← Quay lại trang sách

Chương 9 NGÀY THỨ CHÍN-THỨ BẢY, NGÀY 11 THÁNG 12-1-Lầu Năm Góc

Một nữ hạ sỹ quan mở cửa cho Tyler, anh bước vào và thấy tường Harris đang đứng một mình trước bàn hải đồ lớn, trầm ngâm nhìn những mô hình tàu nhỏ nằm rải rác trên bản đồ

“Cậu chắc là thuyền trưởng Tyler” Harris nhìn lên

“Vâng thưa ngài” Tyer cố gắng hết sức để đứng thẳng trên chiếc chân giả. Harris bước đến bắt tay

“Greer nó rằng cậu thường chơi bóng”

“Vâng thưa tướng quân. Khi còn ở Annapolis, tôi là tiền vệ chạy cánh phải. Những ngày tháng tươi đẹp” Tyler mỉm cười, uốn cong các ngón tay. Tay Harris cứng như sắt ấy

“OK, nếu cậu thường chơi bóng thì có thể gọi tôi là Ed” Harris vỗ nhẹ vào ngực anh “Số của cậu là 78, cậu đã từng thắng ở giải All American, đúng không?”

“Cầu thủ dự bị, thưa ngài. Thật vui khi ai đó vẫn còn nhớ”

“thời điểm đó tôi tạm thời làm nhiệm vụ ở Học viện trong vài tháng, và đã xem vài trận đấu và không bao giờ quên một người dẫn dắt tấn công giỏi. Tôi từng chơi giải All Conference ở Montana đấy- lâu lắm rồi. Mà chuyện gì xảy ra với cái chân thế?”

“Một người lái xe say rượu đâm vào. Tôi là người may mắn, còn người say rượu kia thì không”

“Tên khốn đó xứng đáng bị thế” Tyler gật đầu đồng ý, nhưng rồi anh nhớ ra là cảnh sát có nói người say rượu đó cũng có vợ và gia đình “Mọi người ở đâu rồi ạ”

“Những người đứng đầu Hội Đồng Liên Quân đang ở chỗ họ ở thường khi- à, chỗ thường khi như mọi ngày trong tuần, không phải thứ 7- các cuộc họp về thông tin tình báo. Họ sẽ tạm dừng trong vài phút nữa. Vậy, cậu đang dạy kỹ thuật ở Annapolis hử?”

“Vâng thưa ngài. Tôi cũng có bằng tiến sỹ kỹ thuật”

“Gọi tôi là Ed thôi thuyền trưởng, và sáng nay anh sẽ nói cho chúng tôi biết cách giữ lại cái con tàu ngầm Nga đang đào thoát ấy hả?”

“Vâng thưa ngài-à Ed”

“Hãy nói với tôi về nó, à nhưng trước hết uống cà phê đã nhé”

Hai người đi đến chieecsbanf trong góc có cà phê và bánh ngọt. Harris lắng nghe chàng trai trẻ nói liền trong 5 phút, uống cà phê và anh vài chiếc bánh ngọt tráng mứt. Một người đàn ông như ông phải ăn nhiều mới được

“Khốn khiếp thật” J-3 thốt lên khi Tyler nói xong. Ông bước về phía bản đồ “thật thú vị. Ý tưởng của cậu phụ thuộc rất nhiều vào tay chơi của chúng ta. Vậy là chúng ta phải chơi một trò lừa để họ không biết chúng ta đang ở đâu. Cậu nói chiếc tàu ngầm này đang ở đây hả?” Ông chỉ trên bản đồ

“Vâng, thưa tướng quân. Vấn đề là xem cách họ đang vận hành, chúng ta có thể làm điều đó ở vùng xa hơn một chút so với phạm vi hoạt động của họ….”

“Và làm một xào bài đôi. Tôi thích nó. Tôi thích nó. Đúng, rất thích, nhưng Dan Fosteer sẽ không thích mất một trong số tàu ngầm của chúng ta”

“Tôi nghĩ điều đó xứng đáng”

“tôi cũng nghĩ vậy” Harris đồng ý “Nhưng nó không phải tàu của tôi. Và sau những gì chúng ta làm thì chúng ta sẽ dấu nó ở đâu- khi có nó?”

“Tướng quân, có rất nhiều nơi ngay ở đây trên Vịnh Chesapeake Bay. Còn có vịnh nước sâu ở York River và một chỗ khác ở Patuxent. Cả hai nơi này đều được đánh dấu Keep Out (Tránh Xa) trên bản đồ. Nhưng lại là một nơi rất tốt cho tàu ngầm. Chúng sẽ trở nên vô hình ở đó. Chỉ cần tìm một nơi nước sâu và đổ đầy nước vào các két nước. Tất nhiên, đây là phương pháp tạm thời, về lâu dài thì chúng ta có thể quy hoạch Truk hoặc Kwajalein ở Thái Bình Dương cho nó. Nơi đó cách xa những nơi khác, an toàn và đáng tin cậy”

“Và Liên Xô sẽ không bao giờ chú ý đến việc chúng ta đột ngột cử tiếp tế cho một con tàu ngầm cùng 300 kỹ thuật viên tàu ngầm sao? Đó là chưa kể những quần đảo đó không phải là lãnh thổ Hoa Kỳ, nhờ không?”

Tyler không nghĩ người đàn ông này hỏi câu ngốc thế “Thì sao ạ? Ngay cả khi họ phát hiện 1 vài tháng sau đó thì có vấn đề gì? Họ định làm gì? Thông báo cho cả thế giới chắc? Tôi không nghĩ họ sẽ làm vậy. Vào thời điểm đó thì chúng ta sẽ có mọi thông tin cần thiết rồi, và chúng ta có thể sắp xếp cho các sỹ quan đào tẩu một cuộc họp báo hoành tráng. Điều này sẽ khiến Liên Xô trông như thế nào? Dù sao thì chúng ta cũng có nó một thời gian rồi, chúng ta cũng tháo dỡ nó ra thôi. Lò phản ứng trên tàu ngầm có thể đưa đến Idaho thử nghiệm. Tên lửa và đầu đạn đã được gỡ ra. Các thiết bị điện tử thì đưa đén California kiểm tra và CIA, NSA và hải quân đều thích tập trung hết sức để khám phá bí mật. Thân tàu rỗng thì sẽ chìm ở độ sâu lý tưởng, không bằng chứng. Chúng ta không cần phải giữ bí mật mãi mãi, chỉ cần trong vài tháng thôi ”

Harris đặt cốc cà phê xuống “Tha lỗi cho tôi vì vừa rồi hơi thiếu hiểu biết chút. Tôi thấy cậu đã nghĩ kỹ về giải pháp này. OK, tôi thấy nó đáng để xem xét kỹ lưỡng. Điều này có nghĩa là chúng ta cần sự phối hợp tác chiến của nhiều bộ ban ngành nhưng không ảnh hưởng đến những gì đang thực hiện. OK, tôi sẽ bỏ phiếu ủng hộ nó”

3 phút sau, các tướng lãnh của Bộ Tham Mưu liên Quân, Tyler chưa bao giờ nhìn thấy nhiều ngôi sao trong một phòng đến thế

“Cậu muốn gặp tất cả mọi người không Eddie?” Hilton hỏi

“Vâng thưa tướng quân. Đây là Tiến sỹ, thuyền trưởng Tyler” đô đốc Foster là người đầu tiên bước đến bắt tay “Cậu đã mang đến dữ liệu hoạt động của THÁNG MƯỜI ĐỎ mà chúng tôi đang rất cần. Làm tốt lắm, trung tá”

“Tiến sỹ Tyler nghĩ rằng chúng ta có thể giữ được chiếc tàu ngầm này nếu lấy được” Harris trống không “và cậu ấy cho rằng cậu có có cách làm được”

“chẳng phải đã bàn đến giải pháp giết hết thủy thủ đoàn rồi sao” Chỉ huy trưởng Maxell nói “Tổng thống sẽ không cho phép”

“Thưa các ngài, sẽ thế nào nếu tôi nói rằng có một cách đưa các thủy thủ về nhà mà họ không biết rằng chúng ta đã lấy được tàu ngầm đó? Đó là vấn đề cần giải quyết mà, đúng không? Chúng ta phải gửi thủy thủ đoàn về với Đất Mẹ Nga của họ, và giờ chúng ta có cách để giải quyết cả hai vấn đề. Câu hỏi còn lại là chúng ta sẽ dấu nó ở đâu?”

