều Hành Tàu Ngầm Đại Tây Dương (CUMSUBLANT)

Khi một máy in “nhiệt” bắt đầu in tin nhắn, một hồi chuông báo động vang lên trong hòng tác thiến của CUMSUBLANT. Thông báo bắt đầu bằng chữ Z có nghĩa là thông báo KHẨN CẤP ĐẶC BIỆT (FLASH)

Z090414ZDEC TỐI MẬT TỪ USS DALLAS GỬI:COMSUBLANT

//NOOOOO//

HOẠT ĐỘNG TÀU NGẦM CỦA HẠM ĐỘI ĐỎ

MỘT TIẾNG ỒN SONAR BẤT THƯỜNG ĐƯỢC TÌM THẤY LÚC 0900Z NGÀY 7 THÁNG 12 VÀ MỤC TIÊU BỊ MẤT DO CÁC HOẠT ĐỘNG THƯỜNG XUYÊN CỦA TÀU NGẦM HẠM ĐỘI ĐỎ. NÓ ĐƯỢC ĐÁNH GIÁ LÀ MỘT KIỂU TẤN CÔNG CỦA TÀU NGẦM HẠT NHÂN/ TÀU NGẦM HẠT NHÂN TÊN LỬA ĐẠN ĐẠO THUỘC HẠM ĐỘI ĐỎ. NÓ ĐI TỪ BỜ BIỂN ICELAND ĐẾN TUYẾN MỘT, HƯỚNG TÂY NAM, TỐC ĐỘ 10 HẢI LÝ, ĐỘ SÂU: KHÔNG RÕ TÍN HIỆU BẤT THƯỜNG XUẤT HIỆN NHIỀU LẦN VÀ ĐẶC TÍNH ÂM THANH KHÔNG ĐỀU. KHÔNG TÀU NGẦM NÀO CỦA HẠM ĐỘI ĐỎ CÓ ÂM THANH ĐẶC TRƯNG NÀY YÊU CẦU CHO PHÉP RỜI KHỎI TOLL BOOTH ĐỂ THEO DÕI VÀ ĐIỀU TRA. TÀU PHẢI ĐƯỢC TRANG BỊ HỆ THỐNG ĐẨY MỚI THÌ MỚI CÓ ĐẶC TÍNH ÂM THANH KHÔNG ĐỀU. RẤT CÓ THỂ TÌM THẤY NÓ ĐỂ NHẬN DẠNG

Một trung úy nhận tin hắn và bước vào văn phòng PHó đô đốc Vincent Gallery COMSUBLANT đang làm nhiệm vụ kể từ khi đám tàu ngầm Liên Xô bắt đầu hoạt động. Ông đang lo lắng và bồn chồn

“Báo cáo, có một điện khẩn cấp đặc biệt từ DALLAS”

“Uh- hua” Gallery cầm lấy tờ giấy màu vàng và đọc nó hai lần “Cậu thấy sao?”

“Tôi không biết, có vẻ anh ấy đã nghe được thứ gì đó, muốn điều tra thêm để có hình ảnh rõ ràng. Có vể như anh ấy phát hiện ra điều gì đó bất thường”

“OK, vậy chúng ta nên trả lời thế nào? Coi nào, cậu cũng có thể ngồi ở vị trí này vào một ngày nào đó và phải ra quyết định chứ” Chắc cũng chả có tương lai lớn vậy đâu, Gallery nghĩ

“Thưa ngài, vị trí của DALLAS rất lý tưởng để theo dõi lực lượng mặt nước của Liên Xô khi chúng khi đến Iceland. Ta cần nó ở nguyên đấy”