“Chúng tôi đang nghe đây” Hilton nói một cách không thể tin được

“Vâng, thưa ngài, chúng ta sẽ phải làm điều này thật nhanh để sắp xếp mọi thứ vào đúng vị trí. Chúng ta cần gọi AVALON từ Bờ Tây về. MYSTIC sẽ được cho lên tàu Pigeon ở Charleston. Chúng ta cần cả 2 tàu này, và chúng ta cũng cần một tàu ngầm tấn công loại cũ, sẽ cố gắng không sử dụng đến nhưng vẫn cần. Đó là phần cứng Vấn đề mấu chốt là thời điểm…..và chúng ta phải tìm được nó. Có lẽ đó là phần khó nhất”

“Có thể không phải khó nhất nữa” Foster nói “Đô đốc Gallery báo cáo sáng nay là DALLAS đang trên đường đuổi theo nó. Ông ấy có nói về đặc tính kỹ thuật của con tàu tương tự như trong mô hình kỹ thuật của anh. Tiếp tục đi”

Tyler giải thích. Mất thêm 10 phút nữa để anh trả lời các câu hỏi và sử dụng bản đồ để vẽ mối quan hệ giữa không gian và thời gian. Khi anh kết thúc, tướng Barnes gọi ngay cho Chỉ huy trưởng Ban chỉ huy không vận quân sự. Foster thì rời khỏi phòng để gọi vê Norfolk và Hilton thì vội vã đến Nhà Trắng

Tàu THÁNG MƯỜI ĐỎ

Trừ các sỹ quan trực, tất cả sỹ quan khác đều đến Phòng họp sỹ quan. Trên bàn có mấy bình trà nhưng không có ai sờ đến, Cửa phòng lại bị khóa lại

“Các đồng chí” Petrov báo cáo “Bộ huy hiệu thứ hai cũng bị nhiễm xạ, nó còn nghiêm trọng hơn bộ đầu tiên”

Remius nhận thấy Petrov đang bối rối. Đây không phải là bộ huy hiệu đầu tiên hay thứ hai bị nhiễm xạ mà thực ra nó là bộ thứ ba và thứ tư từ khi ra khơi. Ông đã không sai lầm khi chọn bác sỹ quân y cho tàu mình

“Mấy thứ huy hiệu tồi tệ” Melekhin gầm gừ “Mấy tên khốn lừa đảo ở Severomorsk- có khi lại là gián điệp của đế quốc đang chơi trò bẫy chúng ta. Nếu tôi bắt được mấy đứa đó, tôi sẽ tự tay giết chúng- bất kể là ai! Đúng là hành động phản quốc”

“Mặc dù các hướng dẫn chỉ ra mức phóng xạ ở phạm vi an toàn” Petrov lưu ý “nhưng theo quy đình tôi vẫn cần phải báo cáo vấn đề này”

“Đồng chí đã làm đúng quy đinh, đồng chí quân y, chúng tôi hoàn toàn biết đồng chí đã làm đúng” Ramius nói “và bây giờ theo quy định thì chúng ta phải kiểm tra lại lần nữa. Melekhin, tôi muốn anh và Borodin đích thân kiểm tra lại. Trước hết, hãy kiểm tra các dụng cụ chụp X-quang. Nếu mọi thứ vẫn bình thường thì chúng ta có thể chắc chắn các huy hiệu có vấn đề- hoặc làm giả. Nếu đúng vậy thì tôi phải viết báo cáo để ai đó sẽ phải trả giá” Đây cũng không phải lần đầu tiên công nhân xưởng đóng tàu say rượu bị cho đi trại cải tạo “Các đồng chí, theo tôi thì không có gì phải lo lắng. Nếu phóng xạ bị rò rỉ thì đồng chí Melekhin đã tìm ra từ vài ngày trước. Vì vậy, chúng ta vẫn cứ làm việc như bình thường thôi”

Nửa giờ sau họ lại quay trở lại họp ở phòng họp sỹ quan, điều này khiến đám thủy thủ chú ý và bắt đầu xì xào

“Các đồng chí” Melekhin thông báo “Chúng ta có vấn đề lớn”

Các sỹ quan, đặc biệt là các sỹ quan trẻ, tái hết cả mặt. Đặt trên bàn một cái máy đo bức xạ hạt nhân Geiger đã bị tháo dỡ. Bên cạnh đó là một máy dò bức xạ được tháo ra khỏi vách ngăn của khoang lò phản ứng, và nắp kiểm tra của máy dò đã được tháo ra

“Kẻ phá hoại” Melekhin rít lên. Câu này đủ khiến cho gan ruột của bất kỳ người dân Liên Xô nào sôi lên. Căn phòng im lặng chết người và Ramius nhận thấy Svyadov đang cố kiểm soát nét mặt của mình

“Các đồng chí, về khía cạnh kỹ thuật thì những máy đo này khá đơn giản. Mọi người đều biết bộ máy đo này có cài 10 mức độ khác nhau. Từ 10 dải đo độ nhạy này, chúng ta có thể chọn sử dụng dụng cụ để phát hiện rò rỉ từ mức độ nhỏ đến mức độ nghiêm trọng. Trong quá trình sử dụng, chúng ta có thể vặn nút chọn này để tăng 1 trong 10 giá trị điện trở. Một đứa trẻ cũng có thể thiết kế, bảo trị và sửa chữa cái này ” Viên sỹ sư trưởng gõ vào phía dưới của nút quay số “Trong trường hợp này, bất kỳ điện trở nào cũng có thê được tháo ra và hàn lại. Giá trị điện trở của bánh rang từ một đến tám là như nhau. Tất cả các máy đo bức xạ đều được kiểm định bởi cùng một kỹ sư xưởng đóng tàu 3 ngày trước khi ra khơi. Đây là báo cáo kiểm định của anh ấy” Melekhin ném báo cáo lên bàn kiểm tra một cách khinh thường

“Hoặc là hắn ta hoặc là một tên gián điệp khác đã phá hoại cái máy đo này và tất cả các máy đo khác tôi dùng kiểm tra. Chắc chắn phải là một người có tay nghề cao mới có thể làm được điều đo trong hơn một giờ đồng hồ Còn những dụng cụ đo này” viên kỹ sư lật máy dò “Các anh nhìn xem, chỉ còn mạch điện kiểm tra còn nguyên vẹn, tất cả thành phần điện tử khác đều bị tháo ra và các dây được kết nối lại Cái này đã được dỡ ra khỏi vách ngăn khoang trước bởi tôi và Borodin. Đây là công việc đòi hỏi kỹ năng, không phải mấy tay mơ làm được. Tôi tin rằng có mọt điệp viên của bọn đế quốc đang phá hoại tàu chúng ta. Đầu tiên hắn muốn vô hiệu hóa tất cả các thiết bị đo phóng xạ, sau đó có thể hắn sẽ tạo ra mộ lỗ rò rỉ mức thấp trong ống dẫn nhiệt. Rõ ràng là, thưa các đồng chí, đồng chí Petrov đã đúng. Có lẽ có một vụ rò rỉ hạt nhân trên tàu chúng ta. Tôi xin lỗi, bác sỹ”

Petrov gật đầu lia lịa, koong khó để anh ta chấp nhận kiểu khen ngợi này

“Vậy toàn bộ con tàu đã bị nhiễm xạ à, đồng chí Petrov?” Ramius hỏi

“Những người bị nhiễm xạ nghiêm trọng nhất là các kỹ sư, tất nhiên. Chỉ số tối đa là 50 rads đối với đồng chí Melekhin và Svyadov. Các thủy thủ phòng máy khác có chỉ số từ 20 đến 45 rads. Càng gần mũi thuyền thì chỉ số càng nhỏ. Thủy thủ ngư lôi chỉ khoảng 5 rads, còn lại ít hơn. Ngoại trừ bộ phận máy thì bức xạ các sỹ quan khác đều từ 10 đến 25 rads” Petrov dừng lai, tự nhủ phải lạc quan hơn với tình hình “Các đồng chí, đây cũng không phải điều chết người gì. Trên thực tế, một người tiếp xúc với 100 rads thì các chức năng trong cơ thể cũng không bị ảnh hưởng trong tương lai gần. Thậm chí vài trăm rads cũng không chết. Hiện tại chúng ta đang phải đối mặt với vấn đề rất nghiêm trọng nhưng vẫn chưa đến thời khắc sinh tử”

“Melekhin?” Thuyền trưởng hỏi

“Đây là phòng máy do tôi quản lý, tôi xin nhận trách nhiệm. Chúng tôi không biết có vụ dò rỉ này. Huy hiệu vẫn có thể bị lỗi hoặc phá hoại. Đó có thể là thủ đoạn tâm lý xấu xa do kẻ thù chính chơi chúng ta để làm tổn hại tinh thần. Borodin sẽ hỗ trợ tôi. Chúng tôi sẽ đích thân sử lại những máy đo này và kiểm tra kỹ lưỡng lò phản ứng. Tôi đã quá già để có con. Ngay lúc này, tôi đề nghị chúng ta tạm tắt lò phản ứng và chuyển qua sử dụng pin. Việc kiểm tra sẽ kéo dài nhiều nhất khoảng 4 giờ. Tôi cũng đề nghị chúng ta giảm đồng hồ lò phản ứng xuống 2 giờ. Thuyền trưởng anh có đồng ý không?”