“Câu trả lời rất đúng sách vở” Gallery mỉm cười với viên sỹ quan trẻ tuổi, muốn đá anh ta thật mạnh “Mặt khác DALLAS được chỉ huy bởi một người rất có năng lực. Cậu ta sẽ không gây rắc rối gì cho chúng ta nếu không thật sự tìm thấy thứ gì đó. Bức điện không thảo luận về tình hình cụ thể. Có thể không tiện thảo luận trong trường hợp khẩn cấp chiến thuật hoặc cậu ta biết chúng ta sẽ tin tưởng phán đoán của cậu ta ‘động cơ đẩy mới với âm thanh không đều’. Điều này có thể hơi vô nghĩa, nhưng cậu ta đang ngồi chờ câu trả lời trước màn hình. Chúng ta sẽ trả lời anh ấy là chấp thuận”

“Vâng thưa ngài” trung úy nói, tự hỏi chả nhẽ lão khốn già này quyết định bằng cách lật đồng xu sau lưng anh à

GỬI DALLAS

Z090432Z THÁNG MƯỜI HAI TỐI MẬT, TỪ COMSUBLANT TỚI USS DALLAS

USS DALLAS Z090414Z THÁNG MƯỜI HAI CHỈ THỊ CỦA COMSUBLANT 2000.5 NHIỆM VỤ CHIẾN ĐẤU //N04220// PHÊ DUYỆT YÊU CẦU TRONG KHU VỰC HOẠT ĐỘNG HIỆN ĐANG CÓ CÁC TÀU NGẦM LỚP SU B, E VÀ C TRONG TOLL BOOTH. TỰ DO HOẠT ĐỘNG TỪ OPS 090500Z ĐẾN 140001Z. HÃY BÁO CÁO KỊP THỜI. VADM GALLERY GỬI

“Tốt lắm!” Mancuso mừng rỡ. Gallery có một ưu điểm: Chỉ cần hỏi ông ấy, lạy chúa, ông ấy sẽ có câu trả lời cho bạn trước khi rút ăng ten: đồng ý hay không. Tất nhiên, anh cũng đã suy nghĩ về cách giải quyết nếu Jonesy sai lầm, làm sao giải thích được cuộc săn tìm ngỗng hoang này? Gallery rất nghiêm khắc với cấp dưới, nếu làm sai chắc có khi ông ta sẽ chặt đầu anh mang chôn bãi biển quá

Mancuso biết kết quả giờ không còn quan trọng nữa. Kể từ khi học năm thứ nhất ở Annapolis anh đã mơ ước trở thành thuyền trưởng tàu ngầm và giờ anh đã đạt được ước nguyện. Anh cũng biết rằng sự nghiệp của mình đang bắt đầu ở bên kia dốc. Nếu anh là thuyền trưởng của của tàu hải quân khác, nếu may mắn và đi đúng hướng, anh cuối cùng có thể trở thành chỉ huy hạm đội, nhưng tàu ngầm thì không. Cho dù anh có làm tốt ở DALLAS hay không thì anh cũng sớm phải về hưu thôi. Đây là cơ hội cuối cùng của anh. Còn sau đó? Triển vọng tốt nhất là trở thành thuyền trưởng tàu ngầm tên lửa dẫn đường. Trước đây anh đã phục vụ trên tàu ngầm loại này rồi vầ chắc chắn việc trở thành thuyền trưởng của nó, ngay cả con tàu mới như Ohio, cũng sẽ thú vị như nhìn lớp sơn khô ấy. Tàu ngầm tên lửa luôn phải lẩn trốn, trong khi Mancuso muốn trở thành thợ săn, nó mới thú vị. Rồi sau khi là thuyền trưởng của con tàu ngầm dẫn đường thì sẽ làm gì? Anh sẽ trở thành “thuyền trưởng của một con tàu mặt nước lớn” có thể là tàu chở dầu- nó giống như từ cưỡi voi sang cưỡi chó. Hay anh có thể làm công việc bàn giấy ở bộ chỉ huy hải đội Mặt tốt nhất của việc đó là anh có thể ra biển mỗi tháng một lần với mục đích chính là làm phiền những viên thuyền trưởng vốn không muốn nhìn thấy cái mặt anh ở đó. Hay anh có thể ngồi ở Lầu Nam Góc- Vui thật! Mancuso hiểu tại sao một số phi hành gia đã ngã gục sau khi từ mặt trăng trở về với mặt đất. Anh đã làm việc trên DALLAS nhiều năm và sẽ phải bàn giao nó sau một năm nữa nhưng hiện tại anh vẫn là thuyền trưởng