“Chắc chắn đồng ý rồi, đồng chí. Tôi biết không có gì trong tay mà anh không sửa được cả”

“Xin lõi thưa đồng chí thuyền trưởng” Ivanov đứng dậy nói “Chúng ta có nên báo cáo vụ nay cho Ban chỉ huy hạm đội?”

“Theo lệnh, không ai được phép phá vỡ sự im lặng của radio” Ramius nói

“Nếu bọn đế quốc có thể phá hoại thiết bị của chúng ta…chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng biết lệnh của chúng ta và đang cố buộc chúng ta phải sử dụng radio để xác định vị trí con tàu?” Borodin hỏi

“Cũng là một khả năng” Ramius trả lời “Trước hết chúng ta phải xác định xem có sự cố hay không rồi mới ước tính được mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Các đồng chí, chúng ta có mội đội ngũ thủy thủ đoàn giỏi và các các sỹ quan giỏi nhất trong hạm đội. Chúng ta không chỉ tìm ra vấn đề mà còn vượt qua khó khăn để hoàn thành nhiệm vụ. Chúng ta có một cái hẹn ở Cuba và sẽ đến hẹn đúng giờ – để âm mưu của bọn đế quốc xuống địa ngục đi”

“Nói hay lắm” Melekhin nói

“Các đồng chí, chúng ta sẽ phải giữ bí mật này. Không có lý gì để cho thủy thủ biết những chuyện vốn không tồn tại. Thậm chí nếu có thì chúng ta cũng tự mình giải quyết được” Ramius tuyên bố kết thúc buổi họp

Petrov trông không chắc chắn lắm, còn Svyadov thì cố giữ cho tay không run. Anh có người anh yêu ở nhà và một ngày nào đó muốn có con. Viên trung úy trẻ được đào tạo bài bản để hiểu tường tận về lò phản ứng và biết rõ nếu không kiểm soát được rò rì thì hậu quả không tưởng sẽ xảy đến. Anh biết rằng hầu hết các phương pháp xử lý các vấn đề lò phản ứng hạt nhân đều do các sỹ quan trong phòng này viết, nên có chút nhẹ nhõm Dù vậy thứ ăn mòn cơ thể người ta là vô hình, không chạm tay hay sờ tới được và chả người có đầu óc nào vui với điều đó.

Cuộc họp đã kết thúc. Melekhin và Borodin đi bộ đến kho kỹ thuật của đuôi tàu. Một nhân viên kỹ thuật bảo hành đi theo để lấy phụ tùng thay thế. Cậu để ý thấy hai sỹ quan đang đọc sách hướng dẫn bảo trì máy dò bức xạ. Một giờ sau anh nghỉ ca, tất cả các thủy thủ đều biết rằng lò phản ứng sắp lại dừng hoạt động. Viên thủy thủ phụ trách bảo trì và bạn cùng phòng là một thợ sửa chữa tên lửa. Cùng nhau họ thảo luận nguyên nhân phải sửa chữa nửa tá máy đo bức xạ Geiger và các thiết bị khác, cuối cùng họ kết luận thông tin rò rỉ bức xạ là chính xác

Viên phụ trách thủy thủ boong tàu ngầm (bosun) lắng nghe cuộc thảo luận và ngồi ngẫm nghĩ về nó. Anh đã làm việc trên tàu ngầm hạt nhân hơn 10 năm. Là giáo dân nên anh không được giáo dục và đào tạo chính quy, luôn cho rằng quá trình phản ứng của lò hạt nhân giống như một phép thuật. Nhưng sau nhiều năm làm việc trên tàu, thì làm gì anh không nó chẳng tốt đẹp gì. Giờ thì anh tự hỏi liệu con quỷ anh chưa bao giờ nhìn thấy có phải đang ở trong cái thùng sắt đó không- và nó đang sắp sửa thoát ra? Khoảng 2 giờ sau thì toàn bộ thủy thủy đều biết có chuyện gì đó sang xảy ra và các sỹ quan vẫn chưa tìm được cách nào giải quyết Người lính nấu ăn mang thức ăn đến từ khoang tàu đến cho các thủy thủ đang làm việc ở mũi tàu rồi nán lại lâu nhất có thể. Ramius nhận thấy những người đang đứng canh ở phòng điều khiển di chuyển nhiều hơn bình thường, ai cũng mong chờ được thay ca trực.

2 Tàu USS NEW JERSEY

Mọi người cần thời gian để thích nghi, phó đô đốc Zachary Eaton trầm ngâm. Khi người ta bắt đầu dựng con tàu này ông vẫn còn là đứa trẻ đang bơi trong bồn tắm. Vào thời điểm đó, Nga vẫn là đồng minh của Mỹ, nhưng là đồng minh lợi ích, chung kẻ thù nhưng khác mục tiêu. Ông đoán nó như Trung Quốc bây giờ. Kẻ thù của họ khi đó là Đức và Nhật. trong suốt 26 năm sự nghiệp, ông đã nhiều lần đến 2 quốc gia này và chiếc tàu đầu tiên ông chỉ huy, một khu trục, cũng có quê hương là cảng Yokoshuka. Thật là một thế giới kỳ lạ

Chiếc soái hạm ông đang chỉ huy có nhiều ưu điểm: Rất lớn, có thể đi trên những con sóng cao 10 feet, nó khiến ông cảm giác như đang ngồi trên biển chứ không phải ngồi bàn giấy. Tầm nhìn của nó là 10 dặm và đâu đó ngoài kia, khoảng 800 dặm là hạm đội của Nga. Chiến hạm của ông đang tiến về phía trước để gặp họ như những ngày xưa ấy, như thể chiếc hàng không mẫu hạm chưa bao giờ kẹp cùng. Tàu khu trục Caron và Stump vẫn ở trong tầm quan sát, cách 5 dặm mỗi bên. Ở phía trước NEW JERSEY, các tàu tuần dương Biddle và Wainwright đang sư dụng radar tìm kiếm các cảnh báo trên không và trên biển. Nhóm tác chiến mặt nước đang đánh dấu thời giant hay vì tiến lên như ông đề nghị. Các máy bay tấn công trực. Từ bờ biển cách không xa NEW JERSEY, tàu tấn công đổ bổ TAWARA và 2 tàu khu trục nhỏ cũng đang tiến đến tham giao, mang theo 10 máy bay tiêm kích – ném bom AV-8B Harrier và 14 trực thăng chống ngầm để gia tăng sức mạnh phòng không. Cái này hữu dụng nhưng theo Eaton là không cần thiết. Lực lượng phòng không trên tàu sân bay SARATOGA đang tiến hành huấn luyện tác chiến phối hợp không- đối hải với các máy bay quân sự trên không ở ngoại ô Maine. Tàu sân bay INVINCIBLE của Hải quân Hoàng Gia Anh đâng cách đội 200 dặm về phía đông và tàu sân bay KENNEDY đang cách 800 dặm, ẩn mình trong thời tiết vùng Azores. Viên chuẩn tướng cảm thấy rất khó chịu khi người Anh giúp đỡ người Mỹ. Khi nào thì hải quân Mỹ cần người Anh giúp bảo vệ bờ biển chứ? Dù sao thì cũng không thể không nói họ vẫn còn nợ Mỹ cơ mà

Quân Nga được chia thành 3 nhóm chiến đấu: Nhóm chiến đấu ở Cực Đông với tàu sân bay KIEV làm nòng cốt đối đầu trực diện với KENNEDY. Trách nhiệm của ông là chiến đấu với nhóm Moskva, và INVICIBLE phụ trách xử lý nhóm tàu KIROV. Thông tin của cả ba nhóm chiến đấu Liên xô đều liên tục được nhóm tác chiến dưới quyền gửi tới ông. Liên Xô đang làm gì nhỉ? Ông tự hỏi

Eaton biết câu chuyện họ đang tìm kiếm một chiếc tàu ngầm mất tích, nhưng Eaton tin rằng nó cũng giống như câu chuyện họ giải thích rằng muốn bán cầu, một trò bịp. Ông nghĩ, có lẽ họ muốn thể hiện sức mạnh? Hay họ muốn chúng ta xem họ có thê điều khiển hạm đôi của họ đến bờ biển nước ta bất cứ khi nào muốn? Muốn phô trương sức mạnh?