“Pat, hạ tất cả các thiết bị và lặn sau xuống 1200m”

“Tuân lệnh, hạ tất cả các thiết bị” Mannion ra lệnh, Một sỹ quan bấm cần điều khiển thủy lực

“Thưa ngài, ESM và UHF đã được hạ xuống” sỹ quan điện tử báo cáo

“Tốt lắm Sỹ quan lặn, lặn 1200m”

“1200m, vâng” viên sỹ quan lặn lập lại mệnh lệnh của Manion “Bẻ bánh lái 15 độ”

“Bẻ bánh lái 15 độ, rõ”

“Tăng tốc đi, Pat”

“Tuân lệnh thuyền trưởng. Tiếp tục tốc độ tối đa”

“Tốc độ tối đa, tuân lệnh” viên sỹ quan xoay người truyền tin

Mancuso quan sát đội thủy thủ làm việc. Họ làm việc rất điêu luyện và chính xác. Tuy nhiên, họ không phải máy móc, họ là con người, người của anh.

Ở đuôi tàu, trong khoang lò phản ứng hạt nhân, trung úy Butler đang ra lệnh cho các kỹ sư bơm làm mát lò phản ứng hạt nhân hoạt động ở tốc độ cao. Một lượng nước nóng áp suất cao được bơm vào bộ trao đổi, tạo thành hơi nước ở vòng ngoài và tản ra. Khi chất làm mát quay trở lại lò phản ứng, nó mát hơn so với ban đầu và ở nông độ dày đặc hơn. Bằng cách này, hoạt động của neutron trong lò phản ứng bị hạn chế một cách hiệu quả, dẫn đến số lượng lớn các phản ứng phân hạch. Sự phân hạch hạt nhân tạo ra động năng. Lúc này, hơi nước bão hòa “bên ngoài” hoặc phòng không phóng xạ của của hệ thống trao đổi nhiệt, thông qua một loại van điều khiển để dẫn động turbin cao áp. Cánh quạt khổng lồ của DALLAS bắt đầu quay ở tốc độ cao, lái tàu ngầm về phía trước và lặn xuống

Các kỹ sư hàng hải làm nhiệm vụ không nói một lời, Khi hệ thống bắt đầu tăng tốc, tiếng ồn trong buồn máy tăng lên đáng kể, và các kỹ thuật viên theo dõi rất kỹ hạng loạt các thiết bị trong tay. Chung quanh rất yên tĩnh, mọi thứ đều tiến hành theo quy luật thông thường, không ai dám nói chuyện ồn ào, cũng không ai dám phân tâm.So với khoang lò phản ứng của tàu ngầm, kỷ luật nơi phòng mổ của bệnh viện còn lỏng lẻo chán

Ở phía đầu tầu ngầm, Mannion nhìn vào máy đo độ sâu, tàu đã lặn được 600m. Viên sỹ quan lặn cũng đang quan sát và đợi cho đến khi tàu lặn xuống 900 để bắt đầu giữ thăng bằng để tàu ngầm đạt độ sâu theo lệnh một cách chính xác mà không cần lặn thêm. Trung tá Mancuso muốn đưa DALLAS vào đường cao tốc, tức dưới thermocline, đây là thuật ngữ chỉ ranh giới mà nước có nhiệt độ khác nhau, ở đó nước biển duy trì trạng thái đẳng nhiệt không đổi, tạo thành lớp đẳng nhiệt. Khi nước biển có nhiệt độ cao hơn của biển nông được trộn với nước biển có nhiệt độ thấp hơn của biển sâu, một rào cản bán thấm được hình thành, có thể khúc xạ sóng âm thanh. Hầu hết các sóng âm thanh muốn xuyên qua đường nhiệt đều tập trung dưới tấm chắn. Do đó, mặc dù DALLAS hiện đang di chuyển với tốc độ cao 30 hải lý ở đường cao tốc và gây ra tiếng ồn thì cũng rất khó phát hiện bằng sóng siêu âm của tàu nổi. Tất nhiên, nó cũng gần như bị mù, nhưng cũng không va vào bất cứ thứ gì ở độ sâu này.

Mancuso nhấc microphone và bật hệ thống phát thanh trên toàn tàu “Đây là thuyền trưởng. Chúng ta sẽ bắt đầu chạy với vận tốc nhanh trong 48 giờ tới. Chúng ta sẽ tiến đến một điểm mà chúng ta hy vọng sẽ định vị được một tàu ngầm Liên Xô mà chúng ta tuột mất nó hai ngày trước. Tàu ngầm này rõ ràng đang sử dụng hệ thống động lực êm ái mới. Chưa ai gặp nó trước đây. Tàu của chúng ta sẽ cố gắng vượt qua đến đó trước và định vị lại nó khi nó đi qua ta lần nữa. Lần này cũng ta đã quen với âm thanh đặc trưng của tàu này và sẽ vẽ một bức tranh rõ ràng về nó. Ok, tôi mong mọi người trên tàu này hãy nghỉ ngơi thật tốt, vì khi đến điểm định trước thì chúng ta sẽ có một cuộc săn lâu dài và gian khổ. Tôi muốn mọi người dành 100% sức lực cho việc đi này. Đây là một nhiệm vụ sẽ hết sức thú vị” Anh tắt micro “Tối nay chiếu phim gì nhỉ?”

Sỹ quan lặn chờ máy đo độ sâu ổn định rồi mới trả lời. Là thuyền phó, anh cũng chịu trách nhiệm về hệ thống TV cáp trên DALLAS, được trang bị 3 máy đọc video được lắp đặt trong phòng ăn và kết nối với TV ở Phòng họp của sỹ quan cùng cabin thủy thủ “Thuyền trưởng, anh có thể chọn: Sự trở về của Jedi hoặc một trong hai trận đấu Oklahoma- Nebraska và Miami-Dallas. Hai trận này được diễn ra khi chúng ta phải tập trận quân sự. Thưa, thực tế thì tôi thích xem trực tiếp hơn” anh cười to “đặt cược và tất cả. Đầu bếp đang làm bỏng ngô”

“Tốt. tôi muốn mọi người thư giãn vui vẻ” Mancuso nghĩ “Sao họ chẳng bao giờ chiếu phim về hải quân thế nhỉ. Tất nhiên, năm nay lục quân có tiếng hơn họ….”

“Chào buổi sáng, thuyền trưởng” Wally Chambers, thuyền phó vừa bước vào trung tâm tấn công “Có chuyện gì vậy?”

“Đến Phòng họp sỹ quan đi Wally, tôi muốn anh nghe vài thứ” Mancuso lấy cuốn băng cát sét trong túi áo và đưa Chambers đến phòng họp ở đuôi thuyền

Trên tàu V.K. Konovalov

ở Biên Na Uy, cách DALLAS 200 dặm phía đông bắc, tàu Konovalov đang phóng với tốc lực 41 hải lý về phía tây nam. Thuyền trưởng Tupolev đang ngồi một mình trong PHòng họp sỹ quan, đọc bức diện tín nhận được từ 2 ngày trước. Tâm trạng của anh thay đổi liên tục giữa đau buồn và tức giận khủng khiếp. Thầy thực sự đã làm điều đó! Anh như chết lặng. Nhưng làm gì bây giờ? Mệnh lệnh của Tupolev nhận được rất rõ ràng, còn hơn cả rõ rằng nữa, như thuyền phó của anh đã chỉ thẳng ra, anh là học sinh ưu tú của tên phản đồ Ramius, vì vậy, nếu Ramius thoát thì sự nghiệp của anh cũng chả tốt lành gì