Eaton kinh tởm. ông không thích chuyện này chút nào. Cũng chẳng thích nhiệm vụ của mình cho lắm.Ông có hai nhiêm vụ gần như là bất khả thi. Giám sát hoạt động tàu ngàm Liên Xô đã rất phức tạp rồi, mà tàu Vikings vốn thuộc SARATOGA giờ lại phải rời đi, bất chấp yêu cầu giữ lại của ông, và hầu hết máy bay tuần tra chống ngầm cỡ lớn Orions cũng phải hoạt động ở xa, tiến gần hơn phía INVINCIBLE. Tàu của ông giờ chỉ có khả năng chống ngầm hạn chế và chỉ có thể đóng vai trò phòng thủ, khả năng chủ động săn tàu ngầm giảm đáng kể. Với việc tham gia của TARAWA thì khả năng chống ngầm của nhóm tàu ông sẽ cải thiện ở mức độ nào đó, nhưng đồng thời cũng thay đổi việc triển khai cảnh báo. Nhiệm vụ thứ hai của Eaton là thiết lập và duy trì liên lạc cảm biến với nhóm tàu MOSKVA và báo cáo về CINCLANTFLT (Bộ Tư lệnh Hạm đội Đại Tây Dương) khi thấy có bất kỳ hoạt động bất thường nào. Điều này đai loại có nghĩa là, nếu các tàu nổi của Liên Xô làm gì đó bất hợp pháp thì Eaton có đủ phương tiện để đối phó. Giờ là lúc quyêt định nên để hạm đội Liên Xô cách xa tàu ông bao nhiêu thì bắt đầu theo dõi

Câu hỏi được đặt ra là NEW JERSEY có nên tiếp cận gần hay theo dõi từ xa. Gần tức là 20 dặm – từ gọng súng của hạm đội Xô Viết. Nhóm tác chiến của tàu sân bay MOSKVA có 10 tàu hộ tống, nhưng không cái nào có thể chịu được sự bắn phá của pháo 16 inches của NEW JERSEY. Gần 20 dăm là lựa chọn hoàn hảo cho tầm bắn của pháo này rồi. Pháo này cũng được căn chỉnh bằng nòng ngắm laze đặt ở trên nóc. Thử nghiệm những năm trước cho thấy tốc độ bắn của pháo rất ổn định, trung bình 20 giây /quả, điều khiển bằng tia laze để điều chỉnh mục tiêu bắn phán cho đến khi nó bị tiêu diệt hoàn toàn. Tuy nhiên, nếu như vậy thì NEW JERSEY và các tàu hố tống cũng rất dễ phải hứng chịu ngư lôi và tên lửa tấn công từ các tàu ngầm Liên Xô,

Nếu theo dõi ở xa hơn, NEW JERSEY cũng có thể bắn đạn xuyên thép (sabot) xung quanh bán kính 50 dặm, và họ có thể nhắm thẳng mục tiêu bằng kính ngắm laze của máy bay chiến đấu.Tuy nvaayj, khi máy bay bị bỏ trống, nó có khả năng bị tấn công bởi tên lửa đất đối không của Liên Xô hoặc tên lửa không đối đất do trực thăng phóng. Để đối phó với mối đe dọa này, tàu TARAWA đã đặc biệt mang theo hai trực thăng tấn công Apache. Trực thăng này được trang bị laze, tên lửa không đối không và tên lửa không đối hạm. Loại này ban đầu được thiết kế để chống lại xe tăng sau khi hạ cánh, nhưng nó vẫn có thể tấn công các loại tàu nhỏ của Liên Xô

Theo chiến thuật này, mặc dù NEW JERSEY có thể vẫn lộ diện trong tầm bắn của đối phương nhưng Eaton không hề sợ hãi. Trừ khi mấy tên Nga bắn phá bằng đầu đạn hạt nhân, nếu không thì tên lửa chống hạm của họ không thể phá hủy tàu của ông được- NEW JERSEY được chế tạo trong Chiến Tranh Thế Giới Thứ Hai với các tấm bọc thép dày cấp B. Dù vậy, nếu người Nga dùng bộ não tử tế, chơi trò địa ngục với radar và thiết bị liên lạc của tàu, hoặc tệ hơn là tấn công vào khu vực có áo giáp yếu hơn thì tàu ông sẽ gặp nguy. NEW JERSEY có mang tên lửa chống hạm của riêng mình là Harpoons và Tomahawks, nhưng không nhiều như ông muốn

Vậy điều gì sẽ xảy ra nếu một tàu ngầm Nga phát động tấn công họ? Theo báo cáo gửi Eaton thì cho đến nay chưa có tàu ngầm nào được tìm thấy, nhưng người ta cũng chẳng bao giờ biết được nó trốn ở đâu. Ồ, chà—Eaton nghĩ: Thôi đừng lo lắng về mọi thứ. Một con tàu ngầm có thể đánh chìm NEW JERSEY, nhưng nó cũng không dễ dàng làm điều đó. Nếu đám người Nga này dám hành động liều lĩnh, họ sẽ nhận được phát súng đầu tiên. Trước đó Eaton sẽ có đủ cảnh báo để phóng tên lửa tàu mình, thoát khỏi vài làn đạn và kêu gọi sự hỗ trợ từ trên không- ông tin chắc cũng không đến mức này đâu

Cuối cùng Eaton quyết định coi Hạm đội Liên Xô như một hạm đội đánh cá đặc biệt va f nhiệm vụ của ông là chỉ cho họ thấy là: Đánh cá ở vùng biển này rất nguy hiểm

Trạm không quân hải quân, Đảo Bắc California

Dưới sự giám giám sát của nhân viên bốc xếp chính, hai trung úy không quân và 6 sỹ quan hải quân, một xe đầu kéo quá khổ quá tải chậm chậm ở tốc độ 2 dặm/giờ đi vào khoang chiếc máy bay vận tải C-5A Galaxy. Điều kỳ lạ là mặc dù không ai trong số sỹ quan hải quân đeo phù hiệu không quân nhưng họ lại khá thành thạo quy trình làm việc. Trọng tâm tải của rơ-mooc được đánh dấu. Sau khi xe đầu kéo vào khoang, họ chăm chú theo dõi dấu vết trên trọng tâm xem có trùng với dấu vết đặc biệt trên khoang hàng. Đây là công việc đòi hỏi độ chính xác cao, mọi sự bất cẩn có thể làm mất thăng bằng của máy bay một cách nghiêm trọng và có thể gây nguy hiểm tính mạng của cả đoàn

“Được rồi, dừng lại ngay tại đó” Một chỉ huy cấp cao ra lệnh. Người tài xế thở phào nhẹ nhõm khi được đỗ xe. Anh để lại chìa khóa trong ổ điện, đặt tất cả chế độ phanh, cho xe tải vào số trước khi ra ngoài. Ai đó sẽ lái nó ra khỏi máy bay ở đầu bên kia đất nước. Nhân viên bốc xếp chính và 6 người phi hành đoàn ngay lập tức trở nên bận rộn. Họ tháo dây cáp thép ra khỏi rơ mooc và máy kéo, buộc chặt xe tải trong buồng máy. Hàng hóa không ổn định là nguyên nhân chết người của vụ tai nạn máy bay, đấy là chưa kể chiếc C-5 này còn không có ghế phóng

Nhân viên bốc xếp chính nhìn phi hành đoàn mặt đất làm việc với vẻ hài lòng và bước đến chỗ phi công. Dù danh tiếng của C-5 không mấy huy hoàng nhưng viên trung sỹ 25 tuổi này lại rất thích nó

“Đại úy, cái quỷ gì vậy?”

“Nó gọi là DSRV – deep submergence rescue vehicle, trung sỹ, thuyền cứu hộ chìm sâu”

“Thưa, chữ Avalon được viết ở mặt sau” viên trung sỹ chỉ ra

“Ừ, đó là tên của nó, một kiểu cứu hộ tàu ngầm. Nếu tàu ngầm có vấn đề gì dưới nước thì loại thuyền này có thể được sử dụng để cứu hộ thủy thủ tàu ngầm”

“Ồ” viên trung sỹ ngạc nhiên. Anh đã vận chuyển xe tăng, máy bay trực thăng, hàng hóa thông thường, có lần còn cả một tiểu đoàn binh lính – anh vẫn nghĩ chiếc máy bay Galaxy này là của mình-. Đây là lần lần đầu tiên anh chở cả một con tàu. Anh nghĩ nếu nó có một cái tên thì chính là tàu. Khốn khiếp thật, chiếc Galaxay có thể làm được mọi việc

“Chúng ta mang nó đi đâu vậy, sir?”

“Trạm không quân hải quân Norfolk và tôi chưa bao giờ đến đó” Viên phi công kiểm tra các quy trình an toàn một cách rất cẩn thận. 12 sợi cáp thép đã được buộc chặt, cùng với 12 sợi cáp thép khác nữa vào đúng vị trí, chúng được nối chặt với nhau để không bị lệch “Hành trình sẽ kéo dài khoảng 5 giờ 40 phút, vừa đủ hết toàn bộ nhiên liệu. Chúng ta lại không thể mang theo nhiên liệu phụ. Cầu chúa phù hộ hôm nay, trước khi hạ cánh thời tiết sẽ không xấu. Sau khi nghỉ ngơi một ngày ở Norfolk, tôi sẽ quay lại vào sáng thứ hai”

“Quân của anh đã làm việc rất nhanh” sỹ quan hải quân cao cấp, thượng úy Ames, bước tới

“vâng, thượng úy, còn 20 phút nữa” viên phi công kiểm tra đồng hồ “Chúng ta có thể cất cánh đúng giờ”

“Không cần vội, đại úy. Nếu thứ này bay theo chuyến bay thì chúng ta sẽ mất cả ngày với nó. Tôi ngồi ở đâu?”

“Khoang phía trước phía trên, ngay sau buồng lái, có thể chứa được khoảng 15 người” thượn úy Ames biết điều này nhưng không nói rõ. Ông đã bay cùng DSRV dọc theo Đại Tây Dương rất nhiều lần và vượt qua cả Thái Bình Dương, lần nào ông chả dùng các chiếc C-5 khác nhau.

“cho tôi hỏi chuyện lớn gì đang xảy ra vậy?” Viên phi công hỏi

“Tôi không biết” Ames nói “Họ muốn tôi và đứa bé này đến Norfolk ngay lập tức”

“Anh thực sự đưa thứ bé nhỏ này lặn xuống nước thật ạ?” viên bốc xếp chính hỏi

“Tôi được trả lương để làm điều đó mà. Tôi đã sử dụng nó lặn sâu đến 4800 feet rồi đấy, gần 1 dặm” Ames trả lời đầy tự hào

“Một dặm dưới nước ư, Chúa ơi- à vâng xin lỗi, sir, ý tôi là dưới nước áp lực rất cao, phải không ạ?”

“Không hẳn. Trước đây tôi đã dùng thuyền cứu hộ Trieste để lặn xuống 20.000 feet. Thế giới dưới nước rất đẹp, anh sẽ nhìn thấy đủ các loại cá lạ lùng” Dù Ames là một sỹ quan tàu ngầm có năng lực nhưng niềm yêu thích số một của ông là nghiên cứu. Ông có bằng tốt nghiệp ngành đại dương học và đã từng chỉ huy hoặc phục vụ trên tất cả các tàu cứu hộ của hải quân, ngoại trừ tàu cứu hộ chìm sâu NR-1 chạy bằng năng lượng hạt nhân. “Đương nhiên nếu xảy ra chuyện gì thì áp lực của nước đủ để giết người, tuy nhiên, nó xảy ra trong nháy mắt và anh chả biết được đâu. Nếu anh có hứng thú thì lúc nào dạo một vòng nhé, tôi có thể sắp xếp. Thế giới dưới đáy biển là độc nhất vô nhị đấy”

“Vâng thưa ngài” viên trung sỹ quay lại mắng quân của mình

“Ông đang đùa” viên phi công nhận xét

“Sao không? Nó không phải chuyện lớn lao gì. Tôi thường xuyên đưa dân thường xuống biển suốt. và tin tôi đi, so với việc anh lái con cá voi trắng này tiếp nhiên liệu giữa không trung thì thuyền cứu hộ an toàn hơn nhiều”

“À vâng” viên phi công nghi ngờ gật đầu. Anh đã làm những việc như tiếp nhiên liệu giữa không trung hàng trăm lần, điều này hoàn toàn bình thường, nhưng điều kỳ lạ là một số người lại coi đó là nguy hiểm. Tất nhiên là phải cẩn thận, nhưng chẳng phải bạn cũng cần phải cẩn thận mỗi sáng lái xe ra khỏi nhà hay sao? Anh nghĩ, nếu xảy ra sự cố với loại tầu ngầm nhỏ này thì người bên trong sẽ bị nghiền nát, thậm chí tôm còn chả thèm ăn “Ông không lặn xuống một mình đó chứ?”

“Không, loại thuyền này thường được chở bằng tàu cứu hộ tàu ngầm, Pigeon hoặc Ortolan. Đôi khi dùng cả tàu ngầm. Đồ chơi trên xe kéo được được gọi là mặt bích. Sử dụng nó để có thể được cập vào bằng cửa thoát hiểm ở boong sau của tàu ngầm, và sử dụng tàu ngầm để đưa chúng tôi đến vùng biển được chỉ định”

“Lần này công việc phải làm diễn ra ở Bờ Đông à?”

“cá cược tốt đấy nhưng tôi vẫn chưa nhận được thông báo chính thức. Báo chí nói người Nga đang mất một tàu ngầm. Nếu vậy thì chúng ta có thể phải xuống đó xem thử, có lẽ là cứu hộ những người sống sót. Chúng ta có thể cứu được 20-25 người cùng lúc và mặt bích của tàu này được thiết kế vừa với cả cửa của tàu ngầm Nga lẫn của chúng ta”

“Cùng kích cỡ à?”

“Về cơ bản là giống nhau” Ames cau mày “Chúng ta dự kiến các loại tai nạn có thể xảy đến mà”

“thú vị thật”

Bắc Đại Tây Dương

Nửa giờ trước chiếc máy bay chiến đấu YAK-36 đã bay ra khỏi hàng không mẫu hạm KIROV. Ban đầu nó được dẫn đường bởi con la bàn quay hồi chuyển, và sau đó nó được dẫn đường bằng thiết bị điện tử (ESM) gắn trên bộ ổn định thẳng đứng của máy bay. Nhiệm vụ của Trung tá Viktor Shavrov không dễ dàng gì. Anh được lệnh tiếp cận máy bay B-3A Sentry của Mỹ, một trong những máy bay đã theo dõi Hạm đội Liên Xô suốt 3 ngày qua. Chiếc máy bay thuộc Hệ thống kiểm soát và cảnh báo trên không (AWACS- airborne warning and control system) đã cẩn thận bay vòng ngoài xa tầm bắn của SAM nhưng đủ gần để duy trì tầm bao phủ liên tục toàn bộ hạm đội Liên Xô, và sử dụng radio để thông báo cho sở chỉ huy về các hạm đội bất kỳ lúc nào. Giống như một tên trộm đang theo dõi căn hộ của ai đó nhưng chủ nhà không làm gì được.