Vì vậy, Marko không chỉ giở trò với Konovalov, mà giở trò với mọi con tàu khác. Tupolev đã như một kẻ ngốc lẻn xuống dưới biển Barents trong khi Marko chạy về hướng khác. Tupolev tin rằng ông ta đang cười vào mặt mọi người. Cái hành động phản bội này, hành động phản bội đối với Đất Mẹ thế này, thật tàn ác- và không thể tin được. Marko có tất cả các quyền lợi: một căn hộ 4 phòng, 1 biệt thự và một xe riêng có lái xe. Tupolev cho đến giờ còn không có xe riêng. Anh đã tự phấn đâu trở thành thuyền trưởng và giờ đây vị trí này cũng bị đe dọa- điều này đây, nếu giờ có sống bình thường cũng là may mắn lắm rồi.

Mình phải giết một người bạn. Bạn ư? Phải, anh phải thừa nhận, Marko từng là một người bạn và một người thầy rất tốt. Nhưng sao lại đi theo con đường này?

Natalia Bogdanova.

Phải, đúng là thế rồi. Một thảm kịch, cả cách nó xảy đến. Bao nhiêu lần anh đã ăn tối cùng họ, bao nhiêu lần Natalia đã cười về những đứa con trai cao lớn, to khỏe của họ? Anh lắc đầu. Một phụ nữ xinh đẹp bị chết bởi một tên bác sỹ phẫu thuật ngu xuẩn bất tài chết tiệt Không thể làm gì hơn được, hắn là con trai của một Ủy viên Trung Ương. Thật phẫn nộ khi những việc như thế này vẫn diễn ra. Công cuộc xây dựng xã hội chủ nghĩa ba đời mà để xảy ra sự việc kiểu này đúng là không đỡ nổi. Nhưng không gì có thể biện minh cho sự điên rồ này.

Tupolev cuộn lại cuốn biểu đồ. 5 ngày sau anh sẽ đến địa điểm đã định, thậm chí có thể đến sớm hơn, nếu hệ thống máy móc hoạt động bình thường và Marko không bỏ trốn quá vội vàng- mà ông ấy cũng không làm như vậy. Marko là một con sói chứ không phải con bò. Tupolev biết những tàu ngầm hạt nhân lớp A khác sẽ đến trước anh, nhưng chẳng quan trọng, anh phải tự lo liệu thôi. Anh sẽ đến trước Marko và đợi. Marko chắc sẽ cố gắng chuồn êm, nhưng KANOVALOV sẽ có mặt ở đó và THÁNG MƯỜI ĐỎ sẽ chết.

Bắc Đại Tây Dương

Chiến đấu cơ Harrier FRS.4 của Hải quân Anh xuất hiện sớm một phút, bay lượn trên vị trí bụng bên mạn trái của tàu KENNEDY khi phi công đang đo đạc mục tiêu đáp xuống trên boong để tính hướng gió và điều kiện biển. Để duy trì cùng tốc độ với tàu sân bay, chiếc Harrier bay về phía trước với tốc độ 30 hải lý/giờ và trượt về phía mạn phải của con tàu, đỗ ngay phía trước tòa nhà hình hòn đảo, ở trung tâm của sàn đáp. Ngay lập tức, một số nhân viên trên boong chạy đến máy bay, 3 người trong số họ mang khối bánh xe bằng kim loại nặng và người còn lại mang đường băng kim loại và đặt nó trong buồng lái. Lúc này, nắp buồng lái đã được mở ra. 4 người đàn ông kéo vòi tiếp nhiên liệu và chạy nhanh đến máy bay, cố gắng thể hiện sự hiệu quả của hải quân Hoa Kỳ trong việc đáp máy bay. Viên phi công mặc bộ đồ bay màu cam và áo phao vàng. Anh ta cài mũ bảo hiểm vào lưng ghế trước và bước ra khỏi đường băng, anh nhìn máy bay lần nữa để chắc chắn có người chăm sóc cẩn thận rồi chạy đến tòa nhà hình hòn đảo. Anh gặp Ryan chỗ cửa sập

“Anh là Ryan? Tôi là Tony Parker. Nhà vệ sinh ở đâu?” Jack chỉ anh ta hướng nhà vệ sinh và viên phi công chạy về phía đó, bỏ Ryan đứng đó một mình trong bộ đồ bay, một tay cầm túi, tay kia cầm chiếc mũ bay bằng nhựa màu trắng và trông như một thằng ngốc đứng nhìn các nhân viên đang nạp nhiên liệu cho chiếc Harrier. Anh tự hỏi liệu họ có biết đang làm gì không. 3 phút sau Parker quay lại “Trung tá” anh ta nói “Có một thứ họ chẳng bao giờ lắp trên máy bay chiến đấu, đó là nhà vệ sinh. Sau khi rót đầy trà và cà phê cho anh, tiễn anh đi và xem anh tìm nhà vệ sinh ở đâu”

“Tôi biết cảm giác đó. Anh còn phải làm gì nữa không?”

“Không thưa ngài. Đô đốc của anh đã nói chuyện với tôi trên radio khi đang bay. Có vẻ như họ đã hoàn thành việc đổ xăng cho con chim của tôi rồi. Chúng ta đi chứ?”

“Tôi cần phải làm gì với cái này?” Ryan nhặt túi lên, anh nghĩ có khi phải kẹp nó vào hai đầu gối của mình, còn tập tài liệu được nhét bên trong bộ đồ bay, sát ngực

“Tất nhiên là nhét nó vào khoang hành lý. Đi với tôi nào”

Parker bước về phía máy bay chiến đấu với vể tự hào. Lúc này chân trời mới xuất hiện vệt màu trắng. Trong ánh sáng mờ nhạt của ban mai, có thể nhìn thấy những đám mây cao hơn một hoặc hai nghìn mét. Trời không mưa nhưng cũng có vẻ sắp. Biển động, sóng cao tầm 8 feet, thỉnh thoảng lại tung lên bọt trắng xóa. Ryan cảm thấy KENNEDY đang di chuyển và thực sự thú vị khi con vật khổng lồ này có thể di chuyển trên biển. Khi họ tiến đến Harrier, Parker cầm chiếc túi một tay tay kia vặn tay cầm lõm ở phần dưới máy bay. Một không gian có kích thước bằng một chiếc tủ lạnh nhỏ xuất hiện. Parker ném chiếc túi vào, đóng chặt cửa và khóa cẩn thận. Một sỹ quan boong áo vàng thảo luận với viên phi công vài lời. Ở đuôi tàu, động cơ của một chiếc trực thăng đã nổ máy và một chiếc máy bay chiến đấu Tomcat khác đang đi taxi tiến tới khu vực phóng ở giữa tàu. Ở trên đỉnh này, gió đang thổi 30 hải lý và sàn đáp đủ tấp nập

Parker vẫy Ryan trèo lên thang. Jack vốn thích thang cũng nhiều như “thích” bay suýt nữa thì ngã nhào vào chỗ ngồi. Anh cuối cùng cũng vật lộn được tư thế ngồi thích hợp, trong khi một nhân viên boong giúp anh buộc chặt mình vào thiết bị thắt bốn điểm, đội mũ bảo hiểm cho anh rồi chỉ tay vào hệ thống liên lạc của máy bay. Có vẻ các thủy thủ Mỹ thực sự hiểu về Harriers. Ryan bật công tắc bên cạnh ổ cắm

“Anh có nghe được không, Parker?”

“Có, trung tá, mọi thứ sẵn sàng chưa?