Nhiệm vụ của Shavrov là chống lại máy bay Mỹ nhưng không khai hỏa, tất nhiên rồi. Đây là mệnh lệnh rõ ràng từ Đô đốc Stralbo chỉ huy tàu KIROV. Máy bay ném bom YAK-36 mang theo hai tên lửa không đối không tầm nhiệt Atoll mà anh chắc chắn sẽ để cho bọn đế quốc xem. Anh và đô đốc kỳ vọng việc này sẽ dạy cho bọn đế quốc một bài học: Hải quân Liên Xô không thích máy bay của bọn đế quốc hoạt động trong khu vực này. Nếu không, tai nạn chắc chắn sẽ xảy ra

Nhiệm vụ thật khó khăn. Để tránh bị radar trên không của máy bay Mỹ phát hiện, Shavrov phải bay ở độ cao thấp và tốc độ thấp, chỉ cách mặt nước biển Đại Tây Dương 20m. Điều này khiến anh rất dễ lạc bị nước biển bắt lên. Tốc độ bay của Shavrov chỉ 200 hải lý/giờ, đây là tốc độ có mức tiêu hao nhiên liệu thấp nhưng lượng nhiên liệu tối đa mà máy bay có thể tải được cũng chỉ đủ giúp anh hoàn thành nhiệm vụ. Máy bay không thể dừng lại trên không và lao xuống sóng. Mặt biển mịt mù sương và tầm nhìn chỉ còn vài km. Điều này có khi còn tốt hơn, anh nghĩ. Anh đặc biệt được tuyển chọn cho nhiệm vụ khó khăn này, vì Shavrov là một trong số ít các phi công ở Liên Xô có kinh nghiệm bay siêu thấp. Tuy vậy, khởi đầu của anh không phải là phi công hải quân. Lúc đầu anh lái trực thăng ở tiền tuyến Afghanistan, sau 1 năm đầy máu lửa anh chuyển sang máy bay cánh cố định. Vì thường xuyên truy lùng bọn cướp và phản cách mạng ẩn náu trong rừng già núi sâu như chuột sợ nước nên Shavrov là chuyên gia và bay thấp trên mặt đất. Kỹ năng này khiến hạm đội chú ý và được chuyển thẳng sang hạm đội hải quân mà chả được hỏi ý kiến gì. Nhưng sau vài tháng, anh cảm thấy hài lòng. So với cứ không quân tiền tiêu giáp biên giới Trung Quốc trước đây, mức lương và đã ngộ hiện tại rất ấn tượng. Giống như hàng trăm phi công trên tàu sân bay Liên Xô khác, anh có thể đã mất cơ họi được lái chiếc MiG-27. Tuy nhiên sau khi chế tạo thành công chiếc hàng không mẫu hạm cỡ lớn, anh vẫn có thể có cơ hội lái con chim tuyệt vời này ở phiên bản dành cho hải quân. Shavrov có thể đợi đến ngày đó, cùng với một số nhiệm vụ thành công như lần này, anh có thể có quyền chỉ huy phi đội của chính mình

Mình cần dừng mơ giữa ban ngày đi-nhiệm vụ này quá quan trọng. Đây là một chuyến bay thật, trước đây anh chưa từng chiến đấu với người Mỹ trên không, khi ở Afghanistan, anh chỉ biết đến sức mạnh do vũ khí Mỹ sản xuất thông qua người Afghanistan. Anh mất nhiều bạn bè vì số vũ khí này, một vài người trong số họ sống sót trong các vụ máy bay rơi thì cũng bị giết chết man rợ bởi phiến quân Afghanistan theo cách mà ngay cả quân Đức cũng buồn nôn. Thật tốt khi có cơ hội đích thân dạy cho bọn đế quốc một bài học

Tín hiệu radar ngày càng mạnh hơn. Dưới ghế phóng của anh có máy ghi âm, nó liên tục ghi lại những tín hiệu đặc biệt từ máy bay Mỹ. Dựa trên những tín hiệu này, các nhà khoa học Liên Xô sẽ có thể thiết kế thiết bị gây nhiễu khiến radar của Mỹ trở nên mù lòa. Chiếc máy bay của Mỹ chỉ là chiếc máy bay chở khác 707 được cải tiến sao có thể đấu với một phi công chiến đấu thứ thiệt chứ

Shavrov kiểm tra bản đồ. Anh phải tìm thấy máy bay địch càng sớm càng tốt. Tiếp theo, anh kiểm tra nhiên liệu, vài phút trước anh đã hết thùng ngoài cuối cùng và giờ chỉ còn lại nhiên liệu ở thùng trong. Động cơ phản lực rất tốn nhiên liệu và anh phải chú ý. Anh quyết định sẽ dành nhiên liệu cho 5 hoặc 10 phút cuối để bay lại tàu mẹ. Vấn đề này không làm khó anh anh đã hạ cánh trên tàu sân bay hàng trăm lần

Kia rồi! Đôi măt chim ưng của anh phát hiện ra những phản xạ kim loại lướt qua hướng 1 giờ trên bầu trời. Shavrov kéo cần điều khiển trở lại một cách dễ dàng, chiếc Forger tăng tốc lao lên. Một phút sau, anh đã bay lên 2000m và giờ có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc Sentry với thân máy bay sơn màu xanh lam hòa lẫn với bầu trời mờ mịt. Anh ta tiếp tục bám đuôi. Shavrov thật may mắn, vì máy bay của anh nằm ngay sau cánh đuôi của Sentry nên nó không nhìn thấy, đó là điểm mù của ăng ten radar quay trên không của máy bay. Hoàn hảo! Anh sẽ bay sườn nó vài lần để phi hành đoàn đối phương nhìn thấy tên lửa tầm nhiệt Atolls và…..

Trong khoảnh khắc Shvrov bất chợt nhận thấy một chiếc máy bay gần đó. 2 chiếc.Bay song song bên trái và phải của anh, cách 50m, một cặp máy bay chiến đấu F-15 Eagle của Mỹ. Một phi công đeo kính bảo hộ nhìn chằm chằm vào anh ta

“YAK-106, YAK-106 vui lòng trả lời” Âm thanh từ radio một băng tần (SSB- single side band) phát bằng tiếng Nga chuẩn. Shavrov coi như không nghe thấy. Họ đã đọc được số hiệu máy bay của anh ta trước cả khi anh biết họ hiện diện ở đó.

“106, 106, bạn đang tiếp cận một chiếc Sentry của hải quân Hoa Kỳ. Vui lòng thông báo danh tính và ý định của bạn. Máy bay của bạn đã lạc vào tuyến đường của chúng tôi và chúng tôi rất khó chịu. Vì vậy chúng tôi cử 3 máy bay theo dõi bạn cả trăm km vừa qua”

3 cái? Shavrov xoay đầu nhìn quanh. Chiếc Eagle thứ ba đang bay phía sau đuôi, cách 40m, bốn tên lửa không đối không mang số hiệu “Sáu”

“106, người bên tôi có sự tôn trọng sâu săc đối với khả năng bay ở tầm thấp và tốc độ thấp của bạn”

Trung úy Shavrov run lên vì tức giận. Anh đã bay 4000m, cách máy bay AWACS của Mỹ 8000m, cứ sau 30 giây anh lại kiểm tra 6 dụng cụ cơ bản. Anh đã nghĩ hẳn vừa rồi phi công Mỹ ẩn trong sương mù và theo dõi anh ta nhờ sự dẫn đường của radar của máy bay Sentry. Anh rủa thầm và ổn định đường bay. Anh sẽ dạy cho AWACS một bài học!

“Quay lại và rời đi 106” Một giọng nói lạnh lùng, không cảm xúc ngoại trừ một chút giễu cợt “106 nếu anh không rời đi chúng tôi sẽ coi hành động này là cố tình khiêu khích. Hãy nghĩ lại, 106. Vị trí hiện tại của anh đã vượt xa tầm nhìn radar của tàu anh, nhưng vẫn chưa đi vào tầm ngắn tên lửa của tàu chúng tôi”

Shavrov nhìn sang bên phải. Chiếc Eagle đã quay đầu và tách ra- chiếc bên trái cũng vậy. Đây có phải là cử chỉ để giảm bớt áp lực anh ta và mong anh ta cũng bày tỏ thái độ tương tự? Hay là họ đang dọn đường để chiếc phía sau anh – anh kiểm tra, nó vẫn ở đó- bắn tên lửa? Có chúa mới biết bọn đế quốc này muốn làm gì. Máy bay của anh cách xa tầm bắn tên lửa của kẻ thù ít nhất một phút. Shavrov không phải hèn nhát,nhưng cũng không phải kẻ ngốc, anh kéo cần điều khiển và quay máy bay sang phải

“cảm ơn 106” giọng nói vang lên “Anh thấy đấy, chúng tôi có vài thực tập sinh trên máy bay, hai trong số họ là phụ nữ và chúng tôi không muốn họ sợ hãi trong lần bay đầu tiên”

Thật không thể chịu được. Shavrov giận dữ nhấn nút liên lạc nội bộ

“Vậy anh có muốn tôi nói anh biết cách đối phó với phụ nữ không Yankee?”

“Anh thật vô văn hóa, 106” giọng trả lời nhẹ nhàng “Có lẽ chuyến bay mặt nước dài đã khiến anh căng thẳng. Hẳn anh sắp cạn nhiên liệu rồi. Hôm nay là một ngày bay xui xẻo, hướng gió đang thay đổi và tốc độ lớn hơn. Anh có cần kiểm tra vị trí? Kêt thúc”

“Không, Yankee!”

“Hướng quay lại KIEV là 1-8-5. Sự thật là thế. Anh phải cẩn thận khi sử dụng la bàn ở vùng cực bắc. Anh đang ở cách xa KIEV 318.6km. Hãy cẩn thận- Có một cơn gió lạnh từ phía tây nam đang di chuyển rất nhanh. Sau một vài giờ, việc bay sẽ khó khăn hơn. Anh có cần hộ tống bay trở lại KIEV không?”

“Con lợn!” Shavrov rủa thầm. Anh tắt radio và hối hận vì hành vi thiếu kỷ luật của mình. Anh đã cho phép mấy tên người Mỹ tổn thương lòng tự hào của mình. Giống như hầu hết các phi công lái máy bay chiến đấu, anh không thể chịu đựng được loại chuyện này

“106, chúng tôi không ghi âm lời cuối cùng của anh. Bây giờ tôi cử 2 máy bay Eagles dẫn đường cho anh. Họ sẽ bay theo đội hình của anh và hộ tống bạn về nhà an toàn. Một ngày vui vẻ, đồng chí. Sentry- THÁNG MƯỜI MỘT. Kết thúc”

Viên trung úy người Mỹ quay sang vị đại tá cấp trên của anh. Anh không thể giữa khuôn mặt nghiêm túc được nữa “Chúa ơi, tôi gần như nghẹt thở khi nói chuyện với giọng điêu này” Anh với chiếc cốc nhựa uống một ít coke “Hắn ta thực sư nghĩ hắn bí mật bay qua chúng tôi”

“Nếu cậu không cẩn thận thì hắn đã có thể tiến đến 1 dặm vừa tầm phạm vi bắn cảu Atoll và chúng ta không có quyền bắn hắn ta, phải đợi đến khi hắn bắn mới có quyền đánh trả. – đó sẽ là một ngày tồi tệ” viên đại tá phàn nàn “Cắt đuôi tôt lắm, trung úy”

“Không có gì, đại tá” anh nhìn màn hình “Chà, hắn ta đang quay về tàu mẹ, với Cobra 3 và 4 kèm hai bên. Sau khi trở về, tên người Nga này chắc nổi điên lên mất. Dù mang bình xăng phụ nhưng chắc gần đến cực hạn” anh suy nghĩ một chút “Đại tá, nếu chúng làm thế một lần nữa, sẽ thế nào nếu chúng ta đề nghị hắn về nhà cùng chúng ta?”

“Lấy con Forger á- để làm gì? Tôi đoán hải quân thích có một con chơi cho vui vì họ không có nhiều máy bay Ivan nhưng Forger là một đống rác”

Shavrov muốn tạo tường lửa cho động cơ của mình nhưng cố kềm chế bản thân. Hôm nay anh đã lộ nhiều điểm yếu bản thân rồi. Bên cạnh đó, chiếc YAK của anh chỉ có thể đạt đến Mach 1 khi lao xuống. trong khi chiếc Eagles có thể đạt vận tốc đó khi lao lên và nó còn quá nhiều nhiên liệu. Anh thấy họ có mang thùng nhiên liệu phụ hợp thay thế nhanh chóng (FAST-pack comformal fuel cells). Với thùng nhiên liệu này, bọn họ có thể bay qua cả một đại dương. Chết tiệt mấy tên người Mỹ và sự kiêu ngạo của chúng! Chết tiệt mấy tên tình báo Liên Xô khi nói với anh ta rằng có thể lẻn vào tiếp cận chiếc Sentry! Cứ để máy bay chiến đấu không đối không Backfires làm điều đó. Họ có thể xử lý được cái máy bay chở khách sửa đổi, bay nhanh hơn những gã hộ tống trên không này

Mấy tên người Mỹ không nói dối về thời tiết, thâm tâm anh biết điều này. Khi gần về đến KIEV một làn gió lạnh ngắt từ đông bắc đang hình thành trên mặt nước biển. Mấy chiếc Eagles bay trở lại khi anh bắt đầu đội hình đáp. Một phi công Mỹ bay ngang qua bên sườn theo tư thế chào tạm biệt, sau đó phi lên bay về hướng bắc Năm phút sau Shavrov trở về tàu KIEV, vẫn còn tái mặt vì giận. Ngay sau khi các bánh được chèn, anh ta đột ngột nhảy ra khỏi buồng lái và chạy như bay về phía chỉ huy phi đội.

3 Điện Kremlin

Hệ thống tàu điện ngầm Moscow đã có danh tiếng từ lâu đời. Vì người dân có thu nhập thấp nên họ gần như sử dụng hệ thống tàu điện hiện đại, an toàn và tiện nghi này đi khắp mọi nơi. Trong trường hợp xảy ra chiến tranh, đường hầm dưới lòng đất có thể được sử dụng làm nơi trú ẩn tránh không kích cho người dân Moscow. Nikita Khrushchev chính là người đã nỗ lực cho tác dụng thứ hai này. Vào những năm 1930, ông đã đề nghị với Stalin đào sâu hơn nữa tuyến tàu điện ngầm và được Stalin đồng ý. Tuy nhiên, ý tưởng làm hầm trú bom đã có từ nhiều thập kỷ trước, lúc đó sự phân hạch hạt nhân mới chỉ là lý thuyết và phản ứng tổng hợp hạt nhân hoàn toàn không được nghĩ tới

Tàu điện ngầm từ Quảng Trường Sverdlov đến sân bay cũ, rẽ vào một góc gần điện Kremlin, ở đó có một đường hầm được đào rieng, lối vào được bịt kín bằng cửa chống nổ làm bằng thép dày cả chục mét, được gia cố bằng cọc bê tông. Trong không gian dài trăm mét này, có hai thang máy dẫn thẳng đến điện Kremlin. Trong trường hợp khẩn cấp, nó có thể được sử dụng như một trung tâm chỉ huy khẩn cấp để Bộ Chính Trị có thể kiếm soát tình hình toàn Liên Xô. Đường hầm này cũng mang lại một tiện ích khác cho các thành viên Bộ Chính Trị: Họ co thể bí mật lái xe từ thành phố đến sân bay nhỏ, sau đó đưa máy bay đến hầm trú ẩn bằng đá granite ở Zhiguli. Điểm chỉ huy này không có gì bí mật với phương Tây – dù cả hai điểm đều cách quá xa nhau – nhưng theo KGB tự tin báo cáo thì kho vũ khí của Phương Tây vẫn chưa tìm được cách nào có thể phá hoại hầm trú ẩn bằng đá dày hàng trăm feet này

Nhưng cơ sở này cũng chẳng khiến Tướng Yuri Ilych Podorin thoải mái tý nào. Ông ta đang ngồi cuối bàn hội nghị dài 10m nhìn gương mặt nhăn nhó, u ám của mười vị Ủy Viên Bộ Chính Trị, mỗi người mà chỉ một quyết sách cũng ảnh hưởng đến vận mệnh của cả đất nước. Không ai trong số họ là quân nhân cả. Mà quân nhân phải báo cáo họ. Ngồi bên trái ông đang là Tướng Sergey Gorshkov,, lão già phản bội, hoàn toàn phủi tay khỏi THÁNG MƯỜI ĐỎ, thậm chí còn đưa ra một lá thư nói rằng, vào thời điểm đó ông ta phản đối việc bổ nhiệm Ramius làm chỉ huy con tàu này. Padorin, với cương vị là tổng cục trưởng Tổng cục Chính trị Hải Quân, khi đó đã không chấp nhận lời ứng cử viên do Gorschkov đề nghị chỉ huy THÁNG MƯỜI ĐỎ, lấy lý do là các ứng cử viên do Gorschkov giới thiệu thỉnh thoảng không thanh toán đảng phí kịp thời và thường xuyên không phát biểu ý kiến trong các cuộc họp dành cho các sỹ quan cùng cấp. Sự thật là ứng cử viên của Gorshkov không chuyên nghiệp, không thông minh như Ramius. Gorschkov luôn muốn Ramius là cấp dưới của mình nhưng cậu ta luôn tìm cách lảng tránh