“Tôi nghĩ vậy”

“được rồi” Parker quay đầu lại và kiểm tra khí nạp của động cơ “Khởi động động cơ”

Cửa sập vẫn mở. 3 nhân viên làm nhiệm vụ đứng cạnh với bình chữa cháy trong tay, có lẽ để đề phòng động cơ nổ. Hơn chục người đứng gần tháp chỉ huy, nhìn chiếc máy bay chiến đấu kỳ lạ khi động cơ Pegasus của nó phát ra âm thanh chát chúa

“sẵn sàng chưa, trung tá?”

“Tùy anh”

Dù Harrier không phải là máy bay chiến đấu lớn, nhưng nó chắc chắn là máy bay ồn ào nhất. Ryan có thể cảm thấy tiếng ồn của động cơ khiến nội tạng anh rung chuyển khi Parker điều chỉnh bộ điều khiển hướng lực đẩy. Máy bay chuyển động từ từ và loạng choạng, mũi nó hơi nghiêng, sau đó đột ngột nhô lên và hướng thẳng lên trời. Ryan thấy ai đó ở tháp chỉ huy đang ra hiệu cho họ. chiếc Harrier nhanh chóng trượt về mạn trái, bay khỏi sàn đáp cạnh tòa nhà hình đảo, bay vút lên không trung rồi lao thẳng lên trời

“Cũng không tệ” Parker nói Anh điều chỉnh bộ điều khiển lực đẩy và máy bay bắt đầu lao về phía trước. Tốc độ của máy bay không rõ ràng nhưng Ryan nhìn lại KENNEDY thì thấy nó đã bị bỏ lại rất xa. Một vài giây sau, họ đã bay ra khỏi vòng bảo vệ của tàu sân bay.

“Hãy bay lên trên thứ khốn nạn này nào” Parker nói. Anh đẩy lùi cần điều khiển và bay trên những đám mây Trong tích tắc, máy bay tiến vào giữa đám mây. Ryan đột nhiên cảm thấy mờ mờ ảo ảo, tầm nhìn giảm từ 5 dặm xuống còn 5 feet.

Jack nhìn xung quanh cabin, có các thiết bị và dụng cụ điều khiển. trên màn hình biểu thị tốc độ bay 150 hải lý/giờ và đang tăng tốc, độ cao đạt 400 feet. Rõ ràng chiếc Harrier này từng là máy bay huấn luyện nhưng bảng điều khiển thiết bị đã được sửa đổi, với một thiết bị đọc cảm biến hồng ngoại chỉ thị được lắp đặt ở phần bụng của thân máy bay. Đây là cách làm của một thằng ngố nhưng theo quan điểm của đô đốc Painter thì hiệu quả là được. Ông cho rằng màn hình TV là loại đọc FLIR theo dõi nhiệt cảm biến nhìn về phía trước. Chỉ báo tốc độ không khí hiện ra tốc độ 300 hải lý/giờ và chỉ báo trên cao cho thấy máy bay đang bay lên ở góc 20 độ. Tuy nhiên anh luôn cảm thấy góc leo lớn hơn số đó

“Sắp bay đến độ cao tối đa” Parker nói “đến rồi”Độ cao giờ đã đạt đến 26000 feet và Ryan cảm nhận được ánh nắng mặt trời chói mắt. Có một điều về bay mà anh không bao giờ quen được đó là dù khí hậu mặt đất có xấu đến đâu thì khi bay đủ độ cao bạn sẽ luôn nhìn thấy ánh mặt trời. Tất nhiên là ánh sáng chói chang nhưng màu trời thì tối hơn màu xanh mềm mại khi nhìn từ mặt đất. Sau khi máy bay đi qua vùng nhiễu động khí quyển ở độ cao thấp, Ryan cảm thấy ổn định như một chiếc máy bay chở khách. Ryan lần mò lấy kính râm ra để đeo bảo vệ mắt

“Có cảm thấy tốt hơn không, thưa ngài?”

“Tốt, trung úy. Tốt hơn tôi nghĩ”

“Nghĩa là sao,thưa ngài?” Parker hỏi

“Tôi nghĩ nó thoải mái hơn bay máy bay thương mại và tầm nhìn cũng rộng hơn nhiều”

“Th?