Tổng Bí Thư kiêm Chủ tịch nước CHXHCN Liên Bang Xô Viết Andre Narmonov chuyển cái nhìn sang Padorin, khuôn mặt bình tĩnh, không cảm xúc. Ông ta luôn thế, trừ khi cố tình thể hiện sự gợi cảm, vốn cực kỳ hiếm hoi. Narmonov lên nắm quyền sau khi Andropov chết vì một cơn đau tim. Có rất nhiều tin đồn quanh sự kiện này nhưng cũng không quá ngạc nhiên, Liên Bang Xô Viết luôn có nhiều tin đồn. Nhất là từ ngày Laventri Beria nắm giữ vị trí đứng đầu cơ quan mật vụ, có nhiều quyền lực hơn và các lãnh đạo cao cấp của Đảng cũng miễn cưỡng phải chấp nhận. Nhưng sự việc lần này thì không thể chấp nhận được. KGB phải mất gần 1 năm, sử dụng mọi biện pháp cần thiết để bảo đảm các đậc quyền cho tầng lớp tinh hoa của Đảng tránh khỏi ảnh hưởng bởi cái gọi là cải cách phe Andropov

Nornonov rất có năng lực. Khởi đầu ông là một giám đốc nhà máy, một kỹ sư luôn hoàn thành nhiệm vụ trước thời hạn được giao, một người luôn hướng tới hiệu quả. Với tài năng và cách dùng người xuất sắc của mình, thưởng cho những ai xứng đáng và đạp bỏ những người vô dụng, ông đã dần vươn lên vững chắc và cuối cùng leo lên vị trí Tổng Bí thư Đảng Cộng Sản. Dù vậy, vị trí này cũng không vững chắc như bàn thạch. Tổng Bí Thư phải dựa vào sự hợp tác của các đồng nghiệp khi mới lên nắm quyền- họ chắc chắn không phải bạn hữu, cũng không trở thành bằng hữu, vì vậy liên minh này rất lỏng lẻo. Lý do ông thành công không phải nhờ tài năng cá nhân mà chủ yếu là do cơ cấu. Vì vậy vị trí của ông sẽ phụ thuộc vào nguyên tắc đồng thuận đã diễn ra trong nhiều năm, cho đến khi ông có thể tự mình ra chính sách

Padorin thấy đôi mắt sẫm màu của Narmonov trở nên đỏ ngầu vì hút thuốc quá nhiều. Hệ thống thông gió trong phòng họp bị trục trặc. Tổng bí thư liếc nhìn Podorin từ phía bên kia bàn họp và đang cân nhắc xem nên nói gì để không làm mất lòng các Ủy viên Bộ Chính Trị- 10 lão già tàn nhẫn đầy mưu mô

“đồng chí đô đốc” ông lạnh lùng bắt đầu nói “Đồng chí Gorshkov đã trình bày cho chúng tôi nghe về kế hoạch tìm kiếm và đánh chìm con tàu phản loạn để ngăn nó đào tẩu. Chúng tôi rất không hài lòng. Chúng tôi cũng không hài lòng với những sai lầm nghiêm trọng trong quyết định giao quyền chỉ huy con tàu giá trị nhất của chúng ta cho con sên phản phúc ấy. Giờ điều tôi muốn biết từ đồng chí đó là: Chuyện gì đã xảy ra với viên sỹ quan chính trị trên tàu và những biện pháp an ninh nào sẽ được triển khai để ngăn cản chuyện tương tự xảy đến?”

Dù giọng Narmovov không mang tính đe dọa nhưng Padorin biết ông ta sẽ sẽ không bỏ qua cho mình. Mấy từ “Sai lầm nghiêm trọng” có thể sẽ được người khác tròng vào cổ ông – trừ khi ông làm cách nào đó có thể bứt mình ra khỏi vụ việc này. Nếu Padorin trầy da thì Gorshkov cũng tróc vẩy. Narmonov cũng đâu phải lần đầu tiên trảm người

Padorin cũng đã cân nhắc để tìm cách thoát khỏi vụ này nhiều ngày qua.Ông là người đã trải qua nhiều trận đánh ác liệt hàng tháng trời, nhiều tàu của ông đã bị đánh chìm. Có thể cơ thể ông bây giờ không còn mạnh mẽ như trước nhưng xương cốt ông vẫn còn cứng rắn lắm. Ông không có cảm giác rụt rè gì. Bất chấp số phận chơi trò gì, Padorin sẽ đáp ứng. Nếu họ coi mình là một kẻ ngốc, ông nghĩ, thì mình sẽ là một kẻ ngốc dũng cảm. Dù gì thì ông có còn sống được mấy nữa đâu

“Đồng chí Tổng bí thư” ông bắt đầu “Thuyền phó phụ trách chính trị của THÁNG MƯỜI ĐỎ là đại úy Ivan Yurievich Putin, một thành viên trung thành và kiên cường của Đảng. tôi không nghĩ…..”

“Đồng chí Padorin” bộ trưởng quốc phòng Ustinov xen vào “chúng tôi không tin rằng ông có thể tưởng tượng ra cuộc đào tẩu của tên Ramius này. Và giờ ông mong chúng tôi tin tưởng vào nhận định của ông về con người một lần nữa ư?”

“Điều đáng lo ngại nhất là” Mikhail Alexandrov, nhà lý luận về Đảng, người kế nhiệm Mikhail Suslov quá cố, thậm chí còn cứng rắn hơn người tiền nhiệm trong việc tuân thủ các nguyên tắc Đảng, thêm vào “Bộ chính trị Hải Quân có thể dung thứ cho hành động phản quốc này. Thật đáng ngạc nhiên là anh ta có thể ngang nhiên tham gia vào việc sùng bái cá nhân trong lực lượng tàu ngầm và thậm chí trong there chế chính trị. Điều này rõ rằng là đi ngược lại chủ trương của Đảng. ông có tội là không để ý vấn đề này và do vậy, đánh giá của anh vô giá trị.”

“Thưa các đồng chí, các đồng chí đều đúng. Tôi đã phạm sai lầm nghiêm trọng khi đề cử Ramius chỉ huy tàu và cho phép anh ta lựa chọn hầu hết sỹ quan cấp cao trong THÁNG MƯỜI ĐỎ. Tuy nhiên, chúng ta đã làm thế này trong suốt nhiều năm qua, một loạt các quy định cho phép các sỹ quan được phép gắn bó phục vụ trên tàu nhiều năm và mang lại tiếng nói lớn cho thuyền trưởng. Tôi nghĩ đây là vấn đề quân sự, không phải là vấn đề chính trị”

“Chúng tôi đã xem xét điều này” Narmonov trả lười “Đúng là trong trường hợp này có nhiều bên có lỗi chứ không chỉ một người” Gorschkov ngồi yên, nhưng thông điệp rất rõ ràng: Ông ta đang cố gắng tránh thoát khỏi mọi liên quan đến vụ này nhưng việc trốn tránh trách nhiệm đã thất bại. Narmonov sẽ không quan tâm bao cái đầu bị chặt để bảo vệ cái ghế của ông ta

“Đồng chí chủ tịch” Gorshkov phản bác “Hiệu quả của hạm đội…..”

“HIệu quả?” Alexandrov nói “Hiệu quả là gì? Thằng con lai Litvia này đã lựa chọn hơn một nửa sỹ quan trên tàu và hắn và đồng bọn khiến cả hạm đội của chúng ta chạy điên đảo và chạy loạn như những con bò vừa bị thiến” Trước đây Alexandrov làm việc trong trang trại nhà nước, đó là lý do ông ta ví von như vậy. Trong mắt người thường, cơ quan lý luận của Đảng không được lòng người dân và bị coi như bệnh dịch. Tuy nhiên, Bộ Chính Trị phải có những người như ông ta hoặc giống ông ta. Các thủ lĩnh ý thức hệ luôn là người tạo ra vua, giờ thì cơ quan lý luận của Đảng ngoài việc tự bào chữa cho mình thì còn cho ai được nữa

“Lời giải thích hợp lý nhất là Putin có thể đã bị giết” Padorin tiếp tục “Ông ấy là sỹ quan duy nhất có gia đình và vợ con”

“Đó lại là một câu hỏi khác, đồng chí đô đốc” Narmonov bắt được câu hỏi “Tại sao các sỹ quan khác trên tàu này không kết hôn? Ông không nhận thấy có điều gì không ổn? Chả nhẽ mọi thứ phải cần đến lý luận chính trị?